Chương 86: Tiếp cận
……
“Anh dậy sớm vậy, mới có 6 giờ 40 phút thôi mà?” Lúc này Bleu đã tỉnh giấc, bước chân rời khỏi giường, vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Orion đang ngồi trầm ngâm trên bàn học, mấy ngón tay thì bận rộn xoay xoay một cái đồng xu.
“Chào buổi sáng, Bleu”. Orion mỉm cười, toàn thân thoải mái: . “Anh đang nghĩ mấy chuyện”.
Bleu vuốt vuốt cằm, đột nhiên hai mắt sáng bóng lên, rất hí hửng nói:
“Nếu là chuyện tiền nong liên quan đến chỗ ở và việc ăn uống của em thì anh không cần lo đâu. Bác sĩ Trần có nói rằng bệnh viện vừa nhận được quỹ chữ thập đỏ do những quý ông quý bà giàu có nhưng không may mất đi con cái từ thảm họa tận thế lập ra. Em được nằm trong chương trình tài trợ đấy, tiền viện phí thì anh mua bảo hiểm đóng rồi, cho nên họ tài trợ em chỗ ăn ở để khám, tặng cả quần áo mới và tiền chu cấp hàng tháng cho Mục Bạch nữa”.
Orion mặt ngoài tỏ ra bất ngờ nói: “Có chuyện tốt như vậy sao?”.
Tuy nhiên, trong lòng hắn lại kịch liệt lên án, cũng không biết là gã nhân cách nào của mình hành sự không kín đáo lộ ra bản thân rất túng thiếu, đến nỗi để cho một thằng bé 10 tuổi đã phải nghĩ rằng hắn khổ sở vì tiền.
Từ khi quen biết đến giờ Orion làm sao không rõ ràng đây, Bleu là một thằng bé nhạy cảm, nó sẽ day dứt và ngại ngùng nếu để người ta vì nó mà lo lắng trằn trọc.
Có lẽ bởi vì ám ảnh nào đó trong quá khứ nên nó luôn luôn lo sợ bản thân mình mà người khác phải thế này thế kia, sợ không thể đền ơn được, sợ mất mát…
“Đúng vậy ạ, cho nên anh chỉ cần tự kiếm tiền trang trải cuộc sống cho mình là được. Em ở bệnh viện thời gian qua rất ổn”. Bleu nói ra, biểu hiện cứ như một ông cụ non.
“Bleu à, thật ra anh không thiếu tiền…” Orion cười khổ đáp lại.
Nhiều thì anh không đủ thôi, nhưng anh có !!!
Bleu trề môi xệ mặt, bị Orion phất tay bắt đi đánh răng cùng làm vệ sinh cá nhân.
Chờ khi ăn sáng xong, dắt cậu bé đến bệnh viện rồi, Orion mới thở dài một hơi, bắt đầu sắp xếp các công việc của mình.
Đầu tiên là hắn gọi điện lên Câu Lạc Bộ An Thần, thông báo rằng mình đã trị bệnh xong xuôi, đã có thể đi làm trở lại từ tuần sau.
Trên thực tế, khi các nhân cách hoán đổi với nhau thì chiêu bài này vẫn thường xuyên được sử dụng, chẳng qua là trước đây trước khi biết trong cơ thể mình có tồn tại ‘biến thể’ khác, hắn thường xuyên có biểu hiện không nhớ gì, và được bác sĩ Phill Morgan cấp giấy điều trị hội chứng đãng trí —- tờ giấy này lập tức trở thành bằng chứng minh oan cùng giải thích hợp lý cho sự bất ổn của Orion.
Tiếp theo, Orion mặc một bộ comple chỉn chu gọn gàng có đeo thêm cà vạt, hắn lấy cây dù đen có huy hiệu của Sở Cảnh Sát ban thưởng làm phụ kiện xách tay thay cho gậy batoong, sau đó bắt đầu ra đường.
So với vị Ảo Thuật Gia Macaron, thì ngài thám tử sử dụng bí danh Oreo Choco sở hữu phong cách càng thiên hướng quý ông cổ điển nhiều hơn. Gậy batoong mặc dù đẹp đẽ hiện đại và trông khá quyền lực, nhưng không tiện lợi bằng dù. Dù ngoài việc tránh mưa, còn có thể làm vũ khí kết hợp với súng.
Đương nhiên, súng và dao đồng dạng là trang bị không thể thiếu để phòng thân trong thời đại hỗn loạn này.
