Chương 89: Cô có mang họ Từ không?
“Thử thì thử chứ.” Vương Đông Quân lại giơ tay vung thêm một cú nữa đấm thẳng vào ngực gã.
Tuy Vương Đông Quân không biết võ nhưng anh làm việc trên công trường ba năm nay nên sức lực không chê vào đâu được.
Cú đấm đó khiến người bị đánh không thể thở nổi và ngã chổng vó trên sàn nhà.
Bấy giờ, Triệu Sương đã vội vàng chạy lại trốn sau lưng Vương Đông Quân, căng thẳng và sợ hãi nói: “Anh Vương Đông Quân, anh đánh người rồi.”
Vương Đông Quân chẳng thèm quan tâm tới chuyện đó: “Thì tự ông ta bảo tôi đánh thêm lần nữa mà, liên quan gì tới tôi đâu?
“Cái đó…” Chẳng hiểu sao lúc này đây Triệu Sương lại cảm thấy Vương Đông Quân tạo cho mình cảm giác rất an toàn và ấm áp. Hình như… Anh ấy đâu có vô dụng như người đời hay nói đâu?
“Thằng ranh con khốn kiếp này. Đám chúng mày được lắm. Chờ đó cho tao.” Gã nọ lồm cồm bò dậy rồi lảo đảo chạy vào phòng karaoke, trông có vẻ đang muốn đi tìm thêm người.
Triệu Sương thấy thế bèn lo lắng nói: “Anh Vương Đông Quân, hay là chúng ta chạy nhanh lên, em thấy ông ta không dễ chơi tí nào đâu.”
Vương Đông Quân thoải mái bảo: “Đã là phúc thì không phải họa nhưng là họa thì có chạy đằng trời cũng không thoát. Chờ xem thế nào.”
Triệu Sương gật đầu nhưng vì quá hồi hộp và căng thẳng nên lòng bàn tay cô ấy bắt đầu đổ mồ hôi như mưa.
Chẳng mấy chốc, gã đàn ông lúc nãy đã quay trở ra với bản mặt tối tăm như đáy nồi nói: “Ây da. Mẹ nó cũng lớn gian quá nhỉ, nãy giờ vẫn không chạy mất xác đi hả?”
Sau lưng gã là một đống người kéo nhau ra khỏi phòng karaoke, đếm sơ sơ chắc cũng hơn hai mươi người trong đó có cả nam lẫn nữ. Quan sát thấy có vẻ là thành phần tri thức làm việc trong các công ty lớn.
Có một cô gái trẻ tuổi dong dỏng cao mặc chiếc váy trễ ngực đò chót bước vội tới đỡ lấy tay gã đàn ông nọ, đoạn quay sang chỉ thằng vào mặt Vương Đông Quân hỏi: “Anh người đã đánh ông ấy đúng không?”
“Đúng thế, chính là tôi không sai.” Vương Đông Quân trả lời rất dõng dạc và dứt khoát.
“Khốn kiếp, anh có biết người anh đánh là ai không?”
“Lão mập đó là ai ấy hả?” Vương Đông Quân quan sát cô gái kia từ trên xuống dưới: “Cô là gì của ông ta?”
“Thư ký.”
“Ồ thế à…” Vương Đông Quân cố tình đãi giọng thật dài: “Biết rồi. Ban ngày có việc thư ký làm, tối đến hết việc làm thư ký chứ gì.”
Triệu Sương nấp sau lưng anh nghe thế lập tức bật cười, đám người đứng sau lưng gã béo và cô gái mặc váy trễ ngực cũng lén lút cười ha hả.
Mặc dù cô ta có mối quan hệ mờ ám với tổng giám đốc thật nhưng đó là điều cấm kỵ và cô ta không muốn bị nói oang oang ra ngoài như thế.
Cô ta cố ý lắc lư cọ vào người gã béo rồi làm nũng: “Tổng giám đốc, anh có thấy không? Thằng đó dám móc mỉa mối quan hệ của chúng ta kìa.”
