Chương 179 - Chương 179
“Nhớ phải về thẳng kinh thành luôn đấy, về rồi tập trung mà quản lí bên đó cho tốt. Đừng gây chuyện lung tung hiểu chưa?”
Liễu Diễm Tư nói.
Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã đã tới giờ hẹn với Khâu Nam Từ nên bây giờ phải có mặt ở điểm hẹn đã nói trước đó. Liễu Diễm Tư với Liễu Hạo ra tiễn hai người.
“Ủa? Nhị tiểu thư, sao người lại ở đây?” Lâm Nhất Dương, thủ hạ dưới trướng Liễu Hạo bất ngờ trở về đúng lúc bốn người chia tay.
“Lâu rồi không gặp.” Liễu Nguyệt nói, “Xuất hiện ở đây vì một chút chuyện thôi, giờ ta phải về rồi.”
Lâm Nhất Dương: “Nhị tiểu thư, ở Thương Quốc có cách chào hỏi vô cùng thú vị. Liệu ta có thể thử làm với người không?”
“Thử xem.” Cô nói.
Lâm Nhất Dương được Liễu Nguyệt cho phép thoáng nở nụ cười mị hoặc, nâng bàn tay trắng nõn của cô lên, cúi thấp người đầy kính cẩn mà đặt nụ hôn lên đó.
“Tiểu thư của ta, thượng lộ bình an.” Y nói, đáy mắt sâu thẳm như hồ nước trong veo sâu không đáy phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp cùng biểu cảm thích thú của người trước mặt.
“Cũng được đấy.” Cô nói. “Còn có thứ thú vị nào nữa không?”
“Có đấy.” Liễu Diễm Tư bất ngờ nói. “Nhưng trước đó ta muốn hỏi con một câu mà từ lúc gặp con ta đã tự hỏi trong lòng rồi.”
“Người hỏi đi.” Liễu Nguyệt nói.
Liễu Diễm Tư đưa mắt nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, có chút bất lực trong giọng nói, y hỏi: “Đứa nào phối đồ cho con mà để con sang đây ăn mặc như này hả?”
Tiêu Dã: “…”
“Đẹp mà, có vấn đề gì sao cha?” Cô hỏi.
Liễu Diễm Tư: “Cái ta nói ở đây không phải là đẹp mà là không đúng phong cách. Nữ nhân Thương Quốc từ xa xưa đã mặc quần áo hở da hở thịt rồi. Mấy đứa thử nhìn xem có cô gái nào ở đây ăn mặc kín mít từ đầu tới chân như con không.”
“Đúng là không có ai thật.” Liễu Nguyệt nhìn ngang ngó dọc rồi mới nói, “Trông cũng thoải mái ghê.”
“Nhưng ta cũng muốn con ăn mặc như hiện tại để không bị mấy thằng nhãi vớ vẩn ở đây nhòm ngó. Nói chung hết chuyện rồi, hai đứa đi đi kẻo muộn.” Liễu Diễm Tư nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, đuổi Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã đi. Hai người đi rồi, lúc này y mới nói: “Khâm Nam Từ tuy mồm miệng có chút độc đoán nhưng không đến nỗi nào. Hạo Nhi, con phái người đi theo hai đứa đó để giám sát bảo đảm an toàn cho ta. Còn Lâm Nhất Dương…”
“Vâng.” Lâm Nhất Dương ở bên sẵn sàng đợi lệnh.
“Ngươi chạy trăm vòng quanh ba dãy phố này cho ta.” Liễu Diễm Tư nói.
Lâm Nhất Dương: “…”
“Còn đứng ra đó?” Liễu Diễm Tư lạnh lùng nhìn y, hỏi.
“V…Vâng, thủ hạ lập tức chạy ngay.”
…
“Ngươi chắc chắn là đã đỡ hơn chưa?” Liễu Nguyệt đứng cạnh Tiêu Dã, ngước lên nhìn hắn hỏi.
Tiêu Dã rũ mắt, lạnh nhạt đáp: “Ổn rồi.”
Ngay sau đó tầm mắt của hắn dừng trên mu bàn tay vừa bị Lâm Nhất Dương ban nãy không biết điều hôn lên.
Chẳng hiểu sao hắn nhìn vào thế nào cũng đều thấy trướng mắt vô cùng.
Tiêu Dã đen mặt, không chịu nổi nữa mà cầm lấy tay cô lên rồi lau đi lau lại mãi.
Liễu Nguyệt: “…”
Đang lau cái gì vậy?
