Chương 13: Gặp lại người cũ
Có người theo đuổi cô ấy nhưng lại bị cô ấy đánh kêu ba gọi mẹ.
Được xưng là chị đại trường trung học!
Khiến cho rất nhiều học sinh nam ở trường thấy cô ấy là chạy xa tám mét.
Nhưng khi đó quan hệ giữa Hạ Niệm Chân và cô ấy lại không tệ.
Nhất là chuyện Hạ Niệm Chân lấy Vương Đông Quân, Mai Tử Yên cũng từng cảm thán, nói cô cần gì cứ gọi mình.
Chỉ là lúc đó không bao lâu, không biết vì lý do gì mà cô ấy lại chuyển trường.
Cũng không liên lạc với Hạ Niệm Chân nữa.
Không ngờ đã nhiều năm trôi qua, Mai Tử Yên lại thay đổi bất ngờ, trở thành cô gái xinh đẹp như vậy!
Có Mai Tử Yên mở miệng, không ai nói thêm câu nào.
Có thể thấy được chị đại trường trung học số vẫn còn chút sức ảnh hưởng.
Mặc dù đám người không châm biếm Vương Đông Quân, nhưng cũng không ai tỏ ý chào đón.
Mai Tử Yên chủ động mở miệng để Hạ Niệm Chân cùng Vương Đông Quân ngồi bên cạnh cô.
Sau khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, thì ai nói chuyện phần người đó.
Cái gọi là họp lớp chẳng qua là để ganh đua hơn thua, tìm kiếm mối quan hệ ngang bằng mà thôi.
Vương Đông Quân cũng không tham gia vào chủ đề của bọn họ.
Mà Hạ Niệm Chân cũng chỉ nói chuyện cùng Mai Tử Yên.
Trên bàn có mấy bạn nam tới làm quen với Mai Tử Yên, đều bị cô ấy liếc mắt quay về.
Đối với việc này, Hạ Niệm Chân đành phải cười an ủi bảo cô ấy bình tĩnh.
Không bao lâu sau, chủ nhiệm lớp cấp ba cũng tới.
Vương Đông Quân cũng đứng lên, lễ phép định chào cô Ngụy.
Nào ngờ người kia không quan tâm!
Bởi vì việc này mà Vương Đông Quân lại bị các bạn chế giễu một trận.
Qua mười phút, cửa phòng bao bị đẩy ra, có một người phụ nữ vội vàng chạy vào.
Người mặc váy dài trắng, dáng người và gương mặt vô cùng cân đối.
“Ngại quá, trên đường bị kẹt xe nên tới chậm!”
Nhìn thấy người phụ nữ này, ánh mắt ai cũng sáng lên.
Mà người bất ngờ nhất là Vương Đông Quân!
Kia không phải là Giai Diễm Tinh sao?
Còn trùng hợp như vậy?
Giai Diễm Tinh cùng Vương Đông Quân trước kia có chút ẩn tình, ngay cả Hạ Niệm Chân cũng không biết.
Mà hiện tại, hai người họ lại có thể gặp nhau tại đây.
Mà cô ấy cũng xem như là Tứ đại mỹ nhân của thành phố Hoa Hình.
Giai Diễm Tinh xuất hiện, lúc này tạo nên sóng to gió lớn.
Khác với Lý Hải Quỳnh, các bạn nam tỏ ra e dè và tự ti hơn.
Các bạn nữ thì tự thấy xấu hổ.
Dù sao đây cũng là nhân vật nữ thần của lớp, ở trước mặt cô ấy, tất cả đều bị lu mờ.
Nếu có thể so sánh cũng chỉ có Hà Niệm Chân so cùng mà thôi.
“Diễm Tĩnhn, đến đây, cậu ngồi bên này, tôi cố ý giữ chỗ cho cậu đấy.”
Hứa Kỳ là người đứng lên trước nhất, chủ động kéo một cái ghế bên tay trái, nở một nụ cười tự cho là rất lịch sự.
Giai Diễm Tinh nhìn chỗ ngồi xung quanh, lễ phép từ chối.
“Tôi vẫn nên ngồi chung với mấy bạn nữ, có rất nhiều chuyện riêng tư muốn nói.”
Mặc dù Hứa Kỳ xấu hổ, nhưng chỉ có thể cười gượng gật đầu.
Sau đó phát tiết lửa giận lên người Vương Đông Quân.
“Có thể để ý chút không? Phía đó các cô gái xinh đẹp đều chen chúc như vậy mà không biết đổi vị trí sao?”
“Đổi thế nào?”
Vương Đông Quân ngồi đối diện các khách nữ khác nên dù đổi vị trí cũng không tới lượt anh.
Huống chi đây là bàn dành cho mười bốn người, bây giờ mới mười hai người nên vốn dĩ không chen chúc gì cả.
Khóe miệng Hứa Kỳ nở một nụ cười lạnh khôn có ý tốt.
“Anh có thể kéo ghế ra xó mà ăn một mình, đừng đụng vào bàn là được!”
Mai Tử Yên nhíu mày.
“Vậy cậu bảo Vương Đông Quân ăn thế nào?”
Hứa Kỳ cười nhạo.
“Bưng bát cơm ăn thôi, nếu không, chờ chúng ta ăn xong rồi tới ăn sau cũng được.”
Đám bạn lại cười ầm lên.
“Các cậu quá đáng lắm rồi đấy!”
Mai Tử Yên cùng Hạ Niệm Chân vô cùng tức giận
Nhưng Giai Diễm Tinh lại nói.
“Không sao, tôi thấy không chật chút nào, vẫn để anh ấy ăn cùng đi, đều là bạn học với nhau, đừng làm chuyện quá đáng.”
Hạ Niệm Chân còn đang muốn phát tát thì, Giai Diễm Tinh ấy đã nói thế, Hứa Kỳ không tiện từ chối, chỉ có thể lạnh nhạt nói với Vương Đông Quân.
“Nể mặt mọi người, để anh ngồi vào bàn ăn đó!”
Giai Diễm Tinh ngồi xuống.
Cô ấy không nói Vương Đông Quân câu nào từ đầu buổi đến cuối buổi, mà trò chuyện với mọi người cùng Hạ Niệm Chân.
Sự xuất hiện của cô ấy hấp dẫn sự chú ý của không biết bao nhiêu người.
Một phút trước, Lý Hải Quỳnh còn được mọi người vây xung quanh thì lúc này đã bị bỏ qua một bên.
“Thôi đi, chẳng phải gương mặt xinh đẹp một chút thôi ư, có gì hay đâu.”
Lý Hải Quỳnh thấp giọng lẩm bẩm, đầy ghen tị.
Dù sao trước có một Hạ Niệm Chân, sau có một Giai Diễm Tinh, cô ta không ghen tỵ chết mới lạ.
Năm đó đúng là anh cùng Giai Diễm Tinh có xảy ra chút chuyện liên quan tình cảm, nhưng là năm chưa được chỉ hôn với Hạ Niệm Chân.
Nhưng từ sau chuyện kia, hoàn toàn dập tắt suy nghĩ này của Vương Đông Quân.
Bây giờ đối với Giai Diễm Tinh, nếu có cũng chỉ là tiếc chứ không còn ý nghĩa gì khác.
Huống chi, anh đã kết hôn lập gia đình.
Bàn về vẻ bề ngoài, Hạ Niệm Chân tốt hơn Giai Diễm Tinh một chút.
Anh không cần phải ăn trong chén nhìn trong nồi!