Chương 23
Anh luôn rất quyết đoán khi phân tích đề bài, chưa bao giờ chần chừ cả.
Đối với câu khiêu khích này cũng vậy.
Anh không nói gì, bưng khay đứng thẳng dậy rời khỏi, bước chân rất vững vàng.
Bùi Chước ăn rất ít, uống hết canh bèn cầm sữa chua đi luôn, trên đường còn dừng bước trêu chọc mèo hoang.
Sau lần gặp mặt này, bọn họ quay về với trạng thái bình thản đơn giản như trước đây.
Không chỉ nói chuyện ít, giao lưu riêng cũng ít hơn.
Ngoài mặt thì Bùi Chước tỏ ra tỉnh bơ, nhưng trong lòng dần dần nghĩ không biết có phải mình đã đánh sai nước cờ rồi hay không.
Mình đã chọc anh ấy giận rồi ư?
Thủ trưởng Lục vẫn giữ thái độ xa cách lãnh đạm trước mặt mọi người, sau lưng cũng không khá hơn, quan hệ giữa hai người dường như quay về như lúc ban đầu.
Lúc trước khi hai người đều đứng trong lớp, Lục Lẫm sẽ lặng im ngắm cậu, ánh mắt vừa sáng vừa dịu dàng.
Nhưng hiện tại ánh mắt ấy cũng biến mất rồi, không còn dừng trên người cậu nữa.
Bùi Chước đợi thêm mấy ngày, cảm giác khó xác định ngày một nặng nề hơn.
… Mình đã lỡ lời rồi ư?
Anh ấy đang giận dỗi, hay chẳng hề để ý đến chuyện này?
Đã mấy lần Bùi Chước muốn tìm anh để nói chuyện, hoặc hỏi một câu qua wechat, song cuối cùng vẫn không làm như vậy.
Nếu như gửi tin nhắn wechat để hỏi mấy câu thế này, đối phương bỏ đó không trả lời, vậy thì hoàn cảnh của mình sẽ càng tồi tệ hơn.
Chỉ đành đợi.
Chẳng qua nhoáng cái, cuối tuần này đã đến tết Nguyên Tiêu.
Đã cả tuần rồi bọn họ chẳng hề nói gì với nhau dẫu chỉ là một câu chúc ngủ ngon.
Vừa mới được nghỉ, suốt từ thứ Sáu đến thứ Hai, Bùi Chước kéo Hoắc Lộc ra ngoài xem phim liên tục bốn tối liền.
Ban đầu Hoắc Lộc còn không biết có chuyện gì xảy ra, sau đó nghe cậu giải thích mấy câu, cảm thấy tò mò:
– Anh Lục không giống như đang giận đâu?
– Không giống hả?
– Gần đây ngày nào tổ Ngữ văn bọn em cũng phải họp, em ngồi ngay góc đối diện với anh ấy. – Hoắc Lộc hồi tưởng lại – Hình như tâm trạng của anh ấy còn tốt lắm, thỉnh thoảng còn cười khi nói chuyện với bọn em, anh ấy cười lên trông đẹp trai lắm.
Bùi Chước nằm nhoài trên bàn cà phê rầu rĩ nói:
– Đã lâu lắm rồi anh ấy không chủ động nói chuyện với anh.
Cũng lâu lắm rồi không cười với mình.
– Anh đợi thêm đã. – Hoắc Lộc ấn vai cậu – Tướng quân Bùi, lòng quân không thể loạn.
– Anh chỉ muốn cái tên cứng nhắc kia nghĩ thông suốt thôi mà… – Bùi Chước day trán – Đau đầu.
Bất kể ra sao, ngoài mặt Bùi Chước giả vờ rất tốt, không để lộ bất cứ tâm tư nào.
Tết Nguyên Tiêu vừa mới kết thúc, cậu là người đến trường sớm nhất.
Hôm nay sáng sớm trời đã đổ tuyết mịt mờ, văn phòng cũng ẩm ướt, điều hòa cảm giác hơi lạnh.
Bùi Chước lau bàn một lượt như ngày thường, bắt đầu sắp xếp lại đống bài thi và trang sách rải rác trên bàn, thuận tay dùng ghim vòng phân loại sắp xếp chúng.
Cửa văn phòng chợt mở ra.
