Chương 64: Suýt chết
….
[…]
Phừng phực phừng phực ~~~!
Khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy nguyên vật liệu trong nhà máy nhựa, khói đen từ nhựa nung chảy bốc lên tạo thành một hỗn hợp chất độc khiến người ta bị kích ứng mắt và hô hấp. Mỗi lần hít phải liền ho lên sặc sụa như tiếng thổi ống bễ “ồm ồm”, cổ họng và phổi càng không khác gì bị lửa đốt, Orion mắt mở không lên, tim đập nhanh, thêm vào triệu chứng tức ngực, có một loại cảm giác dần mất đi ý thức.
“Không được, không thể chết ở đây…”
“Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo!”
“….”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, thần kinh Orion đột nhiên chấn động, khóe miệng khẽ giật giật.
“Bối cảnh này quen quen, làm sao cứ nhất thiết phải giống như mình vừa trải qua?”
Biển lửa vô biên vô hạn chợt nhòa đi, thay vào đấy là bóng đêm đen kịt, Orion y hệt một gã chết đuối, giãy giụa muốn nắm lấy một thứ gì đó để giúp bản thân thoát khỏi trạng thái bồng bềnh không chút sức lực, thoát khỏi bóng tối khó tả này.
May mắn là, cảm thụ không gian tốt giúp hắn định hướng được phía trước mặt có không khí thoáng lùa vào, thông qua lối thoát hiểm dẫn đến khe cửa hẹp của nhà xưởng, hắn phát động toàn bộ lực chân còn sót để gia tốc mà lao ra ngoài, nơi hơi thở của sự sống đang mời gọi lấy mình.
Ầm ầm ầm ~~~!
Toàn bộ giàn giáo cùng khung mái của nhà xưởng đổ sập xuống chôn vùi trong đống cát bụi. Orion xem như là thân thủ không tệ, chớp nhoáng lộn nhào ra mấy vòng, thoát chết trên đường tơ kẽ tóc.
Tiếng rít của ngọn lửa làm người ta liên tưởng đến tiếng thét gào của vô số những hồn ma.
Những ngọn lửa to lớn liếm lấy từng ngôi nhà, từng công trình trong thị trấn vốn đã tồi tàn chịu không nổi. Mỗi tiếng đổ sập là một trái tim vỡ vụn, một phần lịch sử biến thành tro bụi. Orion khó nhọc chui ra từ một đống đổ nát, dùng chiếc áo để che mặt khỏi mùi khói đầy đau đớn.
Phải thất vất vả lắm, hắn mới cau có mở mắt ra nhìn xung quanh được.
Không giống, đây không giống, đã có khác biệt.
Đã có sai số, sai số còn rất lớn.
Đó không đơn thuần là phạm vi thư viện nữa rồi, ngọn lửa hủy diệt thậm chí bao trùm cả một tòa thị trấn rộng lớn.
Thủ phạm cũng chẳng còn là Marim, Linda, Occho nữa, bọn họ hoặc là đang bị bắt giam, hoặc là đã chết. Quy mô đã khác biệt lớn, lần này kẻ nào mang tới thảm họa thì Orion đành chịu.
Trong khung cảnh chỉ có sụp đổ và chết chóc ấy, Orion đột nhiên nheo mắt nhíu mày, có chút khó khăn quan sát ra tầm xa.
Trước mặt hình như còn có người sống.
Dáng người thấp gầy, nhìn góc nghiêng trông qua càng có mấy phần thiếu dinh dưỡng, thậm chí coi là mắc bệnh nan y cũng không sai.
Phỏng chừng là một thiếu niên tầm 10 đến 12 tuổi.
“Này cậu bé…đứng đó nguy hiểm đấy, em không hít bụi khói…”. Orion cất giọng, nhưng rất nhanh ý thức được cổ họng mình đau rát quá, không thể nói lớn được.
Hắn gượng người đứng dậy, loay hoay kiếm một thanh gỗ dưới đất làm nạng, hắn cắn răng nhịn đau đớn, cố gắng chầm chậm từng bước một đi về phía cậu thiếu niên đang đứng kia.
Từ xa cho đến gần, ánh sáng lửa rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, càng lúc càng rõ ràng hơn, sự trong trẻo trên đôi mắt cần có của một cậu bé đã nhường chỗ cho một vẻ đau buồn sâu thẳm.
“Bleu?”
Bleu Lockwood !?
