Chương 18: Thi đấu
Người bên ngoài đài truyền hình chỉ coi Kiều Thanh Viễn là trợ lý của Lâm Việt Nhiên, trong lòng không ngừng cảm khái giá trị nhan sắc của nhân viên công tác năm nay đều xuất sắc* vậy sao.
*Raw 卷【juǎn】 từ này tui tra thì là cuốn sách, bài vở, nhưng tui thấy sai sai sao ý, cũm không biết như nào nên để “xuất sắc”, ai biết thì bảo để tui sửa với.
Có lẽ vì sau khi chương trình phát sóng đã nhận được phản ứng rất tốt, nhân viên công tác đối với Lâm Việt Nhiên càng thêm tò mò, nhưng có lẽ họ đã được bên trên nhắc nhở, vậy nên cũng không làm ra hành động gì quấy rầy anh.
Bởi vì Lâm Việt Nhiên là tuyển thủ đá quán thành công của trận đấu trước, nên kỳ này là người đầu tiên xuất hiện.
Chờ Kiều Thanh Viễn đeo khẩu trang màu đen đi theo anh trên hành lang sau hậu trường, nhẹ nhàng nói một câu, “Thả lỏng hưởng thụ sân khấu.”
Lâm Việt Nhiên gật gật đầu, nghe ra căng thẳng không dễ bị phát hiện trong lời nói của Kiều Thanh Viễn, nhìn ra Kiều Thanh Viễn kỳ thật so với mình mới là người tham gia thi đấu còn khẩn trương hơn.
Anh nói, “Bé con, em khần trương sao?”
“Vâng.” Kiều Thanh Viễn không muốn nói dối, lại cảm thấy mình như vậy có chút mất mặt, hắn ở trước mặt Lâm Việt Nhiên lẽ ra phải trầm ổn bình tĩnh, không nên lo được lo mất như vậy.
Kiều Thanh Viễn khi có người ngoài luôn duy trì bộ dạng ít nói, trước mắt lại bởi vì ảo não mà thanh âm cảm xúc càng thêm trầm thấp.
Kiều Thanh Viễn đột nhiên cúi người ôm Lâm Việt Nhiên, “Thực xin lỗi, anh phải lên sân khấu, em lại đem đến cho anh cảm xúc tiêu cực như vậy.”
Lâm Việt Nhiên đầu tiên sửng sốt hai giây, sau đó liền rất nhanh thích ứng với cái ôm ngoài ý muốn này.
Anh ôm lấy Kiều Thanh Viễn, lại giơ tay vuốt ve ót hắn, “Tiểu Viễn.”
Lâm Việt Nhiên dường như lại gặp lại Kiều Thanh Viễn trước kia, người em trai hàng xóm thích bám lấy mình, sẽ vì thi cử mất điểm ở câu rất quan trọng mà tìm mình làm nũng cầu an ủi.
Người em trai hàng xóm này bây giờ càng ngày càng cao, Kiều Thanh Viễn càng mang phong thái người ngoài chớ lại gần*, cũng không cản được lòng si mê của không ít Omega xung quanh, hắn càng lạnh lùng trước mặt người khác, ủng hộ và si mê trong bóng tối lại càng nhiều.
*Raw 清风朗月【qīng fēng lǎng yuè】: Thanh phong lãng nguyệt, có nghĩa là không kết bạn tùy tiện, đồng thời cũng ám chỉ việc tự do không có việc gì làm.
Lâm Việt Nhiên từng đến trường của Kiều Thanh Viễn vài lần, ánh mắt tò mò cùng thần sắc thẹn thùng hoặc nhiệt liệt của họ đều không thể thoát khỏi ánh mắt Lâm Việt Nhiên.
Hiện giờ Kiều Thanh Viễn đã học đại học năm hai, Alpha hai mươi tuổi là đến tuổi có thể kết hôn, người theo đuổi chỉ có ngày càng nhiều chứ không ít.
Lâm Việt Nhiên giờ phút này cảm thấy đặc biệt may mắn bởi anh đã sớm ràng buộc một chỗ với Kiều Thanh Viễn.
Lâm Việt Nhiên cười dỗ dành hắn, “Khẩn trương cũng bởi vì quan tâm anh, anh có thể hiểu.”
Anh lại hỏi Kiều Thanh Viễn, “Em cũng từng khẩn trương vì người khác như vậy sao?”
Kiều Thanh Viễn lắc đầu, buông Lâm Việt Nhiên ra, hắn biết nếu ôm anh, hắn và Lâm Việt Nhiên sẽ trở thành cặp đôi hot nhất hậu trường. Tuy rằng hắn không sợ hãi, nhưng không hy vọng Lâm Việt Nhiên phải chịu những suy đoán ác ý.
