Chương 96: Lần đầu gặp mặt
…..
Orion theo bản đồ đi đến phòng giám hiệu ghi danh và hoàn tất thủ tục gia nhập chương trình huấn luyện trinh sát của học viện.
Tách !! Tách tách !! Tách Tách !!
Ánh sáng trắng lóe lên chiếu vào tấm phông xanh đằng sau làm bừng sáng cả một góc phòng, âm thanh tách tách đi kèm với hiệu ứng chớp vài ba cái rồi lại thôi. Đây là loại máy chụp hình trắng đen chuyên dụng dùng trong những ngành liên quan đến truyền thông và báo chí. Bất kỳ học viên nào lần đầu tới đăng ký cũng phải lưu lại chân dung trắng đen để làm hồ sơ.
“Cậu Orion Lockwood”. Một người nhân viên xử lý các tác vụ trong văn phòng sau khi chụp hình xong thì mới cất lời.
“Vâng”. Orion đáp lời.
“23 tuổi hoàn tất tốt nghiệp, nhận ba bằng cử nhân tài chính, pháp y, lịch sử đều là loại xuất sắc của đại học Poirot. Tiểu sử cậu được phết đấy, rất ấn tượng. Cỡ này xưng làm ‘học thần’ rồi, là thiên tài trăm năm có một”. Người nhân viên nhìn chằm chằm Orion, ánh mắt toát lên sự ngưỡng mộ.
Học một lần ba chuyên ngành có độ khó rất cao với lượng kiến thức vô cùng nhiều trong trường đại học danh tiếng thuộc vào hàng bậc nhất vương quốc Australand này, đây đúng minh chứng cho cái gì khiến người ta hay gọi là ‘hoài nghi nhân sinh’ đấy.
“Cám ơn anh, tôi đã rất nỗ lực”. Orion gật đầu nhẹ kèm theo nụ cười chân thành ghi nhận lời khen. Hắn không phải kiểu người thảo mai hay ai ngại hay xấu hổ hay giả vờ này nọ, đối với thành tựu của chính mình đạt được, ngược lại càng phải nên tự hào.
Người nhân viên mở học tủ lấy bản danh sách mã số học viên cầm lên tay, nhìn nhìn kiểm tra vài lần rồi tấm tắc nói: “Thủ tục của cậu xong rồi nhé. Chương trình đào tạo điệp viên, tình báo viên, trinh sát viên của Hoàng Gia tài trợ. Số ID học viên của cậu trong khóa này là 007, chà, là số đẹp đấy”.
007 !?
May như vậy, đúng một trong những số mình thích.
“Tôi là người thứ 7 à ? Trước đó chỉ mới có 6 người đăng ký ?”. Orion tỏ ra hơi nghi hoặc.
Vị nam nhân viên lập tức lắc tay phủ định.
“Không phải, ở đây chúng tôi đặt ID không quan tâm khóa mới hay khóa cũ. Mỗi một năm đào tạo trên nguyên tắc đặt ra là tối đa chỉ 999 số, tính từ 001 đến 999. Số ID nào có người đã hoàn thành chứng chỉ xong rời đi hoặc đang trong quá trình thực hiện nhiệm vụ liền chẳng may rơi vào hoàn cảnh ngoài ý muốn…vậy thì vị trí đó tự nhiên là bị bỏ trống. ID của học viên đấy lập tức được đem vào danh sách hàng đợi, để dành dùng cho học viên mới đăng ký. Trường hợp của cậu, ngẫu nhiên tình cờ đến thứ tự số 007. Trên thực tế, chúng tôi còn khá nhiều số trống đấy, hay là cậu muốn tôi đổi cho một con số khác ?”. Anh ta giải thích nói.
Nghe xong câu đó, Orion lập tức im lặng, cũng không đào bới hỏi sâu thêm nữa.
Đã đủ rồi !
Ngày hôm nay biết nhiêu đó thôi.