Càng đến gần, Orion càng nhìn rõ ràng hơn, càng tin chức đó là Bleu Lockwood, đứa trẻ sống cùng mình những năm qua.
“Bleu…Bleu, là em sao. Là anh, anh Orion đây”
Orion gọi tên cậu, nhưng Bleu chỉ đứng yên, mắt cậu cứ chăm chú nhìn vào thư viện đang dần bị lửa thiêu rụi.
Cậu bé Bleu đứng cách anh chỉ vài mét, ánh mắt nhìn về phía thư viện nay chỉ còn là đống tro tàn. Từ đầu ngõ, tiếng rên rỉ, tiếng khóc lóc của những hồn ma vang vọng, nhưng Bleu không chút sợ hãi. Cậu bé chỉ có vẻ buồn bã, đôi mắt ướt đẫm hình ảnh ngọn lửa.
“Anh à, thư viện…,” Bleu lên tiếng, giọng cậu nhỏ như tiếng thì, “Nơi mà lúc trước anh thường xuyên dắt em đến dạy em cách đọc sách, dạy cách yêu mến thế giới này…”
Orion: “…”
? ? ? ?
Có lẽ là Orion nào đó, chứ không phải Orion này.
Trong trí nhớ của hắn, dường như chuyện này chưa từng xảy ra. Hắn cùng lắm là dắt đứa bé đi câu cá, đi sở thú, đi xem diễn xiếc, coi hài kịch, cũng không phải đặc biệt ưa thích đọc sách nha.
Bất quá, Orion nhìn cậu bé, lòng đau nhói.
Thật ra bình thường Bleu luôn luôn trông có vẻ chững chạc trưởng thành hơn độ tuổi của nó.
Tuy nhiên, nói gì thì nói, tâm hồn của đứa trẻ này vẫn còn quá nhỏ, cuộc sống ngày vui chẳng có bao nhiêu, cha mẹ có lẽ đã mất qua thảm họa lịch sử 23 tháng 04, từ nhỏ đã cơ cực phải tự mình nương trải kiếm sống, hình ảnh thằng bé bụi bặm lang thang khắp đầu đường xó chợ bằng chân đất rướm máu và bùn lầy vẫn còn đọng lại như một vết cắt hằn sâu trong lòng Orion.
Nỗi đau tinh thần còn chưa dứt, nỗi đau thể xác đã tới. Thằng bé còn mắc thêm bệnh về đường hô hấp kỳ quái nữa, giờ lại tiếp tục phải chịu cảnh tàn phá, mất mát quá lớn.
“Đừng nhìn nữa, chúng ta phải rời đi nơi này”. Orion đã tiến đến bên cậu bé, bàn tay ấm áp che lấy mắt cậu bé lại.
Nơi bàn tay Orion đi qua, phép thuật biến thành một vòng hoa quấn quanh mắt của Bleu. Hắn không muốn Bleu chứng kiến cảnh tàn khóc này thêm một giây phút nào.
Bleu cuối cùng quay lại nhìn Orion, đôi mắt bị vòng hoa quấn quanh, hẳn sẽ không nhìn thấy gì, nhưng cậu bé vẫn nói được, nói với giọng run rẩy.
“Anh, thư viện…bên trong thư viện có một thứ vô cùng quan trọng”
“Thứ gì vậy?” Orion thái độ hơi nghi hoặc hỏi.
Chỉ thấy Bleu chỉ về phía đống tro tàn, ánh mắt cậu mặc dù không nhìn thấy, nhưng từ lời nói đến thái độ, lại rất khăng khăng đang chăm chú tìm kiếm thứ gì đó quý giá giữa biển lửa.
“Là thẻ mật thư của hoàng đế Herald. Nó vẫn còn trong thư viện, anh à”.
Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo khói đen và tro tàn, và cũng mang đi hơi thở của Orion.
Orion nhíu mày, nhìn thật kỹ Bleu, đôi tay đã buông ra khỏi trên người của cậu bé, hắn thậm chí còn không cẩn thận bước chân lùi về sau hơi mạnh, suýt nữa ngã xuống đất.
Đây không phải là Bleu. Bảo làm sao từ đầu mình luôn cảm giác thứ gì đó không thích hợp.
“Chúng ta sẽ tìm lại nó, Bleu. Chúng ta sẽ tìm lại thẻ mật thư, và tất cả những gì chúng ta đã mất”. Orion nắm chặt tay cậu bé, giọng nói vững chắc và đầy biểu cảm. “Chúng ta hứa nhé?”.
