Chương 78: Làm ngơ , hoặc tử vong
…..
Jagger thở hổn hển vài hơi, vừa sợ hãi vừa mờ mịt vì những gì mới trải qua.
Một lát sau, hắn đột nhiên căng thẳng ngẩng đầu nhìn đi nhìn lại bốn phía để xác nhận coi mình đã hoàn toàn yên ổn hay chưa. Mãi đến khi Orion vỗ vỗ vai hắn, hắn mới hoàn hồn trở lại.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải lần xem bói này của cậu không thành công?”. Orion hỏi với thái độ đầy ngờ vực.
Nhìn Jagger thất thần như vậy, nói không hoài nghi chút nào liền là nói dối !
Jagger phục hồi đôi chút, đôi mắt đầy sự thận trọng nhìn chằm chằm người thanh niên vô cùng thần bí trước mặt.
Kiêng kị, e ngại, kính sợ, tò mò…đó chính là bốn sắc thái tâm trạng khác nhau xen nhau của hắn dành cho Orion.
Hắn dè dặt hỏi: “Cậu…cậu có lừa gạt tôi điều gì không?”
Orion trầm ngâm mất gần cả phút thì mở miệng nói: “Tên của tôi là Orion Lockwood, Macaron La Rosette chỉ là tên đi làm”.
Sỡ dĩ Orion hắn không ngại nói ra tên thật là bởi vì bản thân cảm nhận được sự chân thành cũng như sự lương thiện của gã thầy bói này, hoàn toàn khác với những kẻ đang ráo riết muốn truy đuổi hắn. Hơn nữa, linh tính hắn mách bảo rằng có lẽ do mình dùng tên giả nên quá trình bói toán của Jagger mới gặp trục trặc, kiểu như không nhận dạng được đích danh ai chẳng hạn.
Nghe xong tên thật của Orion, Jagger khẽ sửng sốt một chút, song nhanh chóng khôi phục sự trấn định, hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”.
“Hmm. Tôi thuộc thể loại người siêu phàm giống cậu, đồng dạng là một Hoàng Đạo Quân, chức nghiệp Ảo Thuật Gia”. Orion lại xuống nước, bật mí thêm một thông tin nữa, chẳng biết có hữu hiệu hay không.
“Cái này tôi biết rồi. Tôi là Thầy Bói, chỉ cần là Zodiac thì mắt của tôi sẽ thấy một chút sóng năng lượng ánh sáng tỏa ra trên người cậu, những thứ mà người bình thường không bao giờ có”. Jagger nói.
Orion gật đầu.
Có thể hiểu được, hắn đã dự liệu từ trước.
“Hết rồi?”.
“Ừm, hết rồi. Cậu không nhớ tôi nói với cậu có rất nhiều thứ chính bản thân tôi cũng không biết về mình sao. Tôi bị mất ký ức đấy”. Orion khổ tâm nói.
“Đúng là không biết thì không có tội, không lao đầu vào chỗ chết thì sẽ không chết. Bản thân cậu ta cũng không biết về sự tồn tại kia, mình cũng không thể nghĩ ra được nếu một ngày nào đó cậu ta chạm vào thứ đó thì sẽ như thế nào nhỉ?”. Jagger nói thầm ở trong đầu.
Mặt Trời, Mặt Trăng nằm thẳng hàng cùng chiếu vào Cung Bảo Bình. Hình ảnh chấn động kinh tâm biết bao.
Càng nhớ lại gã càng cảm thấy sợ, suýt nữa thì mình tạch ở trong chuyến du hành này rồi.
Jagger đắn đo đi đắn đo lại mấy lần, rốt cuộc mới chịu đem toàn bộ những gì mà biết, tường thuật lại chi tiết không thiếu một lời nào, bao quát hai câu gợi ý kia.
Câu thứ nhất : Làm ngơ, hoặc là tử vong.
Câu thứ hai : … đã chết !
Vẻ mặt Orion ngay lập tức trở nên kỳ lạ.
Đây là gợi nhắn gợi ý từ việc coi bói của mình ?
Làm ngơ hoặc là tử vong ? Đối chiếu với mệnh đề câu hỏi mà bản thân hắn muốn hỏi, chẳng lẽ ý nói bản thân mình không được phép tiếp tục thăm dò bí mật của chính mình.
