Chương 172 - Chương 172
“Y phục của hai người này, hình như là của bên nước láng giềng Châu Quốc.”
Bà Từ nghe xong mới bắt đầu xem xét đánh giá hai người từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Ban đầu nhìn thấy hai đứa này cũng tự hỏi sao cứ thấy là lạ, thì ra là vì chuyện này.”
Liễu Nguyệt: “Sao vậy? Chả nhẽ bọn ta đi lạc sang cả lãnh thổ nước khác rồi sao?”
“Đúng rồi đấy.” Lão Từ nói.
Liễu Nguyệt: “…”
Tiêu Dã: “…”
“Hai người đi từ đâu mà tới?” Ông hỏi.
“Dãy núi phía nam đằng xa kia, chỗ mà ta dẫn hai người tới để vác tên này ra đó.” Cô nói, “Đi lên một đoạn nữa sẽ là một cái sơn trại, xuống dưới chút thì là một trấn nhỏ, sau đó…”
“Ta hiểu rồi.” Tiêu Dã nói.
“Phía nam là nơi giáp với lãnh thổ của Thương Quốc, mà ta nghe bảo giáp nơi biên cương của hai nước cũng chẳng có cảnh phòng hay gì cả vì thứ ngăn cách hai nước chính là dãy núi trải dài của Châu Quốc đằng kia, còn có cả cánh rừng bát ngát rộng lớn của Thương Quốc đằng sau nữa thì chẳng kẻ điên nào dám vượt rào, mà vượt biên nếu may mắn thoát ra khỏi cánh rừng như mê cung này thì tốt, còn nếu xui xẻo bị lạc xong chết đói ở nơi đây hay bị thú dữ trong rừng ăn thịt thì cũng là tại số.”
Lão Từ: “Tiểu tử này kiến thức tốt đấy.”
Hắn nói: “Người quá khen, mấy điều này cũng chỉ là được nghe từ tiền bối kể lại thôi.”
“Vẫn quên chưa cảm tạ ơn cứu giúp của hai người, tại hạ không có họ, hai vị có thể tuỳ ý gọi A Dã. Thật sự vô cùng cảm ơn hai người đã cứu giúp.”
“Không có gì, giúp người là việc nên làm.” Lão Từ nói, “Chỉ là muốn nhắc nhở hai đứa một chút, Thương Quốc với Châu Quốc quan hệ từ mấy năm về trước không được tốt lắm, tránh ở lại đây lâu, nếu bị phát hiện ra thì phiền phức lắm.”
Tiêu Dã: “Bọn cháu sẽ cẩn thận, hai người yên tâm.”
“Quan hệ giữa Châu Quốc với Thương Quốc ta có nghe qua, hình như là liên quan tới Hoàng quý phi…”
Đang nói dở đột nhiên Liễu Nguyệt im bặt, bởi vì cô chợt nhớ ra, Hoàng quý phi chính là mẫu phi của Tiêu Dã, người đã mất, chuyện không vui thì không nên nhắc tới. Vì thế cô lập tức thay đổi chủ đề, nói: “Cũng không có gì to tát, tạm bỏ qua chuyện đó trước đã. Vấn đề cần quan tâm trước mắt là bao giờ nên quay về Châu Quốc.”
“Nên đợi cho tới khi tiểu tử đi cùng với cháu khỏi hẳn đi.” Bà Từ nói, trên tay cầm theo một bát thuốc bước vào.
“Thuốc ta vừa mới sắc xong, có công hiệu thải độc vô cùng tốt, cháu mau uống đi.”
Tiêu Dã nhận lấy, ngửi thử sau đó đưa ánh mắt tới Liễu Nguyệt, thấy cô không có động thái gì lúc này mới yên tâm nói: “Đa tạ.”
“Đừng lo, thảo mộc tự nhiên đấy, ta cũng chẳng rảnh đi bỏ độc khách quý đâu.” Bà Từ cười nói, nếp nhăn trên khuôn mặt càng làm nổi bật lên nét phúc hậu của bà.
“Nào có, chỉ là huynh ấy sợ thuốc đắng nên mới ngập ngừng như vậy thôi bà bà.” Liễu Nguyệt nói, “Thi thoảng cháu vẫn phải đút kẹo cho huynh ấy đấy.”
“Thật sao?”
“Nếu vậy đứa trẻ to xác này cũng quá dễ thương rồi.”
Tiêu Dã: “…”
Đó không phải là cô sao?
Sao giờ lại đẩy sang cho hắn rồi.
Hắn sợ thuốc đắng phải ăn kẹo bao giờ.
Liễu Nguyệt đang ngồi cười cùng hai ông bà ở bên thì bất giác cảm nhận được ánh mắt bất mãn của Tiêu Dã hắn, cô thoáng niệm thầm trong lòng sau đó lại quay ra cười với hắn.
Tiêu Dã: “…”
Cười hệt như một đứa ngốc vậy.
Xấu xí chết đi được.
Nhưng nhìn lâu hình như thấy cũng…dễ thương.
Tiêu Dã sau đó đen mặt, nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ nữa mà quay ra tự giận chính mình.
