Chương 18
Nhà trường đã sắp xếp để thầy trò lớp Mười hai có thời gian và không gian thoải mái cho kỳ thi thử.
Lớp Mười một sử dụng đề thi nội bộ do trường ra đề, sắp xếp coi thi cũng đơn giản thoải mái, vậy nên chẳng có cảm giác gấp gáp như bày sẵn trận chờ địch.
Bùi Chước nhìn thời gian biểu giám thị, không khỏi mỉm cười, sau đó mới khống chế biểu cảm, đi nói chuyện với Lục Lẫm ra vẻ bình tĩnh kia.
Đối phương nhìn thấy cậu thì lập tức giơ tờ đơn trong tay lên:
– Thầy Bùi và tôi cùng coi thi môn tiếng Anh.
– Ừ, đi họp thôi.
Vì thế kể từ lúc họp tới lúc xác nhận phòng thi, đến ngày hôm sau cùng nhau lấy túi đề thi từ phòng giáo vụ, Bùi Chước đều có lý do để đi theo sau Lục Lẫm.
Trước giờ cậu luôn bước đi từ tốn không nhanh không chậm. Mặc dù Lục Lẫm không quay đầu lại nhìn, nhưng vẫn có thể khống chế bước chân không gián đoạn.
Có đôi khi anh sẽ cố ý đi chậm hơn một chút, hai người sóng vai nhau, chậm rãi băng qua hành lang dài không bóng người.
Dẫu chẳng nói với nhau được mấy câu, nhưng trong lòng có một cảm giác thỏa mãn lạ lùng.
Học sinh đã ngồi kín phòng thi, còn mười lăm phút nữa là tới giờ mà vẫn ngồi lật vở và sổ từ mới, miệng lẩm nhẩm liên tục, đúng là nước đến chân mới nhảy.
Bùi Chước gõ bàn, Lục Lẫm lập tức thể hiện toàn bộ khí thể của mình.
Anh vừa cau mày, đám học trò vội vàng cất hết sách vở vào cặp sách, mang lên trên rồi ngồi thẳng lưng đợi phát phiếu trắc nghiệm.
Bùi Chước nín cười giơ túi đề thi còn niêm phong cho bọn trẻ nhìn, thầm nghĩ lớp 11-1 có thủ trưởng Lục trấn áp chẳng khác nào đi huấn luyện quân sự ba năm.
Trên bục giảng chỉ có một ghế ngồi, Bùi Chước ngồi bên trên, Lục Lẫm bèn ngồi cuối cùng, hai người nhìn về phía nhau từ xa.
Chờ kết thúc phần nghe tiếng Anh, phiếu trắc nghiệm cũng được thu lại và niêm phong, học sinh bắt đầu cắm mặt vào làm đề thi viết, phòng thi im lặng chỉ có tiếng soàn soạt trên trang giấy.
Theo quy định, giáo viên coi thi không được nghịch điện thoại, không thể đọc sách, phải ngồi ở đó suốt hai tiếng rưỡi.
Nhưng có thể đi lại trong phòng, cùng với nhìn xem giáo viên khác đang làm gì.
Màu vàng đỏ lấp ló bên ngoài cửa sổ, Bùi Chước nhìn theo đó phác họa mấy cành mai trên giấy, vẽ một hồi cảm thấy không đẹp, cậu quay sang chống cằm nhìn đám học sinh bên dưới.
Phần lớn đều đang làm bài rất nhanh, có mấy học sinh ngồi cắn bút trước câu hỏi lựa chọn.
Nét cười dần hiện trên gương mặt Bùi Chước, cậu đứng dậy đi mấy vòng, cuối cùng dùng bước bên cạnh Lục Lẫm.
Lục Lẫm đang viết thơ.
Nét bút máy trên trang giấy nháp ngay ngắn chỉnh tề, chữ viết toát lên vẻ phóng khoáng, đến cả chấm câu cũng rất đẹp.
Nụ mai đầu cành tựa thư Đông quân gửi.
Tuyết tan xong hoa cũng sắp nở rồi.
Hỏi ai là người cùng mong hoa nở.
Khiến Tiểu Hồng ủ rũ chau mi.
