Chương 53: Móc ngón tay của cô vào
Chỉ cần nộp bài cho cô giáo Lương Tinh Tinh nữa là đủ.
Điền Miêu Miêu vẫn ôm hai con thú bông của mình đứng ở cửa rạp phim với Lăng Sấm, nhìn khuôn mặt của cô và Lăng Sấm đồng thời xuất hiện trong camera.
Dù cả hai đã ảnh chung nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên selfie cùng nhau. Điền Miêu Miêu không biết nhìn đi đâu khi thấy mình và Lăng Sấm trong cùng một khung hình.
“Sao thế, em xấu hổ à?” Lăng Sấm cười hỏi cô, nhìn Điền Miêu Miêu đang né tránh ống kính.
Điền Miêu Miêu lập tức phủ nhận: “Em không, có gì phải xấu hổ đâu chứ?”
“Ồ, vậy tại sao em không dám nhìn anh?”
“…” Điền Miêu Miêu nhìn chằm chằm Lăng Sấm trong máy ảnh, “Nhìn anh thế này được chưa?”
“Được rồi, được rồi. Trông em như định mưu sát chồng vậy.”
“…Hứ, đây mới là ngày đầu tiên anh làm bạn trai em thôi, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa.”
Lăng Sấm lại cười, nhìn về phía camera nói: “Được rồi, không quậy nữa, anh chuẩn bị chụp đây.”
Điền Miêu Miêu hướng về phía camera mỉm cười, Lăng Sấm canh góc, hỏi cô: “Như vậy được không?”
Sau khi Điền Miêu Miêu gật đầu, Lăng Sấm ấn nút chụp ảnh.
“Được.” Lăng Sấm nhìn bức ảnh mình vừa chụp, hỏi: “Có cần anh chỉnh sửa trước một chút không?”
Điền Miêu Miêu đi tới xem ảnh, nói với anh: “Anh không cần sửa đâu, sửa em là được rồi.”
“…Đây là chụp ảnh nhóm chỉ photoshop mỗi mình mình trong truyền thuyết à?”
Điền Miêu Miêu không khỏi bật cười: “Anh cũng biết nhiều đấy, được rồi, em cũng giúp anh photoshop một tí.”
Điền Miêu Miêu nói photoshop nhưng cũng chỉ thêm bộ lọc mà giới trẻ yêu thích thôi: “Anh muốn gửi ảnh này cho Tinh Tinh à?”
“Không, con bé không có điện thoại, WeChat cũng là của mẹ.” Lăng Sấm nhìn ảnh Điền Miêu Miêu đã chỉnh rồi cất điện thoại đi, “Buổi tối cho con bé xem là được.”
Điền Miêu Miêu gật đầu: “Vậy thì tốt, nếu không chị Trương nhìn thấy thì ngại lắm.”
Lăng Sấm cười không nói, thấy có người đi ngang qua mua một phần bỏng ngô lớn liền hỏi Điền Miêu Miêu: “Muốn ăn bỏng ngô không? Anh mua.”
“Được ạ, hay là để em đi mua đi.” Điền Miêu Miêu nghĩ Lăng Sấm đã trả tiền bữa ăn rồi nên cô sẽ mua bỏng ngô.
Lăng Sấm không để cô đi: “Em ôm hai con thú bông không tiện, để anh đi. Ngoài bỏng ngô ra em có còn muốn uống gì không?”
“Uống Coca thôi.”
“Được.” Lăng Sấm đi mua bỏng ngô và Cocacola, Điền Miêu Miêu đứng ở đó chờ anh. Lúc này rạp chiếu phim rất ít người nên cũng không cần xếp hàng gì, Lăng Sấm mang bỏng ngô và cocacola quay lại rất nhanh.
“Anh mua phần to thế?” Điền Miêu Miêu nhìn phần bỏng ngô cỡ bự trong tay Lăng Sấm, hơi ngạc nhiên: “Vừa nãy anh chưa no hả?”
Lăng Sấm nói: “Anh thấy hai người vừa nãy mua phần to lắm, chúng ta không được thua.”
Điền Miêu Miêu ngẩn ra rồi bật cười: “Anh còn nói em hư vinh nữa, em cảm thấy anh còn hư vinh hơn đấy, đến cái này mà cũng muốn so nữa?”
Lăng Sấm nhìn cô, hơi nhướng mày: “Cái này thì khác. Người khác có gì thì bạn gái anh cũng phải có.”
“…Thế thì cảm ơn anh dữ lắm.”
“Không có gì.” Lăng Sấm cười nhìn thời gian của rạp chiếu phim, “Đã đến giờ rồi, đi thôi.”
“Ừm.”
Điền Miêu Miêu ôm hai con thú bông vào lối kiểm vé với Lăng Sấm, nhân viên ở cửa nhìn thấy thú bông trong tay cô thì vô cùng hâm mộ: “Hai người tự gắp được hai con thú bông này à?”
“Đúng vậy, là máy gắp thú ở lối vào rạp chiếu phim.” Điền Miêu Miêu mỉm cười với cô gái, “Dễ thương không?”
“Cả hai đều rất dễ thương.”
Lăng Sấm nhìn Điền Miêu Miêu bên cạnh, khẽ cười: “Được rồi, đừng nói nữa, mau vào trong thôi.”
“Ồ.” Điền Miêu Miêu nắm tay thỏ bông, vẫy tay với nhân viên ở cửa, đi vào cùng Lăng Sấm.
Trong rạp chỉ có năm người, Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm tìm chỗ ngồi, ngồi xuống ghế. Xung quanh không có ai nên Điền Miêu Miêu tạm thời đặt con thú bông lên chiếc ghế bên cạnh.