Gã béo vẫn chưa mở mắt trái ra được, chỉ biết cắn răng nói: “Ranh con, mày có biết tập đoàn Đình Hoàng không?”
“Có biết đấy, thì sao?”
Cô thư ký mặc áo trễ ngực lập tức chen miệng vào khoe khoang: “Hừ. Ông Vũ Phát trước mặt hai người chính là giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển thị trường của tập đoàn Đình Hoàng đấy. Giá trị con người ông ấy cao ngất ngưỡng. Bây giờ biết sợ là gì chưa?”
Vũ Phát đứng thẳng lưng lên, ưỡn ngực kiêu ngạo bổ sung thêm câu nữa: “Chờ thêm ít ngày nữa sẽ được thăng chức thành một trong những phó tổng giám đốc tập đoàn.”
Gần đây tâm trạng Vũ Phát cứ phơi phới bay lên như diều gặp gió.
Gã làm việc cho nhà họ Đình được hai mươi năm trời, vất vả lắm mới leo lên được cái chức giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển thị trường. Vấn đề là Đình Thanh làm việc quá cố chấp và chuyên quyền, bản thân gã chỉ là kẻ làm công ăn lương cao cấp thôi nên chẳng có cái gì gọi là không gian phát triển.
Nhưng đùng một cái thì vận may kéo đến.
Nhà họ Đình gặp phải kiếp nạn không ai ngờ tới. Đình Thanh chết, Đình Lân không thể lên thay thế và công ty thiếu nợ không thể trả nên rơi vào tay ngân hàng. Sáng nay bọn họ đột nhiên nhận được tin tập đoàn đã có chủ sở hữu mới, đã thế còn giành được dự án hợp tác với bất động sản Vạn Lộc.
Tro tàn lại vụt cháy.
Bộ máy quản lý cấp cao của tập đoàn có quá nhiều vấn đề trong tối ngoài sáng nên đã bị tống cổ. Những người làm việc ở đó lâu như Vũ Phát còn lại rất ít, vì thế khi tập đoàn lại đi vào hoạt động thì phía trên có rất nhiều chiếc ghế trống và gã ta được thăng chức là lẽ đương nhiên. Khả năng cao là gã sẽ nhậm chức phó tổng giám đốc.
Vì thế nên hôm nay Vũ Phát mới kéo đám nhân viên ruột của mình đến quán karaoke hát hò vui vẻ xem như bữa tiệc chúng mừng. Não ngờ gã uống quá nhiều rượu, vừa mới trêu ghẹo một cô gái trẻ trong tình trạng say khướt thì đột ngột bị thằng ất ơ nào đó đánh. Làm sao gã nhịn được?
“Ranh con, mày nghĩ xem một thằng nghèo rớt mồng tơi sống dưới đáy xã hội và trong túi không có nổi mấy chục triệu ra tay đánh một triệu phú tương lai có giá trị con người cao ngất ngưỡng sẽ dẫn đến kết quả gì?” Vũ Phát đanh mặt hỏi Vương Đông Quân với thái độ khiêu khích.
Vương Đông Quân vẫn bình tĩnh trả lời: “Không rõ lắm, tôi chỉ biết đùa bỡn và sàm sỡ con gái nhà người ta được xếp vào tội đe dọa có chủ đích, nhiều tiền lắm của thì cũng vậy thôi. Bị đánh là đúng rồi.”
“Mày…” Vũ Phát tức tối giật giật khóe miệng. Gã tưởng rằng thân phận của mình có thể dọa Vương Đông Quân sợ mất hồn mất vía nhưng không ngờ anh vẫn bình tĩnh đứng đó và chẳng xem gã ra gì. Thằng ranh con này bị mất não rồi hay gì?
Tất nhiên gã không hề biết rằng khoảnh khắc gã nói mình là ai thì cả Triệu Sương cũng bình tĩnh nữa là Vương Đông Quân.
Giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển thị trường của tập đoàn Đình Hoàng hả?
Phó tổng giám đốc tập đoàn hả?
Chỉ là con kiến hôi bé tí trước mặt chủ tịch Hạ Niệm Chân nhà cô ấy thôi.
Lạch cạch.
Đúng lúc đó thì cánh cửa căn phòng bên kia cũng bị đẩy ra, Hạ Niệm Chân và đám Hồng Phúc ra ngoài.
“Chị Niệm Chân, sao chị lại ra đây thế ạ?” Triệu Sương lập tức lên tiếng hỏi.
Chị thấy em ra ngoài mãi không thấy về nên hơi lo lắng.” Hạ Niệm Chân quan sát xung quanh cả lượt rồi lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Triệu Sương nhanh mồm nhanh miệng kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối.
Mặt Hạ Niệm Chân bỗng tối sầm, hỏi han: “Em có bị thương ở đâu không?”
“Không có ạ. May có anh Vương Đông Quân xuất hiện đúng lúc để cứu em.” Triệu Sương le lưỡi nói rồi lại lén lút liếc sang nhìn Vương Đông Quân. Cô ấy nhớ mười phút trước mình vẫn còn khuyên Vương Đông Quân ly hôn thế mà bây giờ lại ngượng ngùng đỏ hết cả mặt.
Hạ Niệm Chân thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Dù cô quá mềm yếu ở nhà họ Hạ và dường như ai cũng bắt nạt được nhưng với người ngoài thì Hạ Niệm Chân khá mạnh mẽ.
Hơn nữa, khi người đó đụng đến nhân viên nhà mình thì tinh thần bảo vệ che chở lại dâng lên. Cô đi tới trước mặt Vũ Phát, lạnh giọng nói thẳng không nhiều lời: “Xin lỗi cô ấy ngay.”
“Cái gì?” Mặt Vũ Phát cứng đờ: “Tôi có nghe nhầm không?”
”Ông không hề nghe nhầm.”
“Nhóc con, trông mặt mũi em cũng xinh đẹp nhưng mà đầu óc thì hơi có vấn đề đấy. Cô có biết tình huống bây giờ là gì không mà dám bảo tôi phải xin lỗi cô ta?”
Hạ Niệm Chân không hề nhường bước: “Tôi không cần biết. Ông phải xin lỗi nhân viên của tôi liền ngay và lập tức. Đây là lệnh bắt buộc.”
Thái độ đó khiến sắc mặt Vũ Phát tối đi trông thấy: “Ha ha. Cô là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi? Cô tưởng cái chức sếp của… Một, hai, ba, bốn… Sáu bảy nhân viên là cái gì to lắm hả? Đừng nói những điều nực cười đó nữa.”
Đám nhân viên sau lưng gã cũng cười vang.
“Ôi trời ạ. Tối nay gặp hết thằng ngốc này tới con ngu khác. Dám lên tiếng ra lệnh cho giám đốc Vũ Phát hả? Cô ta tưởng mình là ai thế?”
“Cô tưởng mình là con dâu chưa kịp gả vào nhà họ Đình hả? Tiếc quá, nhà họ Đình đã đi đời nhà ma từ lâu rồi. Thằng ngu ngục Đình Lân vẫn còn chìm trong giấc ngủ kia kìa.”
“Có khi người ta ảo tưởng hơn vậy nữa, tưởng mình là chủ tịch vừa mới tiếp nhận công ty chúng ta cũng không chừng. Nghe nói chủ tịch mới của chúng ta họ Hạ, thế cô có mang họ Hạ không?”
Nghe thế, Triệu Sương không thể nhịn được nữa. Cô ấy đi thẳng về phía trước, tức tối nói: “Đoán đúng rồi đấy. Chị Niệm Chân nhà chúng tôi họ Hạ, chị ấy chính là chủ tịch mới của tập đoàn Đình Hoàng.”