(Nguyên gốc: Bài thơ “Ngu mỹ nhân. Tiểu mai chi thượng Đông quân tín)
Bùi Chước không hiểu ý của lời thơ này. Cậu cau mày nghĩ một lát, chợt nhìn thấy Lục Lẫm đã dừng bút từ khi nào, còn nhìn cậu cười.
Bùi Chước sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra mình chính là người chau mi.
Cậu lườm Lục Lẫm, kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục nhìn Lục Lẫm viết thơ.
Lục Lẫm không nói gì, ngòi bút bắt đầu viết “Ẩm thủy từ”, từng chữ như nụ mai bằng mực nở rộ, từng nét hất, nét phẩy đều thể hiện hết muôn phần khí khái.
Bùi Chước lẳng lặng ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Lẫm mày rậm mắt sâu, lúc không nói lời nào cực giống với chữ “Lẫm” trong tên mình, toát lên tính xâm lược và áp chế.
(Lẫm 凛: Lạnh lẽo, nghiêm nghị)
Bùi Chước nhìn anh một cái rồi nghiêng đầu nhìn học sinh trong phòng, tim bỗng đập nhanh hơn.
Lần đầu tiên cậu nhìn qua còn không phát hiện ra điều gì, lần thứ hai nhìn thoáng qua, ánh mắt khựng lại, phát hiện ra có gì đó bất thường.
Bài thi của những người khác đều đặt ngay ngắn ở giữa, cho dù có để rủ xuống dưới bàn cũng là để tiện cho việc trả lời đáp án.
Nhưng chỉ có một mình học sinh tên Tôn Pha, chẳng những để lệch cả bài thi, mà tư thế ngồi giống như đang tránh thứ gì đó.
Lục Lẫm dừng bút, cũng nhìn cậu nhóc, chuẩn bị đứng dậy bước qua đó.
Bùi Chước thầm cảnh giác, cậu đưa tay ra hiệu im lặng, để anh đừng cử động, còn mình thì nhẹ nhàng bước đến gần.
Học sinh kia vẫn đang cắm mặt làm bài, không nghe thấy tiếng bước chân tới từ phía sau.
Bùi Chước bước nhanh tới bên cạnh cậu nhóc, lập tức kéo ra bài thi úp úp mở mở bên phải, nhìn thấy mặt bàn viết dày di dày dít những từ đơn.
– Em đứng dậy. – Cậu bình tĩnh nói – Ra ngoài.
Tôn Pha vô thức rụt cổ, cơ thể ngả về trước bảo vệ bài thi.
Động tác của Bùi Chước nhanh hơn cậu nhóc một bước, một tay rút giấy thi, một tay móc điện thoại ra chụp chiếc bàn làm chứng cứ.
Học sinh ngớ người, chờ khi Bùi Chước chụp được mấy tấm rồi nhận ra đang gặp chuyện, cậu ta hoảng hốt vội vươn tay cướp về.
– Đứng yên. – Lục Lẫm ở phía sau quát Tôn Pha đứng hình, hạ giọng nói – Theo tôi ra ngoài.
Bùi Chước gửi ảnh sang điện thoại Lục Lẫm để lưu lại, thu sạch toàn bộ đề thi và bài thi của học sinh, ra hiệu cho Tiểu Hoàng đang giám thị hành lang qua đây giúp đỡ.
Vừa ra khỏi phòng học, cậu học sinh kia đã khóc nấc lên, mắt đỏ ửng, cúi gập người xuống.
– Thầy ơi em xin lỗi, lúc ôn tập em chưa lau sạch, em không gian lận, em không…
– Em là Tôn Pha đúng không? – Tiểu Hoàng dẫn cậu nhóc đến văn phòng giáo dục – Không thi nữa, môn này của em bị hủy kết quả rồi.
– Thầy ơi đừng vậy mà. – Cậu bé hoảng hốt cầu xin – Chỉ là hiểu lầm thôi, thầy nghe em giải thích đã.
Bùi Chước bảo Lục Lẫm đi theo hai người họ, còn mình thì vòng lại chỗ ngồi của học sinh xác nhận, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Tất cả những từ này đều là những từ cậu bé viết sai trong bài chính tả lần trước.
Còn thêm cả mấy cú pháp câu thường dùng được dạy, phân biệt và cách sử dụng mấy cụm từ khác nhau, trùng hợp là cậu nhóc cũng đoán trúng được mấy câu.
