Chương 2: Chờ đợi
Kiều Thanh Viễn nhíu mày, nhịn xuống sự vội vàng trong lòng, nói với đồng bạn: “Mọi người đi đi, tôi còn có việc, đi trước.”
Các bạn cùng lớp đi theo ra khỏi phòng thí nghiệm cảm thấy khó hiểu.
“Tối nay cậu có chuyện gì à? Không đi ăn khuya với chúng tôi sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, cửa hàng kia nghe nói siêu ngon, đi theo nhóm sẽ được ưu đãi!”
“Cùng đi ăn đi, cho có không khí. Thật vất vả mới có thể tụ tập cùng một chỗ mà Kiều ca!”
Kiều Thanh Viễn không hề động đậy, “Hôm khác đi. Ngày khác tôi mời mọi người ăn tối. “
Trong lòng Kiều Thanh Viễn nhớ thương không còn thời gian, không nói thêm nữa.
Các bạn cùng lớp trong phòng thí nghiệm nhìn Kiều Thanh Viễn sải bước rời đi, vừa tò mò, vừa tiếc nuối.
“Hình như cậu ấy có chuyện gì gấp gáp? Hẹn cơm lại thất bại, giáo thảo thật sự rất khó trêu chọc a! “
Một Alpha bên cạnh lên tiếng: “Mấy người đây là ý của Túy Ông không phải ở rượu*, các người là muốn đi ăn cơm sao? Chính là muốn làm quen với giáo thảo! “
*ý của Túy Ông không phải ở rượu: ý không tại lời nói
Omega lúc trước nói chuyện cười nhạo một tiếng, “Lời này cậu đã nói sai rồi, chẳng lẽ không phải toàn trường Omega đều muốn sao? “
“Đúng, đừng nói Omega chúng ta, cho dù là một ít Beta và Alpha cũng đều muốn thân cận với Kiều đại giáo thảo. “
“Ai bảo Kiều đại soái ca chúng ta lớn lên đẹp trai, học tập tốt, tuy rằng ít nói, nhưng người ta bình dị gần gũi! “
“Mấy người không thấy, lần trước hình như là bạn của cậu ấy đến thăm, Kiều ca cười đến giống như tiểu nãi cẩu, tương phản quá đáng yêu ha ha ha”
……
Kiều Thanh Viễn không đi về phía ký túc xá, mà đi thẳng ra ngoài trường.
Kiều Thanh Viễn nhẹ nhàng lái xe vào tiểu khu Lâm Việt Nhiên ở, hắn không lên lầu, mà ở trong xe xem trực tiếp giải thưởng Kim Âm.
Còn chưa đến giải thưởng Lâm Việt Nhiên được đề cử, Kiều Thanh Viễn liền mở màn đạn ra, vừa vặn ống kính quét qua ghế khách mời, ống kính ở trước mặt Lâm Việt Nhiên chỉ dừng lại hai giây. Nhưng cho dù chỉ có hai giây, Lâm Việt Nhiên cũng không bất ngờ dựa vào gương mặt này mà tạo nên một làn sóng nhiệt huyết.
【Oa, khuôn mặt xinh đẹp quá, đây là ai vậy?】
【Chưa từng thấy qua, là tiểu nghệ sĩ nhà ai sao?】
【Tôi không nhìn nhầm phải không? Cậu ấy đang ngồi ở hàng thứ ba!】
【Có gì đáng chú ý sao? Chuyện gì đã xảy ra với hàng thứ ba?】
【Tỷ muội phía trước là lần đầu tiên xem giải thưởng Kim Âm đúng không? Chỗ ngồi của Kim Âm Thưởng cũng không phải đơn thuần theo tư cách xếp hạng, không có bản lĩnh thật sự, cho dù có bối cảnh, ra mắt sớm hơn nữa, cũng không ngồi được hàng đầu.】
【+1, giải Kim Âm không bàn về tư bản, ai có bản lĩnh thật sự mới là đại ca.】
【Một tân nhân như vậy lần đầu tiên tham gia giải Kim Ưng, thế nhưng lại ngồi vào hàng thứ ba, xem ra thật sự có chút bản lĩnh?】
【Các người thật biết cách khơi gợi lòng hiếu kỳ của tôi, rốt cuộc anh ta là ai? Có ai có thể giới thiệu chút không? Bộ dáng không rõ ràng.】
【Tôi còn tưởng rằng là nghệ sĩ nhỏ mới ký nhà ai, các cậu chú ý chưa, anh ấy cũng không đi thảm đỏ! Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, lại không thể đi thảm đỏ, thật đáng tiếc.】
【Hành xử khác người, thật là một Omega cá tính.】
【Làm sao cậu biết anh ta là Omega?】
【Lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định là Omega, tò mò pheromone vị này có mùi gì, nhất định cũng rất tuyệt!】
【Cười chết người rồi, các cậu thật sự không phải chỉ nhìn mặt sao?】
【Thật đúng là đừng nói, nếu chỉ nhìn mặt bình chọn, cậu ấy thật đúng là không thể ngồi ở hàng thứ ba, vậy lên ngồi hàng đầu tiên nha ha ha ha ha】
Lúc Kiều Thanh Viễn nhìn thấy màn đạn này, không nhịn được cười ra tiếng, hắn nghĩ đến Lâm Việt Nhiên, lúc đối phương nhìn qua, nốt ruồi ở đuôi mắt đều lấp lánh.
