Chương 18: Tang Thi Vương tranh sủng
- Trang Chủ
- Ở Mạt Thế Dưỡng Tang Thi Vương - Bán Oản Đa Đường
- Chương 18: Tang Thi Vương tranh sủng
Thuốc xịt qua sự xử lý của Tiêu Tiêu, so với hương khí công kích gốc của Tiểu Hồng dường như càng thêm hiệu quả. Chiêu Tài hứng một trận liền hôn mê một mạch đến tối chưa tỉnh.
Dù sao đang là mùa hè, sẽ không lạnh, con mèo lớn như vậy Lâm Dữu cũng lười quản, tuỳ ý để nó nằm ở hành lang dưới hiên.
Mặt trời lặn trăng mọc lên. Lâm Dữu tắm rửa xong đi ra, cửa sổ mở hé đưa tới gió đêm, ngọn nến mỏng manh nhảy nhót một chút.
Trang nhật ký của Tiêu Tiêu lấp ló dưới ánh nến, có tiếng mở cửa, Tiêu Tiêu quay đầu, lộ ra nụ cười, con ngươi màu xanh băng lập lòe tia ấm áp.
Lâm Dữu thấy nàng cười, cũng vô thức cười theo. Các nàng một đứng một ngồi, mặt đối mặt nhìn nhau trong chốc lát, lại cái gì cũng không nói, thời gian chậm rãi trôi qua.
Ầy…… Có chút ngốc.
Lâm Dữu lúc này vô cùng đồng tình với kết luận tình yêu khiến con người ta ngu ngốc. Cho dù là đơn phương, cô dường như cũng đã sụt giảm trí tuệ rất nhiều.
Cô có chút ngượng ngùng, nhưng Tiêu Tiêu thoạt nhìn rất hào hứng, dùng ánh mắt chờ mong hơi hơi thúc giục.
Cũng không biết có gì đáng chờ mong, Lâm Dữu bất đắc dĩ dọn ghế tới ngồi trước mặt nàng: “Được rồi, cậu đến lau tóc giúp mình đi.”
“Ừm ừm ~”
Tiêu Tiêu cầm lấy khăn lông lau tóc cho nàng.
Thích chăm sóc người khác đến vậy sao? Phảng phất nghe được cả dấu ngã vui vẻ ở cuối câu, Lâm Dữu nói: “Nếu trước kia cậu mà ở căn cứ của tụi mình, chắc chắn sẽ rất được đám quỷ nhỏ yêu thích.”
Nếu là trước kia a…… Trước kia, Tiêu Tiêu đã ở nơi nào? Lâm Dữu đình chỉ suy nghĩ.
Tiêu Tiêu nói: “‘Dữu Tử tỷ tỷ’ cũng sẽ thích mình sao?”
“…… Phải. Thích cậu lắm.”
“Mình cũng thích Dữu Tử. Ừm, chỉ thích Dữu Tử.”
“…… Mình biết rồi.” Haizz, chỉ một câu là có thể làm cô cảm thấy lâng lâng. Lâm Dữu dùng tay dán mặt, vừa tắm xong tay cô rất ấm, nhưng mặt cô thế mà lại càng nóng hơn.
Gió đêm thoải mái mát rượi thổi không tan nhiệt độ trên mặt Lâm Dữu, nhưng lại thổi bay vài trang cuốn nhật ký.
Đây đã là cuốn sổ mới, nhưng bởi vì nhật ký của Tiêu Tiêu càng viết càng dài, đã dùng hết một nửa.
Lâm Dữu thật sự rất tò mò làm sao mà cậu ấy lại có nhiều thứ để viết như vậy. Rõ ràng cả hai đều sinh hoạt giống nhau, nhưng nếu đổi là Lâm Dữu, nhiều nhất chỉ có thể viết dăm ba câu.
Gió chợt thổi to, sổ nhật ký xôn xao lay động. Lâm Dữu duỗi tay khép lại, dư quang thoáng nhìn đến câu cuối cùng.
