Chương 73: Triệu Ninh mời cơm
Vương Đông Quân tới công ty sớm.
Tối hôm qua Hạ Niệm Chân chắc chắn đã không về nhà.
Từ hôm qua, sau khi Hạ Huy mang người rời đi, rất nhanh Hạ Niệm Chân đã điên cuồng vùi đầu vào công việc.
Cấp dưới chỉ có 7 nhân viên, mọi công việc đều cần phải cần đến Hạ Niệm Chân tự mình tham dự.
Tối qua cô bận suốt đêm, hai vành mắt đã đen sì.
Vương Đông Quân có chút thương xót, mở miệng khuyên Hạ Niệm Chân nên giảm bớt khối lượng công việc, để có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi một chút lại bị cô nghiêm túc từ chối.
Không chỉ có Hạ Niệm Chân, Triệu Sương cùng với 7 nhân viên cũng cơ hồ không thể chợp mắt nổi, bận đến sứt đầu mẻ trán.
Chỉ tiếc rằng kết quả cũng không phải rất lý tưởng.
Bởi vì Hạ Huy làm khó dễ, dẫn tới việc không chỉ có Triệu Ninh mà cả những nhà cung ứng biết được tin này thì cũng cố ý trốn tránh Hạ Niệm Chân.
Đúng là như vậy, cho dù bận rộn cả ngày lẫn đêm thì số lượng nhà cung ứng ít đến đáng thương, về phần nguyên vật liệu được cung cấp trong hai ngày nay càng như muối bỏ biển.
Mặc dù như vậy cũng không hề ngăn trở những bước tiến của Hạ Niệm Chân.
“Có lãnh đạo và nhân viên như vậy còn lo gì không làm được việc lớn nữa.”
Vương Đông Quân ngồi ở cửa công ty, vừa chơi game Liên Quân vừa nói.
Không phải do anh chơi bời lêu lổng không giúp một tay mà mà là những nghiệp vụ về vật liệu xây dựng anh chưa quen thuộc nên cũng không thể giúp gì được.
Hạ Niệm Chân thấy ngứa mắt, bảo anh chạy ra ngoài trông cửa, đúng lúc phù hợp với chức đội trưởng đội bảo vệ của công ty địa sản Vạn Lộc.
Các nhân viên còn lại thấy hành động của Vương Đông Quân không khỏi rất thất vọng.
Hồng Phúc cảm thán nói: “Haizz. Ngày hôm qua thấy những lời anh Vương nói với Hạ Huy, tôi còn tưởng anh ấy có cách gì đó, hóa ra là tôi nhìn lầm.”
Lê Ngọc có chút tức giận nói: “Tôi thật không hiểu, chị Niệm Chân là một cô gái ưu tú như thế tại sao lại lấy một người chồng vô dụng như vậy? Không cần mong rằng anh ta đại phú đại quý, nhưng ít ra cũng phải có khả năng làm chuyện gì chứ. Tương lai tôi sau này chắc chắn sẽ không tìm một người chồng như vậy.”
Triệu Sương thở dài: “Thực ra anh Vương rất tốt, là một người đàng hoàng, nói cho cùng thì là không có bản lĩnh và không xứng với chị Niệm Chân mà thôi. Là một người ngoài cuộc mà xem xét, thì tôi thấy chị Niệm Chân không có bao nhiêu tình cảm với anh ấy, chỉ sợ là chỉ có thương cảm anh mà thôi. Biết đâu sau khi chuyện này kết thúc họ sẽ ly hôn không chừng.”
“Mặc kệ có ra sao, thì chúng ta cứ theo chị Niệm Chân làm tốt mọi chuyện là được, mọi người càng kính trọng chị ấy hơn.” Hồng Phúc nắm tay cổ vũ cho mọi người.
Thời gian trôi rất nhanh, đã đến buổi trưa.
Vương Đông Quân đang ngồi ở cửa thì thấy Hạ Niệm Chân vội vã đi ra.
Vương Đông Quân vội hỏi: “Vợ à, em muốn đi đâu thế?”
“Tổng giám đốc Triệu vừa gọi điện thoại tới nói muốn hẹn em tại khách sạn Hồng Kim, ăn một bữa cơm.”
“Ăn?” Vẻ mặt Vương Đông Quân hoang mang.
“Em nghĩ chắc là bên đối tác vật liệu xây dựng có khả năng thương lượng một chút, em nhất định phải đi xem một chút, nếu như có thể hợp tác thành công với tổng giám đốc Triệu, thì có thể nhờ đó mà phát triển,vẫn có chút cơ hội thương lượng số lượng nguyên vật liệu xây dựng. Không nói chuyện với anh nữa. Em đi qua đó đây.” Hạ Niệm Chân vô cùng lo lắng nói.
Vương Đông Quân nắm chặt tay trong túi quần: “Hay là để anh đi cùng em đi?”
Hạ Niệm Chân nhíu mày lại, không kìm được nói: “Anh không biết chuyện gì cả, qua đó chỉ thêm phiền thôi, anh cứ trông chừng ở công ty đi.”
Nói xong, cô lên xe, nổ máy rồi rời đi.
Nhìn thấy xe Mazda của Hạ Niệm Chân đi xa, Vương Đông Quân nhíu mày suy tư.
Anh luôn cảm thấy đột nhiên tổng giám đốc Triệu tìm Hạ Niệm Chân không đúng chỗ nào.
Để an toàn hơn, anh cưỡi xe điện đi theo.
Tại khách sạn Hoàng Kim ở Hoa Hình.
Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, Hạ Niệm Chân đi tới một phòng bao riêng.