Hắn lại lần nữa đi lùi ra xa, trên bàn tay, từ lúc nào đã cầm sẵn bốn lá bài poker.
Bleu vẫn như cũ đeo vòng hoa quấn quanh mắt, cậu bé gật đầu, nụ cười mỏng manh nhưng chắc chắn trên môi. “Em hứa, anh Orion”.
Phốc !!!
Orion vung tay.
Bốn lá bài Poker phóng tới như một vòng lưỡi hái sắc bén nhất, tại trong biển lửa suy tàn chém bay đầu cậu bé xuống đất, máu đỏ văng ra xa 5 mét, đồng thời bắn cả lên mặt Orion.
Bụp ~~~~~~~~~!
Màn trời chụp tắt đen thui.
Giống như một bộ phim trắng đen thời đại này trình chiếu vậy, khi kết thúc, phông nền đen thui thùi lùi cũng là tương tự thế.
Đây là một giấc mơ không có thật, chắc chắn là như vậy.
….
Khi Orion lần nữa thấy được ánh sáng, thấy được vật thể, hắn nhận ra toàn bộ khung cảnh xung quanh đã thay đổi. Trước mặt mình có một cánh cửa kỳ quái.
Orion không nghĩ nhiều, lập tức mở ra cửa gian phòng.
Cảnh quan bên ngoài lập tức đập vào mắt hắn là một mảnh rừng lá phong hoa mỹ tuyệt đẹp, ánh nắng ấm ấp của bình minh chiếu xuống trong cánh rừng, đem từng mảng băng tuyết xen kẻ tán lá lấp lánh lên tô điểm nổi bật, nếu không muốn nói là cực kỳ lộng lẫy phô trương.
Trùng điệp giống như vẽ, khúc khúc như bình phong.
Một cảm giác rất không chân thật.
Orion cảm thấy mình đây là không nhất định còn sống.
Nơi này càng giống thiên đàng hơn.
Hắn biết rõ đây là mơ, nhưng tạm thời không cách nào thoát ra khỏi giấc mơ được. Orion thật sự là muốn cưng chìu cảm xúc mình một tí, muốn nhìn xem tiếp theo rốt cục phía sau chào đón hắn là thứ gì. Có thật là Chúa Trời tồn tại hay không, hay là Quỷ Satan giả dạng triệu hồi xuống Địa Ngục.
Orion bước đi, hắn nhận ra khi thân thể đứng ở trong cánh rừng này, liền sẽ phát hiện rất nhiều dãy núi tuyết, ngọn đồi gió càng là tại trên trời cao chễm trệ, tựa như chỉ cần một mực leo lên, đi dọc theo ngọn núi cao nhất về phía trước, liền có thể chạm đến chân chính thiên đường băng sơn trong những cuốn tiểu thuyết tiên lộ giai thoại hay được bày bán ở các tiệm sách cũ.
Trước mặt xa xa là núi non mờ ảo, liếc nhìn thì lại hao hao băng tan, trên cao mây mù lượn lờ, dưới suối thác chảy cực kỳ êm tai, bên cạnh suối nước đổ ra sông xanh có một chiếc thuyền nhỏ.
Orion vừa khẽ do dự, lộ ra lay động suy nghĩ nên đi lên hay đi xuống thì cảnh sắc lại lập tức thay đổi.
Toàn bộ khung cảnh bị tâm tình hắn dẫn dắt, biến hắn đứng cạnh ngay chiếc thuyền.
“Ta là một ảo thuật gia, nhưng thực sự đứng trước mặt giấc mộng này, ta muốn định nghĩa lại thế nào là sự vi diệu của từ ảo”. Orion cười khổ.
Cũng có thể đây thực sự là nơi nào đó ở trên thế giới này. Vương quốc Australand thực sự rất rộng, thành thị nhân loại xây dựng lên kì thật chỉ chiếm một phần rất nhỏ thôi, hắn từng đi tàu hỏa đầu máy hơi nước ra phía Tây Bắc, biết rõ nơi đó có rất nhiều sơn cốc, rất nhiều núi tuyết sông băng. Có lẽ bởi vì thời đại này đã quá khắc khổ, con người gần nhất sống lay lắt qua ngày thôi đã là thành công rồi, kỳ thực cũng chẳng còn ai nhận ra kỳ quan thế giới này còn có thể xuất sắc đến nhường nào.
