Chương 73: Kiếp nạn ở chợ Kỳ Lừa
….
……
Orion ngồi trên ghế dựa tiến vào thế giới tinh thần minh tưởng trong lúc chờ đợi. Mãi tới khi tiếng chuông nhà thờ ở gần ngõ Đường Nguyệt liên tục vang lên đến hồi thứ ba, hắn mới chậm rãi đứng dậy, đi tới trước tủ quần áo.
Nhà không có gì ngoài quần áo, chẳng biết có phải sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không, tất cả các nhân cách của Orion vậy mà đều theo đuổi loại phong cách rất quý ông, dù thời trang công sở hay công nhân, bọn hắn chủ yếu ưa thích những bộ suit có tính đồng điệu và lịch lãm, đường may phải đều đặn, gọn gàng thanh thoát, cùng với tổng thể phải luôn đeo thêm phụ kiện trên người.
Sự đơn giản không làm nên một người đàn ông, nó chỉ là biểu hiện của sự lười biếng. Trong nhật ký của mình, Orion đặt câu này ở phía cuối cuốn sách.
Đối với hắn mà nói, đơn giản chỉ là một sự lựa chọn, không nhất định đại diện cho thứ gì, có thể tùy biến.
Về mặt thời trang, không bàn luận đến yếu tố thẩm mỹ thì mặc đồ đơn giản chính là bớt đi những tiện nghi cần thiết khi ra đường. Tỷ như trong trường hợp đang ngoài đường nhưng đột xuất cần phải đi đến những địa điểm yêu cầu trang phục phù hợp, mặc suit vốn dĩ sẽ đa năng linh hoạt hơn, thậm chí cứ coi như nơi đó đòi hỏi ăn vận đơn giản thì người mặc suit chỉ việc cởi bớt ra là xong.
Ngoài ra, sự chu đáo nào cũng có giá trị của nó. Một bộ trang phục lịch lãm thường đi kèm với nó là rất nhiều tiện nghi, nó tự nhiên sẽ có nhiều nơi cất chứa đồ hơn là đơn giản mặc một cái áo thun phong phanh. Phụ kiện cùng túi chứa đồ nhìn thì có vẻ cầu kỳ phức tạp, song trong rất nhiều hoàn cảnh, nó sẽ đáng giá cứu vớt chủ nhân của nó một mạng đấy. Một quý ông hoàn hảo và một cậu trai trẻ phong trần sẽ lặp tức phân biệt được.
Trước hết đập vào mắt hắn là trang phục Tuxedo chuyên dụng dành riêng cho ảo thuật gia, Orion đứng ngắm nhìn nó một lúc, cân nhắc đến việc Hồ Trung và đồng bọn của gã còn lởn vởn bên ngoài tìm kiếm mình, nên tốt nhất không mặc lại trang phục này, không đóng vai Nhà Ảo Thuật khi không cần thiết.
Hắn lượn lờ một hồi, quyết định mặc áo cổ lọ màu đen kết hợp lớp áo khoác loại sport jacket cùng màu, sau đó lại chồng thêm bên ngoài chiếc áo mùa đông vải nỉ dài (top coat) màu xanh đen viền sọc được cẩn thận phối với quần kaki màu be, phụ kiện là một cái khăn túi, một đôi khăn găng tay, một dây đồng hồ bỏ túi thắt vào khuy áo, một bộ tóc giả dài cùng với cái mũ fedora cổ điển và cặp kính giả cận như thường lệ, tổng thể tạo nên hơi thở của một người đàn ông cổ điển một chút nhưng vẫn toát lên vẻ trí thức nhàn nhạt.
Để tránh cho tay trống trải thiếu tự nhiên, Orion cố tình xách theo một chiếc rương rỗng hình hộp chữ nhật, bên trong chẳng có gì cả. Rõ ràng không gì ngoài mục đích ngụy trang, miễn cho kẻ thù nhan nhản ngoài kia đang ra sức dòm ngó mình.
Bộ tóc giả dài cũng có cùng lý do tương tự, từ đầu đến cuối hắn không hi vọng mình gặp bất cứ vấn đề nào.
……
“Buổi diễn xiếc bắt đầu lúc 8 giờ”. Orion liếc lại tờ ghi chú mình ghi ra giấy, thì thào đọc lại cho chắc chắn.
Không biết thằng nhóc Bleu sẽ chuẩn bị bất ngờ gì mà trong nhật ký lại tường thuật rằng nó có vẻ ấp a ấp úng thần thần bí bí thế không biết.
Đột nhiên, Orion cười khổ, có một cái ý nghĩ to gan sượt qua đầu.