“Đi đến tìm Emily thôi, cô ta có khả năng sẽ giúp được mình”. Orion tự nhủ.
Ở vụ án chuyến tàu phương Đông di chuyển từ Inver đến Nelson, Emily trước khi rời đi đã đưa cho Orion một mẩu giấy có thông tin căn cứ của cô ta, rõ ràng là cô hi vọng nếu hắn còn sống thì hãy tìm đến đó để trao đổi thông tin về Martial. (Chương 21) .
Địa điểm là số nhà 14-15 ngõ Đường Nguyệt, phố Liễu Như, quận TCPS.
Vì địa điểm tương đối gần, có thể đi bộ được, cho nên Orion quyết đoán đi bộ, cảm thấy không cần thiết lãng phí tiền thuê xe ngựa làm gì.
Mất khoảng chưa đầy 20 phút, hắn đã tìm đến đúng địa chỉ. Đó là một cái cửa hàng bán trà cùng bánh khá lụp xụp, bên ngoài phủ lớp sơn màu nâu đất, xung quanh giăng sào trồng ít dây leo cùng cây cảnh.
Orion kiểm tra đồng hồ bỏ túi.
12 giờ 17 phút.
Hắn đẩy cửa vào quán, đi đến ngay quầy phục vụ để gọi một tách trà gừng mật ong cùng chút bánh ngọt.
Bây giờ là giờ giấc trưa nên quán cũng khá đông. Hơn nữa, gần tiệm có mấy cái công ty báo chí và nhà máy chế biến đồ ăn đóng hộp nên lượng công nhân ra vào có nhu cầu uống trà ăn dặm vào giấc trưa là tương đối nhiều. Đều là người không có tiền đi làm thuê hậu tận thế, rõ ràng chẳng mấy ai dư dả để ăn trưa hoành tráng cả.
Bên trong quán được thiết kế theo phong cách hoài niệm với gam màu trầm cùng có chút cảm giác trầy trụa tróc sơn, ở chính giữa có đặt hai tấm gương lớn, một mặt tường thì dán đầy những tờ giấy báo, mặt bên tay trái còn cho thuê làm chỗ để người khác đến mở quầy trưng bày những tờ nhật báo của ngày hôm nay.
Orion ngồi trên bàn, quan sát cùng lẳng lặng chờ đợi.
Hắn cầm đồng xu giá trị 1 krone búng lên như một thói quen để tìm chút may mắn.
“Mặt ngửa có số là hôm nay không xuất hiện, mặt úp không có số thì xuất hiện”. Hắn nhàn nhạt nói.
Đồng xu búng lên rớt xuống và được Orion chụp gọn.
Là ngửa !
“Mặt ngửa à”. Mặt Orion đầy dư vị khốn khổ.
Quả nhiên, người không may mắn chơi những trò liên quan đến may mắn chỉ khiến bản thân càng thêm bất hạnh.
Nhưng hắn không vội vã đứng lên đi về mà chờ đợi thêm hơn một giờ đồng hồ nữa.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy ở cái bàn phía ngoài cửa chính lối đi vào là một cô gái có thân hình nhỏ nhắn đeo kính cận và thắt tóc hai bên ngồi xuống, cô ngồi xuống không lâu liền lấy một cuốn vở rồi bắt đầu viết viết cái gì đó, mười phần giống như học sinh đang cặm cụi làm bài tập về nhà vậy. Orion lập tức đối chiếu đến manh mối mà Emily cung cấp cho, hoàn toàn trùng khớp.
“Nếu cậu có thể sống sót sau lần này, tôi hi vọng cậu sẽ tìm đến ngõ Đường Nguyệt của phố Liễu Như, quận TCPS, thành phố Nelson. Số nhà 14-15 ở ngõ là một cửa hàng bán trà cùng bánh khá lụp xụp, cửa kính trong suốt rất dễ nhìn. Khi vào quán, cậu đừng quan tâm người chủ hay nhân viên phục vụ, nếu trước 12 giờ trưa, người cậu cần tìm sẽ là một gã đàn ông lúc nào cũng đeo mắt kính đỏ ngồi đọc báo, trên bàn sẽ thấy luôn luôn có dĩa bánh cam, một ly trà đỏ và hai cái nĩa. Còn trường hợp đến trễ hơn sau 12 giờ, hãy tìm một cô gái đeo kính cận và thắt tóc hai bên, cô gái ấy có thói quen hay lấy tập vở ra làm bài tập. Đương nhiên, không phải lúc nào cậu cũng có thể gặp được ai trong số họ, nếu không gặp bất cứ ai, hãy đến vào một ngày khác”. Thông tin này được cô trực tiếp cung cấp cho hắn.