“So với mèo, nàng càng thích mình hơn!”
………… Đáng yêu.
Ngoài từ này ra, Lâm Dữu đã không thể nghĩ tới cái nào khác được. Cô tiếp tục đề tài phía trước, nhẹ giọng nói: “Mình cũng chỉ thích Tiêu Tiêu thôi~” Chỉ là loại thích này không thể giống của cậu đâu.
“Ừa~~!”
Tiêu Tiêu cao hứng phấn chấn mà ôm cô một chút. Lần này Lâm Dữu xác định chắc chắn có dấu ngã ở cuối câu.
Tóc cũng gần khô ráo, Lâm Dữu đang muốn bảo Tiêu Tiêu đi tắm rửa, bỗng nhiên nghe thấy được động tĩnh ở ngoài bờ tường. Cô dò đầu ra cửa sổ: “Chiêu Tài! Hai ngày này cấm ra ngoài…. A?”
Đây là cái gì……
Chiêu Tài tư dưng đội nồi vẫn còn đang nằm ở hành lang, nghe được tên của mình bỗng nhiên tỉnh lại, mê mang quay đầu. Tiểu Thanh Tiểu Bạch đang rúc trong lớp da lông bụng xù xù của nó để âu yếm nhau, cũng bị kinh động quay đầu ra nhìn.
Mà Tiểu Hồng vốn đang nghỉ ngơi giờ phút này lại há to miệng, vươn dây đằng cao cao quấn lấy một cục gì đó định bỏ vào trong miệng.
Lâm Dữu vận dụng thị lực 7 chấm và tri thức bần cùng của bản thân, miễn cưỡng nhận ra được con vật này hình như thường xuyên xuất hiện trên túi đồ ăn vặt: “…….. Bé raccon?”
“Là tanuki*.” Tiêu Tiêu bên cạnh nói.
*lửng chó (hay bị dịch thành chồn) [貉] (tanuki) có ngoại hình khá giống gấu mèo [浣熊] (raccon)
Ờ……
Lâm Dữu nhìn con động vật nhỏ trên mặt đất. Lông xù như tán cây cọ, tứ chi ngắn củn, lỗ tai nhỏ xinh động đậy, mặt tròn dẹp, lông quanh hốc mắt có màu đen trông như đeo cái bịt mắt, tròng mắt tròn như quả nho ướt, trông thật hiền lành.
A, móng vuốt cũng là màu đen, hơn nữa còn có chút xíu…… Đáng yêu.
Hiểu biết của Lâm Dữu về loài tanuki và raccon này giới hạn trong thành ngữ “Cá mè một lứa”. Hơn nữa không biết vì sao, mỗi khi cô nhìn đến cái tên của nó, đều sẽ liên tưởng đến hình ảnh một con chuột béo macmot la ó giữa núi.
Hiện tại nhìn thấy dung mạo thật sự, cô sửa đổi hình tượng của nó trong đầu lại một chút, lập tức bị sự đáng yêu này làm nghẹn không nói nên lời, trìu mến mà sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.
Nó thấp thấp giọng kêu hai tiếng, thực ngoan ngoãn để cô sờ. Từ khoảnh khắc Lâm Dữu cứu nó khỏi tay Tiểu Hồng, nó tựa hồ đã vô cùng tin tưởng cô.
“……” Tiêu Tiêu nhìn nó, “Muốn nuôi?”
“Cũng có chút muốn nuôi. Nhưng mà….”
Ngoài cửa sổ lơ lửng dây đằng rình mồi như hổ đói, Lâm Dữu lại nhìn về phía cửa phòng đang hé, Chiêu tài ngồi ở chỗ kia, đôi đồng tử mèo màu vàng kim phát sáng giữa đêm.
Nó không lên tiếng mà nhìn chằm chằm con chồn đang cọ tới cọ lui dưới chân Lâm Dữu.
