Chương 171 - Chương 171
“A Dã, tỉnh dậy đi.”
Trong cơn mơ màng, hình ảnh từ quá khứ lẫn hiện tại như đan xen vào nhau, Tiêu Dã hắn, ấy vậy mà được thấy lại bóng dáng của Liễu Nguyệt khi xưa, khi cô còn là một cô bé mặt búng ra sữa, trắng như cục bột.
Liễu Nguyệt trong ảo giác lo lắng không ngừng gọi tên hắn, không biết vì lí do gì nhưng cô vẫn tiếp tục gọi tên hắn.
Tiêu Dã thoáng ngẩn người, như có chút sợ hãi cùng hoài niệm chạy dọc sống lưng.
Dễ thương như vậy…Thương hắn như vậy…Nhưng đến cùng vẫn quay lưng ghét bỏ hắn…
Tiêu Dã nâng tay lên như muốn chạm vào gương mặt của cô, nhưng ngay khi chạm tới thì khung cảnh xung quanh bỗng chốc thay đổi. Liễu Nguyệt “nhỏ” ban nãy cũng không thấy nữa, cô sớm đã biến thành hình dáng của Liễu Nguyệt năm mười năm tuổi, đầy ghét bỏ mà gạt mạnh tay hắn ra, chất giọng lạnh lùng như muốn hoá băng trái tim hắn: “Ngươi, cút ra.”
Tiêu Dã hốt hoảng như quay về khung cảnh khi đó, chính là từ khi hắn không biết điều mà mạo phạm tới cô dẫn tới kết cục của hai người của hiện tại.
“Không…tiểu thư…ta không muốn, người làm ơn…đừng bỏ rơi ta lần nữa…”
Hắn níu chặt áo cô, van nài cùng xin lỗi, hắn đều làm cả. Chỉ mong người chịu tha lỗi cho hắn.
“Tiểu thư, ta xin người, đừng bỏ rơi ta.”
“Không bỏ rơi ngươi, A Dã, ngươi sốt rồi.”
Giọng nói của người trong mơ như hoà làm một với hiện thực. Ánh mắt Tiêu Dã dần lấy lại tiêu cự, hình ảnh lạnh lùng của Liễu Nguyệt khi xưa dần tan biến, thế chỗ là vẻ mặt lo lắng thập phần của Liễu Nguyệt ở hiện tại.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
“Gặp ác mộng sao?”
Cô lo lắng hỏi.
Thoáng chống bừng tỉnh.
Tiêu Dã giờ phút này mới thấy rõ khung cảnh hiện tại.
Bản thân thì đang ôm chặt lấy Liễu Nguyệt, nước mắt nước mũi tèm lem. Dường như trong mơ hắn có khóc, cảm xúc có lẽ lớn tới nỗi trực tiếp gây xúc động tới hắn của bên ngoài.
Hắn muốn buông cô ra nhưng lại chợt cảm thấy người trong lòng sao lại lạnh như vậy. Nhiệt độ còn lạnh hơn cả bình thường.
Tiêu Dã sửng sốt, hỏi: “Sao lại để người ướt như vậy?”
“Ban nãy có ngồi trước lửa hong khô chút rồi, không sao.” Liễu Nguyệt nói, “Trong cái hang này ta chỉ có dự phòng băng vải cùng với thuốc sát trùng, có chút sơ suất vì không nghĩ tới trường hợp trời sẽ đổ mưa để chuẩn bị quần áo.”
Tiêu Dã: “Vậy ngươi còn mặc, mau cởi ra.”
“Cởi ra thì lấy gì mặc.” Cô bất lực nói, “Ngươi bị sốt nên mất khả năng suy nghĩ rồi à.”
Tiêu Dã nghe vậy cau mày, nói: “Ta không sốt.”
Liễu Nguyệt sau đó thoát ra khỏi vòng tay của hắn, áp bàn tay lạnh băng của mình lên cái trán đang nóng như chảo lửa, nói: “Cả người nóng bừng thế này mà bảo không sốt.”
