Chương 105: Tôi mua một căn biệt thự khi nào?
- Trang Chủ
- Ở Rể Bằng Thực Lực - Vương Đông Quân
- Chương 105: Tôi mua một căn biệt thự khi nào?
Hạ Khải đang ở cùng năm sáu người bạn gào thét om sòm ca hát.
Bên cạnh bọn họ, mỗi người đều có một “cô gái“ mặc váy ngắn, và có nhiều chai rượu đắt tiền chất đống trước mặt, uống hết chai này lại mở chai khác.
Bạn bè của Hạ Khải đều là bạn học cũ cấp hai và cấp ba, học hành kém cỏi đã ra xã hội từ sớm, loại này ngày thường đều chơi bời lêu lổng.
Mỗi lần có kỳ nghỉ về nhà, cậu ta đều gọi nhóm bạn này đến chơi chung.
Những người bạn này cũng sẵn sàng chơi với Hạ Khải.
Tại sao?
Bởi vì Hạ Khải có nhiều tiền và rất hào phóng.
Bọn họ có thể đến quán karaoke cao cấp này và gọi một “cô gái“, tất cả là nhờ Hạ Khải.
Tổng chi phí đêm nay.
Ít nhất là bảy mươi triệu.
Đương nhiên, Hạ Khải nói rằng ngày mai cậu ta sẽ trở thành giám đốc bộ phận marketing của tập đoàn Green Light, và trong tương lai, cậu ta càng trở thành phó chủ tịch của công ty.
Bảy mươi triệu?
Tóc đỏ rót một chén rượu cho Hạ Khải: “Anh Khải. Em bây giờ càng ngày càng phát hiện ra rằng em có thể biết được anh và được anh công nhận là điều may mắn lớn nhất dành cho em.”
Tóc đỏ cầm chén lên uống cạn.
Hạ Khải cũng một hơi uống hết chén rượu cực kỳ hào sảng, khuôn mặt đỏ bừng như khỉ đít đỏ.
“Được. Chính mắt cậu mới có thể nhìn ra tôi xuất sắc như thế nào. Đây không phải là tôi đang khoe khoang, nhìn tất cả các bạn học cấp ba của chúng ta, bây giờ ai giỏi hơn tôi?”
Nhất là những đứa học giỏi, hồi đó được thầy cô ngày nào cũng khen, coi như là thi tốt ra trường cũng chẳng là cái gì cả, đời này chỉ có thể làm công cho người ta.
Lại nhìn tôi xem, hồi đi học chỉ có nghịch ngợm, tán gái, đánh nhau, sau khi tốt nghiệp vẫn tốt hơn bọn họ. Giám đốc marketing của một công ty lớn với giá trị thị trường vài trăm tỷ, hỏi xem có bao nhiêu người trong số họ làm được? “
Hạ Khải cầm điếu thuốc một cách rất kiêu hãnh, và còn cố ý dập tàn thuốc xuống mũi giày.
Tóc đỏ và những người khác nhìn thấy, cực kỳ hâm mộ.
Chậc.
Đôi giày này là hàng nhập khẩu của nhãn hiệu nổi tiếng, một đôi ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi triệu, vậy mà chỉ dùng để dập tàn thuốc.
Không hổ danh là anh Khải, đúng là người có tiền.
Thế là tóc đỏ lại tiếp tục nịnh nọt: “Đám mọt sách đó còn không thể so với một cái móng tay của anh Khải. Haha, nếu về sau anh Khải có phát đạt cũng nên nhớ về mấy anh em đây nha.”
Hạ Khải kéo “cô gái“ trong vòng tay của mình lại gần và hôn thật mạnh vào má.
Anh ta rất mạnh dạn nói: “Này. Giữa anh em chúng ta cần gì phải nói như thế? Đều là chuyện nhỏ, chờ vài ngày nữa tôi sẽ đem tất cả anh em về công ty làm việc.Mỗi người ít nhất cũng là chức quản lý, một tháng lương ít nhất cũng bảy tám trăm triệu.”
Tóc đỏ hơi lo lắng hỏi: “Anh Khải, em nghe nói tập đoàn Green Light rất khắt khe về trình độ học vấn, ít nhất phải tốt nghiệp đại học, bọn em trường cấp ba cũng chưa học xong, có thể làm được không?”
Hạ Khải xua tay: “Đừng lo lắng. Có anh ở đây sẽ không có chuyện gì. Ở công ty từ trên xuống dưới ai mà dám ý kiến một câu, tôi bảo chị gái tôi đuổi việc người đấy.”
Tóc đỏ cùng mấy người khác vẻ mặt mừng như điên.
Như mấy người không có bằng cấp như bọn họ, ham chơi lười làm, ở Hoa Hình chỉ kiếm được sáu bảy triệu một tháng, đều bị bạn bè và gia đình xem thường.
Nếu bây giờ trở thành lãnh đạo quản lý ở tập đoàn Green Light.
Kiếm được bảy tám trục triệu một tháng, còn ai dám coi thường họ nữa?
Tóc đỏ lại mời Hạ Khải một chén rượu: “Anh Khải. Từ hôm nay trở đi, anh là anh đại ca của bọn em, về sau anh có yêu cầu bọn em làm bất cứ điều gì, tuyệt đối sẽ không bao giờ từ chối.”