“Cuối cùng cũng chịu bỏ thú bông của anh xuống.” Giọng điệu của Lăng Sấm hơi trêu chọc, “Anh còn tưởng em sẽ ôm nó xem phim đấy chứ.”
“…Cũng không tới mức đó đâu.”
Khóe môi Lăng Sấm hơi cong lên, anh lấy một miếng bỏng ngô đưa tới miệng Điền Miêu Miêu: “Ăn bỏng ngô đi.”
Điền Miêu Miêu nhìn bỏng ngô anh đút, sửng sốt, sau đó mở miệng ăn bỏng ngô.
Tại sao, tại sao anh lại có thể quen tay và tự nhiên như vậy chứ!
Lăng Sấm tự ăn bỏng ngô, Điền Miêu Miêu ở bên cạnh không nhịn được hỏi: “Anh thật sự chưa từng yêu sao?”
“Thật sự chưa từng.” Lăng Sấm đưa ly coca cho cô, hỏi: “Em không tin à?”
Điền Miêu Miêu nhận lấy coca, nhét ống hút vào uống một ngụm: “Nhìn anh có vẻ thích ứng rất nhanh.”
Lăng Sấm sửng sốt một chút, tựa hồ như hiểu ra điều gì, sau đó lại cầm một miếng bỏng ngô khác đưa cho Điền Miêu Miêu: “Hay là em cũng thích ứng nhanh một chút đi?”
“…” Điền Miêu Miêu trầm mặc một lát mới mở miệng ăn bỏng ngô.
Sau khi đèn trong rạp tắt đi, cả hai cuối cùng cũng tập trung vào màn hình lớn trong rạp. Bộ phim hài mùa hè này chính là quán quân phòng vé, Điền Miêu Miêu thường xuyên nhìn thấy mọi người đăng vé trên khoảnh khắc, hôm nay cuối cùng cô cũng có thể tự đăng lên.
Mặc dù tổng cộng chỉ có mười người nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười trong rạp, khóe miệng Điền Miêu Miêu không bao giờ hạ xuống. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, đưa tay cầm lấy bỏng ngô, tình cờ chạm vào tay Lăng Sấm.
Trong chốc lát như có một dòng điện chạy từ mu bàn tay truyền thẳng vào tim.
Phim vẫn đang chiếu trên màn hình nhưng tâm ý của Điền Miêu Miêu lại không ở đó nữa, cô giả vờ bình tĩnh thu tay lại nói với Lăng Sấm: “Anh trước đi.”
Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn cô, mặc dù đang ở trong rạp chiếu phim tối nhưng ánh mắt của anh rất mãnh liệt, không thể bỏ qua.
Anh không lấy bỏng ngô mà thăm dò chạm vào tay Điền Miêu Miêu trên tay vịn, sau đó nhẹ nhàng móc ngón tay của cô vào.
Điền Miêu Miêu không biết nội dung bộ phim là gì, cô chỉ muốn biết Lăng Sấm đã học những thủ thuật nhỏ này trong tình yêu ở đâu!
Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đang đập nhanh, mặt nóng bừng, may là ánh sáng trong rạp chiếu phim mờ ảo, Lăng Sấm không nhìn thấy được.
Lăng Sấm vẫn móc ngón tay không buông, Điền Miêu Miêu bình tĩnh lại, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên nói: “Anh thế này sao mà em ăn được?”
Lăng Sấm nghiêng người nhìn cô, nhét hộp bỏng ngô vào trong ngực cô: “Cầm lấy đi, em còn tay khác mà?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Cô siết chặt bàn tay đang được nắm nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, không muốn Lăng Sấm nhìn ra sơ hở: “Anh không ăn à?”
Lăng Sấm lắc đầu, sau đó ánh mắt anh sáng hơn trước một chút: “Có lẽ anh muốn em đút cho anh ăn.”
“…Vậy thì đừng ăn.” Tay kia của Điền Miêu Miêu bốc một nắm bỏng ngô bỏ vào miệng.
Khóe miệng Lăng Sấm nhếch lên một nụ cười, quay người xem phim nhưng vẫn giữ ngón tay Điền Miêu Miêu cho đến cuối cùng.
Sau khi đèn trong rạp bật sáng, Điền Miêu Miêu bế thú bông lên, tự nhiên buông tay Lăng Sấm ra. Bây giờ cô cảm thấy thật tuyệt khi có hai con thú bông, cô phải cầm bằng hai tay nên không cần phải lúng túng xem nên để tay mình ở đâu.
Lăng Sấm không vạch trần suy nghĩ nhỏ bé của cô, Điền Miêu Miêu đi tới ôm thú bông nên anh cầm lấy bắp rang cô chưa ăn xong: “Còn một nửa, em có muốn đem về ăn không?”
“Đương nhiên, nếu không thì lãng phí lắm.”
“Ừm.” Lăng Sấm cầm phần bỏng ngô bằng một tay, đi ra khỏi rạp cùng cô.
Vì phải bán vào buổi tối nên hai người lái xe thẳng về nhà mà không đi đâu khác. Lăng Sấm đậu xe ở cổng chung cư Điền Miêu Miêu, nghiêng người hỏi cô: “Em có thể vừa ôm hai con thú bông vừa cầm bỏng ngô không?”
“Ừm…cố gắng thì chắc cũng có thể.” Điền Miêu Miêu xuống xe trước, sau đó lấy hai con thú bông và bỏng ngô ở ghế sau, ôm lấy với vẻ bất đắc dĩ, “Vậy em lên trên nhé, tối nay anh có bán không?”
“Có.” Lăng Sấm ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Anh muốn đi gặp bạn gái mình.”