Trước kia cậu chỉ cảm thấy thành tích của em học sinh này không ổn định, điểm kiểm tra sau từng bài học lúc cao lúc thấp, cậu từng hỏi riêng em học sinh đó có điểm nào giảng mãi mà không hiểu hay không.
… Tại sao lại nảy sinh suy nghĩ gian lận thế này.
Nửa sau buổi thi chỉ có một mình Bùi Chước coi. Nhóm học sinh thấy cảnh tượng vừa rồi thì chẳng dám thở mạnh, vội vàng làm bài rồi nộp bài, ra khỏi phòng học thì lập tức bàn luận chuyện vừa rồi với những học sinh khác.
Nộp bài thi lên phòng Giáo vụ xong xuôi, Bùi Chước mới quay về văn phòng theo đường cũ vừa hay chạm mặt với bố mẹ Tôn Pha hớt hải tới đây.
Vốn dĩ Tôn Pha còn đang cúi mặt xấu hổ đứng một bên không nói chuyện, vừa thấy bố mẹ đến, cậu ta lập tức lau nước mắt.
– Chuyện gì thế này? – Giọng của mẹ Tôn cao lên mấy quãng – Thầy Lục nói con gian lận đúng không?!
Tôn Pha không trả lời câu hỏi của bà, mà cúi người với Bùi Chước:
– Thầy Bùi, em thực sự biết sai rồi, thầy bỏ qua cho em lần này có được không?
Nói vậy cũng có nghĩa rằng cậu nhóc ngầm thừa nhận rồi, cậu nhóc cũng biết trong phòng có camera.
Anh Tôn vung tay định tát con mình nhưng bị Bùi Chước ngăn lại:
– Đừng đánh thằng bé.
– Phải đánh! Thằng nhãi ranh này muốn ăn đòn đây mà! – Anh Tôn mắng xong còn cảm thấy chưa hết giận, lườm Tôn Pha một cái mới quay sang Bùi Chước – Thầy là thầy tiếng Anh của lớp 11-1 đúng không ạ, lần trước tôi đã gặp thầy ở buổi họp phụ huynh rồi.
– Thằng bé làm sai chuyện, thầy đánh nó cũng được, mắng nó cũng được, nhưng nhất định đừng hủy thành tích của nó. – Anh Tôn gượng cười, người vợ đứng bên cạnh cũng cảm thấy khổ sở – Hồi cấp hai Tiểu Pha đã từng đoạt giải Học sinh giỏi môn Toán cấp quốc gia, thằng bé học lệch thế này mai sau phải dựa vào tuyển sinh tự chủ để kéo điểm lên. Trường người ta nhất định sẽ xét duyệt thành tích lớp Mười một, Mười hai, đang vào thời điểm quan trọng, xin thầy đừng chấp nhặt với thằng bé làm gì.
Tôn Pha đỏ mặt nức nở:
– Thầy Bùi, em xin thầy đấy, cho em thi lại có được không.
Bùi Chước không ngờ gia đình này diễn mặt đỏ, mặt trắng còn hay hơn cả diễn viên hí kịch, đang định lên tiếng thì Lục Lẫm kéo cổ tay cậu.
Lục Lẫm nghiêng người chắn giữa cậu và người nhà họ Tôn, thản nhiên nói:
– Tôi chính là người bắt được em ấy gian lận.
– Theo quy định thì lần đầu tiên phạm lỗi sẽ không xử phạt cũng không ghi tội, nhưng phải hủy bỏ thành tích.
Vốn dĩ anh Tôn đã chọn người dễ bắt nạt hơn để xử, bấy giờ cũng sốt sắng, anh ta nói với Lục Lẫm:
– Thầy Bùi, chúng ta cũng đã quen nhau hai năm, sau này thằng bé còn phải thi Thanh Hoa, Bắc Đại, không thể xảy ra chuyện thế này được.
– Anh Tôn. – Lục Lẫm trầm giọng, ánh mắt sắc bén – Nếu chuyện này còn ở chỗ tôi, cùng lắm cũng chỉ là cảnh cáo miệng.
– Nếu như tìm tới phòng giáo dục hay cấp trên nữa để nói lý, nhất định sẽ bị phê bình trước toàn trường và hủy bỏ vinh dự trước đó.