Lục Lẫm xách theo cặp táp bước vào trong, áo măng tô màu xám đậm cắt may vừa người, bước chân như cuốn theo gió.
Bùi Chước ngừng một lát, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn, sau đó đồng tử co lại.
Giống như con mồi ngửi được mùi vị của thiên địch.
Người đàn ông bước tới trước mặt cậu, mở cặp táp lấy ra một xấp tài liệu, cất giọng từ tốn:
– Chào buổi sáng, thầy Bùi.
Khi Bùi Chước định thần lại, phát hiện mình đã bị mùi hương của anh bao phủ hoàn toàn.
Là mùi The Tragedy Of Lord George của hãng Penhaligon’s.
Mẫu nước hoa cổ điển nhất trong số những nhãn hiệu nước hoa lâu đời ở Anh.
Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Lục Lẫm, nói chuyện chậm mất nửa nhịp.
– … Chào buổi sáng.
Người đàn ông nghiêng người đặt tài liệu xuống trước mặt cậu:
– Đây là tài liệu của ban giáo vụ, cần thầy ký tên.
Rượu Brandy, hương gỗ, đậu Tonka.
Còn cả hương hổ phách giống hệt với cậu.
Hương thơm nhẹ nhàng giao thoa, tiếp xúc nhau, giống hệt một thợ săn lặng lẽ mở rộng chiếc lồng của mình, chỉ chờ đợi con mồi của mình sa lưới.
Bùi Chước không kiềm chế được hít thêm một hơi, vội vàng cúi người ký tên, còn chẳng thèm xem cả nội dung tài liệu.
– Ký xong rồi. – Cậu vội nói.
– Không cần vội. – Lục Lẫm giở sang một trang tiếp theo, ngón tay ấn trên vai trái cậu, giọng nói trầm thấp – Thầy Bùi… còn cả ở đây nữa.
Lòng bàn tay cách một lớp áo khoác chẳng còn độ ấm, nhưng động tác này như ôm cả Bùi Chước vào lòng, khiến cậu không thể chạy thoát.
Lồng ngực người đàn ông rộng lớn, đường vai xinh đẹp.
Động tác này khiến anh thực sự giống một kẻ ăn thịt.
Nếu là trước đây, Bùi Chước sẽ không cảm thấy rối bời. Tuy nhiên, đã mười ngày nay cậu và Lục Lẫm không hề tương tác gì với nhau, bây giờ khoảng cách lại rút ngắn đến như vậy.
Hương rượu Brandy đậm đà ở khoảng cách gần như ẩn như hiện, khiến ngón tay của cậu không khỏi phát run.
– Tôi biết. – Bùi Chước không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, giống như dã thú đang giả vờ bị thuần phục – Thầy tránh ra chút để tôi ký.
– Tại sao? – Một tay Lục Lẫm vòng quanh ôm cậu vào lòng, môi kề sát tai cậu, giọng nói mang ý cười nhẹ nhàng – Thầy Bùi đang lo lắng điều gì?
– Cảm thấy tôi sẽ hôn thầy à?
Bùi Chước bị chọc trúng tim đen, hít sâu một hơi lại bị mùi hương của anh xâm nhập sâu hơn.
– Thầy Lục… như vậy không hay lắm đâu.
Mặc dù vẫn còn sớm, nhưng người bên ngoài văn phòng có thể vào bất cứ lúc nào, vừa rồi cậu cũng kéo rèm cửa sổ lên, không có gì che chắn hết.
Khoảng cách này quá gần, không được.
Bàn tay cầm bút của cậu bắt đầu run lên.
– Sao nào? Chúng ta không phải quan hệ bạn bè bình thường hả. – Lục Lẫm khó hiểu, ngôn ngữ phát ra từ cánh môi tựa như đang khẽ hôn dọc theo vành tai Bùi Chước xuống dưới, hơi thở nhẹ nhàng đốt cháy dây thần kinh cậu.
– Hay là, thầy đã đợi từ rất lâu rồi?
Đến cả tiếng cười khẽ đều như mang theo mùi hương đậu Tonka.
Bùi Chước né tai trái theo phản xạ, cũng chính vì động tác này lại khiến cậu càng gần đến bên anh hơn.
Đối diện với đôi mắt đen sâu lắng ấy, bỗng dưng Bùi Chước cảm thấy bản thân mình giống như một con mồi bị tóm gọn sau gáy.
