Chương 178 - Chương 178
Cánh cửa gỗ trước mặt được mở ra.
Liễu Nguyệt đang ngồi chơi cờ với Liễu Hạo, cả hai người vẻ mặt ai nấy đều căng như dây đàn, bộ dáng vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bàn cờ, chỉ chờ tìm được ra sơ hở của đối phương liền ngay lập tức đánh vào.
“Về rồi à?” Liễu Nguyệt nói với Tiêu Dã vừa bước vào, miệng nói nhưng tầm mắt vẫn không chuyển khỏi bàn cờ.
Sắc mặt của Tiêu Dã đang vô cùng tệ, hắn im lặng đi tới bên cạnh cô. Nhìn thoáng qua đã có thể biết thế cờ đang nghiêng về ai.
Quân của Liễu Nguyệt nhìn qua tưởng như chắc chắn sẽ thua. Nhưng Tiêu Dã đã nhanh chóng tìm ra mấu chốt, hỏi: “Giờ đến lượt ai?”
“Tiểu Nguyệt.” Liễu Hạo đáp.
Hắn nghe vậy liền nói: “Để ta đánh cho.” Rồi cầm lấy một quân pháo của Liễu Nguyệt, ăn lấy quân tượng vốn đang phòng thủ của Liễu Hạo.
“Làm thế thì sẽ bị ăn con pháo mất.” Liễu Nguyệt nói.
“Không sao.” Hắn lãnh đạm đáp.
Liễu Hạo sau đó quả thực điều quân cờ khác ra ăn con pháo.
Ngay lúc tưởng như chiến thắng đã nắm gọn trong tay cậu. Tiêu Dã mắt cũng không buồn chớp bất ngờ cho cả Liễu Nguyệt cùng Liễu Hạo một cú lật ngược thế cờ có thể nói là vô cùng hiển hách, hắn điều quân xe tưởng như đang mờ nhạt trên bàn cờ ăn mất quân của cậu và dồn cho quân tướng của Liễu Hạo không còn đường lui.
Ván cờ kết thúc.
Liễu Nguyệt với Liễu Hạo mắt chữ o miệng chữ a ngạc nhiên không nói nổi nhìn vào bàn cờ, hai người chẳng ai ngờ tới trường hợp này cả. Qua những phút giây ngạc nhiên thì chính là phấn kích hoặc phẫn nộ.
Liễu Nguyệt cười như được mùa, phấn kích lắc người của Tiêu Dã, hai mắt lấp lánh như chứa hàng vạn ngôi sao, cô nói: “Không ngờ luôn, ta không ngờ đó…Ha ha ta thắng rồi.”
“Vớn vẩn! Là tên kia đánh chứ có phải ngươi đâu! Ván này không tính!” Liễu Hạo giận dữ nói.
Đúng là cậu quá sơ suất rồi.
Sao lại không nhìn ra cơ chứ!
Liễu Hạo hối hận nghĩ.
Cậu sau đó tức tối bỏ đi, Liễu Nguyệt lúc này mới để ý tới sắc mặt của Tiêu Dã, hỏi: “Nãy cha ta gọi ngươi vào có chuyện gì vậy? Tốt hay xấu?”
“Không có gì.” Hắn né tránh ánh mắt của cô, rũ mắt nói.
Ai ngờ Liễu Nguyệt lại là biểu muội của hắn cơ chứ.
Ban đầu hắn không tin chuyện này, nhưng Liễu Diễm Tư lại đưa ra bằng chứng, mà bằng chứng lại vô cùng thuyết phục.
“Có lẽ nói suông cậu không tin, nhưng mà ta sống cùng Hoàng quý phi từ nhỏ, mọi chuyện của tỷ ấy, ta có thể cam đoan rằng nắm rất rõ.”
“Hoàng quý phi tên thật là Âu Lạc Hoàng Mẫn Thiên, gọi tắt là Hoàng Mẫn Thiên. Bên ngoài có thể không biết nhưng nội bộ bên trong đều hiểu rất rõ, họ Âu Lạc nó to lớn tới mức nào ở cái Thương Quốc này, chỉ duy nhất dòng dõi hoàng tộc mới được sở hữu.”
Liễu Diễm Tư nói.