…Hẳn là nó sẽ không thực sự thức tỉnh Zodiac nào đó để làm mình ngạc nhiên đi !!!!
Rạp xiếc và nhà hát gộp chung thành khu phức hợp nằm ở ngõ số 9 đường Xuân Diệu, cũng là địa điểm còn lại duy nhất thường hay tổ chức các tiết mục trình diễn nghệ thuật trong toàn bộ thành phố Nelson này. Trước thảm họa thì có nhiều hơn bốn cái, bây giờ còn một cái.
Chuông nhà thờ đánh vào lúc 6h tối.
Orion xách rương đi trên đường sau đó 15 phút, giữa màn đêm dày sương cùng với chút ánh sáng đèn đường, hắn đi thẳng đến khu giải trí.
Từ căn hộ chung cư phố Hoa Loa Kèn đến đường Xuân Diệu sẽ đi qua chợ đêm Kỳ Lừa. Giống như bao khu nhà ở khác, nguyên bản chẳng nơi đâu là không bị thảm họa 23 tháng 04 để lại liên hoàn tác động. Chợ Kỳ Lừa bây giờ đã là một mảnh lưa thưa lởm chởm, người tụ tập đến ít dần đi, rất nhiều gian hàng không còn, vị trí đi lại khó khăn vì đường xá và nhà cửa trồi sụp, ổ gà thì chi chít khiến xe ngựa không đi vào được, chỉ có thể miễn cưỡng hành bộ bước qua.
Chi phí đến chợ bằng xe ngựa là 40 ore, tổng cộng thời gian là 10 phút. Lâu rồi không đi tuyến đường này, Orion bị bất ngờ khi thấy có khá nhiều túp lều được dựng lên ở xung quanh, cứ như đây là một khu vực cắm trại sinh hoạt mùa đông vậy…mặc dù địa hình trông có vẻ không ổn cho lắm, chẳng bằng phẳng tí nào cả.
Hắn đang định kiếm đại một người nào đó hỏi thăm thì vô tình đi ngang qua đứng ở trước một cái túp lều màu đỏ, bỗng nhiên bên tai nghe được lờ mờ âm thanh vút bay trong gió của thứ gì, một tiếng rít lên từ hướng bên trái.
Orion hoảng hốt quay đầu sang nhìn, phát hiện một chiếc dép giẫm trúng phân chó bay thẳng về phía mặt mình.
Nếu không có thân thủ ảo thuật gia nhanh nhẹn né tránh thì đúng là cạp phân mà ăn rồi.
“Mày đây rồi, cuối cùng tao cũng tìm được mày rồi, trả tiền lại đây mau. Giờ mày không trả tiền, bà đốt cả họ nhà mày”.
Một người phụ nữ có vóc dáng thừa cân chẳng biết nơi nào xuất hiện trước mặt Orion, bà ta ăn mặc phong cách không giống người bản địa nơi này, thời trang rất sảng khoái hoang dã, tựa hồ lấy khăn trải bàn trùm quấn quanh người. Đáng tiếc, ở ngoài đây không có đủ ánh sáng nên Orion chẳng nhìn rõ được dung mạo, chỉ thấy bà ta thở hì hục, thái độ cực kỳ hung hăng chạy giống như bò húc ủi đến.
Mà lại, tiếp tục ủi về phía mình.
Nhất thời chẳng biết phản ứng sao cho tốt, Orion bất đắc dĩ co giò bỏ chạy.
“Đồ khốn nạn lừa đảo, giả làm thầy bói bói toán bậy bạ trù cả nhà tao chết hả mày. Tao tức quá mà, đứng lại đó cho tao”. Người phụ nữ kia vừa đuổi theo vừa chửi rủa, vừa quăng thêm một chiếc dép còn lại.
Orion né tránh là dễ dàng, nhưng vẫn chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra ở đây.
? ? ? ?
Kiếp nạn trời ban trước khi đi coi diễn xiếc à !?
Hắn cứ thế chạy, trong lúc chạy liên tục bị nghe chửi rủa, biểu cảm đặc biệt tỏ ra ủy khuất.
Chính mình vừa mới đến đây, như thế nào trở thành thầy bói rồi ? Lại còn bị hăm dọa giết cả nhà.
Bà béo này bị chơi ngải à ? Điên khùng cái gì vậy?
Ở đây khá đông người, hắn ta thực sự không tiện sử dụng kỹ năng thần bí, chẳng may ngộ nhỡ có kẻ chứng kiến là địch nhân hoặc đồng bọn của bọn chúng, vậy thì quá phiền toái. Dù sao đi nữa, cùng một thời điểm ở quận TCPS này, xác suất có tận hai Zodiac Ảo Thuật Gia trở lên là khá thấp, mức độ nhận dạng sẽ vô cùng nhanh. Đối với gã Hồ Trung kia, Orion tin rằng gã sẽ chủ trương thà giết lầm còn hơn bỏ sót…
Đột nhiên, Orion quan sát đường lớn trước mặt thì nhận ra đang cùng hướng chạy với mình còn có một gã nam nhân tóc dài nữa. Gã đồng dạng đội mũ có màu sắc cũng tương đồng.
