Chương 55
Lương Tinh Tinh cạnh bên trực tiếp bị sặc nước ngọt đến mức phải ho khan: “Em không ngờ anh Lăng Sấm sến sẩm thế.”
“…” Lăng Sấm viết vài nét vào vở bài tập của cô bé rồi đưa cây bút trong tay cho cô bé: “Bây giờ làm câu này đi.”
Lương Tinh Tinh: “…”
Điền Miêu Miêu nhìn bộ dáng cay đắng oán hận của Lương Tinh Tinh, cười nói với Lăng Sấm: “Vậy hai người học đi, em đi trước.”
“Được.” Lăng Sấm nhìn cô đi về quầy thịt nướng, sau đó ngẩng đầu uống một ngụm soda lạnh.
Quả thật ngọt hơn trước kia anh uống, anh chỉ ăn ngay nói thật thôi mà lại thành sến sẩm rồi?
“Anh Lăng Sấm, em giải xong rồi!” Lương Tinh Tinh đã tìm ra cách giải trong lúc Lăng Sấm bị phân tâm, chỗ khó nhất của câu này cô bé đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu, thế mà anh Lăng Sấm chỉ viết mấy câu, cô đi theo hướng của anh là đã giải ra được ngay!
Lăng Sấm cúi đầu nhìn xuống, gật đầu: “Đúng rồi, anh biến hóa một chút xem em có làm được không.”
Lương Tinh Tinh: “…”
Không cần lắm đâu!
Sự phản kháng của Lương Tinh Tinh không có tác dụng, Lăng Sấm vẫn viết một câu hỏi trên tờ giấy nháp trước khi đi làm cơm cho những vị khách tới đây.
Lương Tinh Tinh làm xong những bài mình không biết làm rồi mới cầm cuốn sách bài tập về quầy của mẹ mình, tự hào nói với mẹ: “Anh Lăng Sấm và chị Miêu Miêu đã đi xem phim với nhau rồi, dùng vé con tặng đó ạ!”
“Thật sao?” Chị Trương vừa làm mì nóng cho khách vừa hỏi, “Phim hay không?”
“Con không hỏi, nhưng trông cũng ổn lắm.” Lương Tinh Tinh nói, bắt đầu giúp mẹ, “Mẹ ơi, sẽ có ông chủ lớn đến chợ đêm nữa à?”
“Đứa bé như con không cần bận tâm chuyện này đâu, lo học hành đi.”
“Vâng ạ.”
Cơm chiên của Lăng Sấm đã bán hết sạch nhưng quán thịt nướng của Điền Miêu Miêu vẫn còn rất nhiều người ngồi. Anh thu dọn xe đồ ăn rồi đi về phía Điền Miêu Miêu: “Cần giúp đỡ không?”
Điền Miêu Miêu vừa mới ghi món cho khách xong, ngẩng đầu nhìn thấy Lăng Sấm: “Bán hết rồi à?”
“Ừ.” Lăng Sấm ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn cuốn sổ ghi của cô: “Sau này có thể làm phần mềm chọn món cho quầy, thế này thì không cần phải tự ghi nữa.”
Điền Miêu Miêu nói: “Nhưng phần mềm như thế cũng tốn tiền lắm? Vẫn nên chờ sau này em phát triển hơn đã.”
Lăng Sấm cười nói với cô: “Quỹ của em đã kiếm được rất nhiều tiền, không cần phải tiết kiệm như vậy.”
Lần trước Điền Miêu Miêu cũng nhìn thấy số tiền quỹ Lăng Sấm kiếm được, mặc dù Lăng Sấm luôn nói là tiền của cô nhưng cô cũng không thể nhận thật: “Ừm, lần trước em đã nói rồi, nhiều tiền thế…”
“Hay là em xem anh là người đầu tư đi?” Lăng Sấm nhìn cô, suy nghĩ biện pháp vẹn toàn, “Chờ sau này phát triển lớn mạnh thì sếp Miêu chia cho anh ít hoa hồng?”
“…” Nhất thời Điền Miêu Miêu không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, “Anh tin tưởng em thế à? Lỡ đầu tư thất bại thì sao?”
“Đầu tư chắc chắn có rủi ro, nhưng mắt nhìn của anh tốt lắm đấy.” Lăng Sấm mỉm cười với cô, “Trước đây không phải em gọi anh là sói già Phố Wall à?”
Điền Miêu Miêu cũng cười khúc khích, ngước mắt nhìn anh: “Thế cũng được, anh không sợ mất tiền thì em còn lo gì nữa chứ? Nhưng mà….thật sự sẽ có người đến phát triển cửa Bắc chợ đêm à?”
Những người làm kinh doanh đều rất mê tín, dựa theo chiến tích của cửa Bắc chợ đêm thì phải không mê tín dữ lắm mới dám tới.