“Mà nội bộ bên trong mới được biết thì thông tin này liền coi như tin mật, hoàng đế Thương Quốc từ thời xa xưa vì muốn đề phòng triều đình xảy ra lục đục, thời thế loạn lạc chiến tranh xảy ra khiến người trong tộc thất lạc mất nhau nên đã nảy ra một kế, chính là ông đã đặc biệt căn dặn với các nhi tử của mình là họ Âu Lạc chính là họ mật, tuyệt đối không thể nói cho người ngoài biết, cho dù có tin tưởng nhau cỡ nào nếu không chung máu mủ đều tuyệt đối không được phép nói ra. Nếu nhỡ nói ra với người một lòng muốn trung thành phò tá cho mình thì không sao, nhưng nhỡ đâu nói ra với kẻ có mưu mô tạo phản thì đó chính là dấu chấm hết, khởi điểm cho sự diệt vong của vương triều.”
“Dù sao tổ tiên của Âu Lạc thuộc kiểu dân du mục, di cư từ nơi này tới nơi khác rồi mới đi tới vùng thảo nguyên trù phú Đài Nguyên rồi quyết định dừng chân tại đó để xây dựng bộ lạc riêng, sau cùng con cháu đời sau đánh phá mở mang bờ cõi. Nhưng điều ta vừa nói hẳn là Tiêu Lý Hiên cũng đã kể với cậu rồi, đúng không?”
Liễu Diễm Tư trong ký ức dùng ánh mắt hờ hững nhìn hắn.
Nếu Tiêu Dã hắn cảm nhận đúng thì dường như y còn chẳng có mấy thiện cảm với vị hoàng thượng trên vạn người ở Châu Quốc này.
Dám gọi thẳng tên của thiên tử ra cơ mà.
Thật sự không biết quá khứ của hai người này rốt cuộc là như thế nào nữa.
“Phụ hoàng có kể với ta, quả đúng như lời vừa ngươi nói, họ Âu Lạc của mẫu phi chính là họ mật.”
“Còn có chuyện này nữa.” Liễu Diễm Tư nói, “Hoàng quý phi ít khi xuất hiện trong các buổi tiệc, đó cũng là đặc ân của hoàng thượng đối với tỷ ấy. Nhưng ta thật sự có thể miêu tả rõ cho cậu biết, Hoàng quý phi có dung mạo như thế nào.”
Con tim khi đó kêu gào Tiêu Dã hắn đừng đáp lời, đừng bảo có. Vì nếu hắn nói ra thì chẳng phải sẽ ngày một tới gần hơn với sự thật sao, khi đó hắn có muốn thuyết phục bản thân đừng tin cũng vô ích. Nhưng nếu hắn nói không cần, há chẳng phải hắn đang khước từ sự thật, chối bỏ thân phận máu mủ ruột thịt cùng với mình sao.
Tiêu Dã mấp máy môi, tay đã lạnh tới phát run, gắng cất lời: “Ngươi miêu tả đi.”
“Tóc màu hạt dẻ có chút xoăn nhẹ, cậu chính là thừa hưởng từ tỷ ấy, chính vì vậy tóc mới có thiên hướng xoăn như vậy. Nhưng màu thì lại…” Liễu Diễm Tư nói đến đây liền nhíu mày, có chút ghét bỏ nhìn hắn. “…giống Tiêu Lý Hiên.”
“Đối với ta tỷ ấy chính là mỹ nhân đẹp nhất trên đời, không thể dùng mấy từ ngữ tầm thường để miêu tả được.” Y nói. “Khi nào gặp Tiêu Lý Hiên, hãy nói rằng cậu đã gặp Âu Lạc Sở Quân, chắc chắn ông ta sẽ biết. Nhưng tuyệt đối không được nói ta là Liễu lão gia.”
“Nếu ta nói thì sao?”
“Thì sau này đừng mong nhìn thấy được Liễu Nguyệt nữa, cửa nhà Liễu gia cậu cũng khỏi cần bước vào luôn.”
Sở dĩ Liễu Diễm Tư tự tin rằng Tiêu Dã sẽ tuyệt đối giữ bí mật với y chuyện này chính là bởi vì y biết hắn là kiểu người biết nghĩ, nhất là chuyện tuyệt mật liên quan đến sự diệt vong của gia tộc mẫu phi mình thì hắn đương nhiên không thể đi kể oang oang ra bên ngoài được.
Hơn nữa trên tất cả, Liễu Diễm Tư chắc chắn Tiêu Dã hắn vẫn chưa thể dứt ra khỏi Liễu Nguyệt. Cô chính là con át chủ bài vô cùng tốt để y đảm bảo rằng trong hiện tại hắn sẽ không thể mang đến bất kì điều gì gây bất lợi cho Liễu gia.
