Chương 95: Khởi đầu mới
….
Hôm sau.
“Macaron quả nhiên là một siêu đạo chích”. Orion miệng nhoẻn cười, đột ngột líu lưỡi nói lại, “Một cái nhà ảo thuật có nghề”.
Hắn giấu Thẻ Mật Thư của hoàng đế Herald ở trong phòng thay đồ dành riêng cho nhân viên của một quán rượu tên là Maverick nằm trên đường D11 khu vực Hồ Sen, quận TCPS. Nguyên bản nơi này đúng địa điểm lần trước trốn chạy khỏi truy sát của Hồ Trung cùng Wooton.
Macaron giấu bên trong nhà vệ sinh của nhân viên phục vụ, hắn kẹp cẩn thận bên dưới một lát gạch có độ dày gần hai phân trên sàn, sau đó còn kinh nghiệm dùng thêm ít ít xi măng trét sơ bốn góc để tạo độ bám dính cần thiết, ngụy trang hoàn hảo miễn cho có ai đó tò mò mở nó lên.
Orion đọc theo nhật ký, ưu tiên đi lấy Thẻ Mật Thư của Hoàng Đế Herald trước rồi mới đi huấn luyện.
…………….
…………….
[…]
“Orion, đi du học về sau, cũng đừng có quên chúng tôi đấy. Đi đâu cũng phải thật cẩn thận, cậu phải tự bảo trọng tốt bản thân, đừng để người khác ăn hiếp mình ở môi trường khác. Câu lạc bộ An Thần luôn luôn chào đón bất cứ khi nào cậu trở lại. Phải rồi, nếu rảnh rỗi hãy nhớ viết thư tay nhé, cậu biết địa chỉ và mã bưu điện của câu lạc bộ mà đúng không, hãy báo tin bình an sống tốt trở về. Nếu không thấy tin của cậu, tôi sẽ lo lắng cho là cậu đã chết đấy”. Quản lý Andrea hướng về phía Orion nháy nháy mắt, tỏ ra tiếc nuối nói lời chia tay.
“Gì qua chết?”. Orion ngược lại khẽ sửng sốt.
Chết cái gì cơ.
Chị à, tôi đi tập huấn chứ có phải đi ra sa trường đánh giặc đâu !
“Khà khà, ý của tôi là muốn cậu đi du học đạt được thứ hạng cao, như kiểu thành tựu tiến sĩ về làng, nghĩ đến thôi đã thấy tự hào run người rồi”. Chị quản lý cười, thanh âm lanh lảnh nghe cứ như trẻ con.
Có lẽ cô ta không có ngoại hình hack tuổi tác như chị Monica, nhưng tâm hồn thì đúng là không lệch đi đâu được hình tượng một với thiếu nữ cắp sách đến trường.
Cũng tốt, nhờ vậy mà chị ấy mới trụ vững được tinh thần trong cái nghề này.
Xã hội hiện tại ấy mà, người không chọn nghề, nghề mới chọn người.
Câu lạc bộ này ban đầu được lập ra là vì tự phát thiện nguyện, một nhóm người mất mát quá nhiều rốt cuộc không còn chịu nổi bóng ma ám ảnh sau tận thế, sau cùng họ phải ngồi lại với nhau để chia sẻ những nỗi đau thấm thía, nói ra hết để giải tỏa, để đồng cảm, để tìm sự chữa lành, tìm lại hạt mầm cuộc sống, tìm sự an yên cho tâm hồn.
Mô hình cứ thế phát triển lớn dần, thậm chí được nhà đài quốc gia quan tâm, ngỏ ý trả thêm tiền để mở rộng thành chương trình thương mại.
Song, cái nghề này nếu mà thành thương mại, vậy thì sự chân thành sẽ không còn nữa, đi ngược lại nguyên tắc ban đầu. Và theo lẽ tất nhiên, chị Andrea không đồng ý.
Đừng nhìn thu nhập mỗi tháng của Orion trước đây lên tới 12 krone mỗi tháng mà hiểu lầm. Kỳ thực là đồng lương đấy rất không ổn định, chủ yếu xuất phát từ nhiều nguồn. Nghề chính của hắn là làm giảng viên cho trường đại học, nhận thêm việc tư vấn tài chính nếu có, thỉnh thoảng cũng sẽ được lời mời hợp tác điều tra các vụ án dân sự.