Bẻ người, bẻ cơ một chút, thoáng điều chỉnh lại nhịp điệu thân thể, Orion thích cái tiết tấu này. Tiết tấu của một kẻ khám phá đi du mục.
Hắn muốn tiếp tục mơ.
Trong mơ mới thấy ánh nắng mặt trời, mới cảm nhận được cái thứ cảm giác quen thuộc đã lâu rồi hắn không được trải qua.
So với sương xám bao phủ khắp nơi, ánh nắng quá nhiên thoải mái và ấm áp hơn nhiều lắm.
Orion muốn tranh thủ cơ hội này đi vận động một chút, tỉ như nói tản bộ, có thời gian hơn nữa thì chèo thuyền du ngoạn, rõ ràng được hít thở dưới ánh nắng thiên nhiên trong vắt càng tốt hơn là nằm một chỗ trong nhà như người bệnh nan y.
Sẵn có cái thuyền, hắn quyết định chèo thuyền.
Hồ nước yên tĩnh mà lắng đọng, Orion một người ngồi tại trong thuyền nhỏ, yên lặng thả trôi trên dòng sông.
Hắn thích như vậy, một tay gối đầu, nằm ngửa tại trong thuyền gỗ này, mặc cho nước hồ cùng gợn sóng lăn tăn xanh biếc đem chính mình đưa hướng bồng lai mây trôi khói nhả, hướng ánh mắt nhìn chăm chú bầu trời cao ấm áp làm cho lòng người mê say sương mai.
Du du du du ~~~~~~~~~~!
Có tiếng nhạc.
Là tiếng đàn Dương cầm (Grand Piano).
Orion ngửa tai lắng nghe tiếng nhạc du dương từ nơi nào không biết cất lên.
Không biết vì cái gì, vừa nghe mấy tiếng âm đầu tiên vang lên thôi, Orion lại thấy có một sự quen thuộc đến lạ thường.
Hắn ngồi bật người dậy, mà lại, càng không thể biết tại sao lòng mình lại buồn đến thế, buồn vì cái gì thì không thể giải thích được.
Liền ngay cả tên bản nhạc, dù hắn xác nhận rất quen thuộc đấy, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể nhớ ra ngay được.
Lòng Orion lại xao động lần nữa.
Khi hắn xao động, nước sông cứ thế bấp bênh rung lắc lên, các gợn sóng lăn tăn càng ngày càng dữ dội và chảy siết hơn lúc trước. Tựa hồ có kẻ nào đó ở bên ngoài đang điều khiển tất cả những thứ này đã không còn khả năng giữ Orion trong thế giới mộng mơ lâu hơn được nữa.
Tê ~~~~!
Orion đang ngồi trên thuyền lênh đênh giữa dòng nước siết.
Bầu trời chụp tối lại với khung cảnh vô cùng đáng sợ, ngay cả dòng sông cũng đã chuyển thành màu đen kỳ dị.
Đột nhiên, có hai cánh tay đầy máu bé ở xung quanh mạn thuyền nhô lên khỏi mặt nước, Orion hoàn toàn không phát giác được điều này. Hắn từ lâu đã tiến vào trạng thái minh tưởng, muốn thoát ly khỏi đây ngay lập tức.
Bụp một tiếng, hai cánh tay đầy máu chộp lấy mặt của Orion, dùng lực mạnh kéo hắn từ trên thuyền rớt xuống sông.
Ọc ọc ọc ọc ọc ~~~~~~~~~~!
……
Orion bật người tỉnh dậy trên giường phòng khách sạn.
Ngay lập tức một vòng ánh sáng Cung Bảo Bình chiếu xuống, hắn theo phản xạ chuẩn bị trước, thuấn di 3 mét ra xa khỏi giường.
Tiếp theo đó là âm thanh đoàng phát ra từ khẩu súng !!
Một bóng đen nào đó đứng trước giường chĩa súng vào chỗ bắp chân Orion đã bắn hụt trong giây lát.
Orion thở hổn hển, tay ôm lấy ngực, hô hấp rất mạnh như là mới chết đuối sống lại vậy.
Hắn nhìn ô cửa sổ đang mở toang, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông kia đang đứng quay lưng về phía mình.
Bất quá, cho dù là đứng tư thế quay lưng, Orion cũng đoán được người này là ai.
Gã là kẻ lần trước ở thư viện giúp sức cho mình bắt sống Linda.
Người đàn ông đeo kính cận —- Zodiac Tinh Thần Sư.
====
Tấu chương xong !!!
====..