…
Cuối cùng Liễu Diễm Tư có nói tất cả mọi chuyện y vừa kể cho hắn Liễu Nguyệt đều chưa hề được biết. Dặn dò Tiêu Dã hắn nếu muốn nói cho cô thì cũng không sao, nhưng sau đó chuyện gì xảy ra thì hắn tự biết, quyết định là ở hắn. Sau này y sẽ nói cho cô biết, nhưng không phải là hiện tại.
Mải chìm trong mớ suy nghĩ mà Tiêu Dã đã quên mất ánh mắt đang nhìn mình chăm chú bên cạnh.
Đến khi hắn sực tỉnh thì đập vào mắt đã chính là đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm lấy mình.
Liễu Nguyệt nhíu mày, nói: “Nói chuyện với cha ta xong trông ngươi cứ thất thần mãi.”
“Có phải người lại dọa nạt ngươi điều gì đúng không?”
“Để lát ta qua nói chuyện với người”
Liễu Nguyệt nói.
“Không cần đâu.” Tiêu Dã nói, “Chỉ là ta bỗng dưng cảm thấy có chút đau đầu, muốn nghỉ ngơi một lát thôi.”
Liễu Nguyệt nghe vậy liền đưa tay định áp lên trán hắn kiểm tra, nhưng tay chưa chạm tới thì Tiêu Dã đã lùi người lại, tránh đi lần tiếp xúc vừa rồi. Hắn sau đó nói: “Lần này không phải là sốt, ta chỉ nhức đầu thôi.”
“Vậy thì ta để ngươi nghỉ ngơi.” Cô nói, “Nếu có dấu hiệu gì xấu thì phải cho người gọi ta về ngay đấy, giờ ta đi giải quyết cái vụ Hoa Sắc Lâu ban nãy, sẽ về ngay.”
“Ừm.”
“…”
“Sao vậy? Nhìn ta làm gì, sao còn chưa đi?” Tiêu Dã hỏi.
Liễu Nguyệt nhạy bén cảm nhận được sự khác thường của Tiêu Dã, biết được việc hắn đang làm chính là cố tình né tránh mình. Vì thế cô im lặng nhìn hắn, nhìn cho đến khi hắn không thể chịu được nữa mới cất giọng: “Nếu là bình thường thì ngươi chắc chắn sẽ hỏi ta ‘đi để làm gì’, ‘giải quyết cái gì’ ‘mất bao lâu’. Nếu không thì chắc chắn sẽ ngang ngược dùng mấy lí lẽ mà chỉ có mình ngươi dùng được rồi bắt ta phải ở lại không được phép đi. Mà đau đầu hơn nữa thì chính ngươi sẽ mặc kệ việc nghỉ ngơi mà đi cùng ta.”
“A Dã.”
“Ngươi đang cố tránh ánh mắt của ta.”
“Sao phải cố tình né tránh ta?”
“Có chuyện gì rồi phải không?”
“Ngươi không nói, ta liền tới gặp cha.”
Liễu Nguyệt dùng ánh mắt đầy thăm dò nhìn thẳng vào Tiêu Dã.
Một khoảng im lặng rất lâu, sau đó cô bỗng mỉm cười, nói với hắn sắc mặt đang tái nhợt: “Đùa thôi, ta biết ngươi đang thực sự mệt mỏi cần được nghỉ ngơi mà. Không làm phiền ngươi nghỉ ngơi nữa, bổn tiêu thư đi đây.”
Nói rồi Liễu Nguyệt nhanh như gió đã ra đi ra ngoài đóng cửa lại. Địa điểm mà cô hướng tới, chính là thư phòng của Liễu Diễm Tư.
…
“Cha, người đã nói gì với A Dã mà để hắn đau đầu đến mức phải nằm trên giường nghỉ ngơi thế kia.”
Liễu Diễm Tư: “Đến mức đó cơ à?”
Y tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
“Ta chỉ ôn lại chút chuyện quá khứ với thằng nhóc đó thôi.”
Liễu Nguyệt không tin, hỏi lại: “Người chắc chứ?”
“Chắc.” Liễu Diễm Tư gật đầu nói.
Sau một hồi nói qua nói lại, y đã sử dụng thành công mọi loại văn vở để khiến Liễu Nguyệt phải từ bỏ đi sự tò mò đối với chuyện này, chiến thắng toàn tập.