Chương 1: Tang Thi Vương ăn chực
Dưới ánh đèn đường đổ dọc xuống mặt đất, Lâm Dữu dừng bước chân: “Đỗ đại ca, anh không cần tiễn nữa.”
Đỗ Nham đi theo phía sau nàng. Hắn là dị nhân hệ cường hóa, thể trạng cường tráng, cao hơn Lâm Dữu hai cái đầu, khi đối mặt với nàng hơi hơi cúi người, trông như lùn đi một đoạn.
Nam trung niên cao lớn lộ vẻ mặt chua xót: “Dữu Tử, thật sự không phải…….”
Lâm Dữu nói: “Không cần như vậy, em hiểu được mà.”
Nàng khoác một chiếc áo khoác thể thao dài tay màu đen, vai trái hơi phồng lên, từ cổ áo có thể nhìn thấy được băng vải màu trắng. Đây là khi giao đấu với Động Vật Biến Dị lúc trước mà bị thương, dẫn tới hiện tại nàng chỉ có thể dùng vai phải đeo balo leo núi cùng túi lều trại.
Trong trận ngộ chiến kia, người bị thương ngoại trừ nàng còn có con gái năm tuổi của Đỗ Nham, Đỗ An An.
Trẻ con không thể so với người lớn, rất mau bị nhiễm trùng và phát sốt. Tài nguyên chữa bệnh trong tay bọn họ không nhiều lắm, khoảng cách đến mục đích địa—căn cứ phương nam còn sót lại—ít nhất cần phải đi ba ngày nữa. Nhưng nếu để lại Lâm Dữu, phối hợp cùng vợ của Đỗ Nham có dị năng hệ phong, hai người lớn ôm con gái không ăn không uống một ngày là có thể tới nơi.
Đồng đội so với người nhà, cái nào nặng cái nào nhẹ vừa xem liền hiểu.
“Không phải nói như vậy, anh……. anh thực xin lỗi em, càng thực xin lỗi chị gái em.” Đỗ Nham thoạt nhìn càng thêm nan kham, “Hẹn ở căn cứ gặp mặt……..”
Yết hầu hắn giật giật, không có nói tiếp, đại khái là cảm thấy cái tương lai này quả là hy vọng xa vời. Một cô gái không có dị năng công kích, lại bị thương, ở chốn mạt thế nguy hiểm tứ phương có thể sống được bao lâu đây?
Lâm Dữu ngược lại cười cười: “Được, thuận buồm xuôi gió, hẹn gặp lại.”
Nàng không có nói bản thân kỳ thật không tính toán đến căn cứ phương nam.
Lâm Dữu không có lạc quan như Đỗ Nham. Bọn họ nghe được từ người khác nói đến căn cứ phương nam đã là chuyện của nửa năm trước, mà sau đó, dọc theo đường đi lại chưa từng nhìn thấy bóng dáng người sống nào.
Cái căn cứ sót lại này thật sự còn tồn tại sao?
Lâm Dữu vói tay vào túi, nắm lấy cây kèn gỗ Harmonica luôn mang theo bên người, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy chữ đẽo khắc bên trên.
Trấn nhỏ hẻo lánh, thực vật tùy ý sinh trưởng, xa xa có thể nhìn thấy cây cối cao ngất ở khu vực trung tâm, cành cây khô đẩy ngã kiến trúc bê tông, bóng cây như chiếc dù lớn căng ra che mưa, trải thành một bóng râm lớn.
Lâm Dữu chọn hướng ngược lại, hướng thực vật thưa thớt mà đi.
Thực Vật Biến Dị không truy đuổi theo mùi máu giống Tang thi và Động Vật Biến Dị, nhưng cũng có tính công kích nhất định, không thể thiếu cảnh giác.
Trước khi trời tối, Lâm Dữu dọc đường đi tìm được một căn nhà trệt cũng còn tính là toàn vẹn, sửa sang lại rồi ra phòng khách dựng nồi. Cơm chiều là cu tí biến dị mới bắt được ven đường nấu canh với rau dại, gia vị thì chỉ có muối.
Ngoài cửa sổ ánh sáng dần trầm xuống, đống lửa lẳng lặng bập bùng, ngẫu nhiên vài tia lửa tí tách nổ lộp bộp, trong nồi bay lên mùi thơm đồ ăn nấu chín. Lâm Dữu ngồi trên đống chăn đệm mới sửa sang lại, dựa vào tường.
Lại chỉ còn một mình nàng.
Vết thương trên vai ẩn ẩn đau, để dời đi lực chú ý, Lâm Dữu lấy từ trong túi ra cây Harmonica thổi một đoạn bắt cá trạch*. Harmonica là sau mạt thế nàng mịt mờ tự học một chút, dùng để giết thời gian, đến bây giờ cũng chỉ có thể thổi mấy đầu nhạc thiếu nhi.