“Chị Andrea, tôi nhất định sẽ quay lại, ít nhất là sẽ giống như chúng ta bàn trước, sẽ có một buổi chia tay mọi người và khán giả của chương trình”. Orion có chút ngập ngừng nói.
“Được rồi, cậu đi đi, xe ngựa đợi sẵn ở ngoài đấy. Không cần chào Maria đâu, tí nữa tôi sẽ thay cậu nói với cô ta”. Quản lý Andrea nói.
Orion cũng không nán lại khách sáo nữa, nói ra lời chào tạm biệt.
. . . . . .
Tu tu tu tu tu ~~~~~~~~~~~~~~~~!
Tàu hỏa xuất phát từ Nelson đi về phía Tây, thành phố West.
Orion dựa người vào ô cửa sổ thang đi hướng ồn ào phồn hoa thành bang thạch lộ đường cái xanh biếc.
Nhìn bên ngoài mọi thứ cứ bị bỏ lại đằng sau, ồn ào phồn hoa đô thị cùng đường cái xanh biếc cứ như bị tua ngược càng lúc càng rời xa mình, trong lòng hắn bỗng cảm thấy nặng trĩu đến kỳ lạ.
Giống như là mình vừa mất mát thứ gì.
Đau khổ ai nghe mà kể,
An bình ai có mà trao,
Bất hạnh ai thương mà khóc,
Hạnh phúc ai thừa mà xin.
Chân thành không ai bán, trầm cảm muốn bán không ai mua.
Vậy mà đâu đó ở trên thế giới này có một nghề.
Ừm, gọi là người an ủi, gọi là người chữa lành cũng tốt.
Đã trót quen với nó rồi, lớp mặt nạ này, tháo xuống không nỡ…
. . . . .
Orion tiếp tục quan sát bên đường, màn sương xám dày đặc không còn hạn chế được tầm mắt của hắn gắt gao như xưa nữa. Hắn nhìn thấy phụ cận bên kia đường có một con sông dài, cạnh sông là một công viên bỏ hoang với kha khá người đi đến đây một mình dạo quanh.
Con sông này năm ngoái được đặt tên là sông khóc.
Không khó để mắc công giải thích cho ai chưa biết, chỉ cần đi ngang qua đám người đó, dung nhập vào bên trong, lập tức sẽ phát hiện những khuôn mặt kia thẩn thờ ngây ngốc đến cỡ nào, họ đi lại đi lại trong vô định, chẳng biết đang đợi chờ điều gì nữa, ai cũng sẽ không để ý ai khuôn mặt.
Orion khẽ thở dài, búng đồng xu trên tay rồi chụp lại theo thói quen thường lệ.
Còn tốt, có thể lần nữa quay lại học đường, yên ổn rèn luyện ở chốn cao nhã !
Xem như một khởi đầu mới.
. . . . . . . .
. . . . . . . .
Phía chính Tây vương quốc Australand này chỉ có duy nhất một thành phố, cũng tên gọi là thành phố Tây (West) . Từ đây men theo hệ thống siêu núi Mount Apl lên phía Bắc sẽ tới thành phố Welly, mà ngược lại đi xuống phía Nam thì gặp được tòa thành Hasting.
Tàu hỏa chạy từ Nelson đến West mất 13 giờ đồng hồ, trong đó có một chặng nghỉ để chuyển chuyến.
May mắn là lần này đi Orion không gặp xui xẻo nữa, không còn gặp ai đó khủng bố toa, cũng không vô tình lướt ngang sự kiện linh dị do Zodiac nào phát động.
Yên ổn đọc sách cho đến trạm dừng. Trạm dừng cách học viện thêm mấy cây số nữa, hắn lại thuê xe ngựa đi một đoạn rồi mới xuống cuốc bộ.
Đi bộ ở đây rất vô tình sẽ bị cảnh sắc nơi này hấp dẫn. Bởi vì thành phố West nằm ở lưng chừng trên đồi trên núi cao, cũng không phải vùng đồng bằng giống Nelson, cho nên mặc dù là bị tàn phá về tàn phá, cảnh sắc đô thị đồng dạng có chút tạo nhã rất đặc trưng dưới nền ánh sáng khói bụi.