“Rõ ràng là không sốt.” Tiêu Dã cứng đầu nói, mặc cho bản thân đã cảm thấy nhiệt độ xung quanh lạnh tới phát run nhưng cả người hắn lại đang nóng hầm hập.
Liễu Nguyệt thở dài, nói: “Không thể để ngươi phát sốt ở đây được. Ta ra ngoài thám thính tình hình một chút, sẽ quay lại ngay.”
“Không được đi.” Tiêu Dã nói, khuôn mặt của hắn giờ phút này đã sớm đỏ bừng vì phát sốt, ánh mắt mơ hồ như muốn tan rã nhưng đã bị hắn ép phải tỉnh táo. Tiêu Dã nhìn Liễu Nguyệt, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Liễu Nguyệt: “Nhưng ở im trong này cũng chẳng giúp ích gì, chi bằng…”
“Ta đã nói là không được!” Tiêu Dã tức giận quát lên.
Đi sao?
Để cô đi rồi mà không có hắn thì phải làm sao?
Nhỡ ra bên ngoài chẳng may cô gặp nguy hiểm thì hắn biết phải làm sao đây.
Hắn sốt đấy là việc của hắn, người máu lạnh như cô thì đi lo cho hắn làm gì cơ chứ. Phải ngoan ngoãn ở đây với hắn, nói tính mạng của bản thân là quan trọng nhất, hắn có chết hay sống thì cô cũng chẳng quan tâm.
Đúng ra là phải nói như vậy, tại sao lúc này không nói như vậy đi.
Sốt đúng là có thể làm cho người minh mẫn tới mấy cũng bị váng đầu dẫn đến suy nghĩ linh tĩnh mà. Nếu để cho Liễu Nguyệt biết được những điều hắn đang nghĩ thì thể nào cô cũng sẽ bị chọc cho nổi giận mất thôi. Tiếc thay nhìn từ ngoài vào Tiêu Dã lại chỉ hệt như một đứa trẻ to xác đang phát sốt mà cứng đầu lấy níu chặt góc váy của cô. Miệng thì không ngừng nài nỉ lẩm bẩm nói: “Không cho đi…Không được đi đâu hết…”
Cuối cùng Liễu Nguyệt cũng chỉ đành thở dài bất lực, ngồi xuống đối diện với hắn, nói: “A Dã, ngươi ốm rồi.”
“…”
“Vì vậy hãy để ta được chăm sóc ngươi một lần đi.”
“…”
Người ở trước mặt bị sốt đến mơ màng, không biết có nghe thấy được lời cô nói không nhưng chung quy bàn tay đang níu chặt góc váy vẫn không buông, ánh mắt tuy mơ hồ nhưng vô cùng kiên định.
Không được đi đâu hết.
Thấy vậy Liễu Nguyệt cũng chỉ đành bất lực chuyển sang phương án khác.
“Không đi thì thôi, nhưng ngươi đang sốt cao thì phải làm sao?” Cô nhẹ giọng hỏi nhỏ. Nói rồi cũng không quên đưa tay lên kiểm tra lại nhiệt độ trên người hắn.
Bàn tay mát lạnh áp lên cái trán đang nóng hầm hập của Tiêu Dã khiến hắn bất giác nheo mắt lại, hưởng thụ sự mát mẻ trong giây lát.
“Tay.” Hắn nói.
Liễu Nguyệt tuy không hiểu nhưng vẫn đưa tay ra cho hắn.
Tiêu Dã cầm lấy tay cô, sau đó áp lên mặt mình. Đôi tay lạnh toát ấy vậy mà có thể giúp hắn xoa dịu đi thân nhiệt đang ngày một nóng bừng thêm của hắn.
Liễu Nguyệt đương nhiên cảm nhận được, vẻ mặt lo lắng khó giấu nổi.
Người hắn nóng hệt như lò thiêu vậy.
Cô nghĩ.
Tiêu Dã thoáng chốc đã cảm thấy hai tay là không đủ, tham lam muốn được nhiều hơn. Hắn liền không nói một lời kéo Liễu Nguyệt đem cô ôm gọn trong lòng, như một chú cún to xác dính người mà ôm chặt lấy cô.