Hắn người này mặc dù tâm bình khí hòa, lòng kiên định dời non lấp biển thề có Chúa đánh giá, càng chẳng phải loại người nhát gan như ai kia đâu. Song, không nhát gan và không sợ chết là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Có thể hắn bây giờ chưa muốn đi gặp Chúa…
Thấy chàng trai không có ý định hỏi gì thêm, người nhân viên đi đến mở cái thùng giấy đặt bên góc phòng, tìm bộ hộp dụng cụ và đồng phục mang số 007 rồi giao nó cho cậu tân sinh, đồng thời nhắn nhủ: “Ký túc xá cậu ở bên kia, nơi này có chìa khóa phòng, vòng tay theo dõi, dao găm, bút máy, kéo, hai bộ đồng phục. Việc giặt giũ cũng là do cậu phụ trách đấy nhé. Còn gì nữa nhỉ, à còn đây là lịch học của chương trình này. Từ mai có thể bắt đầu đi vào những lớp mới”.
Đọc sơ qua thời khóa biểu, Orion rất nhanh minh bạch cơ chế đào tạo của chương trình này.
Không có khai giảng tân sinh, khóa mới khóa cũ nhập chung một chỗ, mỗi tuần đều có thể có người mới gia nhập. Các lớp học đồng dạng cứ thế tiếp diễn, tân sinh bị mất kiến thức cũ, có thể tìm các lớp giờ khác và mở lúc khác để ghi chép lại. Thông tin và lịch trình cứ thế tuyến tính đi lên. Liên quan đến phần nhiệm vụ khảo hạch, nghe nói nhiệm vụ sẽ được chia bởi các giám sát viên chuyên nghiệp do Cục Tình Báo điều động, họ đánh giá để phân phối độ khó, cho điểm, tân sinh tích lũy điểm học phần, đủ điểm liền qua bài kiểm tra.
Hoàn thành tất cả bài kiểm tra, đủ lông đủ cánh rồi thì tốt nghiệp, cầm bằng cút xéo khỏi nơi này, về tổ chức liều mạng làm nhiệm vụ chính thức.
Orion nhận dụng cụ và rời đi, quả nhiên chẳng buồn khai thác thêm tin tức gì.
Bí mật lớn nhất của một tình báo viên thành công là hỏi ít thôi. Hỏi càng nhiều càng dễ rối loạn, càng khó phân tích, thậm chí coi là tự mình bóp méo làm khó chính mình. Cái này không cần học qua trường lớp thì cậu chàng cũng biết.
Đúng lúc nắm lên tay nắm cửa vặn ra để rời khỏi phòng giám hiệu, Orion đột ngột dừng mọi động tác lại, ánh mắt thâm thúy mang theo mấy phần sửng sốt. Hắn vừa mới đi ngang vách kính phòng viện trưởng, giống như là tình cờ trông thấy gì rất kích thích nội tâm, thế là nhịn không được muốn xoay đầu lại nhìn một chút.
Đó là gian phòng kính, ngoại trừ viện trưởng của học viện ngồi trên ghế với vẻ mặt trầm ngâm ra, trước mặt ông ta còn có một cô gái khoác lên thân mình bộ đồng phục trinh sát viên màu đen.
Bóng dáng người này là lần đầu tiên Orion trông thấy, nhưng không hiểu sao trong giây phút bất chợt ngắn ngủi lướt qua vừa rồi, trực giác hắn bỗng nhiên khơi gợi lên vô số hình ảnh đã ngắm nhìn cô nàng qua rất nhiều lần trong những giấc mơ kỳ quái kia. Tổng thể nhu thuận như mặt hồ, góc nghiêng nổi bật với đường nét thanh thoát gọn gàng, đôi mắt thu thủy luôn long lanh tựa hơi sương, có một loại cảm giác đặc biệt tâm trạng, đặc biệt cất giữ thứ gì đó bí ẩn đang giấu kín trong lòng. Khác biệt lớn nhất giữa thật và mơ… có lẽ là màu tóc, cô gái này sở hữu mái tóc đen nhánh vừa vặn qua vai thay vì màu tóc vàng bạch kim.