Chỉ cần gần thêm một chút nữa… gần thêm một chút nữa là…
Lục Lẫm càng tươi cười hơn, chầm chậm cúi đầu xuống.
Nhịp thở của hai người đan xen, khoảng cách càng lúc càng gần.
Bùi Chước đã vô thức nhắm mắt, nhưng lại bị chạm nhẹ vào đầu mũi.
– Kỳ thực trang này không có gì hết.
Lục Lẫm rút tờ giấy đi, xoay người ngồi xuống cạnh bàn.
– Cảm ơn thầy Bùi nhé.
Bùi Chước mở mắt ra, nhất thời vẫn giữ nguyên tư thế bị khống chế, gò má ửng đỏ.
Lục Lẫm ngay lập tức mở sổ viết nhật ký giảng dạy, nét bút máy lưu loát xinh đẹp, tựa hồ sáng nay chưa từng xảy ra chuyện gì.
– Thầy Bùi đang nghĩ gì thế? – Anh ngước mắt lên, nghiễm nhiên trở thành một chủ nhiệm lớp quan tâm đồng nghiệp của mình – Không khỏe hả?
Bùi Chước vội vàng ngồi về chỗ cũ, quay lưng về phía anh, không chịu nói thêm câu nào.
Nếu một người bình thường ngày ngày làm bạn với nước hoa, vậy thì mê hoặc hay nho nhã cũng chỉ giống bình thường.
Nhưng trước nay Lục Lẫm đều mang dáng vẻ nội tâm trầm lắng, bỗng dưng lại dính vào Lord George tràn ngập hormone giống đực thì sát thương còn mạnh hơn bất cứ điều gì.
Khoảnh khắc anh đến gần, đầu óc Bùi Chước như trống rỗng, cho tới khi đồng nghiệp lục tục vào văn phòng rồi, cậu vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi trạng thái vừa rồi.
Mùi hương như có như không… tựa mồi câu mà thợ săn quăng xuống.
Văn phòng bắt đầu trở nên ồn ào, Bùi Chước không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì, vẫn nhìn màn hình máy tính đến thất thần.
Cậu không biết mình nên hối hận hay may mắn vì câu khiêu khích trong nhà ăn lúc trước nữa, bên tai bị chạm vào bây giờ nóng rần lên.
Hóa ra thầy Lúc cũng có một mặt như vậy.
Nếu vừa rồi ôm lấy anh ấy đòi hôn, liệu rằng có được nhiều hơn không?
Lục Lẫm ngồi ngay sau lưng cậu, vẫn là một giáo viên chủ nhiệm lớp nghiêm túc và đứng đắn.
Đồng thời cũng là một người đàn ông tràn đầy vẻ xâm lược.
Buổi sáng có hai tiết Toán và hai tiết tiếng Anh, học sinh vẫn cười nói xin cậu cho ít bài tập về nhà, cùng với cảm khái sự khác biệt giữa hai giáo viên.
Bây giờ bọn trẻ đều rất thích tiết tiếng Anh, lên lớp cũng không ngơ ngác thất thần, hết tiết thì quấn lấy Bùi Chước hỏi bài, nói chuyện.
– Thầy Bùi, nếu thầy Lục mà hay cười như thầy thì tốt biết mấy.
Bùi Chước quay lưng về phía bọn trẻ, viết bài tập ở một góc bảng đen, bỗng nhớ tới tiếng cười trầm thấp sáng nay.
Cậu rụt tay về, tự dưng quên dòng tiếp theo phải biết gì.
Đám học trò đột ngột yên lặng, vội vàng gấp gói đồ ăn vặt lại giấu vào hộc bàn, nhanh chóng ngồi về chỗ của mình.
Rõ ràng đang trong thời gian nghỉ trưa mà bầu không khí chẳng khác nào trên lớp học.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện
2. Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu
3. Thái Nhân Cách
4. Cây Si Rồ Được Thương Thầm Đi Cua Bé Vợ Mình Thầm Thương
=====================================
Bùi Chước vẫn còn đang nghĩ để học sinh học bài khóa nào, mấy giây sau mới nhớ ra phải quay đầu nhìn.
Lục Lẫm đứng ngay bên cạnh cậu, đang sắp xếp thứ tự tổng vệ sinh toàn trường vào thứ Năm tuần này.