Trong nháy mắt hắn lập tức bừng tỉnh đại ngộ, có thể xâu chuỗi được những hành động vô lý vừa rồi của người phụ nữ.
Là tên này ! ! !
Orion nắm lấy chiếc rương trên tay, dùng lực ném thật mạnh vào chân gã, để gã bị va đập vấp ngã xuống đất.
Ngay sau đó hắn liền chạy đến dựng người gã lưu manh tóc dài này dậy, một tay kẹp cổ cứ thế kéo về hướng người phụ nữ đang lao đến như bò tót kia.
“Oái, không, không, đừng, đừng đánh, đừng đánh. Tôi thực sự bói toán cho cô rất đúng, vì cái gì cô quay lại đánh tôi”. Cậu thanh niên kia chắp bàn tay vào nhau, mắt nhắm mắt mở hí, cầu xin được khoan hồng.
“Khoan hồng con mẹ mày, nãy mày bảo nhà tao ba đời phía sau sẽ được phát đạt thành công, có Sao Kim chiếu sáng. Chiếu mẹ nó chứ, tao tin mày nên mới đưa thêm tiền boa. Kết quả mày lại tặng tao thêm một tờ giấy bói quẻ, bảo tao là khi gặp khó khăn thì mở ra đọc. Trên đường về tao mở ra đọc, trong giấy mày trù quẻo bà dẫm phân chó, cuối cùng cả vợ chồng tao chết bỏ lại con trai. Mẹ nó, thằng chó”. Người phụ nữ mập muốn điên lên rồi, rất muốn táng chết chàng thanh niên đang bị Orion kẹp cổ.
Cậu thanh niên trả lời hàm hồ lại: “Tôi bảo khi nào khó khăn bà mới mở ra xem kia mà”.
“Mẹ nó mày còn chối hả? Có trả lại tao 2 krone không đây?”. Người phụ nữ tức giận đến đen mặt, trực tiếp tiến tới định táng chàng trai thật.
Orion lúc này đã buông tay ra.
Mà cậu chàng thanh niên tóc dài kia lập tức cúi đầu xuống, hai tay che lại đỉnh đầu, mếu máo nói: “Từ từ đã, nhưng tôi bói toán đâu có sai. Không phải dép của bà thực sự bốc ra mùi phân chó rồi à”.
“Bói mẹ gì, tao bỏ tiền coi bói chứ không phải mua phiếu nguyền rủa. Mày không trả tiền cho tao, tao sẽ cứ đánh mày, đốt trại của mày, tao đứng đây hô hào bà con vạch mặt mày đấy. Xem mày còn làm ăn ở đây được không”.
Người phụ nữ mắng nhiếc không thông, liên tục táng vỗ vào đỉnh đầu của cậu chàng kia, thậm chí không tiếc vung chân đá, hành động đặc biệt hung dữ.
Orion vô tình dính líu vào chuyện chẳng đâu vào đâu, nhưng nghe ra một màn, cảm thấy nếu mình cứ không làm gì mà đứng yên đây xem xem thì đúng là có lỗi với lương tâm.
Hắn hít một hơi sâu, chụp tay người phụ nữ lại: “Đủ rồi. Cô còn đánh nữa, cậu ta thật nôn ra máu mà chết đấy. Đi qua hai con hẻm phía trước liền có đồn cảnh sát, bây giờ cô ngừng tay, muốn gì sau đó ra đồn làm việc tiếp. Còn nếu cô không ngừng, cậu ta lăn ra bất tỉnh, vậy thì người thiệt có khi chính là cô”.
Người phụ nữ nheo mắt, tay bị Orion nắm chặt không rút lại được, ngược lại giận cá chém thớt mắng: “Mẹ nó chuyện của tao ai mướn mày xen vào. Mày là ai, đồng bọn của nó đúng không, tao đánh luôn mày”.
Một cánh tay khác định tát về phía mình, Orion chẳng hiền từ gì cả, lập tức hất người phụ nữ ra, bà ta loạng choạng đứng không vững, sau lưng lại có ổ gà, thế là vấp chân ngã xuống đất.
Lúc này xung quanh đã có vài ba người tụ tập lại hóng náo nhiệt xem xem có chuyện gì xảy ra rồi.
====
Tấu chương xong !
====..