Mà lại, việc thứ hai, cái gì đã chết ?
Ai chết ? Tại sao là đã chết chứ không phải sẽ chết. Việc đã xảy ra rồi, bây giờ lại muốn nhắn nhủ mình cái gì?
Tiết lộ tình tiết coi bói kiểu này đau đầu quá đi, còn nhức óc hơn cả trước khi không coi.
Tuy nhiên, tin tốt chính là, vừa rồi loại thực thể nào đó đã cứu lấy Jagger một mạng, điều này chứng tỏ trước mắt nó sẽ không phải thứ đồ nguy hiểm gây công kích trí mạng với mình. Nếu là thực sự có ý đồ xấu, lẽ ra nó không nên cứu Jagger mới đúng.
Orion không chắc chắn với suy luận của mình, nhưng dựa vào trực giác của một tín đồ Nữ Thần May Mắn, hắn tin rằng khí vận của bản thân vẫn còn chưa dứt.
“Xong rồi đấy”. Jagger cất lời.
“À, được”. Orion lấy đồng hồ bỏ túi ra xem thời gian. Hết thảy nãy giờ mất 8 phút, kết thúc sớm 2 phút.
“Xem ra cậu không lừa gạt tôi, thực sự coi bói chỉ trong vòng 10 phút trở xuống…Ừm, cám ơn nhé, và hẹn gặp lại cậu”.
Orion xoay lưng rời đi.
Mà một bên, Jagger ngồi đó ngẩn ngơ như cũ, gã vẩy vẩy bàn tay thay lời chào, thậm chí còn không thèm nhìn mặt.
Qua chuyện vừa rồi tâm lý của gã liền bất ổn, uất hận không muốn thấy Orion thêm phút giây nào nữa, đồng thời mong sao tương lai cũng đừng bao giờ gặp lại.
Jagger tự nhủ sau này không thể tùy tiện nhận coi bói Bản Đồ Sao cho bất cứ ai, ai biết sẽ còn nhìn thấy cái gì nữa.
….
Hắc xì !!!
Orion vừa ra khỏi lều thì hắc xì một cái, lòng vẫn còn chộn rộn về hai câu gợi ý kia. Hắn định kiếm chỗ nào kín đáo viết lại ghi vào bút ký của mình. Những câu đố như vậy, hắn biết có một người so với mình càng có khả năng giải đáp hơn.
Chỉ là khi vừa ghi xong cái câu “làm ngơ, hoặc tử vong” lên mặt giấy, hắn bỗng giật mình nghĩ đến thứ gì, vội vàng mở bật lửa đốt cháy mẩu giấy đó.
“Nếu mình ghi như vậy, lỡ như nhân cách tỉnh giấc đọc được không phải gã thám tử kia thì làm sao đây ?”
Làm ngơ, hoặc tử vong. Dù hiểu theo ý nghĩa nào thì nó cũng chính xác là một lời cảnh cáo có trọng lượng.
Sở dĩ Orion không muốn viết vào nhật ký nữa cũng là vì vậy. Không phải nhân cách nào cũng đủ sức gánh vác trên vai hai câu gợi ý có sức nặng ngàn này.
Không cẩn thận một điểm, có lẽ, chính là tử vong…
Orion dừng bước chân, xoay đầu tiến về trong lều lại.
“Gì thế, sao cậu chưa đi nữa”.
Chỉ thấy Orion tháo bộ tóc giả, tháo lớp hóa trang trên người xuống, mở miệng nói: “Chúng ta thành thật trao đổi thêm đi. Sau này cậu đến địa điểm này tìm kiếm tôi, đó là Câu Lạc Bộ hội An Thần. Cậu có biết chương trình radio nổi tiếng giai điệu âm thanh không? Tôi là người dẫn chương trình”.
Jagger chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, trên bàn đang là một đống ngổn ngang lộn xộn gồm các loại vật phẩm coi bói.
Có chút bực tức vì đang làm việc riêng liền bị phá đám.
Thế nhưng cân nhắc đến vừa rồi Orion nói cái gì đó gọi là câu lạc bộ Hội An Thần, chương trình Giai điệu âm thanh. Đúng thật là có loáng thoáng nghe qua, không chừng còn nghe rất nhiều lần. Mức độ thịnh hành của chương trình này ở vương quốc Australand là không hề nhỏ.