Thật lòng thì hắn thậm chí chưa từng lần nào chân chính thấy rõ diện mạo người phụ nữ xuất hiện trong mộng kia, mọi thứ hoàn toàn mơ hồ giống như một làn sương ảo ảnh vậy, chỉ là bản thân có lẽ đã mất mát đi thứ gì, tự mình tưởng tưởng tự mình thêm thắt lấy, không hoàn toàn rõ ràng, càng không có ký ức chân thực.
Nghe được có tiếng vặn cửa ngoài phòng giám hiệu, cô gái mặc đồng phục trinh sát quay đầu nhìn về phía Orion, là một khuôn mặt đẹp sắc sảo không cần thi phấn trang điểm, đôi mắt hiếu kỳ cắm trực diện vào con ngươi đối phương đúng khiến rất nhiều nam nhân nguyện ý tự đổ gục.
Hai người ánh mắt vừa vặn trùng hợp.
Một hai giây sau Orion liền quay đầu rời đi.
Cô gái quên mất cuộc trò chuyện với vị viện trưởng ngồi đối diện, cứ thế bị thu hút nhìn bóng lưng cậu chàng rời đi, từ từ khuất sau cánh cửa phòng giám hiệu rồi biến mất.
“Ashariya”
“Ashariya”
“Này Ashariya, em có nghe tôi nói gì không?”
Cô nàng giật nảy mình, lập tức hoàn hồn, đoán chừng là đã bỏ mất thông tin gì từ ngài viện trưởng đây rồi.
Cô lập tức đóng lại cuốn vở trước bàn rồi bỏ vào balo, sau đó đứng lên nghiêng mình chào.
“Viện trưởng, em sao cũng được, tùy ý ngài sắp xếp đấy. Hiện tại em thấy mệt trong người, em xin phép rời đi trước”. Ashariya mở miệng nói.
Chỉ gặp vị viện trưởng nâng lên cốc nước uống một hơi, sau đó thở dài nói: “Được rồi, rời đi đi. Em đang nghĩ ngợi gì đó bị sao lãng, chắc có lẽ cũng không thể nghe thêm được”.
Bị phát hiện, Ashariya cười xấu hổ nhưng vẫn lễ phép đáp lại: “Ngài biết đấy, em vừa đi thực tập ở quốc đô Hamton trở về, có rất nhiều thứ chưa thể quay về guồng học tập được”.
Viện trưởng lắc lắc tay.
……..
……..
Orion vừa đến nhận phòng ký túc xá. Đó là một tòa chung cư nằm ở đỉnh ở lưng đồi, cách học viện không xa lắm. Chung cư được thiết kế theo phong cách Scandinavian tối giản lấy cảm hứng từ các quốc gia Bắc Âu, sử dụng gỗ tự nhiên, tập trung vào các mảng màu tươi sáng, gần gũi với thiên nhiên.
“Nhìn thôi cũng thấy xa hoa rồi, không hổ là học viện số một phía Tây”. Orion bỏ đồ vào phòng, duỗi cái lưng mệt mỏi rồi mới cảm khái.
Bất quá, nếu biết được học viện WestGate này đã nhận một quỹ đầu tư giáo dục của hội đồng Hoàng Gia, thêm vào được chính quyền thành phố West ưu ái cho các chính sách hỗ trợ đào tạo để trở thành trường trọng điểm, vậy thì kết quả như hiện tại liền chẳng có gì bất ngờ. Chung quy là nhà giàu, có ông kẹ gánh, không được công nhận là đại học cũng chả thành vấn đề.
Phòng khá mới, có bốn giường xếp tầng, mang ý nghĩa sẽ có bốn người giống hắn đến đây ở. Hiện tại hắn là người thứ hai.
Người thứ nhất đang trong nhà tắm.
Orion tranh thủ ngồi viết vắn tắt bút ký một chút, dù sao đã rơi vào hoàn cảnh này, các nhân cách khác muốn Hoàn Hồn thức tỉnh, làm ơn cũng phải đóng vai cho hợp tình hợp lý một chút. Đây là chương trình huấn luyện của Cục Tình Báo, rất lớn, rất hung hiểm, đắc tội không nổi.
