Chương 85: Nghi thức hoán đổi
…….
Vở kịch câm kéo dài khoảng một giờ hai mươi sáu phút đồng hồ. Bởi vì đây là hoạt động từ thiện do Ủy Ban Đô Thị Xanh thành phố Nelson ra mặt tổ chức nhằm thu hút tiền quyên góp để hỗ trợ xây dựng lại những cơ sở hạ tầng đường xá và cầu cống đổ nát sau gần 2 năm từ ngày tận thế diễn ra, cho nên tiền vé vào cổng cũng là tùy lòng hảo tâm.
Orion móc hầu bao 20 ore bỏ vào thùng, chủ yếu muốn ủng hộ tinh thần Bleu là chính, mặt khác hắn không bận tâm.
Mà có bận tâm hay không cũng chẳng khác biệt nhiều, dù sao thì lúc nãy đi vào rạp hát thấy có treo tấm bảng khá lớn hình của thị trưởng Tim Jasper, Orion lập tức hiểu được người đàn ông đang tỏa ra hào quang anh hùng xứ Nelson này đã sớm gật đầu tài trợ chi phí cho toàn bộ buổi biểu diễn rồi.
Sắp bỏ phiếu tranh cử vào Hạ Viện nên những chính trị gia vẫn thường xuyên làm chút công tác xã hội như vậy để ghi điểm trong lòng dân, chẳng có gì bất ngờ cả.
Orion ngồi bên cạnh Lyn chỉ tập trung xem được một lúc, sau đó ngáp ngắn ngáp dài, hơi bất lịch sự khi lộ ra dấu hiệu buồn chán với vở diễn.
“May mắn là thằng nhóc không có ý định theo nghiệp diễn viên”. Hắn nghĩ thầm trong lòng.
Kịch câm thì càng phải cần diễn xuất thể hiện được cảm xúc và dụng ý của đạo diễn, đồng thời phải lột tả được cái bầu không khí mà cốt truyện vẽ ra. Song, nét mặt của Bleu trái lại là quá khô cứng, đơ như cây cơ, đoàn diễn viên xung quanh cũng không khá khẩm hơn chút nào.
Đương nhiên là có rất nhiều lý do để biện minh cho sự không chỉn chu này, chẳng hạn như đa số diễn viên là người trẻ đến từ các nhóm thanh thiếu niên hoạt động tình nguyện, hoặc nhóm bệnh nhân được cấp phép tham gia trong bệnh viện. Hơn nữa, không có nhiều thời gian tập dợt, khó tránh khỏi sự gượng ép nhất định khi biểu diễn trước công chúng.
Biết thế đấy, nhưng Orion dù gì cũng là một Diễn Viên chuyên nghiệp theo đúng nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Dạng này trực tiếp bị hành hạ về mặt thị giác khiến hắn phi thường buồn ngủ, chỉ muốn hớp một hơi caffeine vào cổ họng rồi hung hăng bước xuống sân khấu để thị phạm cho bọn trẻ biết cái gì gọi là hai chữ diễn xuất.
Nói thật, nếu không phải miễn cưỡng bởi vì nhân vật chính là Bleu thì hắn đã ra về lâu lắm rồi.
Một chốc lát sau.
Orion không nhịn được nữa, kiếm chuyện hỏi thăm cô bé Lyn ngồi bên cạnh để giết thời gian: “Lyn này, gần đây em học có tốt không?”.
Cô bé để lại cho người ta ấn tượng bởi mái tóc xoăn dài màu cam, đôi mắt to tròn, Bleu đã lùn so với đồng trang lứa, cô còn thấp hơn Bleu hẳn nửa cái đầu, hai đứa đi chung trông khá là đáng yêu.
“Sau vụ thư viện Nelson bị cháy, trường em ở sát bên ảnh hưởng cũng nhiều. Nên là ban giám hiệu làm thủ tục sáp nhập chuyển học sinh sang trường một trường học tư thục do nhà thờ Christ lãnh đạo”. Lyn lễ phép trả lời. “Em vẫn là gương mặt đại diện của trường”
Giọng thì có lễ phép, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không nhìn Orion lấy một lần, rất tập trung vào xem Bleu biểu diễn.