Tiêu Tiêu cũng nhìn theo hướng nhìn của cô: “……”
“Không nuôi.” Tiêu Tiêu xách con chồn đang có ý định trèo lên đùi Lâm Dữu lên.
A? Tuy rằng Lâm Dữu vốn định nói thôi bỏ đi, nhưng Tiêu Tiêu lúc này lại có thể không chờ ý kiến của cô thì vẫn là lần đầu tiên. Ngày thường thì nàng đều nghe theo Lâm Dữu quyết định.
Thật hiếm lạ nha. Lâm Dữu lưu luyến không tha mà sờ soạng bộ lông xù mềm như bông của nó một phen, rồi cười tủm tỉm mà nhìn Tiêu Tiêu đem cả nó lẫn Chiêu Tài đều nhốt ở bên ngoài: “Được rồi, nếu cậu không thích thì không nuôi, ngày mai ta thả nó đi đi.”
Ừm ừm. Tiêu Tiêu tán đồng gật đầu.
Nhưng mà……
Có lẽ là do thời tiết không ngừng mưa gây trở ngại khi ra ngoài, hoặc cũng có thể là vì ngày tháng có người chăm nuôi thật sự quá thoải mái. Con chồn này, mãi không có ý định rời đi.
Cho dù nó bị mấy thành viên khác trong nhà xa lánh.
Lâm Dữu nhéo gáy Chiêu Tài, ôm tanuki nhỏ đang trốn trong góc ra: “Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, không được ở trong nhà đánh nhau, nghe chưa Chiêu Tài! Quan trọng nhất là ở-trong-nhà, nghe chưa!”
Tanuki nho nhỏ nằm gọn trong lòng ngực Lâm Dữu, nhẹ nhàng liếm gương mặt cô một chút.
Tiêu Tiêu: “……”
Lâm Dữu nửa do dự nửa buồn rầu hỏi Tiêu Tiêu: “Nó có phải là không muốn quay về không?” Cho ăn lâu, cô cũng sinh ra chút cảm tình.
Tiêu Tiêu nói: “Nó muốn.”
Lâm Dữu vẫn là thực tin tưởng kỹ năng công chúa Disney của Tiêu Tiêu: “Vậy sao nó lại không đi?”
“Nó lạc đường.”
Này nghe tới liền rất giả. Lâm Dữu hồ nghi: “…… Thật á?”
“Ừ.” Tiêu Tiêu nghiêm túc gật đầu, nhấc tay xách con tanuki lên thả lại trên mặt đất, “Tanuki là loài sống theo bầy đàn. Nó hiện tại nhất định, rất nhớ người nhà. Tựa như, mình với Dữu Tử…..”
Tiêu Tiêu dùng ánh mắt mềm mại không muốn rời xa nhìn cô: “Mình chán ghét, phải tách xa Dữu Tử.”
Lâm Dữu: “…… Ồ, ừm.” Cô bị Tiêu Tiêu thuyết phục.
Tiêu Tiêu nói: “Chờ khi trời nắng, mình sẽ thả nó về.”
“Trời nắng à….” Lâm Dữu cũng mong thời tiết mau chóng sáng sủa trở lại, cứ tiếp tục như thế này cô đều sắp mốc meo cả rồi, “Vậy chờ thêm một thời gian đi. Vừa hay lúc đó nhân cơ hội tụi mình đi cắm trại dã ngoại đi!”
Tiêu Tiêu chớp chớp mắt: “Cắm trại dã ngoại?”
“Ừ! A, nhưng mà,” Lâm Dữu nhớ tới, “Ngoài ruộng còn cần phải có người chăm sóc mà ha….”
“Không sao hết.” Tiêu Tiêu nói, ánh mắt của nàng sáng lấp lánh, “Cắm trại dã ngoại, muốn đi cùng Dữu Tử!”
Vậy quyết định thế đi.