*bắt cá trạch [捉泥鳅]: một bản nhạc thiếu nhi của Trung Quốc.
Tiếng nhạc thanh thúy quanh quẩn trong phòng, bình thường vào lúc này, Đỗ An An hẳn là đang nằm trên đùi nàng chớp chớp đôi mắt mệt rã rời. Lâm Dữu nghĩ đến khuôn mặt ngây thơ non nớt của cô bé nhỏ, không khỏi hơi mỉm cười, sau đó lại nhẹ nhàng thở dài.
Không có tiếng nhạc, ban đêm vô cùng yên ắng, động tĩnh rất nhỏ cũng rõ ràng lên.
Đốc đốc đốc. Cửa bị gõ vang.
Lâm Dữu sửng sốt một chút, hơi hơi ngừng thở. Nàng cho rằng mình nghe lầm, nhưng cách một đoạn thời gian, người bên ngoài gõ lần thứ hai, ở trên cửa nhẹ gõ xuống ba tiếng, vừa tiêu chuẩn lại lễ phép.
Sinh Vật Biến Dị sẽ không gõ cửa, chỉ biết thô bạo mà phá cửa hoặc đập tường mà vào.
Nơi này trừ bỏ nàng cư nhiên còn có người sống khác?
Lâm Dữu đứng bật dậy, nhanh chóng kiểm tra lại vũ khí trên người, đi đến cạnh cửa nắm lấy tay nắm cửa, cảnh giác kéo ra một cái kẹt cửa.
Bên ngoài xác thật có một người đứng.
Xem thân hình là một nữ nhân, vóc dáng rất cao, bởi vậy càng có vẻ thon gầy. Ăn mặc rất kỳ quái, áo sơ mi phối với quần thể thao, bên ngoài lại khoác cái áo blouse trắng, mang một đôi bao tay bằng da, trên đầu đội một cái mũ leo núi, lại dùng khẩu trang che nửa dưới khuôn mặt, toàn thân bọc kín mít như hũ nút, chỉ lộ ra đôi mắt.
Lâm Dữu ngẩng đầu, nương ánh trăng bên ngoài, nhìn thấy đôi mắt trong sáng màu xanh băng của nàng.
Hai người đánh giá nhau một lát, nữ nhân kỳ quái vươn tay mở ra, trong lòng bàn tay có một tờ giấy bị xé. Nó lất phất bay trong gió, bị thổi về trước, Lâm Dữu nhận lấy.
—— xin chào.
Mặt trên chỉ viết hai chữ với một cái dấu chấm câu, chữ viết thanh tú.
Trong phòng nồi đun nước đã nấu xong, lộc cộc lộc cộc vang lên. Sau khi Lâm Dữu tiếp nhận tờ giấy, tầm mắt của nữ nhân liền lướt qua nàng hướng vào trong, lông mi trắng tuyết khẽ nhúc nhích, toát ra một chút khát vọng.
“…… Xin chào.”
Do dự chỉ có một lát, Lâm Dữu lựa chọn mở cửa: “Tôi nấu cơm chiều, muốn vào tới cùng nhau ăn sao?”
Nữ nhân dời ánh mắt về nhìn chằm chằm nàng một hồi, như là đang phán đoán mức độ đáng tin.
Cặp mắt kia có màu sắc tựa như con sông băng lãnh đạm, khi nhìn về phía người khác ánh mắt ấy lại giống như hồ nước vào đêm đông, nhu hòa và thanh tịnh. Cho dù là nhìn kỹ, Lâm Dữu cũng hoàn toàn không có cảm giác bị mạo phạm.
Sau một lúc lâu, cô gái nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Dữu mời nàng tiến vào, vừa mới đóng cửa, quay đầu lại nữ nhân đã ngồi xếp bằng ở bên đống lửa, không hề chớp mắt nhìn vào nắp nồi đang ùng ục hơi nước trào ra. Từ đầu vai nàng rũ xuống vài sợi tóc trắng như tuyết, dưới ánh lửa chiếu rọi, giống như tơ lụa tinh mỹ nhiễm ánh sáng.
Dị nhân sẽ bởi vì dị năng mà dần dần biến hóa vẻ bề ngoài, như là đôi mắt của Lâm Dữu, nhợt nhạt màu xanh biếc. Lâm Dữu đoán dị năng của nữ nhân này có lẽ là liên quan đến nước hoặc băng.
Nàng ngồi trở lại vị trí cũ, hai người vừa lúc mặt đối mặt: “Tôi tên Lâm Dữu, Dữu Tử trong quả bưởi. Xưng hô thế nào?”
