Chương 87: Ngựa Màu Hồng
……
“Sai rồi à ?”. Orion bình thản hỏi.
Câu hỏi không có nhiều ý nghĩa, nói trắng ra là hỏi cho có lệ.
Dẫu cô gái trẻ tuổi chưa xác nhận thông tin trên; nhưng xem xét việc cô cứ đứng ngây người ra ở đó cũng đủ để thành lập đáp án chính xác rồi.
Vấn đề này là do cô gái trẻ đề xuất khơi mào, Orion cũng không hứng thú làm khó cô ta. Không muốn trả lời có lẽ là do tính chất bắt buộc của nghiệp vụ.
Hơn nữa, dựa theo Orion suy đoán, nhắm chừng nơi này sẽ không hoạt động dưới danh nghĩa của Cục Tình Báo Hoàng Gia, khả năng lớn là bọn họ được ủy thác tách riêng ra thành một tổ chức đơn lẻ, hoặc một đội nhóm độc lập hoàn toàn để thuận tiện các công tác tình báo trên thực địa.
Căn cứ lời vừa rồi hắn trực tiếp nói ra tên công ty cha đứng đằng sau, có lẽ điều đó mới khiến biểu cảm cô gái trở nên cứng đờ như vậy.
“Anh…anh làm thế nào mà biết được ?”. Nhìn thấy chàng trai trước mặt không còn vẻ gì quan tâm tới mình nữa, thế là cô gái trẻ lập tức cuống quít bắt lấy tay hắn, sự hoang mang tăng lên cao.
“Tất cả điệp viên khi tiết lộ mật mã vào địa điểm giao dịch cho nhân chứng đều tuyên thệ không được phép tiết lộ sự tồn tại của Cục ở phía sau. Anh là nhân chứng cho tài liệu số 281 vụ án chuyến tàu Phương Đông, vụ án này càng là do một trong những điệp viên cấp cao của chúng tôi phụ trách, không có khả năng cô ta tiết lộ…”.
Orion nghe xong không khỏi chớp mắt một cái.
Quý cô trẻ tuổi à, tôi không biết Cục Tình Báo cho điệp viên của mình tuyên thệ kiểu gì, nhưng mà cô còn chưa xác nhận đúng sai thì đã trực tiếp phạm sai lầm khẳng định cho tôi đáp án đấy.
Bàn đầu chỉ là giả thuyết nghi ngờ, nhưng nhờ có động tác của cô, mọi sự nghi ngờ hoàn toàn biến mất.
Ý thức công việc đáng lo quá…
Orion lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Cô ta không nói cho tôi biết. Tôi chỉ là đoán đại thôi nhưng không nghĩ tới nó đúng thật”.
Thực tế thì dĩ nhiên hắn không hề đoán đại.
Đầu tiên là nhớ lại chuyện cũ ở trên chuyến tàu tử thần, cách nói chuyện của quý cô Emily khi muốn tiếp cận một vấn đề gì đó thì không bao giờ dùng phương pháp trực diện hỏi thẳng, nếu để ý kỹ thì cô sẽ ưu tiên đặt ra những câu hỏi nghi vấn gián tiếp nhằm khai thác thông tin người đối diện.
Chẳng hạn lúc muốn bắt chuyện với Orion, người phụ nữ đó đã dùng mẩu câu ‘nếu (if) ’ . “Nếu tôi cho anh một giả thuyết thì sao?” , “Nếu người đột biến, dị loại, kẻ siêu phàm có thực thì thế nào?” , “Nếu liên quan đến Hoàng Đạo Quân thì cậu có bị hấp dẫn không?” , “Nếu cậu muốn nghe thêm, vậy nên chứng minh giá trị của mình xứng đáng nghe thêm” ….
Một người bình thường, cứ coi như là thiên tài có IQ cao đi chăng nữa, không ai trò chuyện mới mấy câu mà nếu nếu nếu liên tục như vậy cả, huống chi vế đằng sau đều là có sắp xếp với mục đích dẫn dắt đến kế hoạch cụ thể được bày vẽ ra. Đây không phải là bản năng, đây là quy hoạch, là nguyên tắc, là sách vở cùng phương pháp được thực hiện và lặp đi lặp lại nhiều lần đến mức thành thạo quen thuộc.
Ở vương quốc Australand này, nhắc đến một người có chuyên môn thu thập tình báo và thám thính thực địa, cái đầu tiên người ta có thể nghĩ đến thì chính là Cục Tình Báo Hoàng Gia (RIB) , nơi những điệp viên và sát thủ được đào tạo bài bản và chuyên nghiệp nhất.
