Chương 16: Dừng thôi
Nhưng từ khi ra xã hội, cô dần nhận ra, là một phụ nữ, mỗi bước đi đều quá khó khăn.
Đã từng chờ mong tình cảm chân thành, nhưng không thực tế bằng tiền bạc.
Tuy nói bây giờ mình không còn ác cảm với Cao Cảnh Bình như trước, nhưng đột nhiên bị tỏ tình vẫn có chút khó xử.
Cao Cảnh Bình nói với đám bạn.
“Có thể Diễm Tinh hơi căng thẳng, xin các bạn động viên nhé?”
Đa phần bạn học hóng chuyện vỗ tay ủng hộ.
Lý Hải Quỳnh lại tức giận đến mức đặt mông ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi.
Mặt mũi mất sạch!
Trong lòng càng thêm căm ghét Giai Diễm Tinh!
Vẻ mặt Hứa Kỳ đầy khó chịu, rõ ràng là mình mời cơm, vì sao lại thành nơi cho người khác tỏ tình?
“Tôi…”
Ngay khi Giai Diễm Tinh muốn đồng ý, Vương Đông Quân đứng dậy, chân thành nói.
“Giai Diễm Tinh, tôi hi vọng cô có thể suy nghĩ cẩn thận, đừng đồng ý dễ dàng!”
Câu nói này lập tức khiến người khác chú ý.
Bọn họ đều nhìn Vương Đông Quân giống như nhìn thằng ngu.
Người ta đẹp đôi như vậy, lúc nào đến lượt tên nghèo hèn như mày phản đối?
Ánh mắt Cao Cảnh Bình nhìn Vương Đông Quân không mấy thân thiện: “Anh muốn làm gì?”
Vương Đông Quân giả điếc, tiếp tục nhìn chằm chằm Giai Diễm Tinh, đang chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
Giai Diễm Tinh hiếm khi nói chuyện với Vương Đông Quân, nhẹ giọng hỏi.
“Vì sao?”
Vương Đông Quân lắc đầu.
“Không sao trăng gì hết, chỉ là muốn nhắc nhở cô lựa chọn nửa kia phải cẩn thận, không thể bị những nhân tố bên ngoài che mắt!”
Câu nói bóng gió này ý chỉ nhân phẩm của Cao Cảnh Bình có vấn đề.
Lời nói này đương nhiên khiến mọi người bất mãn, đồng loạt chửi anh.
“Vương Đông Quân, anh im mồm đi, anh còn không biết xấu hổ nói Cao Cảnh Bình? Xứng sao?”
“Mau cút đi,Cảnh Bình người ta mời ăn cơm, anh ăn ké thì thôi, còn không biết xấu hổ làm phiền người ta tỏ tình!”
Vương Đông Quân mở miệng.
“Tôi không thèm ăn mấy món này, tôi chỉ ăn ngay nói thật, thế thôi!”
Giai Diễm Tinh nhìn thẳng Vương Đông Quân, chỉ vài giây rồi cô thở dài chậm rãi thất vọng nói.
“Vương Đông Quân, tôi biết những năm qua anh sống không được tốt, đây không phải lỗi của anh, nhưng anh sai ở chỗ không thể đánh giá Cảnh Bình như vậy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, anh khiến tôi quá thất vọng…”
Dừng một chút, Giai Diễm Tinh lại nói thêm.
“Tôi hiểu anh đang nghĩ gì, chuyện kia… qua rồi, bây giờ anh và tôi đều nên hiểu chuyện, khuyên anh từ bỏ những ảo tưởng không thực tế kia đi…”
Giai Diễm Tinh nói vậy, khiến cho rất nhiều người hùa theo.
“Diễm Tinh nói đúng, Vương Đông Quân tư cách gì xen vào?”
“Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu xem mình thế nào, sao có thể so sánh với Cao Cảnh Bình?”
“Chứ gì nữa, bản thân đi ở rể còn không biết xấu hổ có suy nghĩ không đàng hoàng với Diễm Tinh, đúng là mặt dày!”
Vương Đông Quân vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, nói với Giai Diễm Tinh.
“Chắc là cô hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô nhảy vào hố lửa!”
Giai Diễm Tinh đầy khó xử nói.