Liễu Nguyệt: “…”
Này cũng thân mật quá rồi.
Biết sao đây…Giờ cô cũng chẳng thể đứng ra đôi co với người ốm được.
Vì thế Liễu Nguyệt để mặc cho hắn chiếm tiện nghi của mình, thu gọn người lại hệt như mèo con mặc cho người vuốt ve âu yếm, nhưng mèo nhỏ cũng cảm thấy bản thân rất chi là phóng khoáng và độ lượng vì đã cho kẻ mà mình đã mạnh miệng nói “ghét” ôm vào lòng.
Nóng thật đó.
Liễu Nguyệt nghĩ.
_ _
“Thật không biết phải làm sao nếu không có hai vị.”
“Không có chi, việc tốt nên làm, thấy nạn sao có thể không ra tay cứu giúp chứ.”
“Ông lão, thuốc tôi vừa đun xong.”
Gì vậy.
Ai đang nói chuyện thế.
Liễu Nguyệt của hắn đâu.
Liễu Nguyệt…Nguyệt Nguyệt…
Tiêu Dã choàng tỉnh, vẻ mặt hoảng sợ bất ngờ ngồi bật dậy.
Liễu Nguyệt đang đứng nói chuyện ở phòng bên nghe thấy tiếng động thì vội đi vào. Hắn nhìn thấy cô, ánh mắt hoảng loạn chỉ sau khi thấy cô mới dần ổn định lại.
“Ngươi sao vậy?” Liễu Nguyệt hỏi.
Thấy Tiêu Dã đơ ra không đáp lại mà chỉ nhìn mình, cô cũng lười hỏi lại mà tiến tới đưa tay áp mu bàn tay lên trán hắn, kiểm tra xem thân nhiệt đã đỡ hơn chưa.
“Ừm, đỡ hơn trước rồi, tuy vẫn còn nóng.”
Tiêu Dã khẽ gọi: “Nguyệt Nguyệt.”
“Hửm?”
Tiêu Dã bất ngờ vươn tay ra áp lòng bàn tay ấm áp vào mặt cô, vẻ mặt đau xót nói: “Sao lại bị thương rồi.”
“Trên mặt ta sao?”
“Ừm.”
“Chắc là lúc ôm ngươi lăn xuống dốc.” Cô nói, “Sau đó cũng chẳng có thời gian để ý, mà quan trọng cái này làm gì chứ. Người ngươi cảm thấy thế nào rồi, suốt đêm hôm qua ngươi bị cảm nặng do dính nước mưa cùng với độc phát tác đấy.”
Tiêu Dã nghe thấy thế thì hệt như thiếu nữ nổi giận, nói: “Không quan trọng? Việc ngươi bị thương mà không quan trọng? Cảm nặng là cái quái gì? Giết chết bổn vương ngay được sao. Mà ta còn chưa hỏi tội ngươi vì sao hôm qua dám mạo hiểm như vậy, ôm ta lăn xuống cái dốc dài trong rừng, ngươi có biết thế là nguy hiểm lắm không, thậm chí còn dám lấy cả thân mình va vào gốc cây để ngừng lăn…”
Liễu Nguyệt đã làm việc tốt mà còn bị mắng, bỗng dưng cảm thấy giận theo, nói: “Sao lại quát ta? Không phải vì ngươi cả sao. Cái tên…”
“Hai đứa trẻ này, còn chưa hỏi thăm tình hình của nhau được đôi ba câu đã cãi nhau rồi.”
Tiêu Dã cùng Liễu Nguyệt đồng thời dừng lại rồi nhìn ra, hai người mà ban nãy Liễu Nguyệt nói chuyện cùng đang đứng ở bên cửa. Những nếp nhăn hiện trên khuôn mặt của hai ông bà cùng với giọng nói hiền từ như của bậc làm cha làm mẹ đã khiến cuộc cãi vã đi đến hồi kết nhanh chóng.
“Ai vậy?” Tiêu Dã hỏi Liễu Nguyệt, “Mà chúng ta đang ở đâu đây?”
