Chương 88: Tôi muốn trở thành Zodiac !
……
Người phụ nữ chỉ tay vào ghế sô pha mời Orion ngồi.
“Cà phê nhé?”. Cô hỏi.
“Hạt cà phê được chuyển từ Welly xuống, là dòng thượng hạng, do người trong Hoàng Gia trực tiếp trồng và quy hoạch đấy”.
Orion nhìn quanh quẩn một vòng quanh căn phòng, sau đó tự nhiên ngồi xuống ghế, mở miệng đáp: “Cho tôi một cốc nước lọc được rồi. À, nếu có một thanh chocolate thì càng tốt, tôi rất thích ăn đồ ngọt, mỗi ngày tôi cần nạp lượng đường khá nhiều”.
Emily mỉm cười, mở học tủ dưới ngăn bàn, lấy ra một hộp gồm nhiều viên kẹo được gói trong giấy bạc đưa đến cho Orion, cô nói “Như cũ, sản phẩm cao cấp được sản xuất riêng cho Hoàng Gia”.
Orion nhìn kỹ hộp kẹo nhưng không có bốc lên ăn liền, giây lát sau, hắn ngẩng đầu về phía quý cô Emily lần nữa, mở miệng nói: “Cô điều tra tôi à?”.
Vừa rồi cô ta kể ra danh sách nghề nghiệp đủ dài để đặt nghi vấn cho Orion. Rất nhiều nghề nghiệp trong số đó rõ ràng không phải năng lực của hắn có thể làm được.
Nhưng nói không liên quan thì cũng lại chẳng đúng. Trong quá khứ nhờ vào nhiều lần trò chuyện với Bleu, Lahn hay Lyn nên hắn cũng nắm được đại khái một vài thông tin cơ bản về những nhân cách khác của bản thân. Vì vậy lúc nghe Emily nói xong cơ mặt hắn mới không bị cảm xúc chi phối làm ngạc nhiên hay sửng sốt gì nhiều, ngược lại vẫn giữ được một thái độ nhất quán xuyên suốt…Có chăng chỉ hơi khó ở một chút.
Nhìn thấy Emily đặt tờ báo trên tay xuống, ung dung đáp lại: “Làm ăn giao dịch mà, tôi phải cẩn thận xem trước lý lịch của cậu chứ. Bất quá thú thật, bộ hồ sơ cá nhân của cậu rất ấn tượng, ấn tượng đến mức khiến tôi hoài nghi về khái niệm thiên tài trong sách vở ghi chép đấy”.
Cô ta nghỉ một hơi, ánh mắt tràn ngập thưởng thức nhìn chằm chằm Orion, sau đó mới chốt thêm một câu:
“Cậu làm tôi liên tưởng đến Leonardo da Vinci”.
Leonardo da Vinci ?
Nghe vào lời này, lông mày Orion nhảy một cái.
Cũng lâu lắm rồi mới nghe lại cái tên này, thật hoài niệm.
Leonardo da Vinci là một nhà họa sĩ, nhà điêu khắc, nhà toán học, nhà soạn nhạc, thậm chí bao quát giải phẫu học cùng kỹ sư quân sự, một người hoàn hảo nhất trong lịch sử xuất hiện ở thời kỳ Phục Hưng, người có thể làm tốt tất cả các lĩnh vực ông ta chạm tay vào, thậm chí được xem là xuất sắc nhất.
Là một sinh viên ưu tú tốt nghiệp cùng lúc ba văn bằng đại học loại xuất sắc của đại học Poirot, các ngành Orion theo học bao gồm kinh tế tài chính, lịch sử và pháp y. Mà ở trong phòng truyền thống của cả ba ngành này, bức ảnh Leonardo da Vinci đều được treo ở trên tường khu cao nhất, đại biểu cho một trong những người có đóng góp vĩ đại nhất.
“Cô hơi quá lời rồi”. Orion lắc đầu nói.
Giáo sư của tôi mà nghe được câu này của cô, ông ta tế sống tôi mất.
Trên các bục giảng, truyền thuyết về ông ta vẫn thường xuyên được ca tụng và tung hô như một vị Thánh.
Kỷ nguyên Phục Hưng quá đỗi hưng thịnh, mà Leonardo da Vinci gần như là cây đại thụ khổng lồ bao phủ hầu hết, là mặt trời ban trưa chói sáng nhất bên trong, đối với thế hệ sinh ra ở phần cuối cùng của triều đại đó thì ông ta chẳng khác nào một hệ tư tưởng cả.
Mà khi Orion ra đời, đã là hoàng hôn xế chiều của kỷ nguyên Phục Hưng rồi, hiện tại giữ không nổi, triệt để lụi tàn vào sách vở.
So sánh với Leonardo, một người có lẽ đã là toàn diện bậc nhất lịch sử, Orion cảm giác có chút không quá chân thực, không lý giải được…Ừm, nói thế nào, rất không khoa học, cứ như là thần bí học vậy.