Cô khó hiểu nhìn bàn tay trắng nõn của mình bị chà xát đến nỗi ửng đỏ cả lên. Miệng mấp máy toan hỏi nhưng thấy sắc mặt của Tiêu Dã đang hầm hầm như muốn đánh người nên đành phải nuốt lại lời định nói vào trong.
“Liễu Nguyệt, cô có người mới rồi phải không?”
Giọng nói mang theo phần lạnh lùng xa cách từ trước tới nay Liễu Nguyệt chưa từng thấy qua. Cô thật sự không hiểu Tiêu Dã hắn hôm nay rốt cuộc đã ăn phải cái gì mà bị thế này, cứ như muốn đẩy cô ra xa vậy.
Liễu Nguyệt khó hiểu đến mức phải bật cười, nói: “Cô? Nghe ‘ngươi’ thân thiện hơn đấy.”
Tiêu Dã lạnh mặt, không đáp.
“Có chuyện gì vậy? Phải nói thì ta mới giải thích được chứ, tên ngốc này.” Cô nói.
Tiêu Dã cảm giác như mình ăn phải một vại dấm chua lớn, khó chịu đến cùng cực. Hắn xụ mặt, đáp: “Cái tên ban nãy…là người mới của ngươi đúng không, kẻ thế chỗ của ta.”
Liễu Nguyệt ngơ ngác, hỏi: “Lâm Nhất Dương?”
“Ngươi có bất mãn gì với tên đó à?” Cô hỏi.
Tiêu Dã hừ lạnh, nói: “Không bất mãn.”
Không bất mãn sao được?
Lúc hắn thấy tên đó câu trước câu sau đều gọi ‘tiểu thư’ ngọt sớt thì đã sớm nhìn không thuận mắt rồi. Đáng giận hơn là gã còn dám dí cái mỏ thối vào tay nữ nhân của hắn nữa.
Mẹ nó phải biết lúc đó hắn đã phải kiềm chế tới mức nào mới không đạp tên đó ra.
Còn nháy mắt đưa tình nữa chứ. Tởm muốn chết!
Đến Tiêu Dã hắn còn chưa hôn lên tay cô lần nào…
Hình như mới chỉ…
“Tên đó hôn ngươi lần nào chưa?” Tiêu Dã nhìn Liễu Nguyệt, mặt không đổi sắc hỏi.
Liễu Nguyệt: “…”
“Sao không trả lời.” Hắn nhíu mày, cảm khác khó chịu ngày càng dâng lên.
“Hôn rồi đúng không, nói đi, ta chịu được.” Tiêu Dã nói.
“Ngươi, mẹ nó nói vớ vẩn cái gì nãy giờ vậy.” Cuối cùng Liễu Nguyệt không chịu nổi, vẻ mặt hoang mang tột độ khó hiểu nhìn hắn. “Tên đó là thủ hạ của Liễu Hạo. Hôn? Chắc cũng chỉ có mình ngươi dám hung hăng cưỡng hôn ta, lấy đâu ra kẻ có lá gan như vậy thứ hai.”
“Thủ hạ của Liễu Hạo?”
“…”
“Cửu vương, ngươi bị ấm đầu rồi.” Cô bất lực nói với hắn.
Khúc mắc trong lòng được gỡ ra, nhưng lại có vấn đề mới được nghĩ đến. Tiêu Dã nhìn Liễu Nguyệt, hỏi: “Còn ngươi thì sao, thủ hạ của ngươi là ai?”
Không có hắn, Liễu Diễm Tư chắc chắn sẽ phải chọn cho cô một tên khác để thay thế hắn.
Kẻ đó là nam hay nữ?
Liệu có tốt hơn hắn không? Có làm cô thích kẻ đó hơn hắn không?
Càng nghĩ càng khiến tâm cơ muốn giữ lấy cô chỉ là của một mình hắn lớn dần, gần như sắp thoát ra khỏi xiềng xích của lí trí mà bấy lâu nay hắn đã phải tốn rất nhiều công sức để kìm lại.
Liễu Nguyệt, liệu ngươi có thể ngoan ngoãn hơn một chút được không?
Ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
Con ngươi sâu thẳm không thấy đáy lạnh lùng nhìn lấy cô, ánh mắt tản ra chút hơi lạnh nhưng cũng hệt như quyến luyến si mê, dứt thế nào cũng chẳng ra nổi.
Biểu muội gì chứ, hắn mới không tin cô là biểu muội của hắn.
Cho dù có như vậy thật thì hắn vẫn sẽ giữ cô lại bên mình suốt đời thôi.