Mùa mưa dầm dề cuối cùng cũng qua đi, vết thương trên vai Lâm Dữu đã khỏi hoàn toàn, tìm lều trại đã lâu không dùng, dẫn theo Chiêu Tài và Tiêu Tiêu cùng ra ngoài cắm trại dã ngoại, thuận tiện đưa tanuki về nhà.
Tuy rằng nàng làm thế nào cũng không hiểu tại sao nó lạc đường lại có thể chỉ đường cho Tiêu Tiêu….. Tóm lại, cuối cùng cũng thuận lợi tiễn đến nơi.
Chỗ ở của tanuki là một khu rừng rậm rạp cây to lá rộng, có một con sông trong vắt uốn lượn xuyên qua khu rừng, đổ xuống một vách đá, tạo thành một thác nước.
Nơi này không phải rất thích hợp sao!
Lâm Dữu liền quyết định ở gần đây hạ trại.
Cô trải qua cuộc sống hoang dã không ít, nhưng trước kia là bị bắt sinh tồn, hiện tại là ra ngoài du ngoạn, mục đích khác nhau, càng quan trọng hơn là bạn đồng hành cũng khác nhau, rõ ràng là làm cùng một chuyện, tâm tình lại khác nhau như trời với đất.
“Để mình.” Tiêu Tiêu bỏ đống đồ cõng trên lưng xuống, cầm lấy lều trại từ Lâm Dữu.
“Tiêu Tiêu biết dựng lều trại sao?”
“Ừ.” Tiêu Tiêu hồi ức một chút, không xác định mà nói, “Trước kia chắc từng làm qua.”
“Trước kia” này hẳn là nói đến ký ức trước kia của nàng. Lâm Dữu không có truy vấn: “Được, vậy để phòng ngừa, mình tới hướng dẫn cho cậu.”
Trên thực tế căn bản không cần hướng dẫn.
Động tác của Tiêu Tiêu không tính là thuần thục nhưng lại rất lưu loát. Thoạt nhìn dù là một mình nàng cũng không thành vấn đề, nhưng mà Lâm Dữu vẫn đi theo bên cạnh giúp đỡ, hai người cùng làm bất tri bất giác tâm tình liền cảm thấy tốt hơn.
“Còn cơm chiều?”
“Tìm xung quanh đây có nguyên liệu gì thích hợp để nấu ăn không đi, cắm trại dã ngoại chân chính chẳng phải là sinh hoạt hoang dã sao~”
Tuy rằng đối với các nàng mà nói, cái này so với sinh hoạt thường ngày cũng chẳng khác biệt là bao…..
Sắc trời dần tối, Lâm Dữu cùng Tiêu Tiêu ngồi bên lửa trại ăn thịt nướng: “Bầu không khí này, thích hợp hát vang một bài hoặc là kể cái câu chuyện phiêu lưu nào đó.”
Chiêu Tài nằm bên cạnh quay đầu né tránh bàn tay đầy dầu mỡ của cô.
Tiêu Tiêu nhớ lại thiên phú âm nhạc tài ba của Lâm Dữu, trầm mặc một lát, uyển chuyển nói: “Ừ, kể chuyện gì?”
Lâm Dữu nói: “Đã ở trong rừng rậm, hẳn là kể chuyện về rừng rậm nha……”
Lời còn chưa dứt, mặt đất đột nhiên rung chuyển một chút.
“Oa, gì vậy?!” Lâm Dữu cảnh giác mà đứng lên, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến động đất, nhưng lập tức nghênh đón trận rung chuyển thứ hai, cùng với tiếng nhánh cây bị đè ép, tiếng bước chân nặng nề, giống như là có con vật to lớn nào đó đang đi tới.
Chiêu Tài đang lăn lóc trên mặt đất lập tức bật dậy, cong lưng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
Gấu? Sinh Vật Biến Dị?
Mặc kệ là cái gì, có Tiêu Tiêu ở đây liền không có gì phải sợ.
Lâm Dữu nghi hoặc mà nhìn về phía thanh âm truyền đến, trong khu rừng tăm tối, với sự rung chuyển đất trời, chui ra một con……
“…… Raccon?”