“Vương Đông Quân, anh có thể đừng dối trá như vậy được không?”
“Cô không tin tôi?”
“Nhìn những gì anh làm mấy năm nay, dựa vào đâu mà muốn tôi tin anh?”
Vương Đông Quân kéo ống tay áo lên, lộ ra một vết sẹo dài hơn mười cm trên cánh tay phải.
“Dựa vào cái này thì sao?”
Nhìn thấy vết sẹo này, con ngươi của Giai Diễm Tinh hơi co rụt lại.
Không khỏi nhớ lại lúc đó…
Hôm đó Giai Diễm Tinh về nhà trễ hơn bình thường một chút.
Khi đi ngang qua một khu đường vắng, cô gặp phải chín tên côn đồ cầm dao dọa dẫm.
Bọn chúng kéo cô vào khu bỏ hoàng, từng người từng người sờ mó thân thể cô, muốn xé nát mọi thứ trên người cô.
Giây phút quan trọng, Vương Đông Quân đột nhiên xuất hiện, đánh bọn kia chạy đi.
Nhưng trong lúc đánh nhau, cánh tay anh bị cứa ra một vết thương lớn chảy máu không ngừng.
Sau đó, Vương Đông Quân biến mất trong đêm.
Ngày hôm sau, cô tìm hiểu thì biết người kìa là Vương Đông Quân, mà lúc đó anh còn đang bị bọn người Hạ gia trêu chọc.
Giai Diễm Tinh vốn định vào giải thích giúp Vương Đông Quân, nhưng lại thấy Hạ Niệm Chân cản trước một bước.
Ban đầu cô còn cho rằng Vương Đông Quân là họ hàng gì đó với Hạ gia, sau thì biết anh chỉ là người mà ông nội Hạ che chở.
Bị Hạ gia gọi là đồ hèn.
Vì vậy mà bọn họ gần nhau hơn một chút, cô cũng thường xuyên lén gặp Vương Đông Quân, giữa họ có một đoạn thời gian đẹp như vậy.
Mà chuyện này, Giai Diễm Tinh cũng không nói ai, sợ rằng bị phao tin cô bị côn đồ cưỡng hiếp.
Như vậy danh dự của cô sẽ bị ảnh hưởng.
Bởi vậy chuyện này, chỉ có hai người bọn họ có một đoạn thời gian quen biết nhau.
Từ đó về sau, Giai Diễm Tinh dần có ấn tượng tốt với Vương Đông Quân.
Nhưng khiến Giai Diễm Tinh không ngờ đó là sau này Vương Đông Quân được chỉ hôn với Hạ Niệm Chân, sau đó không gặp cô.
Cô còn nghe bọn người Hạ Bân Úy phao tin, Vương Đông Quân chỉ là kẻ hèn mạt bám lấy Hạ gia mà trèo lên kiếm chút tiền.
Ở trong Hạ gia lấy bao nhiêu đồ tốt, có bao nhiêu tiền bạc đều bòn rút của Hạ Niệm Chân.
Cô bắt đầu nghi ngờ hai tên côn đồ dọa dẫm mình kia cũng có thể là Vương Đông Quân sắp xếp, từ đó cố ý tiếp cận mình.
Cho nên, thiện cảm mà Giai Diễm Tinh dành cho Vương Đông Quân hoàn toàn biến mất…
Lúc này, Vương Đông Quân lôi vết sẹo này ra, dưới cái nhìn của Giai Diễm Tinh là hành vi giả vờ đáng thương!
Lần này biểu cảm của cô ấy trở nên hờ hững.
“Cất những suy nghĩ khiến người khác buồn nôn của anh đi! Một kẻ chỉ dựa vào vợ mình thì không có quyền lên tiếng.”
“Hiểu rồi!”
Vương Đông Quân ngồi xuống, không tỏ thái độ nào nữa.
Cô gái ấm áp năm đó, bây giờ không còn rồi.
“Ngu ngốc!”
Cao Cảnh Bình âm thầm mỉa mai.
Giai Diễm Tinh lườm Vương Đông Quân một cái, loại bỏ chút do dự cuối cùng, nhận lấy hoa hồng gật đầu.
“Em đồng ý!”
“Wow!!”