Kiều Thanh Viễn có chút tiếc nuối, vừa rồi lúc ống kính hiện lên, mình không kịp chụp màn hình, thế cho nên bỏ lỡ cơ hội sau này lấy ra thưởng thức nhiều lần.
Kiều Thanh Viễn ngây người, nhóm ký túc xá đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.
【Đại Quân Hạt Vừng: Kiều ca, buổi tối anh có về không? Có cần để lại cửa cho anh không?】
Kiều Thanh Viễn mới nhớ tới, vừa rồi mình đi quá nhanh, quên nói với bạn cùng phòng.
【Kiều: Xin lỗi, quên nói với các cậu. Tối nay không về, cậu nghỉ ngơi đi.】
【Rừng Rậm Chi Vương: Wow, Kiều ca, anh đi đâu vậy? Hôm nay cũng phải cuối tuần, anh đây là đi với người yêu sao!】
【Ước Nguyện Thoát Độc Thân: Hắc, vậy hiện tại chúng ta có phải quấy rầy cậu không?】
【Đại Quân Hạt Vừng: Chẳng lẽ chuyện tốt của Kiều ca sắp tới? Anh không phải là người đầu tiên trong ký túc xá của chúng ta thoát độc thân chứ?】
【Rừng Rậm Chi Vương: Chuyện này đáng để nghi hoặc sao? Với nhan sắc và khí chất của Kiều ca, không phải là người đầu tiên thoát độc thân mới là không bình thường! 】
【Ước Nguyện Thoát Độc Thân: Kiều ca, Kiều ca? Anh vẫn còn ở đó chứ? Sẽ không thực sự bị chúng ta nói trúng chứ!】
【Kiều: Đại khái vậy đi.】
【Ước nguyện thoát đơn: Á à, thật sự có mờ ám! 】
Trong nhóm ồn ào, Kiều Thanh Viễn không trả lời nữa, bởi vì sắp tới giải thưởng Lâm Việt Nhiên được đề cử.
Kiều Thanh Viễn đóng màn đạn, hình ảnh lập tức trở nên sạch sẽ, hắn nhìn thấy Triển Nham đi lên sân khấu trao giải, sau đó mở phong bì trao giải
“…… Tác phẩm đoạt giải Kim Âm lần thứ 43 cho nhạc phim hay nhất là – Âm nhạc thuần túy “Không Vân Chi Nguyệt”, Lâm Việt Nhiên! “
MC: “Xin chúc mừng Lâm Việt Nhiên, mời người chiến thắng lên sân khấu nhận giải thưởng, xin mời ngài Triển Nham trao giải thưởng cho Lâm tiên sinh! ”
Hình ảnh vừa chuyển, ống kính nhắm ngay Lâm Việt Nhiên trên ghế khách mời, chỉ thấy anh hơi mở to hai mắt, sau đó nở ra một nụ cười rạng rỡ, anh xinh đẹp không cần chỉnh sửa lại sạch sẽ, vui vẻ không chút che giấu mà thẳng thắn thành khẩn.
Lâm Việt Nhiên bước lên bậc thềm sân khấu, Kiều Thanh Viễn nhìn eo Lâm Việt Nhiên, trong lòng hắn nói so với một tháng trước lại gầy đi một chút. Nhưng Kiều Thanh Viễn biết, thắt lưng đi xuống, mông Lâm Việt Nhiên vừa săn chắc vừa mềm mại. Hắn từng vô tình đụng vào, lúc ấy Lâm Việt Nhiên giống như là con thỏ sợ hãi bật lên.