Lâm Việt Nhiên trong lòng ngọt ngào, “Đến lượt anh rồi.”
“Ừm.” Kiều Thanh Viễn nói: “Em ở dưới sân khấu dõi theo anh.”
Ghi hình lần này Lâm Việt Nhiên là người đầu tiên lên sân khấu, sau khi biểu diễn xong phải ngồi ở ghế khách mời. Nói cách khác, lần này, Lâm Việt Nhiên hoàn toàn hoạt động dưới ống kính, mọi hành động đều bị ống kính ghi lại.
Mà Kiều Thanh Viễn là “trợ lý” Lâm Việt Nhiên mang đến tổ tiết mục, tự nhiên có thể đến khu vực làm việc dưới sân khấu chờ xem.
Ánh đèn tối tăm, Kiều Thanh Viễn ở khu chờ đợi của nhân viên nhìn chằm chằm sân khấu, cũng không có cùng những người khác nói chuyện, nhưng cũng lưu ý bốn phía đang nhỏ giọng thảo luận về Lâm Việt Nhiên.
“Lần đầu tiên thấy tuyển thủ đá quán lợi hại như vậy, mới một kỳ đã tăng mấy trăm ngàn fan.”
“Thật sự là có một không hai, nghe nói hoạt động phía sau hậu trường cũng rất lợi hại, hôm nay cấp trên có lời không thể chậm trễ cậu ấy.”
“Nghe nói Tiểu Tôn đã được điều đến vị trí khác, cũng thật đáng sợ.”
“Mẹ kiếp, các ngươi đừng nói nữa, trợ lý người ta đang ở đây!”
Những người đó vốn định nhân lúc hội trường tắt đèn bát quái vài câu, căn bản không để ý “trợ lý” của Lâm Việt Nhiên ở gần đó.
Không trách bọn họ bất cẩn, kỳ trước Kiều Thanh Viễn vẫn luôn ở sau hậu trường, nhân viên hậu trường và sân khấu cách nhau một vách tường, hai bên luôn có một tầng ngăn cách không rõ bên kia đang nói gì cũng là chuyện bình thường.
“Trợ lý” Kiều Thanh Viễn không nhúc nhích, dường như hoàn toàn không nghe thấy những lời đồn nhảm này.
Mấy người vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nói ở đây ồn ào, sao có thể có người tai thính mà nghe rõ từng câu bọn họ nói được?
Không ngờ, bàn tay Kiều Thanh Viễn cắm vào túi quần đã nắm chặt thành nắm đấm, trên mặt vẫn là bộ dáng gió yên biển lặng.
“Bắt đầu rồi bắt đầu rồi!”
Đếm ngược trực tiếp, mười giây sau đèn pha bật sáng, người dẫn chương trình nói xong lời mở đầu liền tuyên bố bắt đầu cuộc thi, “Xin mời khách mời đầu tiên thi đấu, Lâm Việt Nhiên, “Vớt trăng“.
–
Tối hôm sau, tập mới của “Thanh âm vẫn còn bên tai” phát sóng đúng như dự kiến, khán giả đến với Lâm Việt Nhiên đều có sự chuẩn bị kĩ lưỡng, biết mỗi một vị khách mời đá quán thành công, ở tập tiếp theo đều sẽ là người đầu tiên xuất hiện, cho nên khi còn cách thời gian phát sóng nửa tiếng, mọi người đều đã ngồi xổm trước TV và máy tính để hóng chuyện.
Mà ở khu vực bình luận trên màn hình, khán giả nhàn rỗi không có việc gì đã sớm bắt đầu thảo luận sôi nổi.
【Kỳ này Lâm Việt Nhiên có thể xếp hạng mấy?】
【Dù thắng cũng không có giải* thì năng lực tầm trung là được mà phải không?】
【Nghe nói tuyển thủ đá quán kỳ sau chính là cao thủ, tiểu mỹ nhân cố gắng chống đỡ, còn một kỳ cuối thôi.】
【Kỳ sau chính là tuyển thủ đá quán cuối cùng phải không?】
*Raw 无奖竞猜 [Wú jiǎng jìngcāi]: Câu đố không có giải, nghĩa là dù bạn đoán đúng hay sai thì cũng không có phần thưởng.
“Thanh âm vẫn còn bên tai” mỗi mùa tổng cộng mười một kỳ, kỳ thứ ba, kỳ thứ năm, kỳ thứ bảy, số 9 lần lượt có một tuyển thủ đá quán, tiến hành thách đấu với các khách mời. Mà kỳ thứ mười là bán kết, kỳ thứ mười một là trận chung kết, ngày chung kết là phát sóng trực tiếp.