Ngoài ra, cân nhắc mỗi một câu thoại, Emily đều hướng tới việc trao đổi thông tin, hướng đến những cặp từ vựng then chốt như ‘xứng đáng’ , ‘không nhìn nhầm’ , đây là ngôn ngữ thể hiện mong muốn có được sự giao dịch dựa trên yếu tố ngoại giao công bằng. Biểu tượng của RIB chính là một bàn tay ngửa ra, phía trên bàn tay có một quả táo bị cắn dở , và phía trên quả táo có một con chim đại bàng đang giang rộng đôi cánh, ánh mắt gắt gao khóa chặt trái táo lại.
Đương nhiên, còn phải kể thêm những chi tiết đắt giá như cái cặp gương ở trong quán trà. Người nhìn vào hai tấm gương sẽ thấy hình ảnh mình phản chiếu ở trong đó bị tách ra làm hai với bản thể đang đứng chính giữa, đồng dạng không khó mường tượng đến cán cân.
Hay tỷ như những tờ báo dán tường, Orion quan sát qua một vòng, nội dung các bài báo mặc dù không hề nhắc đến Cục Tình Báo Hoàng Gia, nhưng đứng ở khía cạnh của một mật vụ tình báo viên khi đọc những bài báo như vậy, tuyệt đối sẽ phát hiện bên trong toàn bộ đều là những thông tin hữu ích trong quá khứ. Hơn nữa, không nhiều quán trà ở thành phố này sẵn lòng cho thuê mặt bằng bán báo đâu, trừ phi người chủ tiệm thực sự thích việc cập nhật tin tức hằng ngày.
Cuối cùng, là câu mật mã mà Emily cung cấp cho Orion — Hôm nay là một ngày tồi tệ. Cầu xin Chúa tha tội cho chúng con khỏi những lỗi lầm đáng nguyền rủa này…
Tại sao lại là hôm nay? Tại sao lại phải cầu xin Chúa tha tội cho những lỗi lầm đáng nguyền rủa ? Giết người hàng loạt ? gây ra thảm án hay khủng bố nơi công cộng ?.
Đều không phải !!!
Sáng nay trên đường đưa Bleu đến bệnh viện thì Orion đã nghĩ thông.
Giả sử hôm qua nói câu này thì hôm qua chính là hôm nay. Ngày mai nói câu này thì ngày mai chính là hôm nay. Một năm sau, mười năm sau nói lại câu này, thì thời điểm đó cũng là hôm nay. Nó không phụ thuộc vào cố định một ngày nào cả, chỉ cần còn sống trên đời này, à không, còn làm công việc này, thì đó chính là hôm nay.
Câu mật mã có tính chất lặp đi lặp lại rất nhiều lần như vậy, nghĩa là mỗi một ngày đều làm ra thứ gì đó sai trái. Mà một trong những thứ tội lỗi lớn nhất của con người trước những vị Thần tối cao chính là đã không nhịn được tò mò hiếu kỳ mà mở ra chiếc hộp bí mật Pandora.
Theo một vài cổ tích, Pandora là người phụ nữ đầu tiên được các vị Thần tạo ra trên thế giới này. Khi cô được tạo ra, mỗi vị thần đã ban cho cô một món quà. Từ đó, tên cô có nghĩa là “người được ban tặng tất cả” . Một trong những món quà đó là một chiếc hộp (hoặc theo một số nguồn gốc, một cái lọ) mà cô được dặn dò không bao giờ mở.
Tuy nhiên, sự tò mò đã khiến Pandora mở chiếc hộp, và khi đó, tất cả những tai ương và khổ đau của thế giới – như bệnh tật, đau khổ, và tử vong – đã thoát ra và lan rộng khắp nơi. Khi cô nhận ra sai lầm của mình và đóng nhanh chiếc hộp lại, chỉ còn một thứ duy nhất ở lại bên trong: hy vọng.
Đối chiếu với góc nhìn của Orion, đây rõ ràng là đang đề cập tới những bí mật mà mỗi một thành viên tổ chức này đang ngày qua ngày khám phá ra, giống như mở chiếc hộp Pandora vậy. Tọc mạch vào những bí ẩn và nỗ lực xâm nhập những phòng tuyến mà người khác cố gắng ngăn chặn chính tội lỗi đáng nguyền rủa nhất trên thế giới này.
Nguyên bản trong mật mã mà Emily truyền đạt “Hôm nay là một ngày tồi tệ. Cầu xin Chúa tha tội cho chúng con khỏi những lỗi lầm đáng nguyền rủa này; Coelestis – Nothingness Fog – Black Dune – Ruby Glacier – Steele Grave”. Mặc dù những nội dung phía sau hơi tối nghĩa, nhưng Orion biết Coelestis nghĩa là Thiên Đường, ở trên Thiên Đường, vậy thì tức là những vị Thần rồi.