Trúng ngay trong lần đầu !!!
“Em đang làm bài tập về nhà à. Môn toán sao?”. Orion cầm theo tách trà tiến tới gần bàn cô gái và bắt chuyện.
Cô bé thắt tóc hai bên dừng bút, từ từ ngẩng đầu để lộ vầng trán cao và một ít tàn nhang hai bên má.
“Anh là…”.
“Xin chào, anh là Orion Lockwood. Anh có thể coi là một trợ giảng phụ giúp các giáo sư toán trong những trường đại học lớn nhất thành phố này đấy. Nếu em muốn giúp đỡ thì anh không ngại”. Orion nói.
“Tại sao anh muốn giúp em?”. Cô gái nói với ngữ khí rất nhỏ.
“Bệnh nghề nghiệp thôi. Không có gì là lạ khi một giảng viên môn toán thích được giúp đỡ người khác về mặt toán học”. Orion cười ngọt ngào nói.
Cô gái nhỏ suy tư trong giây lát, tiếp theo liền thấy kỳ thật cũng có chút đúng đúng, thế là gật đầu.
Chỉ thấy Orion nói tiếp: “Anh được giới thiệu từ sự kiện linh dị Zodiac số tài liệu 281”.
Nghe tới đây, cô gái lập tức đóng cuốn vở lại, khá hào hứng chăm chú quan sát nhất cử nhất động của chàng trai kỳ lạ này.
Orion nghiêm túc nói thêm: “Hôm nay là một ngày tồi tệ, cầu xin Chúa tha tội cho chúng con khỏi những lỗi lầm đáng nguyền rủa này; Coelestis (thiên đường) – Nothingness Fog (sương mù hư vô) – Black Dune (sa mạc đen) – Ruby Glacier (băng hà đỏ) – Steele Grave (mộ sắt thép) ”.
Đó là mật mã.
Cô gái đi từ kinh ngạc này đến sửng sốt khác, sau đó bỗng nhiên hít sâu một hơi nói với thanh âm cực nhỏ: “Tài liệu 281… Là hành khách trên chuyến tàu phương Đông?”
Orion không tiết lộ gì thêm, hắn giữ thái độ im lặng.
“Anh đi theo em. Chúng ta xuống căn cứ thôi”. Cô gái thắt tóc hai bên nói.
Hắn tự nhiên không có từ chối, nói đi liền đi theo cô nàng.
Hai người đi ra sau quầy bếp của quán.
Quầy bếp khá chật chội, nhưng nổi bật là có một cái ngăn tủ đứng được thiết kế kín đáo, sơn màu trùng với màu tường, và không có tay nắm, nhưng nếu nhìn kĩ thì vẫn biết đó là một cái ngăn tủ mở. Song, điều thần kỳ là nằm ở bên trong. Khi ngăn tủ nó được cô gái mở ra, trước mắt Orion nhanh chóng hiện lên một căn hầm tối bí mật.
Cô gái cầm đèn dầu đi cẩn thận phía trước, Orion chậm rãi đi ở phía sau, động tác hơi thấp thỏm lo âu.
“Anh yên tâm, chúng em không có thói quen để có người chết ngay tại căn cứ của mình”. Cô gái trẻ cười nói.
Ngay sau đó thì Orion lắc đầu phủ định, cười không nổi đáp lại: “Anh không sợ chết, anh chỉ sợ ma”.
“Hahaha, nếu là nói đến ma, vậy thì xác thực chỗ bọn em có vài con ma đấy, còn là ma rất có sở thích hù người”. Cô gái cười to nói.
“Mà anh này, em hơi tò mò một chút, khi anh quyết định đi tới đây để đọc mật mã tín hiệu, anh có biết đây là căn cứ của tổ chức hay hội nhóm nào không. Trước đây cũng có vài người tương tự anh, nhưng hầu như bọn họ đều không biết chúng em là ai cả”.
Orion sâu sắc nhìn cô.
Một lát sau, hắn mới mở miệng nói: “Cục Tình Báo Hoàng Gia (RIB – Royal Intelligence Bureau) .”
“Anh đoán không sai, đúng chứ”.
====
Tấu chương xong !!!
====..