Hạ Khải đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền nói: “Đúng lúc có một chuyện cần làm phiền các anh em, mấy anh em hẳn là biết ở nhà tôi có một thằng “người hầu“ phế vật đúng không? Không biết có chuyện gì, lần này tôi quay về lại trở nên không coi ai ra gì còn dám cãi lại, nếu tôi không nể mặt chị tôi, tối nay tôi đã đánh cho anh ta một trận nhớ đời rồi.
Dù sau đó anh ta cũng đã quỳ xuống xin tha thứ nhưng tôi vẫn không nuốt trôi cục tức này, cho nên nhờ anh em bớt chút thời gian dạy dỗ anh ta một chút. “
“Chuyện này cứ để bọn em làm.”
Tóc đỏ vỗ ngực trả lời,có chút tò mò hỏi: “Anh Khải. Em có chuyện không hiểu, chỉ là anh rể của anh… Không … là “người hầu“ không có tiền và không có bản lĩnh gì, chị gái anh sao cô không ly hôn với anh ta mà tìm người khác? Nói thật là trong nhà có loại người như vậy chính là đang làm xấu mặt anh Khải đấy.”
Hạ Khải suy nghĩ một chút gật đầu: “Chú em nói cũng có lý. Trước đây tôi ít khi ở nhà không có thời gian quan tâm về hôn nhân của chị tôi với anh ta, bây giờ đã có thời gian, chắc chắn phải tìm cách để chị gái tôi ly hôn với anh ta.”
Hừm. ngẫm nghĩ lại, chị mình muốn đẹp có đẹp, muốn tiền có tiền, như thế nào cũng phải tìm một người giàu có và quyền lực lại sẵn sàng cho mình tiền tiêu mới được. Nhìn lại loại rác rưởi Vương Đông Quân này thật sự đáng ghét.
Như vậy, mấy anh em cũng đừng nhẹ tay, mai đi dạy dỗ anh ta rồi ép anh ta ly hôn với chị tôi. Nghe mẹ tôi kể, anh ta ở công ty bất động sản Vạn Lộc làm đội trưởng bảo vệ, cũng chỉ là một chức vụ nhỏ bé mà thôi, mấy anh em cứ tìm anh ta mà dạy dỗ.”
“Được. Anh Khải.”
Tóc đỏ và những người khác trả lời.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vương Đông Quân với đôi mắt thâm quầng đến công ty bất động sản Vạn Lộc đi làm.
Tối hôm qua ngủ không được.
Vốn dĩ ở trong phòng tiêu chuẩn của khách sạn với Hạ Niệm Chân vào ban đêm, mỗi người một giường đáng lẽ so với bình thường ngủ dưới sàn nhà thoải mái hơn nhiều.
Nhưng không ngờ rằng, nửa đêm phòng bên cạnh lại truyền đến âm thanh của đôi nam nữ đang làm “chuyện ấy“.
Hơn nữa là tận ba lần.
Vì Hạ Niệm Chân nằm trên giường cách anh chưa đầy hai mét, trong lòng anh chắc chắn sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
Tưởng tượng một số hình ảnh không nên nghĩ đến.
Cuối cùng, Vương Đông Quân hầu như cả đêm không ngủ được.
Đương nhiên, khi thức dậy vào buổi sáng, Vương Đông Quân phát hiện Hạ Niệm Chân quầng mắt cũng có chút thâm quầng.
Nhìn biểu hiện của cô ấy có vẻ hơi xấu hổ và ngại ngùng.
Rõ ràng là cũng bị ảnh hưởng bởi hai người phòng bên cạnh đêm qua.
Do đó, Vương Đông Quân càng củng cố ý định phải mua một căn nhà riêng cho anh và Hạ Niệm Chân.
Văn phòng ở tầng hai mươi của công ty bất động sản Vạn Lộc.
Sau khi Vương Đông Quân xử lý hết công việc, anh ta gọi Huỳnh Văn vào văn phòng.
Hôm nay, Huỳnh Vân mặc một bộ quần áo công sở, tôn lên vóc dáng trưởng thành và xinh đẹp của cô.
Vương Đông Quân không có để ý nhiều, trực tiếp hỏi: “Chị có biết nhiều về biệt thự cao cấp ở Hoa Hình không? Tôi gần đây muốn mua một căn biệt thự.”
“Mua biệt thự?”
Huỳnh Vân có chút kinh ngạc hỏi.
“Sao? Tôi mua biệt thự có vấn đề gì không?” Vương Đông Quân tỏ vẻ khó hiểu.
Huỳnh Vân lắc đầu giải thích: “Ý tôi không phải vậy. Mà là chủ tịch Vương, anh rõ ràng có một căn biệt thự cao cấp nhất của khu biệt thự cao cấp ở Hoa Hình rồi, tại sao anh lại muốn mua một biệt thự khác?”
Bây giờ đến lượt Vương Đông Quân kinh ngạc: “Tôi có biệt thự khi nào? Tôi không có nhớ là mình đã mua.”
Nghe vậy, Huỳnh Vân cười gượng nói: “Ông Tạ đã nói với tôi rằng từ ngày anh lên làm chủ tịch tập đoàn bất động sản Vạn Lộc, là anh đã sở hữu một căn biệt thự cao cấp nhất ở khu biệt thự Royal. Anh không biết sao?”