– Tôi đã dạy em ấy hai năm, dạy em ấy tôn trọng quy tắc, tôn trọng đối thủ.
– Bây giờ em ấy đã biết sai, nhận sai thì cũng biết rằng hậu quả đều do mình tự lựa chọn.
Chị Tôn tức giận giậm chân, cảm thấy người giáo viên trước mặt chẳng khác gì một tảng đá:
– Có phải hai thầy nhìn nhầm không vậy? Lỡ như học sinh khác vẽ bậy lên bàn để hại thằng bé thì sao?! Thằng bé nhà tôi ngoan lắm, nó sẽ không làm ra mấy chuyện như vậy đâu.
Có Lục Lẫm chắn trước mặt, Bùi Chước nhanh nhẹn rót thêm trà nóng vào cốc giữ nhiệt của thầy Lục, xoay người nhét vào tay anh.
– Có camera, anh chị có thể kiểm tra.
Vừa nghe thấy hai từ camera, hai vị phụ huynh đưa mắt nhìn nhau, đồng thời chột dạ:
– Chúng tôi đâu có nói chuyện camera.
– Các trường tổ chức tuyển sinh tự chủ dựa vào những tiêu chí khác nhau, có một vài trường đại học không xem học bạ.
Bùi Chước đứng bên cạnh Lục Lẫm, giọng nhẹ như gió thoảng.
– Nhưng nếu bây giờ anh chị khiến em ấy cảm thấy rằng phạm sai lầm gì cũng có người nhà giúp đỡ cứu vãn, sau này…
Vừa dứt hai từ “sau này”, cậu chần chừ không nói tiếp, khiến chị Tôn cũng cảm thấy chột dạ.
Cửa sau đã bị thầy Lục chặn kín, cửa trước được thầy Bùi kéo lên, chị ta còn liên tưởng đến cả cảnh tượng đáng sợ rằng con trai mình sắp bước lên giàn treo cổ.
Chỉ có một giáo viên cản đường, hai vợ chồng họ có thể nài nỉ cả một buổi chiều.
Vấn đề ở đây là hai giáo viên này nói rõ trước sau, hai người bọn họ cùng đứng ở đây thì chẳng thể nói tiếp được.
Chị Tôn xoay người đưa mắt ra hiệu với anh Tôn, thở dài thườn thượt.
Lớp 11-1 là lớp có giáo viên tốt nhất trường rồi, lúc trước bọn họ phải chen nhau vỡ đầu mới nhét được con mình vào học lớp này.
Lỡ như đắc tội với mấy giáo viên này, cho dù sau này con trai chuyển trường cũng vất vả.
– Về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại cháu, nhất định sẽ dạy bảo cẩn thận. – Chị ta kéo Tôn Pha cúi đầu xuống, bóng lưng toát lên vẻ cay đắng – Là do phụ huynh chúng tôi… không dạy dỗ được.
Còn anh Tôn, dẫu có chút không cam lòng nhưng bị chị Tôn chỉnh đốn ngay trong một ánh mắt, cũng cúi người xin lỗi.
– Gây phiền phức cho hai thầy quá, mong hai thầy tha lỗi.
Cậu nhóc không ngờ rằng bố mẹ mình lại chịu thua như vậy, cúi người xong cũng sửng sốt hồi lâu, tựa như ảo tưởng từ xưa tới giờ đột ngột tan vỡ.
Đợi khi gia đình kia ủ rũ rời khỏi rồi, Bùi Chước mới thở phào một hơi.
Trẻ con mắc sai lầm là chuyện bình thường, cậu dẫn dắt qua hai khóa nên đã không còn lạ gì chuyện này nữa.
Lúc thông minh thì rất thông minh, lúc hồ đồ thì yêu sớm, đánh nhau, gian lận, không chuyện gì là không làm.
Phải xem vào thời khắc quan trọng có người vươn tay kéo lên hay không.
Cũng may hai vị phụ huynh này còn biết lý lẽ, không biến chuyện này thành trò hề.
– Chúng ta ăn ý thật đấy. – Cậu vỗ vỗ vai Lục Lẫm, xoay người mở máy tính chuẩn duyệt bài thi.
Lục Lẫm thuận tay cầm cốc giữ nhiệt của mình đi rót thêm nước, nhìn máy lọc nước cười một lúc lâu.