Nhân viên phục vụ nói: “Tổng giám đốc Triệu đang ở bên trong.”
“Cảm ơn, cô cứ đi làm việc trước đi.”
Lúc này Hạ Niệm Chân có chút khẩn trương.
Mọi người đều biết, khách sạn Hồng Kim ở Hoa Hình là khách sạn hàng đầu.
Giá cả ở đây vô cùng đắt đỏ.
Bình thường hợp tác giữa các doanh nghiệp rất ít người đến đây.
Lần này, Triệu Ninh chọn địa điểm gặp mặt ở đây thấy rõ ràng rằng gã rất coi trọng lần gặp gỡ này.
Đương nhiên chuyện này làm Hạ Niệm Chân cảm thấy rất áp lực.
“Cố lên. Hạ Niệm Chân, mày nhất định có thể lần nữa đạt được sự hợp tác lần này.”
Hạ Niệm Chân tự khích lệ bản thân.
Cô đẩy cửa đi vào.
Trong phòng bao, Triệu Ninh ngồi trên ghế, ăn mặc vô cùng trang trọng nhưng vẫn không thể nào át đi được thân hình đầy mỡ.
Phía sau Triệu Ninh là hai người bảo vệ.
Cơm nước đã được đưa lên.
“Thật xin lỗi tổng giám đốc Triệu vì tôi đã đến muộn.” Hạ Niệm Chân áy náy nói.
Triệu Ninh đứng lên, xoa xoa tay cười nói: “Cô Niệm Chân sao lại nói như vậy? Mau mau ngồi xuống, cơm nước để lâu nguội lạnh mất.”
Hạ Niệm Chân ngồi đối diện với Trần Ninh.
Thấy thế, sắc mặt của Triệu Ninh hiện lên chút hờn giận: “Giám đốc Hạ ngồi xa như thế thì chúng ta làm sao nghe rõ lời của nhau được, tôi còn muốn nói chuyện hợp tác, đã như vậy…”
“Thật xin lỗi, tổng giám đốc Triệu, tôi đã sẽ ngồi gần lại.”
Hạ Niệm Chân xấu hổ nở nụ cười, chỉ có thể đi tới ngồi bên cạnh Triệu Ninh, cách xa gã chừng nửa mét.
“Như vậy thì tốt hơn nhiều.”
Triệu Ninh thỏa mãn hừ một tiếng, liếc mắt ra hiệu với vệ sĩ.
Hai người vệ sĩ im lặng đi thẳng ra ngoài phòng bao, canh giữ ở ngoài cửa.
Để lại Triệu Ninh và Hạ Niệm Chân ở lại trong phòng.
“Tổng giám đốc Triệu, hôm nay tôi tìm ông là để bàn một chút về chuyện hợp tác nguyên vật liệu, ngài chắc không biết, bây giờ tôi…”
Lời của Hạ Niệm Chân còn chưa nói hết, đã bị Triệu Ninh ngắt lời: “Ồ. Tổng giám đốc Hạ, ngay cả một chén rượu cô cũng không uống mà đã bắt đầu bàn công việc, chuyện này cũng không phải phép lắm nhỉ?”
Hạ Niệm Chân có chút lúng túng: “Tổng giám đốc Triệu, chắc ngài cũng biết tôi không biết uống rượu.”
Sắc mặt Triệu Ninh trầm xuống: “Tôi có một loại tật xấu, là không uống rượu thì không hợp tác. Nếu như tổng giám đốc Từ đã không muốn muốn vậy thì cứ tự nhiên đi?”
Nói rồi, gã làm động tác tay mời Hạ Niệm Chân đi ra ngoài.
“Tôi…”
Hạ Niệm Chân liền nóng ruột không thôi.
Sao cô không nhìn ra Triệu Ninh đang cố ý muốn cô uống rượu?
Nếu là lúc trước hợp tác có thể kiềm chế lẫn nhau thì cô có đầy đủ lý do để từ chối.
Nhưng lúc này, quyền phát biểu nằm trong tay người khác.
Trong lòng đấu tranh do dự một chút, chỉ có thể tiếp tục kiên trì, chỉ có thể hé miệng cười: “Tổng giám đốc Triệu đừng tức giận, tôi uống. Tôi uống là được chứ gì.”
Cô lấy một ly rượu vang, uống một hớp.
Bởi vì uống có chút nóng vội mà cô bị sặc ho mấy tiếng.
Trước ngực run rẩy một trận.
Cảnh này làm cho Triệu Ninh nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi đắng mà đứng lên.
Thực ra từ lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Niệm Chân, gã đã cảm thấy là cô là một vật quý giá và vô cùng hoàn hảo.
Nếu như có thể được hưởng thụ một phen, thì sống ít đi vài năm là rất đáng giá.
Trước đây hợp tác, gã cũng nhiều lần đã thử, đều bị Hạ Niệm Chân xảo quyệt thoát được, vẫn làm trong lòng gã thấy ngứa ngáy.
Nhưng hôm nay đã khác rồi.
Đồ quý trong bữa tiệc hôm qua mà Hạ Huy mang tới là nữ nhân viên cấp dưới, hình như là Hồng Như, cả gương mặt và dáng người không tệ lắm.
Lăn qua lăn lại cả một đêm gã vẫn chưa thỏa mãn
Bây giờ gặp được Hạ Niệm Chân đẹp hơn gấp mười gấp trăm lần, gã chắc chắn sẽ không cam lòng bỏ qua.
Triệu Ninh đứng dậy rót rượu cho Hạ Niệm Chân, mang theo vẻ mặt hèn mọn cười nói: “Lúc nãy giám đốc Hạ đến muộn, nên phạt thêm một chén rượu thôi.”