– Nhóm 1 đến góc Tây Nam sân thể dục.
– Nhóm 2 đến chỗ xà lệch, các nhóm khác không có gì thay đổi.
– Tả Tiểu Diệp, báo cáo tình hình ngày hôm nay đi.
Bùi Chước vội vàng viết xong hai dòng bài tập cuối cùng, cầm giáo án lên chuẩn bị đi.
Ngay sau đó bị túm cổ tay kéo lại.
– Thầy Bùi đợi một chút. – Lục Lẫm vẫn giữ nguyên tư thế nắm cổ tay cậu, tay phải cầm bút vẫn đang viết những cái tên lớp trưởng báo cáo.
Bùi Chước bị anh kéo đến bên cạnh, phát hiện ra tất cả học sinh đều đang nhìn vào bọn họ.
– Ngoài ra còn Lưu Viên Viên và Trần Vũ hôm nay chưa nộp bài tập tiếng Anh. – Lớp trưởng đọc hết bản ghi chép của mình, nghĩ ngợi rồi nói tiếp – Nhưng lớp giữ kỷ luật rất tốt, không ai nói chuyện ạ.
Lục Lẫm đứng trên bục giảng, một tay khoác lên vai phải Bùi Chước, động tác tự nhiên đến mức gần như không có gì mập mờ hết.
Khớp ngón tay nhô lên để sát vào cần cổ Bùi Chước, làm như vô ý chạm một cái khiến cậu run rẩy.
– Bình thường thầy Bùi dạy học rất nghiêm túc và có trách nhiệm, thời gian tan học cũng luôn giúp mọi người giải đáp thắc mắc. – Lục Lẫm từ tốn dạy bảo – Mong rằng các em có thể tôn trọng những gì thầy ấy đã bỏ ra, cũng tôn trọng từng tiết học của thầy ấy.
Mấy chục học sinh nhìn vào bọn họ, đồng thanh nói “vâng”.
Bùi Chước khẽ “ừ” một tiếng, nói cảm ơn thầy Lục.
Lục Lẫm buông lỏng tay ra, Bùi Chước bèn vội rời khỏi phòng học, nhanh đến mức vạt áo sau bay cả lên.
Lục Lẫm liếc nhìn theo bóng lưng Bùi Chước, cười ồn tồn lịch sự.
Bùi Chước gần như chạy trốn về văn phòng, bỗng dưng nhận ra đây cũng là văn phòng của Lục Lẫm, cậu thực sự đã không còn chỗ nào khác để trốn nữa rồi.
Cậu dọn dẹp văn phòng xong, nghiêng người lau mồ hôi trên cổ, chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Rượu Brandy, gỗ hổ phách, gỗ đàn hương.
Mùi hương của anh dính lên cơ thể cậu như bị đánh dấu.
Bùi Chước đứng dựa vào tường rất lâu, một tay chống lên chiếc tủ bên cạnh.
Ban đầu cậu đưa ra câu khiêu khích ấy vì cảm thấy tình yêu này quá bình thường, có thể thêm một mồi lửa phù hợp.
Ngọn lửa mà cậu cho rằng chỉ như sao sớm, sau khi được ấp ủ hơn mười ngày lại bừng lên mất khống chế thành ngọn lửa lớn.
Lục Lẫm không phải người khô khan, cũng không phải ngu ngốc.
Chẳng qua anh chỉ giấu đi tất cả ham muốn và cảm giác xâm lược trong tình cảm ấy.
Tất cả chỉ là một lớp vỏ bọc dịu dàng.
Bùi Chước hít sâu một hơi, muốn lau đi nước hoa trên cổ. Ngay sau đó, cậu nghe thấy cửa văn phòng vang lên một tiếng.
Lục Lẫm bước vào, thuận tay nới lỏng cà vạt, liếc nhìn Bùi Chước đứng đó không xa.
– Thầy Bùi đã ăn cơm chưa.
Bùi Chước rụt tay về, nói ngắn gọn:
– Ăn rồi.
– Ăn gì?
– …
Lục Lẫm không nhịn nổi cười:
– Vậy thì chắc là chưa ăn.
Anh bước tới gần, cúi người hôn lên má cậu.
– Đi ra ngoài với tôi nhé.
Dù sao chiều nay cũng không có tiết.