Cơ mà, toàn diện, thần bí…
Đột nhiên Orion giật mình, trong não tựa hồ mới có một tia sáng giả thuyết xẹt ngang qua.
Chờ một chút.
Sở dĩ lý lịch của hắn đa dạng như vậy, chính mà vì những nhân cách khác của bản thân, mỗi nhân cách đại biểu có một ý thức riêng biệt.
Nếu nghĩ theo hướng này, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Leonardo da Vinci cũng giống như hắn, là người đa nhân cách thì sao đây ? Dù sao trong quá khứ là không hề có ghi chép phủ định hay thậm chí nhắc về nó.
…….
“Không phải việc của mình”. Orion thở dài lắc đầu.
Chuyện này chẳng có gì cần thiết để mà tìm hiểu cả.
“Chỉ huy, cậu ta đã biết chúng ta thuộc Cục Tình Báo Hoàng Gia”. Cô gái trẻ tuổi đứng ở bên cạnh Orion bỗng phá vỡ bầu không khí.
Quý cô Emily gật đầu, nói: “Không bất ngờ lắm đâu, nếu cô chứng kiến những gì anh ta đã làm đã cứu lấy hành khách trên con tàu tử thần kia thì chuyện quan sát và suy luận cỏn con này liền không đáng là gì. Tôi đã định lượng từ trước”.
Nói xong, cô ta lại phất tay: “Chị Monica, ở đây không còn việc của chị rồi, chị đi ra ngoài quán quan sát tình hình đi”.
“Hửm, thì ra cô nàng nhí nhảnh này tên là Monica”. Orion nhìn cô ta chằm chằm, gật đầu xuống thi lễ chào.
Chào xong, hắn bỗng thấy có gì đó sai sai.
Trong nháy mắt sau, Orion liền thốt lên với biểu hiện kinh ngạc ra mặt: “Hả? cô gọi cô ta là cái gì, chị?”.
Từ góc độ ngoại hình bên ngoài đến xem, quý cô Emily đoán chừng phải tầm 35 tuổi. Monica dáng dấp chỉ mới cao hơn Bleu có một tí, khuôn mặt đều búng ra sữa, không lý do gì ngoài 20 được chứ đừng nói.
Monica nhìn biểu hiện bây giờ của Orion liền lập tức nhịn không nổi dùng tay che miệng cười.
“Anh Lockwood, thì ra vẻ mặt ngạc nhiên của anh dễ thương đến vậy”. Monica ánh mắt rất tiếu dung nói.
Ngồi phía đối diện Orion, Emily vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thường, ngữ khí bình thường cất lời: “Monica là chị họ của tôi thôi”.
“À…, ra vậy”. Orion thở dài.
Còn tưởng hôm nay chưa đủ bất ngờ.
Suýt nữa quên mất còn có khả năng này, nếu là họ hàng, vậy thì có lẽ do mình suy diễn phức tạp rồi.
“Thế nhưng chị ấy xác thực lớn tuổi hơn tôi. Đừng bị dáng vẻ trẻ con tươi mát bên ngoài của chị ấy lừa, Monica năm nay đã 43 tuổi rồi đấy”. Emily lấy một tẩu thuốc lá bỏ vào miệng đốt, thoải mái rít một hơi trước mặt Orion.
Orion câm nín, nửa buồn cười nửa không hiểu, rất là tự giễu nói ra: “Về mặt khoa học, không có khoa học”.
“Chúng ta đang sinh sống trong một thế giới mà Thần Bí Học đang là kim chỉ nam, hiện tại đây không phải là chuyện cậu có thể hiểu được đâu”. Emily nói.
Cô liếc mắt Monica một đấy, Monica sau đó cũng không nói thêm gì, chỉ là hướng Orion cười cười chào đáp lại và nhanh chóng rời đi.
Đợi cho đến khi cô ta đi rồi, trong căn phòng của công ty Con Ngựa Hồng chỉ còn hai người, Emily mới đặt điếu thuốc xuống, đi thẳng vào vấn đề.
“Martial còn sống không?”.
Orion bóc một viên kẹo ra khỏi hộp trên bàn rồi lột miếng vỏ bạc bên ngoài của nó, sau đó thì bỏ vào miệng thưởng thức.
“Còn sống”. Hắn thong thả gật đầu.
Emily nhìn chằm chú vào đôi mắt Orion, cô mất ít phút để lựa chọn từ ngữ cho chuẩn chỉnh rồi mới đặt một câu hỏi cực kỳ có trọng lượng: “Cậu Lockwood này, cậu có muốn gia nhập vào Cục Tình Báo Hoàng Gia không?”.
Orion : “…”.
Hắn không trả lời liền.
Cục Tình Báo Hoàng Gia, RIB !
Ở vương quốc Australand này có một câu châm ngôn như sau: “Khi RIB chủ động mời ngươi làm việc, mặc kệ trước đó ngươi là ai, ngươi đã chiến thắng”.