Lăng Sấm nói: “Đừng lo, cửa Bắc chợ đêm là dự án tốt, chỉ là chưa gặp được người thích hợp thôi.”
Điền Miêu Miêu chớp chớp mắt, nhìn anh nói: “Có vẻ như anh nói đúng, đàm phán hạng mục rất giống yêu đương.”
Lăng Sấm cười không nói gì, khách ăn đồ nướng thấy bọn họ như vậy thì không khỏi hỏi: “Ông chủ Lăng và bà chủ Điền yêu nhau thật à?”
“Hình như thế, ánh mắt hai người quyến luyến lắm kìa.”
“Không yêu đương thì ông chủ Lăng dọn quầy chưa chịu về mà chạy qua đây nói chuyện làm gì?”
“Khi nào cưới vậy?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Mọi người nghĩ xa quá rồi!
Lăng Sấm nhìn Điền Miêu Miêu, nói với họ: “Tôi thấy mọi người chỉ thừa cơ muốn giảm giá thôi chứ gì?”
Có khách cười: “Ông chủ Lăng quả là thông minh, đến lúc đó hai người phải giảm giá đấy.”
“Được thôi, mọi người cũng nhớ gửi tiền mừng là được.”
“Nếu hai người kết hôn chúng tôi chắc chắn sẽ gửi tiền mừng rồi, thế nên hai người yêu đương thật à?”
“Đúng thế.”
Không quá năm phút, tin tức Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu yêu đương với nhau đã truyền khắp cửa Bắc chợ đêm, bao gồm cả các chủ quầy ở chợ đêm.
Nhóm thịt nướng của Điền Miêu Miêu cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi, rất nhiều thành viên trong nhóm tag cô vào hỏi có thật không.
Điền Miêu Miêu phục bởi tốc độ lan truyền tin tức bây giờ.
AAA Miêu Miêu BBQ: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, quả thật tôi và Lăng Sấm đã quen nhau rồi, đợi lát nữa sẽ gửi lì xì cho mọi người, ai cướp được đều được tặng đồ nướng. [bắn tim]
Sau khi gửi tin nhắn xong, Điền Miêu Miêu không khỏi phàn nàn với Lăng Sấm: “Trời ơi, chúng ta yêu đương mà còn phải công bố trong nhóm, em cảm giác mình như sao nữ vậy.”
Lăng Sấm cười, nhìn cô nói: “Ai nói không phải vậy? Em chính là sao nữ của cửa Bắc chợ đêm.”
“…Vinh hạnh quá.”
Lăng Sấm thấy cô gửi lì xì thì cũng phát theo, ngay lập tức trong nhóm toàn là “chúc mừng” như thể đã quay trở lại ngày mà ảnh phù dâu và phù rể của họ được gửi trong nhóm vậy.
Tần Ngạn tăng ca xong mới thấy tin nhắn, đương nhiên bao lì xì cũng hết rồi, chỉ còn ** đỏ.
** gốc là hai ô vuông □□, em không biết nghĩa là gì nên để vầy hen
Khóe miệng anh giật giật, nhắn tin riêng với Lăng Sấm: “Cậu yêu đương mà không nói với tôi trước? Có còn là anh em không vậy??”
Lăng Sấm: Yên tâm, khi kết hôn sẽ thông báo cho cậu đầu tiên để cậu chuẩn bị tiền mừng thật nhiều, còn đến làm phù rể cho tôi nữa [mỉm cười]
Tần Ngạn:? Mới quen nhau được vài ngày mà đã tính chuyện kết hôn?
Lăng Sấm: Không phải Chu Khải Tinh và Phạm Hinh Dư cũng chỉ mới yêu một năm đã cưới à?
Tần Ngạn: …Vậy cậu phải đợi thêm một năm nữa!
Lăng Sấm: Một năm rất nhanh, tôi báo trước cho cậu một năm đã đủ coi cậu là anh em chưa?”
Tần Ngạn:……
Tần Ngạn lập tức báo tin này cho Chu Khải Tinh, Chu Khải Tinh không những không giễu cợt Lăng Sấm chung mà còn cười cợt anh: “Vậy trong mấy người chúng ta chỉ còn mình cậu độc thân thôi?”
Tần Ngạn: “…”
Anh chơi với cái đám bạn quần què gì vậy?
Ngày hôm sau là ngày Điền Miêu Miêu đồng ý cho Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh đi xem phim. Trước khi ra ngoài Điền Đậu Đậu đã thái đồ ăn trước, Điền Miêu Miêu ở nhà một mình xâu rau.
Điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên, Điền Miêu Miêu cầm lấy nhìn, là Lăng Sấm đang gọi.
Cô vội vàng nhấc máy: “Sao thế Lăng Sấm?”
Hình như Lăng Sấm khẽ cười, đầu bên kia điện thoại nói: “Không có việc gì thì không được gọi cho bạn gái à?”