Orion nhớ rõ vụ này. Là vụ án đêm hôm đó xảy ra liên quan đến việc đánh cắp thẻ mật thư Hoàng Đế Herald ở thư viện Nelson của đám người Marim, Linda. Trên thực tế, lần đó mục đích của hắn là cứu lấy Lyn ở trường học bên cạnh mới đúng, còn bức mật thư kia nguyên bản chỉ tình cờ.
Lyn không giống Bleu, con bé mang họ nhà William, việc đi đến trường là vô cùng thuận tiện, không có người làm khó dễ. Toàn bộ ngân sách học tập và bệnh phí đều đã được chi trả từ khi con ba mẹ con bé đóng vào dấu mộc trên giấy khai sinh.
Việc học tiến triển vô cùng thuận lợi, thời còn ở chung nhà, việc ăn uống của Lyn là do Orion và Lahn lo lắng, cô bé tập trung học là chính, Bleu thì phải xin phép hoàn thành chương trình bổ túc vào tối Thứ Bảy và tối Chủ Nhật. Mấy ngày trong tuần bắt buộc phải đến bệnh viện điều trị cùng gắn bình thở oxy.
“Em thấy sao, vở kịch hay nhỉ. Thật cảm động, anh đoán là đoạn kết sẽ có hậu, Bleu sẽ quay trở lại nhà người bạn thân của mình…”. Orion đột nhiên đổi chủ đề, giả vờ hào hứng nói.
Lyn quay đầu sang liếc hắn với vẻ mặt vô cảm, sau đó lại quay ánh mắt về sân khấu.
Cô bé nói một câu cụt lủn: “Anh còn không thèm coi”.
Orion nhìn xem cô, nhất thời không nói gì.
Hắn trọn vẹn ngừng mấy chục giây, mới trầm ngâm tỏ ra bất ngờ: “À…Vậy à, anh cũng không để ý. Chắc do anh đang suy nghĩ cách đóng góp ý kiến cho Bleu”.
Sau đó Orion cố gắng tạo ra vài chủ đề để bắt chuyện với Lyn nữa, nhưng cứ lặp đi lặp lại vậy cũng chẳng phải là cách, cô bé hầu như không quá nhiệt tình trả lời hắn, một lúc câu chuyện lại đi vào ngõ cụt.
Không nghĩ tới, chuyên gia tán tỉnh phụ nữ lại thất bại xấu hổ trong việc bắt chuyện một đứa bé gái.
Orion bất đắc dĩ nhìn xem cô bé ngày nào hắn dắt tay dẫn đến trường hiện tại đã gầy đi trông thấy, bản thân đồng dạng không khỏi đau lòng.
Kể từ khi Lahn bỏ đi và làm ra chuyện báo hại Bleu bị đuổi học, Lyn mặc cảm rời khỏi căn hộ chung cư đường Hoa Loa Kèn, cô về lại nhà của mình ở đường D1 với dì ruột, đồng thời hạn chế giao tiếp với Orion và Bleu. Thực sự không dễ để Bleu có thể hẹn được cô bé ra đây hôm nay.
“Lyn này, em biết đấy, anh và Bleu ở chung còn trống phòng, nếu muốn, em có thể…”. Orion mở lời, trong ngôn ngữ có chập trùng cảm xúc.
Chỉ là cô bé ngay lập tức cắt cái rụp: “Không ạ, em đang ở nhà với dì rất tốt !”
“…”
……………
Buổi diễn xong xuôi.
Orion và Lyn xuống sau cánh gà để gặp Bleu.
Hắn để cô bé vào trước muốn nói gì thì nói với Bleu, mất khoảng 15 phút, cô bé đi ra và lễ phép chào hắn một cái rồi có dì ruột tới đón về.
Orion không hỏi thăm gì thêm, tự mình đi vào sau màn gặp Bleu, chỉ thấy cậu bé có đôi má lúm đồng tiền đang ôm chầm lấy con mèo lông sữa Mục Bạch đùa giỡn.
“A, ba, ba tới rồi”. Bleu bế Mục Bạch đặt xuống, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy Orion, vô cùng ngọt ngào nói.
Hành động không để người ta kịp phản ứng của thằng bé khiến Orion có chút ngoài ý muốn.