*Lâm Dữu[林柚] — Dữu Tử[柚子] — quả bưởi[柚子]
Nữ nhân từ trong túi lấy ra một tấm card.
Danh thiếp? Lâm Dữu tiếp nhận tới, là thẻ ăn cơm của đại học SW, bên trái có viết tên, nhưng dính vết bẩn tối màu, chỉ có thể thấy rõ hai chữ sau:” Tiêu Tiêu….?”
Nữ nhân hơi cong cong đôi mắt.
Tâm tình Lâm Dữu có điểm phức tạp. Nàng không xa lạ gì đại học SW, trước khi mạt thế đến nàng cũng đang học đại học, trường học hai người chỉ cách nhau một con phố, nói không chừng đã từng ở trên phố thoáng gặp qua nhau.
Có điều so với ngôi trường bình thường nàng học, SW là trường đại học trọng điểm hàng thật giá thật, thi đậu là có thể trở thành truyền thuyết con nhà người ta khắp xóm làng.
Lâm Dữu chia sẻ chén và đũa nhựa cho cựu học bá. Chỉ là canh thịt rau dại bỏ thêm muối, Lâm Dữu ăn đã ngán, nhưng Tiêu Tiêu trịnh trọng bưng chén, tựa hồ thực cảm khái mà thở ra một hơi.
Đến mức này sao? Lâm Dữu nhịn không được cho nàng thêm một muỗng thịt: “Không cần khách khí, không đủ thì lấy thêm.” Vốn dĩ tưởng thừa một phần để ngày mai hâm nóng làm cơm sáng, hiện tại hai người ăn cũng vừa đủ.
Tiêu Tiêu gật đầu, nhìn nàng một cái, quay người đi tháo xuống khẩu trang ăn cơm.
Nàng ăn không có động tĩnh, ăn xong lấy khăn tay xoa xoa miệng, mang lại khẩu trang. Sau khi trả lại chén cho Lâm Dữu, nàng từ áo blouse trắng móc ra cuốn notebook rắn chắc và cây bút, viết xuống ba chữ:
Cảm ơn cô.
“Không khách khí.” Lâm Dữu cũng không sai biệt lắm ăn xong rồi, “Có nước chứ?”
Tiêu Tiêu lắc đầu.
Lâm Dữu: “Vậy cứ để chén ở đó đi, ngày mai tôi rửa.”
Đã đoán sai, cư nhiên không phải dị nhân hệ thủy. Lâm Dữu tự đáy lòng cảm thấy ở mạt thế dị năng dùng tốt nhất chính là nước và lửa, mấy cái dị năng khác cũng không tồi, tóm lại đều tốt hơn dị năng râu ria của nàng.
Tiêu Tiêu lại cầm lấy bút, lần này viết hai chữ xong thì tạm dừng một chút, cách xuống dòng viết viết tiếp.
Nàng đem notebook mở ra giơ lên: Tôi rửa.
Lâm Dữu trước tiên thấy hai chữ mở đầu, không chờ nàng giả dối mà khách khí một phen, liền quét tới một hàng phía dưới.
—— có thể cho tôi lưu lại không?
“…… Không thể.”
Lâm Dữu vô tình mà cự tuyệt nàng, cũng đẩy nàng ra ngoài.
Bên ngoài không biết từ khi nào rơi rớt cơn mưa bụi, Tiêu Tiêu cầm notebook đứng ở cửa, rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt vô tội trông như chó con mèo con trong thùng các-tông bên lề đường.
Nhưng Lâm Dữu lãnh khốc hoàn toàn không dao động, quyết đoán đóng cửa lại.
Sống ở mạt thế tám năm, Lâm Dữu đã sở hữu tố chất thần kinh cảnh giới với mọi thứ. Nàng có thể mời người không quen biết ăn cơm cùng nhau, nhưng buổi tối ở chung một phòng thì chỉ có thể bất an trợn mắt đến bình minh.
Trên thực tế, một mình nàng cũng không ngủ được. Biết có người xa lạ ở gần, nàng bất luận thế nào cũng không bỏ xuống cảnh giác được, giấc ngủ rất nông, trời chưa sáng đã tỉnh.
Tiêu Tiêu đương nhiên không còn ở ngoài cửa.
Kế hoạch hôm nay của Lâm Dữu là thăm dò hoàn cảnh xung quanh, tìm được chỗ thích hợp trụ lại lâu. Tốt nhất là gần nguồn nước một chút, có cái sân cho nàng làm đất trồng hai mảnh rau….. Chà, còn phải cách cái cây kia xa một chút.
Nàng dẫm lên mặt đất ướt dầm dề, nhìn cây cối cao to phía xa xa, có lẽ là bởi vì cơn mưa xuân đêm qua, bóng cây xanh lục kết ra một mảnh trắng nhòa những nụ hoa nho nhỏ.