“Adam, con tuyệt đối đừng để ta thất vọng đấy, gia tộc Mather chúng ta hậu đại về sau toàn gặp chuyện xui quẩy, hai người anh của con cũng thiệt mạng trong thảm họa 23 tháng 04, bây giờ chỉ còn một mình con đủ tư cách nhất phục hưng gia tộc, vô luận như thế nào đều muốn đi theo con đường Zodiac Phù Thủy. Phải thành công, biết chứ?”.
Tầm 10 mét trước cửa gian phòng, Orion ngồi ở trên bàn ngẩng đầu lên nhìn ra ô cửa sổ, trông một lão trung niên cầm một túi đồ lớn giọng nói với cậu thanh niên đầu đinh bạc trắng đi bên cạnh.
Có thể đoán được Adam là tên của người thanh niên này, họ tộc Mather, Adam Mather.
Adam một mặt xấu hổ, vừa xấu hổ vừa bối rối, tốt xấu phía trước có rất nhiều gian phòng chung cư, không thể nói là bạn bè hay chiến hữu gì, nhưng nhỡ như có người bên trong nghe thấy, vậy thì thật khó coi.
“Chuyến này con không được nhận vào Cục Tình Báo để đổi đời, vậy thì về quê chăn trâu chăn dê. Dù sao chăn trâu chăn dê còn không lo bị đói, làm một gã dị nhân thất bại thậm chí lầm đường lạc lối, chính là đói cũng không có đất mà ăn, phải ăn tro giấy cúng điếu đấy”. Người đàn ông trung niên đúng không chừa mặt mũi cho con mình, giọng vừa nói, cảm giác cả tòa chung cư đều nghe.
Adam cúi gầm mặt trách oán, hận không thể trực tiếp cắm đầu xuống cái hồ lớn ngay cạnh khuôn viên học viện.
“Bố, chưa gì bố đã khai tui là Phù Thủy, như thế nào tui còn giấu vốn liếng cho mình. Bố mau về đi, bố về nhà đợi tin tức liền tốt”, Adam nói rất thấp giọng.
“Lớn rồi, 29 tuổi đời rồi nên không thèm nghe bố mày dặn dò à. Muốn đuổi tao đi phải không. Được rồi, thì tao đi. Trong túi có di chúc của mẹ mày, của tao, của ông nội, của dòng họ gia tộc đấy. Mày liệu mà coi cho cẩn thận vào”. Ông ta hậm hực nói, quẳng túi đồ lên vai cậu con trai rồi quay người lại rời đi.
Adam thở dài mệt mỏi, lần nữa nói lí nhí: “Rồi rồi, bố về”.
Người đàn ông trung niên đi không tới ba bước, nhớ ra gì đó, vội nói thêm: “Trong túi có sữa dê nguyên chất đấy. Uống đi cho có dinh dưỡng. Mùa đông này nghe nói là lạnh lắm đấy, mày ốm như vậy, sống không qua nổi mùa đông đâu. Còn nữa, bị thương ở đâu thì lấy rượu gạo thoa vào. Sốt thì…”.
“Bố! tui quỳ lạy ngài, xin mời đi về”. Adam khóc không ra nước mắt van cầu.
Khuyên mãi đến méo cả miệng thì rốt cục nhân gia mới chịu rời đi.
Về phần ông ta có lát nữa quay lại không, vậy cũng không ai trả lời được.
Chỉ biết một điều rằng, không đầy 15 phút nữa, ông ta không được quyền tiến vào khu vực này. Học viện chỉ cho phép thân nhân gặp gỡ chia tay người thân lần cuối trong vòng 15 phút. Hết thời gian, bảo vệ sẽ lôi ra, miễn cho phá hỏng bầu không khí nghiêm nghị xung quanh.
Cạch một tiếng.
Adam mở cửa phòng trọ ký túc xá của mình.
Quả nhiên, chính là bạn cùng với phòng với Orion.
Đồng thời cùng lúc đó, một cậu thanh niên khác cũng từ trong nhà vệ sinh bước ra. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là, đầu trọc lóc, láng o o.
====
Tấu chương xong !!!
====..