Kiều Thanh Viễn cong cong ngón tay, một ngày nào đó, hắn có thể ôm Lâm Việt Nhiên vào trong ngực, danh chính ngôn thuận mà vuốt ve.
Trong dự đoán, Lâm Việt Nhiên biểu đạt cảm nghĩ không dài. Kiều Thanh Viễn cười, sau đó khóa xe bước lên lầu, đứng trước cửa nhà Lâm Việt Nhiên chờ.
Một tầng hai nhà, nhà đối diện quanh năm bỏ không, Kiều Thanh Viễn cũng không lo sẽ hù người khác.
Nhưng hắn không nghĩ tới, lại khiến Lâm Tiều Nhiên sợ hãi.
Đối phương lại run rẩy như con thỏ nhỏ, sau đó trợn to hai mắt nhìn về phía mình.
Kiều Thanh Viễn rất hài lòng với phản ứng của Lâm Việt Nhiên, “Anh ơi. “
Hắn đi đến trước mặt Lâm Việt Nhiên, thì thầm: “Chúc mừng anh. “
Hành lang đêm khuya yên tĩnh, câu chúc mừng này giống như nhuộm một cảm giác như mông lung, lại giống như là nỉ non ấm áp giữa người yêu.
Lâm Việt Nhiên run lên, anh vừa mừng vừa sợ hỏi: “Tiểu Viễn, không phải em đang ở phòng thí nghiệm sao? “
Trong lòng Kiều Thanh Viễn vui mừng, Lâm Việt Nhiên thật sự nhớ kỹ thời khóa biểu của mình.
Đây có phải là đối với Lâm Việt Nhiên, mình cũng có để ý vượt quá giới hạn hay không? Kiều Thanh Viễn muốn hỏi, có phải anh cũng có chút thích em không?
Lâm Việt Nhiên ánh mắt hàm chứa lo lắng, “Em trốn học à? “
Kiều Thanh Viễn: “…”
Lâm Việt Nhiên thấy Kiều Thanh Viễn không nói lời nào, còn tưởng rằng mình thật sự đoán trúng, “Thân thể không thoải mái sao? Hay có chuyện gì vậy? Em chưa bao giờ trốn học, nếu em trốn học cũng không sao, coi như một trải nghiệm mới trong cuộc đời vậy. “
Anh sợ đả kích Kiều Thanh Viễn, còn chưa nói vài câu, lại theo thói quen bắt đầu làm tri kỷ ca ca, giải vây việc cho em trai hàng xóm “trốn học”.
Kiều Thanh Viễn bất đắc dĩ, lần đầu tiên cảm thấy ưu thế của cái gọi là trúc mã trúc mã căn bản là một con dao hai lưỡi, thói quen cùng ăn ý đều khiến người trở nên trì độn trong chuyện tình cảm.
Tựa như bây giờ, hắn đang nhảy nhót vì Lâm Việt Nhiên có thích mình hay không, Lâm Việt Nhiên lại chỉ lo lắng mình có phải trốn học hay không.
Kiều Thanh Viễn cắt ngang não bổ của Lâm Việt Nhiên, “Không có, thí nghiệm tiến hành rất thuận lợi, so với thời gian dự kiến, tan học sớm. “
Lâm Việt Nhiên đương nhiên sẽ tin tưởng hắn, rốt cục cũng phục hồi tinh thần, vừa rồi biểu hiện của mình quá kém cỏi, Kiều Thanh Viễn từ trước đến nay vẫn ổn trọng hiểu chuyện sao có thể trốn học? Mình thật sự là quan tâm quá sẽ bị loạn.
Lâm Việt Nhiên nhanh chóng thay đổi đề tài, “Ăn cơm chưa? Ăn cùng nhau không, cơm chiên trứng và mì súp cà chua, ăn cái nào? “
Kiều Thanh Viễn giúp anh đặt chiếc cúp lên kệ trưng bày, lại chạm vào gốc lan treo bên cạnh, “Giống như anh là được. “
Lâm Việt Nhiên vừa định khen anh hiểu chuyện, liền nghe Kiều Thanh Viễn nói: “Thời gian mở cửa đã qua rồi, anh ơi, tối nay em ở chỗ anh nhé. “
Lâm Việt Nhiên: “!!! “
Mì còn chưa xuống nồi, đã bị bẻ gãy.
– ——-
Phần thưởng cho @orehitaki vì khen tui quá nhìu =)))
Khen tiếp ik rồi tui up tiếp heheee:>>>> nay 4 tiếng 2 chương hơi bị năng suất =))