“Là tanuki.” Tiêu Tiêu nói.
A, là chồn à…… Lâm Dữu ngẩng cổ, bất luận nhìn thế nào, con động vật núi rừng này cũng thật là quen mắt: “Cũng quá lớn đi…… Vì cái gì lớn như vậy a! Từ từ……”
“Khừ ẳng——”
Lửng chó to lớn quen thuộc phát ra tiếng kêu khò khè, giũ lông đánh rơi vài chiếc lá, rồi cúi đầu ý đồ muốn dùng đầu cọ cọ Lâm Dữu.
Bị Tiêu Tiêu đè lại.
Tiêu Tiêu nói: “Không thể. Nàng sẽ té ngã.”
Lâm Dữu xem như đã hiểu cái động tác quen thuộc này: “Không thể nào…. Nó là cái con mà tụi mình nuôi hả?”
Tiêu Tiêu gật đầu: “Ừ, chắc là vì biến dị.”
Bởi vì biến dị cho nên có thể biến lớn biến nhỏ sao?! Cũng tiện ghê ha….. Có khi nào không phải Sinh Vật Biến Dị mà là sinh vật thần kỳ trong truyền thuyết không?
*Tanuki (lửng chó/chồn) trong truyền thuyết là loài có phép thuật, thích dùng phép biến hình đi chọc ghẹo con người.
Sinh vật thần kỳ khổng lồ để lại một đống trái cây tươi rồi rời đi, vừa lúc có cái cho Lâm Dữu gọt làm tráng miệng sau bữa tối.
Tiêu Tiêu đang sửa sang phô đệm chăn, Lâm Dữu tự mình ăn một miếng, rồi đút nàng một miếng, cảm khái: “Là hạc báo ân* trong truyền thuyết đây mà.”
*trong tiếng Trung thì lửng chó [貉] và chim hạc [鹤] có phát âm khá giống nhau, đều là “hạc”. Truyện cổ tích “Hạc báo ân” là truyện cổ tích Nhật Bản, nói về loài chim hạc được người cứu giúp rồi quay lại trả ơn.
Bên ngoài lều trại Chiêu Tài chơi rất hăng, là sinh vật hoạt động về đêm, nó cực kỳ tràn trề sinh lực vào tối muộn.
Lâm Dữu ló đầu ra bảo nó an tĩnh chút, nhưng nó giả ngây giả dại, cô đành phải quay đầu lại nhờ Tiêu Tiêu xuất chiêu: “Tiêu Tiêu….. Ơ?”
Không thấy Tiêu Tiêu.
Dưới ánh mắt kinh hoàng của Lâm Dữu, trên đất xếp chồng một bộ quần áo, giựt giựt động đậy, chui ra một đứa trẻ mềm mại như bông gòn.
Tóc dài sắc tuyết, màu da lam nhạt, trên trán khảm tinh thể hình kim cương.
Đối chiếu hết mọi đặc điểm nhận dạng, nhưng mà nhìn thế nào cũng chỉ là một bé gái không quá 5 tuổi, mở to đôi mắt xanh băng ướt át nhìn nàng, mờ mịt chu chu miệng nhỏ.
Ể….. Ể? Ể!!?
– ———————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tiêu, một con Tang Thi—tranh sủng với vạn vật—Vương.
Editor có lời muốn nói: Mình vừa chỉnh sửa lại cách gọi một chút để sau này đỡ nhầm lẫn. Suy xét đến việc truyện thiên về hướng góc nhìn của Lâm Dữu, cho nên chọn cách gọi chủ quan hơn cho Lâm Dữu.
“Cô”—Lâm Dữu
“Nàng”—Tiêu Tiêu
Nhưng mà trong nhật ký của Tiêu Tiêu thì khi Tiêu Tiêu nhắc tới Lâm Dữu vẫn gọi “nàng” vì đó là góc nhìn của Tiêu Tiêu.