“…” Điền Miêu Miêu im lặng một hồi mới nói: “Đừng lúc nào cũng bạn gái thế, đến cả Tinh Tinh cũng nói anh sến sẩm!”
Lăng Sấm lại cười, không trêu chọc cô nữa: “Điền Đậu Đậu vừa gửi tin nhắn hỏi anh bí kíp gắp thú bông, cậu ấy và Chúc Tinh đi chơi à?”
“Ừm, hôm qua em hứa cho nó nghỉ mấy tiếng.” Nói đến đây Điền Miêu Miêu không khỏi bật cười, “Hôm qua nó khoe là sát thủ máy gắp thú với Chúc Tinh mà giờ còn gửi tin nhắn hỏi anh nữa hả?”
Lăng Sấm cười, không quan tâm Điền Đậu Đậu có gắp thú bông được, chỉ hỏi: “Trưa nay ở nhà một mình à? Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, chỉ có mình em thôi, để em đặt đồ ăn.”
“Vậy anh tới ăn trưa với em.” Lăng Sấm đã đứng dậy đi ra ngoài, “Sao mà tùy tiện thế được, để anh mua mang tới cho.”
Điền Miêu Miêu sửng sốt, sau đó gật đầu với vẻ không tự nhiên: “Ồ, được, vậy em chờ anh.”
“Anh sẽ đến ngay.” Lăng Sấm nói xong liền cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Điền Miêu Miêu biết Lăng Sấm tới nên dọn dẹp lại phòng khách một chút rồi chải lại tóc. Gần hai mươi phút sau, Lăng Sấm gõ cửa. Điền Miêu Miêu đi tới mở cửa cho anh thì thấy trên tay anh đang cầm một bó hoa hồng.
“Đây là…” Điền Miêu Miêu nhìn bó hoa trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn anh. Lăng Sấm giả vờ ho khan, nói với Điền Miêu Miêu: “Trên đường đi ngang qua một tiệm hoa, thấy hoa nở rất đẹp nên không nhịn được mà mua một bó.”
Anh nói, đưa đóa hồng trong tay cho Điền Miêu Miêu: “Tặng em.”
Điền Miêu Miêu nhận bó hoa trong tay anh, cười trong vô thức: “Cảm ơn anh, đẹp lắm.”
Lăng Sấm nhìn cô, khóe môi cong lên: “Có gì đâu, chỉ cần em thích là được.”
“Anh vào trước đi, em tìm bình hoa cắm nó đã.”
“Được.” Lăng Sấm xỏ dép đi vào. Điền Miêu Miêu tìm được một chiếc bình thủy tinh trong tủ phòng khách, lúc mới chuyển đến đây cô đã mua chiếc bình này.
Khi mới chuyển đến nhà mới cô rất quan tâm đến việc trang trí nhà cửa, ngoài một số món trang trí dễ thương, cô cũng hay mua hoa định kỳ, mỗi tuần đều có hoa tươi giao đến.
Dần dần cô không còn quan tâm đến hoa nữa nên cất chiếc bình đi. Không ngờ lại có ngày lấy nó ra lại.
Cô mang bình hoa vào phòng tắm rửa sạch, sau đó đổ nước hơn nửa bình cắm hoa của Lăng Sấm vào đó.
“Đẹp quá đi.” Đặt bình hoa lên bàn, Điền Miêu Miêu không nhịn được mà lấy điện thoại di động ra chụp ảnh: “Đã lâu rồi em không trưng hoa, quả nhiên trong nhà có hoa càng đẹp hơn.”
Lăng Sấm đi đến trước mặt cô nói: “Nếu em thích thì mỗi tuần anh tặng em một bó.”
Điền Miêu Miêu nhìn anh, chớp chớp mắt: “Hoa anh mua cũng đâu rẻ đâu mà? Mỗi tuần một bó thì phí quá.”
Lăng Sấm mỉm cười xoa đầu cô: “Anh vẫn có đủ khả năng để tặng em mỗi tuần một bó.”
Lòng bàn tay của Lăng Sấm ấm áp, lớn hơn bàn tay của cô rất nhiều, Điền Miêu Miêu cảm giác được bàn tay của anh lướt qua đầu cô, chóp tai cô hơi nóng. Cô khẽ ho một tiếng, tìm APP lúc trước cô đặt hoa cho Lăng Sấm xem: “Hay là anh đặt ở đây đi, hồi trước em đặt ở đây á, hàng tuần họ đều giao hoa tới, rẻ hơn mua ở cửa hàng nhiều.”
“Được rồi, lát anh sẽ tải.”
“Vậy anh tới rồi thì giúp em xiên đồ ăn đi, ăn trưa xong anh hãy về.”
“…” Vừa rồi bọn họ còn đang nói về hoa mà sao lại nhảy tới xiên đồ ăn rồi? Lăng Sấm nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ, gật đầu đồng ý: “Vâng thưa sếp Miêu.”