Đằng sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng, chần chừ tiếp cận.
Lâm Dữu quay đầu lại, Tiêu Tiêu đứng cách đằng xa mấy mét. Ban ngày, nàng kéo mũ xuống càng thêm thấp, hoàn toàn nhìn không thấy bất kì chỗ nào lộ ra ngoài, chỉ có thể cảm nhận được tầm mắt mơ hồ dưới vành nón.
“Buổi sáng tốt lành.” Lâm Dữu nghĩ nghĩ, hướng nàng chào hỏi.
Tiêu Tiêu dùng giấy bút viết xuống mấy chữ to to, giơ lên cho nàng xem: Buổi sáng tốt lành.
Hai người mặt đối mặt đứng một hồi.
“Có việc gì sao?” Lâm Dữu hỏi.
Không thể mãi đứng ngốc ở đây, nhưng Tiêu Tiêu chậm chạp không có động tác tiếp theo, nàng đành phải đặt câu hỏi.
Tiêu Tiêu giơ vở lật về trước một tờ, đó là tờ hôm qua nàng viết.
—— có thể cho tôi lưu lại không?
“……”
Bộ cô là con cún được người ta cho ăn liền dính người không buông sao?
Lâm Dữu nghĩ nghĩ nói với nàng: “Tôi trụ lại chỗ này. Nếu cô muốn cùng nhau ăn cơm, về sau có thể tới gõ cửa.”
Tiêu Tiêu không có lắc đầu, cũng không có gật đầu.
Chỉ là Lâm Dữu nhúc nhích, phía sau cũng sẽ vang lên tiếng bước chân. Nàng vài lần nhìn lại, đều có thể thấy được thân ảnh cao gầy không xa không gần mà cắm cọc ở chỗ cách mình hơn vài bước chân.
…… Đây là đang làm gì. Quang minh chính đại theo đuôi?
Lâm Dữu quẹo qua một góc đường, nghe được người đằng sau vội vàng đuổi theo, lại dần dần thả chậm, vẫn duy trì một khoảng cách, tiếng bước chân lên mặt đất của cả hai dẫm lên nhau. Nàng có chút bất đắc dĩ, đang nghĩ ngợi nên nói thế nào thuyết phục người ta không cần đi theo, liền nhìn thấy con đường phía trước có một thi thể của sinh vật hình người quen thuộc.
Làn da màu xanh biển, đầu tóc tro tàn, cánh tay rơi trên mặt đất uốn lượn như móng vuốt của nó, đầu ngón tay sắc nhọn như dao, trên mặt lộ ra hàm răng nhòn nhọn từ môi trên xông ra kéo dài đến tận cằm, cái trán khảm một viên tinh thể màu trắng.
Đây là một con tang thi đã chết.
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tiêu kỳ thật không có rất cao, khoảng chừng 1m67 thôi.
Dữu Tử cần phải ngẩng đầu nhìn là bởi vì bản thân nàng quá lùn.
–
Dán cái văn án của truyện võ hiệp, cầu dự thu~
Chủ hội Ma giáo phương tây trọng thương sắp chết, hội giáo vì vị trí giáo chủ đời kế tiếp mà tranh đấu gay gắt, xung đột vũ lực.
Sóng ngầm mãnh liệt, lan đến cả tám đại phái Đông Châu, bắt đầu từ cái chết của thiên hạ đệ nhất đao tại Tang Phong Sơn, giang hồ nổi khởi phong ba.
Đường Trúc là kẻ xui xẻo nhất thiên hạ.
Tay phải tàn phế, kinh mạch đứt đoạn, may mắn ngã xuống sườn dốc cũng chưa chết, được một vị đại phu tha phương cứu vớt.
Đại phu trên người mặc tăng y màu xanh lá, dung nhan xinh đẹp, mặt mày quạnh quẽ, thấy nàng tỉnh lại câu đầu tiên lại là:
“Có biết cô thiếu tôi bao nhiêu tiền khám bệnh không?”
Đại khái là cái bản võ hiệp (nỗ lực) đứng đắn.
Nữ đao khách tiêu sái ngỗ nghịch và tiếu y tiên độc miệng ngạo kiều, hỗ công, 1v1, HE.
– —–
Editor có lời muốn nói: Đáng yêu~
Văn án truyện võ hiệp bên dưới dịch thế thôi, không có edit đâu nhe~
Editor nhắc nhở: “Cơm chiều là cu tí biến dị mới bắt được ven đường…..”
Cu tí ở đây là con chuột nha, không phải tên động vật biến dị mới lạ gì đâu ( ⓛ ω ⓛ!) Vì Dữu Tử dùng cách gọi vui là ‘lão thử’ nên mình edit thành ‘cu tí’.