“Đại ca, có chuyện gì sao?” Liễu Nguyệt ở bên hỏi hắn, “Hay là chúng ta tạm nghỉ ngơi ở đây một ngày rồi mai tính tiếp nhé? Ta cũng nói chuyện trước với hai người họ rồi.”
Câu hỏi mang theo ẩn ý rõ ràng của cô.
Ở lại đây rồi đợi tình hình phía sơn trại ổn định rồi trở về nhé? Ta cũng tính trước hết rồi.
Tiêu Dã không có ý phản đối, dù sao chưa đầy một tuần người hắn đã bị thương những hai lần rồi thì không biết có thể bảo vệ tốt cho cô nữa không. Nhỡ đâu có chuyện gì tồi tệ xảy ra mà hắn lại trở thành gánh nặng thì quả thực không nên. Vẫn là nên ở đây cho tới sức khoẻ của hắn được cải thiện tốt hoàn toàn.
Hơn nữa nếu suy xét kĩ thì cái nơi yên bình như này thì lấy đâu ra được nguy hiểm cơ chứ.
“Được.”
“Nếu hai người cho phép, vậy thì xin làm phiền mấy hôm.”
Lão Từ vội xua tay: “Thằng nhóc này cứ khách sáo quá. Làm gì có phiền phức nào ở đây, bọn ta chỉ hận không có thêm vài mống nữa cho vui nhà vui cửa đây này.”
Liễu Nguyệt: “Vậy sao hai người không ra trấn với con cái của mình luôn đi.”
Lão Từ: “…”
“Nguyệt Nguyệt, thôi nói linh tinh đi.”
Tiêu Dã nói.
“À mà ta vẫn chưa biết hai đứa ai trên ai dưới. Ca ca hay tỷ tỷ vậy?” Bà Từ ở bên hỏi.
Liễu Nguyệt: “Tỷ tỷ.”
Tiêu Dã: “Ca ca.”
Hai người sau đó quay sang nhìn nhau: “…”
“Nguyệt Nguyệt, ta lớn hơn muội hai tuổi.” Tiêu Dã gằn giọng nói, ứng biến vô cùng mau lẹ mà đổi cách xưng hô.
“Hai tuổi cũng chẳng có gì to tát, tính tình của ta trầm ổn hơn ngươi, mau gọi một tiếng tỷ tỷ đi.” Liễu Nguyệt khoanh tay nói, bày ra bộ dáng đúng chuẩn người lớn vô cùng.
Tiêu Dã nhịn không nổi đã vô thức bật cười, nói: “Con nít.”
Liễu Nguyệt: “…”
Hai ông bà Từ lần đầu có khách ghé thăm, mà cũng là lần đầu được thấy hai đôi trẻ thú vị như vậy.
Sống hơn nửa đời người, linh tính mách bảo với hai ông bà rằng hai người này đang nói dối, cũng chẳng phải huynh đệ tỷ muội gì cho cam. Nhưng hai ông bà cũng chẳng giận, không có tâm hại người thì cũng phải có tâm phòng người, hơn nữa hai ông bà cũng đã nói dối một số điều, vậy thì cả hai đều nhau, không ai hơn ai cả.
“Vậy nhé, ta đi sắp xếp phòng cho hai đứa, trong đây còn có phòng trống. Tuy có hơn đơn sơ nhưng có đủ hai giường nhỏ, cứ yên tâm tối có chỗ ngả lưng nhé.” Lão Từ nói.
Liễu Nguyệt nói: “Vậy thì tốt quá.”
Tiêu Dã vẻ mặt không rõ vui giận.
Bà Từ: “Hai đứa bây giờ có muốn đi tham quan chút không, khung cảnh nơi đây đẹp lắm đấy.”
Lão Từ ở bên cười nói: “Đều là do mắt nhìn của ta hết trơn đó.”
“Ta biết ông giỏi rồi.” Bà Từ cũng đùa vui đáp lại.
Hai ông bà sau đó nói phải đi sắp xếp một số thứ cho hai người vì vậy bảo với Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã cứ thoải mái mà tham quan, còn không quên giới thiệu vườn rau xanh mướt và cái ao cá sau vườn. Lão Từ và Bà Từ rời đi rồi, trong căn phòng gỗ đơn sơ cũng chỉ còn lại hai người. Liễu Nguyệt liền hỏi: “Nói chuyện nhiều quá có ảnh hưởng tới ngươi không đấy?”
“Ảnh hưởng gì?”
“Ngươi cần thời gian nghỉ ngơi mà? Có mệt không?” Cô hỏi.
Tiêu Dã ngồi trên giường nghe thấy thế đột nhiên nhìn sang cô như có chút bất ngờ lại có chút hoài nghi, hỏi: “Hỏi ta?”
Liễu Nguyệt cong miệng cười, hỏi: “Còn ai ngoài hai ta trong này sao?”
Ánh mắt long lanh kìm nén xúc động hệt như của thiếu nữ hồi mới lớn, Tiêu Dã thoáng đỏ mặt, nói: “Ta không sao.”
…—————-…
Tết bận quá à…Không có thời gian cập nhật.
Ra Tết chúng ta gặp nhau đều đều nhé ahihi ( ꈍᴗꈍ)