“Quả thực có mấy người thân cận như ngươi nói, cơ mà nhận được đãi ngộ giống ngươi hồi xưa thì không có đâu. Bởi vì…” Liễu Nguyệt nói, “Tiêu Dã ngươi chính là vết xe đổ của ta mà, một ngươi đã đủ lắm rồi, còn thêm vài kẻ như ngươi nữa thì ta chết mất. Mà Liễu Nguyệt ta cũng không có ngu, nào dám giẫm lại lên vết xe đổ của chính mình lần nữa.”
Tiêu Dã khẽ nheo mắt, không vui hỏi: “Vết xe đổ?”
Bỗng một chiếc xe ngựa dừng trước mặt hai người, Khâu Nam Từ ở trong vén rèm lên, hất cằm với bọn họ ý bảo lên xe.
Liễu Nguyệt vẫn được Tiêu Dã đỡ lên trước như mọi khi. Nhưng hôm nay cô không vào hẳn bên trong luôn mà ở lại đón hắn, bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt đưa về phía Tiêu Dã, ý cười hiện rõ trên khuôn mặt.
Tiêu Dã thoáng chần chừ vài giây sau đó mới đặt tay mình lên. Chẳng để cho hắn có cơ hội khước từ, cô lúc này cũng làm động tác hệt như Lâm Nhất Dương trước đó làm với mình, đầy nâng niu mà đặt một nụ hôn nhẹ lên tay hắn.
Tiêu Dã đứng hình, nhịp tim đập nhanh đến nỗi chính hắn còn có thể cảm nhận rõ.
“Hoà rồi nhé.” Liễu Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt trêu chọc nhưng cũng sủng nịnh vô đối. “Đừng giận ta nữa.”
Hai người sau đó vào trong gặp Khâu Từ Nam, chào hỏi đối phương rồi bắt đầu chuyến hành trình trở về Châu Quốc.
Tiêu Dã suốt cả quả trình không nói một câu, câu ‘đừng giận ta nữa’ của cô không biết hắn có chấp thuận hay không nhưng khuôn mặt ửng hồng đã bán đứng hắn, tuyệt nhiên không thể chối bỏ.
Muốn giận cũng khó lòng giận nổi.
Cảm xúc của hắn chính là như vậy.
Xe ngựa dừng lăn trước cửa nhà của hai ông bà Từ. Hai người vốn định tới chào hỏi hai ông bà lần cuối trước khi đi nhưng tìm khắp nhà cũng không thấy ai.
“Có lẽ hai người đó đi lên núi kiếm củi hoặc hái rau rồi.” Khâu Nam Từ nói. “Hai ngươi tính ở lại đợi hay gì?”
Liễu Nguyệt: “Không thể, cháu đang có việc cần trở về luôn. Nếu không thể gặp bọn họ ở đây thì đợi tới dịp khác quay lại gặp hai ông bà vậy.”
“Cũng được.” Ông nói.
“Lão Khâu, số vàng này ông cầm giúp cháu rồi đưa cho bọn họ nhé. Ông cũng có phần đấy.” Cô nói, không biết từ bao giờ đã giúi vào tay Khâu Nam Từ túi vàng mà cô lấy được của đám sơn tặc trước đó.
Trở về rồi thì số vàng cỏn con này đối với cô thật chẳng đáng để tốn sức cầm theo cho nặng người. Dù sao ngoại trừ dùng để mua trang phục với thuê trọ và ăn uống thì số tiền này cũng chẳng giảm là bao. Vẫn là nên tặng cho ân nhân của mình thì hơn.
“Được, ta sẽ đưa cho bọn họ.”
“Nhớ chia ba đấy.” Liễu Nguyệt nói.
“Ừm.” Khâu Nam Từ đáp.
Tiêu Dã lễ phép nói: “Khâu tiên sinh, cáo từ từ đây, xin hãy bảo trọng.”
“Cáo từ, hai người cũng bảo trọng.” Ông nói.
Nhìn theo bóng lưng của hai người trẻ sánh vai đi cùng nhau, không hiểu sao mớ xúc cảm trong lòng lại tăng lên khiến Khâu Nam Từ ngậm ngùi nhớ lại những năm tháng niên thiếu của bản thân.
Thật đáng nhớ mà.
…
Đoạn đường vượt biên kể ra cũng không xa lắm, đi qua một dòng suối nhỏ rồi đi qua dãy núi là hai người đã chính thức đặt chân về lại Châu Quốc rồi.
Khi đi xuống đến được chân núi, trước mắt hai người bỗng thấy một nữ nhân nghiêm chỉnh đứng đợi. Biểu cảm lạnh lùng có chút cao ngạo, Liễu Nguyệt ở đằng xa đã nhận ra ngay, cất giọng gọi: “Lưu Ly!”