“Cậu hơi vội rồi đấy. Trước hết cậu nói cho tôi biết cậu cần tôi làm gì. Sau đó nói cho tôi biết, tôi được cái gì. Cuối cùng tôi sẽ cân nhắc xem sao”. Jagger phủi tay đem vật phẩm của mình cất xuống gầm bàn.
Orion không chần chừ đáp: “Hãy đem những thông tin ngày hôm nay nói lại với tôi thời điểm đó. Tôi có chứng bệnh hay quên, tôi sợ rằng tới lúc đó tôi sẽ không thể nhớ được. Đổi lại, tôi nợ cậu một cái ân tình, lần khác nếu cậu cần gì, có thể nhờ vả tôi, tôi sẽ giúp hết sức trong khả năng”.
[…]
“Thành giao”.
“À mà sao giọng của cậu có chút khác lúc nãy nhỉ, Ảo Thuật Gia có cả năng lực đổi giọng à?”.
“Khụ khụ, không có”.
……
Hai bên hầu như không gặp quá nhiều phức tạp để đồng thời tán thành giao dịch với người còn lại.
“Lần nữa cảm ơn cậu nhé, không có việc gì thì tôi lại đi đây, tôi có một cuộc hẹn”. Orion cười tươi nói, trong lòng đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhìn bước chân của hắn sắp sửa rời đi sau lớp vải lều, Jagger mới thở dài, lên tiếng: “Macaron, à không, Orion chứ. Này, cậu có biết vận mệnh đáng sợ nhất ở điểm nào không?”.
Bước chân Orion dừng lại, quay đầu về phía Jagger, hơi nghi hoặc: “Ý cậu là sao?”.
…….. ………….
…….. ………….
7 giờ 15 phút.
Vẫn còn kịp, từ đây đến rạp xiếc số 9 đường Xuân Diệu chỉ mất nhiều nhất nửa giờ đồng hồ đi bộ mà thôi. Orion chẳng vội vàng gì, đi trên đường đặc biệt thong thả.
Thoát khỏi khu vực chợ Kỳ Lừa liền đi ngang qua khu vực cơ sở hai của tòa soạn tờ báo Thời Sự Tim Jasper.
Đó là một tòa cao ốc 21 tầng, ở thời đại này, 21 tầng đã xem là rất ghê gớm rồi. Không phải kiến trúc sư và những hiệp hội thợ xây dựng nào cũng dám đảm bảo kết cấu nó sẽ an toàn đâu. Cả thành phố Nelson chỉ có hai tòa như vậy, một trong hai chính là tòa này. Mà tòa còn lại, hình như cũng là tòa thị chính thành phố, cũng là nơi làm việc của thị trưởng Tim Jasper.
Orion ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu hoành tráng tòa soạn, trong lòng không khỏi âm thầm thán phục.
Đúng là người tài năng, lại biết thời thế, những gã tai to mặt lớn trong Hạ Viện kia làm sao biết được việc tập hợp những Thầy Bói lại chung một chỗ trở thành trợ thủ đằng sau sẽ đáng sợ như thế nào. Đừng nói trở thành Đại Nghị Viên, thủ tịch Hạ Viện, không, thậm chí chiếc ghế Thủ Tướng Australand này tương đương bị ông ta cưa trước một chân.
Xoảng xoảng xoảng !!!!
Hả?
Giữa lúc Orion còn đang suy nghĩ lởn vởn, hắn đột nhiên nghe thấy âm thanh kính vỡ vang lên từ tòa cao ốc phía trên cao, thế là theo phản xạ ngẩng đầu hướng nhìn.
Khoảng tầng mười mấy, một mảng lớn kính cửa sổ lập tức vỡ nát, có khói lửa từ bên trong bốc ra hun hút, kèm theo đó là có thứ đồ vật gì giống như từ bên trong rơi xuống. Mà lại, lực rơi rất mạnh, nghe cứ như tiếng nổ vậy.
Do hiện tại đang là trời đêm, lại thêm sương mù dày đặc nên Orion không kịp nhìn thấy rõ đồ vật kia là gì.