Bọn họ, những điệp viên đó đang cầu xin Chúa tha lỗi cho sự tọc mạch tò mò của mình.
Đến đó thì không gì ngăn cản được Orion cho rằng Emily là điệp viên của Cục Tình Báo Hoàng Gia.
…………….
Đi một hồi qua những lát gạch đá, Orion lại có cảm giác rất thần kỳ.
Rõ ràng là cầu thang bước xuống, nhưng bản thân lại sâu sắc tưởng tượng thấy hình ảnh mình đang đi lên cao, tựa hồ thị giác hoàn toàn bị đánh lừa, cũng hoặc là địa phương này có cấu trúc không gian đa chiều hỗn loạn, một loại kiến trúc mà đến bây giờ khoa học vẫn chưa nghiên cứu ra.
Tường hai bên được gắn những ngọn đuốc lửa như trong tiểu thuyết hầm ngục. Ánh sáng vẩy xuống khiến cái bóng của Orion và cô gái trẻ kéo dài ra. Cô nói cho hắn biết, đây là những ngọn lửa có giá trị trong vòng hàng trăm năm, tức là trong suốt thời điểm đó, nó sẽ không bao giờ tắt.
“Gần nhất mình có cảm giác thần bí học mới là môn khoa học tiên tiến số một”. Orion tự cười giễu kiến thức của bản thân.
Thần bí học đi trước, khoa học chạy theo sau. Một cái tạo ra hiện tượng và đặt giả thuyết, một cái cố gắng đi phân tích hiện tượng cùng chứng minh giả thuyết để nó trở thành định lý.
Có lẽ tương lai, đỉnh cao của khoa học chính là hiểu được toàn bộ ý nghĩa của thần bí học, giống như cách đây hàng ngàn năm con người đầu tiên tạo ra văn minh đốt lửa vậy.
Ài, cũng không đúng.
Ngày đó mà tới, thần bí học tự nhiên sẽ trở thành môn khoa học.
Con người vốn dĩ là ngạo mạn như vậy mà !!!
Không lâu sau, rốt cục nhìn thấy một căn phòng lớn với hai con chó một màu nâu một màu xám trông cực kỳ cơ bắp cùng khổng lồ đứng gác cổng bên ngoài. Bọn nó to lớn như thể hai con báo vậy, khuôn mặt hung dữ, ánh mắt đầy sát khí hoàn toàn khác với những giống chó giữ nhà thông thường, thực sự vừa nhìn vào đã khiến cho người ta trăm lần lo lắng bất an, không có cảm giác an toàn khi tiến đến gần cửa.
“Đây chính là căn cứ của tổ chức chúng tôi. Tổ chức đua ngựa Con Ngựa Hồng. Vâng, đúng như anh nói đấy, chúng tôi cũng là thành viên của Cục Tình Báo Hoàng Gia, hiện tại đang hoạt động dưới danh nghĩa tổ chức độc lập để dễ dàng thu thập và cung cấp tình báo”. Cô gái trẻ mở miệng nói, đồng thời chỉ tay vào căn phòng.
Hai con chó to xác khi thấy cô ta chỉ tay như thế thì lập tức tránh đường ra hai bên, nhường cho cô ta và Orion đi vào.
Cộc cộc !
“Chỉ huy, tài liệu số 281, nhân chứng đến rồi”. Giọng cô gái vang lên.
“Để anh ta vào đi”. Giọng nói tựa như đang sổ mũi của một người phụ nữ bên trong truyền ra.
Orion hít vào một hơi, vững vàng đẩy cánh cửa ra.
Bên trong là một cái bàn trà lớn cùng bộ ghế sô pha màu nâu.
Mà người ngồi trên ghế đang đọc báo, ừm, thì đúng là cô ta.
Emily !!!
“Chúc mừng cậu thành công sống sót trở về, thám tử lừng danh Oreo Choco”.
“À không, tôi nên gọi cậu là Orion Lockwood nhỉ, người an ủi, người dẫn chương trình của câu lạc bộ Hội An Thần, diễn viên, ảo thuật gia, thợ rèn, nhà điêu khắc đoạt giải mỹ nghệ của Hoàng Gia”. Quý cô Emily như cũ không làm người ta thất vọng, phủ đầu thông tin.
Orion co giật khóe miệng mấy lần, có chút đắng chát.
Dĩ nhiên ngay lập tức bị người ta nắm thóp là điều không dễ chịu chút nào.
====
Tấu chương xong !!
====..