Cuộc thi diễn ra chặt chẽ và dày đặc không chỉ thử thách các thí sinh và khách mời, mà còn có thể lấy lòng khán giả, mỗi lần đều vì tuyển thủ đá quán mà tạo nên một làn sóng.
Chỉ là hôm nay tình huống có chút bất đồng, bởi vì Lâm Việt Nhiên vừa lên sân khấu, liền hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
【Mang theo đạo cụ của riêng mình?】
【Đó là harmonica!】
Trong tay anh cầm một cây harmonica, đứng ở một bên sân khấu thản nhiên thổi một đoạn, giai điệu du dương đưa người nghe trở về tuổi thơ vô ưu vô lo trên cánh đồng, trên núi rừng, trong sân nhà, ở mỗi góc mà ánh mặt trời không bị trói buộc.
“Tôi đã gặp ánh sáng của tôi
Đó là mặt trăng trên cành cây trước sân nhà”
Lâm Việt Nhiên cất lên tiếng hát.
【Thanh âm cũng thật biến hóa kỳ ảo a!】
【Hình như linh hồn tôi đã được thanh lọc bởi tiếng hát này!】
【A a a, màn mở đầu này xứng đáng được nghe đi nghe lại trăm triệu lần】
Đây là một bài hát theo phong cách R&B, cùng với “Nở rộ” hoàn toàn là hai phong cách khác biệt. Vừa buông thả lại vừa kìm hãm, ai cũng không nghĩ tới, Lâm Việt Nhiên lại khiến người ta có cảm giác xa cách cùng sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
Anh mặc một chiếc áo len màu trắng đơn giản và quần jean, chỉ cần hai câu, đã chiếm được trái tim của mọi người.
“Thầm thì với nó
Nó cũng không trả lời
Mèo Ly Hoa* đều thích nó
Dưới mái hiên cũng là nhà”
*Raw狸花猫: Ly Hoa Miêu, tui search gg thì ra Mèo Dragon Li hay Mèo Li Hua
Lâm Việt Nhiên đi về phía băng ghế ở một bên, ánh đèn đuổi theo từng bước chân anh.
Lúc này mọi người mới thấy rõ, trên sân khấu xuất hiện một cây đàn dương cầm màu trắng, Lâm Việt Nhiên ngồi trên băng ghế, một câu này hát xong, tiếng piano trầm ấm phát ra từ đầu ngón tay.
“Tiểu oa nhi nha nha học nói
Từng bước một mà lớn lên
Dưới ánh trăng em chậm rãi bò
Dù ngã xuống cũng đừng sợ hãi.”
【Tự đàn tự hát! Ah ah ah, ah, tôi không cóoo!】
【Quần jeans áo trắng, trang phục thanh thuần, đúng hình tượng giáo thảo trong lòng tôi! Và còn biết chơi dương cầm!】
【Hôm nay Lâm Việt Nhiên quả thực là nhảy múa trên XP* của tôi!】
*huhu tui cũm khong biết nó là cái gì:<<
【Vợ tôi sao lại lợi hại như vậy!】
【Tiểu mỹ nhân ngươi còn có bao nhiêu kinh hỉ mà trẫm không biết!】
【??Thôi nào, cậu ta là một nhạc sĩ, biết chơi đàn không phải điều hiển nhiên sao?】
【Làm ơn, cậu ấy biết hát, biết thổi harmonica biết chơi đàn piano còn đẹp hơn anh, được khen ngợi không phải là đương nhiên sao?】
【Màn đạn không cần ầm ĩ, các người đang che mất vợ tôi!】
“Mái chèo chơi vơi giữa trời
Tôi muốn dùng nó để vớt ánh trăng nọ.”
“Thời gian trên thị trấn nhỏ chầm chầm trôi đi
Gió thổi qua bức tường thấp
Những quả bóng bay xanh lam bay về phía xa”
Lâm Việt Nhiên nhìn về phía Kiều Thanh Viễn dưới sân khấu.
“Em và anh đi dạo trên con đường nhỏ.”
Đưa tay ra là có thể chạm đến ánh trăng
Anh nói đêm nay thật đẹp
Em liền muốn ôm chặt lấy ánh trăng ấy.”
Khóe môi Lâm Việt Nhiên mang theo nụ cười.
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt mà anh nói
Nói những điều bất tận nhưng không tầm thường”
– ——————–
Huhu chương này khó thiệc sự í:(( tui vật lộn ngất ngây mới xong:<