Bất quá, nhìn thấy gương mặt cùng tấm lưng ướt sũng đồ đầy mồ hôi của cậu bé, Orion cũng không muốn phá hỏng bầu không khí này.
Thậm chí khi ôm chặt cậu bé, nghe những lời cậu luyên thuyên kể lể chẳng đâu vào đâu, Orion vậy mà có cảm giác nào đó khó diễn tả được sự tự hào.
Hắn dặn lòng đây chỉ là cảm xúc không có thật. Nhưng biết đâu một ngày nào đó lên làm cha, cái cảm giác đó sẽ giống như bây giờ !?
Bất cứ người cha nào khi chứng kiến con trai nhỏ của mình hăng say thích thú làm một thứ gì khiến nó vui vẻ, trong lòng cũng sẽ như được tiêm một liều thuốc hạnh phúc vậy.
“Trễ rồi, chúng ta về thôi”.
Orion xoa đầu Bleu một cái, rồi dắt tay thằng bé đi về.
Trong màn sương đêm, nhìn thấy bóng dáng của một chàng thanh niên tay cầm một chiếc rương, lưng cõng một cậu bé, vừa đi vừa ngân nga hát giai điệu lời ru.
Từ dắt tay cho đến cõng.
Bleu đã sớm mệt mỏi ngủ thiếp đi rồi.
Con mèo Mục Bạch cũng bám vào trên vai của Orion mà ngủ o o.
………..
Về đến nhà.
Ngồi trên bàn học của Bleu, Orion viết bổ sung toàn bộ nhật ký xuống, kiểm tra lại một lần nữa coi có thiếu thông tin nào đó quan trọng không.
Hắn cảm thấy nhức đầu sắp chịu không nổi rồi.
Đầu đau tựa hồ búa bổ vậy, thậm chí so búa bổ còn đỡ hơn. Điều này chứng tỏ nhân cách kia của mình đã hoàn toàn tỉnh giấc.
“Làm ơn, là hắn đi, làm ơn…”. Orion lẩm bẩm.
“Người an ủi, ngươi phải xuất hiện !”
Ngón tay của Orion không có gõ cộc cộc lên mặt bàn.
Hắn cao siêu hơn những nhân cách khác, hắn trực tiếp vẽ vào không trung.
Ngón trỏ cứ thế tại giữa không trung vẽ ra một tổ hợp các ký tự.
Đầu tiên là vòng tròn, sau đó là dấu chấm ở giữa, lại đến số một ở bên trái chếch lên phía trên, rồi đến số 0 với đường tròn dài và hẹp hơn vòng tròn gốc ban đầu, cuối cùng là số hai bên phải phía dưới.
Vẽ đến đâu, xuất hiện một dòng nước nhỏ li ti màu xanh đến đấy.
Orion cũng không biết đây là gì, chẳng thể hiểu nổi.
Tất cả những gì hắn biết, là có một bí mật nào đó bị chôn sâu trong làn sương mù của ký ức.
Chẳng biết từ khi nào, chẳng biết nơi đâu, cũng chẳng biết tại sao mà nó ở đó.
Nó tồn tại.
Nó xuất hiện.
Một nghi thức hoán đổi, một cảnh cổng thần bí mở ra cánh cửa đưa nhân cách khác xuất hiện.
O.102…
Ngay khi dòng nước chảy thành hình chữ O.102 hiện lên trên không khí, cặp mắt của Orion đột nhiên hóa thành màu trắng không có tròng, không có thần, như là người không hồn vậy.
Thẳng đến khi ý thức của hắn tắt ngủm rồi, hắn mới không còn biết gì nữa cả.
……….….
……………
Sáng sớm tinh mơ.
Thật ra, nói là buổi sáng, buổi sáng ở cái xứ Australand sau ngày tận thế này, sương mù xám dày đặc làm mọi thứ cứ mờ ảo mới là đặc sản.
Cũng đã lâu rồi, mọi người không còn nhận thức được cái ánh sáng chân thực ấm áp từ mặt trời có mùi vị và dáng vẻ nguyên bản như thế nào.
Chỉ gặp Orion mở ra ô cửa sổ nhỏ.
Rất là hài lòng, rất là mang tính chất chữa lành.
“It’s a good day, isn’t it?” !!!
====
Tấu chương xong !!!
====..