Thuận đường đồi đi lên, vòng qua thác nước Pheelan, Orion bắt gặp trước mắt là một tiểu trấn thơ mộng, nếu đếm không sót thì dường như có khoảng sáu cái cối xay gió đặt xung quanh hệ thống tiểu trấn này. Nhìn vào số lượng nhà cửa cũng ước lượng được tương đối nhân khẩu xung quanh, tất nhiên, nếu là thương khách lui tới thì không cần bàn.
Học viện WestGate ở cuối trấn, ngôi trường này dựa vào lưng đồi, phía sau có riêng hai cối xay gió cùng một dòng sông chảy quanh, thực sự là mang lại cảm giác ngôi trường từ thần thoại vẽ ra vậy.
Đây là trường huấn luyện và giảng dạy đạt tiêu chuẩn duy nhất của thành phố West, tất nhiên chỉ nhận học sinh đã hoàn thành chương trình giáo dục sơ cấp, trung cấp 10 năm theo luật của vương quốc Australand. Mặc dù vậy, WestGate vẫn mới là Học Viện, vẫn chưa lên Đại Học được, lý do đơn giản bởi vì thiếu khuyết chút chứng chỉ cùng thời gian.
Orion đi thẳng vào phòng tài vụ nộp hồ sơ.
“Cậu Lockwood, cậu là muốn đăng ký học bổ túc chương trình huấn luyện của Cục Tình Báo ?” Một ông chú mặc áo xanh cổ lọ vừa hỏi vừa cầm đọc nội dung giấy tờ của Orion trên tay.
Orion gật đầu, tươi cười chân thành đáp: “Phải, đúng là như thế”.
“Chà chà, đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài”. Ông ta sờ sờ cằm, tỏ vẻ nghi hoặc đánh giá tổng thể Orion.
Nụ cười trên mặt chàng thanh niên có chút trầm lại, hắn đang định hỏi lý do vì sao thì nhìn thấy ông ta mở miệng nói tiếp: “Trẻ tuổi, dư tiền, đẹp trai…lại muốn đi tìm chết. Cuộc sống này đúng là”.
Biểu hiện trên mặt Orion ngay lập tức khô cứng, thậm chí lông mày còn có chút co giật nhảy nhảy lên mấy lần, khó giữ nổi điềm tĩnh.
“Ông chú, nghiệp”.
“Hơi ác miệng”.
Hôm nay ngày gì, ma xui quỷ khiến hay là manh mối Chúa chỉ dẫn, năm lần bảy lượt có người bảo mình đi tìm chết.
“Đóng phí?”. Ông ta chờ lâu không thấy Orion nói gì, thế là gõ gõ bàn, bảo đóng phí.
“Đóng phí ? không phải là miễn phí sao ? Tôi có giấy mời học”. Orion vừa nói, vừa rút ra thêm tờ giấy mời do chính chị quản lý kiêm đội trưởng Emily viết.
Ông ta nhíu mắt lại cầm lấy giấy mời của Orion, đọc sơ qua một lần thì bỗng nhiên hằn học nói: “Hừ, làm sao cậu không đưa sớm hơn, thật là mất thời gian quá đi”.
Có thể thấy được sự tức giận vô duyên vô cớ qua thái độ vừa rồi.
Orion cũng không để tâm lắm.
Biến chứng tâm lý sau thảm họa, không ít thì nhiều, thấy hoài quen rồi.
“Chú à, tôi có cần đóng phí không?”. Cậu chàng như cũ ôn hòa hỏi lại.
“Không, đi vào đi. Phí này đã được Hoàng gia chi trả rồi. Đi vào thẳng phòng giám hiệu làm thủ tục chỗ ở rồi chờ đợi lệnh thôi” . Ông ta nói với giọng khá lớn, đồng thời quắc quắc tay đuổi đi.
Orion gật đầu rồi rời đi khỏi phòng tài vụ.
Đi được mấy bước, hắn dừng lại, mang theo bộ dáng điềm tĩnh cùng một trái tim hết sức chân thành cất lời:
“Chú à, cám ơn chú”.
“It’s a good day, isn’t it?”
“Chú cố lên nhé !”
…….
Ông chú làm tài vụ nhận hồ sơ sững sờ.
Má nó. Đ** hiểu nói gì!
Nhưng khi Orion rời đi được một lúc, ông ta lại thở dài, miệng nở được một nụ cười bất đắc dĩ.
====
Tấu chương xong !!!
====..