“Đây là nhà của hai người họ.” Liễu Nguyệt nói, “Lúc ngươi bị cảm ta đã xuống núi tìm người giúp, băng qua con sông khá nông nước sau đó nhìn thấy nhà của hai người này. Hai bọn họ còn vô cùng nhiệt tình tới giúp ta vác ngươi xuống núi nữa.”
Hắn nghe xong cau mày, hỏi: “Hai người này nhìn qua đều đến tầm bô lão cả rồi, sao có thể…”
“Chàng trai trẻ, cháu lại quá coi thường bọn ta rồi.” Ông lão mỉm cười nói, “Bây giờ ta vẫn có thể đấu tay đôi với gấu đó, cháu có tin không?”
Tiêu Dã: “…”
Tin sao được.
“Tin đi.” Cô thấy được vẻ mặt của hắn, thở dài nói. “Một mình ông ấy vác ngươi xuống đó, ta đuổi theo còn không kịp.”
“Có lẽ tiểu tử đây còn chưa chấp nhận được, không sao đâu, nhìn hai bọn ta thế này mà chỉ nghe qua thì có người tin được mới lạ.” Bà lão nói.
Tiêu Dã: “…”
“Vậy không biết quý danh của hai vị thế nào?” Hắn nói.
“Ông ấy họ Từ, cứ gọi là ông Từ bà Từ là được.” Bà lão cười vui nói, “Lâu lắm mới có người tới đây nên thấy có chút hào hứng ghê.”
Ông Từ nghe vậy cũng khẽ gật đầu cười theo: “Đúng vậy, trông thấy đám thanh niên tràn đầy sức sống này làm ta nhớ đến hồi còn trẻ ghê, bà nhỉ?”
Tiêu Dã cùng Liễu Nguyệt sau đó ngồi nghe bọn họ kể về những câu chuyện từ thuở nào, những câu chuyện hồi còn trẻ của hai ông bà cùng với lí do tại sao căn nhà gỗ đơn sơ này lại được dựng trong khu rừng này.
“Bọn ta vì không thích những chốn ồn ào nơi thành trấn nên đã quyết định về đây ở ẩn, sống qua ngày bằng việc trồng rau xanh và săn thú qua ngày. Cuộc sống như vậy thoải mái lại còn tự do tự tại, được hằng ngày nhìn thấy người mình yêu thì bọn ta nguyện sống thể này cho tới khi chết.”
Tiêu Dã nghe kể mà quả thực sinh ra có chút thèm muốn với cuộc sống như vậy, nhưng khi nhìn sang Liễu Nguyệt thì trông cô cũng chẳng có vẻ gì là rung động cho cam, nghe vẫn chỉ là nghe thôi. Thậm chí còn bồi thêm câu: “Nếu đến một lúc nào đó sức khoẻ của hai người đều đi xuống, không có khả năng đi săn để kiếm thức ăn hay chăm sóc đối phương thì hai người tính sao?”
Lão Từ nói: “Hỏi hay lắm, nhưng bọn ta cũng đã tính hết rồi, cơ mà không nói cho hai đứa đâu, cứ yên tâm, hai ông bà già này sẽ còn sống đến ngưỡng trăm tuổi cơ.”
Liễu Nguyệt: “Hai người từng này tuổi mà không có con cháu gì sao?”
“Có, nhưng bọn chúng đang bận làm ăn ở Thanh Trấn. Bọn ta cũng đã căn dặn trừ phi có chuyện gì hệ trọng thì mới được phép tới, nếu không thì chính là làm phiền cuộc sống yên bình này của ta.”
Liễu Nguyệt: “Sống gì…” kỳ.
Tiêu Dã chặn cô lại, nghiêm túc hỏi: “Thanh Trấn? Chỗ bọn ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.”
“Hai người là người ở đâu tới?” Bà Từ hỏi.
“Kinh thành.” Tiêu Dã nói, “Chỉ là cả hai vô tình đi lạc…”
“Khoan đã.” Lão Từ nói, “Y phục của hai người này, hình như là của bên nước láng giềng Châu Quốc.”