Rất nhanh, dư chấn âm thanh vừa rồi đã khiến phía ngoài trên đường phố có rất nhiều người kéo đi tụ tập, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía tòa cao ốc, nghị luận sôi nổi, tựa hồ có chuyện gì cực kỳ nghiêm trọng đang ở phát sinh.
Orion có khả năng sử dụng thính giác rất tốt. Hắn đứng xa nghiêm túc lắng nghe, phảng phất như bị vật gì đó kích thích.
Xoảng ầm !
Tầng thứ 16 tòa cao ốc, có cả một cái bàn làm việc bằng gỗ bị ném văng vỡ cửa kính và rớt xuống, rơi trên mặt đất nát tan, mảnh gỗ của bàn cùng tấm kính thủy tinh bể chung quanh bắn tung tóe, những người tụ tập tò mò kinh hãi dồn dập tránh né, nhưng chẳng phải ai cũng đủ nhanh, lập tức bị va chạm tổn thương không ít người.
Ầm ! Xoảng !
Lại thêm một cái bàn nữa rơi xuống, lần này có rất nhiều tủ, đồ vật trong văn phòng cũng bị ai đó điên cuồng đập vỡ ném xuống, và nó vẫn diễn ra liên tục ở tầng 16.
Tầm nhìn thực sự quá mơ hồ.
“Không phải chứ, tòa soạn Thời Sự Tim Jasper cho nhân viên làm việc ca đêm à. Giờ đã quá 7 giờ đêm mà vẫn có người trong văn phòng”.
“Không, là đội trực đêm, đội an ninh bảo vệ, đội công nhân viên vệ sinh cùng các công nhân giao hàng và lái xe ngựa của thành phố. Nghe nói sau ngày tận thế, rất nhiều người không có chỗ sinh hoạt, chính là thị trưởng xem xét dùng những nhà kho và những vách ngăn văn phòng không có người làm việc vào ban đêm để cho nhân viên ngủ lại, này tính luôn vào tiền trợ cấp, tòa soạn tài trợ”.
“Hào phóng vậy, chẳng trách ông ta ngồi vững chiếc ghế thị trưởng như vậy”.
“Giờ là lúc nói câu đó à. Bên trong tòa nhà có người đấy, khói lửa bốc lên rồi kìa”
“Kỳ quái, nếu là cháy, bọn họ phải chạy xuống mới đúng, vì cái gì chỉ ở tầng 16 điên cuồng đập phá cửa kính làm chi vậy? Chẳng lẽ tin rằng lát nữa tập thể cùng nhau nhảy từ đó xuống sẽ không chết?”.
“Lại là sự kiện linh dị của Hoàng Đạo Quân gây ra à?”. Orion híp mắt lại đánh giá.
Bảo làm sao cái cảm giác này rất mãnh liệt, là một bậc thầy Ảo Thuật Gia về thao túng không gian, người bình thường không có ai so với hắn càng thêm nhận thức rõ sự tình.
Xoảng !
Vẫn là cửa kính vỡ ra, lại một thứ đồ gì đó rớt xuống mặt đất.
Ầm một tiếng.
Mọi người vội vàng né tránh thứ đồ kia, chỉ là không nghĩ tới khi nó rơi xuống, dưới mặt đất lại có thứ gì màu đỏ bắn lên, mùi tanh rất quen thuộc.
“Trời ơi, là người, có người chết”
“Có người nhảy xuống rồi”
Trên mặt đất là thi thể quắn quéo của một người đàn ông, khuôn mặt ông ta có vô số mảnh vỡ thủy tinh găm vào, từ phần cổ đến lồng ngực đồng dạng. Khi rơi xuống, xương cốt đều gãy nát, tứ chi uốn éo biến dị nằm trên vũng máu khiến cho tất cả mọi người đều không thể nhìn thẳng.
“Tối nay ra đường kinh lịch cũng quá đủ phong phú đi”. Orion dở khóc dở cười, không biết nói gì hơn.
Mà lại, thời điểm hắn nói ra câu đó, trong lòng bỗng nhiên rùng mình một cái.
Có một câu thế này.
…Làm ngơ, hoặc tử vong.
====
Tấu chương xong !!!
====..