Mọi công việc trước đó đều không còn ý nghĩa cho đến khi RIB vào cuộc.
Lý do rất đơn giản, đây là đội tình báo của Hoàng Gia; những đặc quyền về quyền lực, phú quý, đãi ngộ liền khó có công việc nào so sánh nổi. Nghe nói đã từng có nhân viên cấp cao lâu năm tại RIB được phong tước hiệu, không cùng máu mủ nhưng vẫn đường đường chính chính bước vào hoàng tộc.
Bất quá, nếu lời mời này đến sớm 5 năm khi Orion vừa mới tốt nghiệp đại học Poirot, có lẽ hắn sẽ không do dự nhận lời.
Nhưng bây giờ thời thế thay đổi, nhất là sau tận thế, tính tình của hắn trở nên điềm đạm lành tính hơn rất nhiều, đã không còn là kiểu người có sở thích đi theo quyền lực và tiền tài nữa.
Hơn nữa, lý do quan trọng nhất chính là về bản thân hắn. Tiến vào Cục Tình Báo Hoàng Gia, ngược lại thậm chí nguy hiểm, rất có khả năng bí mật đa nhân cách của mình bị bại lộ.
Orion cảm thấy bí mật này của mình có giá trị rất lớn, thậm chí coi là một phần của Thần Bí Học.
Vì vậy, hắn hiện tại không thể vội vàng, càng cần phải cân nhắc kĩ lưỡng.
“Cậu biết đấy, tôi đánh giá rất cao năng lực của cậu. Ở chiều ngược lại, qua cuộc nói chuyện lần trước của chúng ta trên chuyến tàu, tôi biết cậu rất muốn tìm hiểu về Zodiac và thần bí học. Gia nhập chúng tôi, cậu sẽ được tiếp cận một trong những kho tàng tri thức thần bí lớn nhất”. Emily vừa nói vừa lưu tâm đến sắc mặt của Orion.
“Mặt khác, tôi xin lỗi trước vì đã nhiều chuyện mà không hỏi qua ý kiến cậu, nhưng đối với Cục Tình Báo Hoàng Gia chúng tôi thì muốn biết thông tin trên sở di trú của bất kỳ một công dân nào ở quốc gia này là không hề khó. Đứa bé cùng nhà với cậu đang mắc phải căn bệnh suy hô hấp bị dị biến, chúng tôi đã đưa danh sách bảo vệ nhân chứng lên yêu cầu bảo vệ cho nó, cũng kiến nghị bệnh viện trung ương Nelson cấp cho nó quyền hạn chăm sóc đặc biệt. Bây giờ nếu cậu gia nhập chúng tôi, tôi có thể tiếp tục làm đơn trình bảo vệ nhân chứng lần thứ hai, thậm chí lần này có thể hy vọng được cấp trên cử xuống cả một Zodiac chuyên viên chức nghiệp về chữa trị để cứu đứa bé”.
Orion trầm mặc.
Thì ra là vậy.
Chẳng trách lúc dẫn Bleu đến bệnh viện gặp bác sĩ Trần, vị chủ nhiệm khoa hô hấp này đột nhiên đối với hắn cực kỳ khách sáo, lại còn hết lần này đến lần khác bảo hắn yên tâm, bệnh viện sẽ ưu tiên Bleu lên vị trí bệnh nhân VIP mà không cần đóng thêm bất cứ viện phí nào.
Lúc đó Orion xác thực có thấy lấn cấn chỗ nào, bây giờ mới được giải đáp.
Orion ngồi dựa lưng ra sau, chân trái gác lên chân phải, hai bàn tay đan vào nhau để ở trước đùi, một bộ quý ông đang nghiêm túc suy nghĩ.
“Trước đây thỏa thuận của chúng ta là nếu tôi còn sống và bảo vệ được Martial, tôi sẽ đến bán tin tức cho cô. Cô muốn đổi lại phần quà tương xứng. Phần quà đó cùng việc này hẳn là không liên quan nhỉ?”. Hắn thuận miệng hỏi.
Emily cười nói: “Tính toán chi li vậy thì không tốt chút nào cả. Thôi được rồi, cứ coi như gia nhập Cục Tình Báo chỉ là lời mời mang tính chất cá nhân của tôi thôi đi. Giao dịch trao đổi của chúng ta vẫn giữ nguyên. Cậu muốn đổi lấy gì ?”.
“Cục Tình Báo có rất nhiều Zodiac sao?”. Orion hỏi.
“Phải”. Emily gần như không hề suy nghĩ mà trả lời theo bản năng.
“Tôi giúp cô phá giải một sự kiện Zodiac, cho nên tôi muốn trở thành một Zodiac”. Orion rất bình thản nói.
“Trao đổi của tôi chính là, hãy để tôi thành Zodiac”.
“Sau đó, tôi sẽ gia nhập RIB”.
====
Tấu chương xong !!!
====..