Chương 8
Trời vẫn chưa sáng hẳn.
Sự lạnh buốt của sương mai bám vào người cô.
Nguyệt Khiết khẽ mở mắt.
Cô lập tức ngồi dậy, lấy hai tay đã tê cứng của mình chống xuống đất đứng lên.
Cô nghiến răng chịu đau toàn thân vì hôm qua vận động mạnh nên xương cốt của cô bây giờ cứng đơ, đau rát cực kì khó chịu.
Nguyệt Khiết khởi động tay chân. Mỗi một động tác đều đau như bị đâm. Cô ‘lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa’ lê lết từng bước đi với cơ thể nặng nề của mình.
Cô men theo con đường, lục lọi thùng rác để kiếm ve chai, sắt vụn.
Bỗng cô thấy một người mang một đống đồ bỏ đi đặt trước cửa nhà.
Không chần chừ gì, đợi đến khi người đó vào trong, đạp ga teleport đến đó ngay.
Trong đống đồ có rất nhiều lon, chai và giấy báo. Nguyệt Khiết cầm cái túi to bằng người cô, nặng chịch mang đi luôn. Trông cô chẳng khác gì trộm. Nếu không phải cái túi sắt vụn cô đeo trên người thì người ta còn tưởng là trộm thật.
Còn liêm sỉ của cô thì cô vừa vứt đi rồi. Nhà bao việc, liêm sỉ gì tầm này! Thế nhá! Cho xin!
Nguyệt Khiết nhặt ve chai khoảng 3 tiếng đồng hồ. Người cô mệt rã rời, miệng thở hông hộc. Cô không ngờ làm việc này mệt như vậy. Thế mới nói, cuộc sống trước kia của cô sung sướng biết bao.
Nguyệt Khiết nhìn đống sắt vụn bên người, lòng vô cùng mừng rỡ. Số sắt vụn mà cô phải cực khổ nhặt về cộng thêm cái bao to chà bá mà cô vứt liêm sỉ để lấy cũng khá nhiều. Xem ra hôm nay có chút thu hoạch.
Cô lại cực khổ đem số sắt vụn đi bán. Ban đầu người mua sắt vụn cau mày, họ cho giá thấp nhưng cô lại không thèm liêm sỉ gì part 2 mặc cả nên họ đưa tiền nhiều hơn chút.
Làm việc liên tục trong 1 tuần, số tiền kiếm được cũng kha khá co thể tạm bợ sống qua ngày.
Cầm tiền trên tay, Nguyệt Khiết vui mừng khôn xiết. Đây chính là công việc đầu tiên làm ra tiền của cô.
Cô chạy vào hầm cầu rồi tự lập cho mình kế hoạch tương lai tự sinh tự diệt. Nguyệt Khiết không chắc là sau này Lục Sắc có đến tìm mình không nhưng mà trước hết mình phải sống đã. Mình phải sống!
Nguyệt Khiết cầm tiền đi mua một bộ quần áo mới. Đó là bộ quần áo bình thường, chất liệu vải bình dân bởi vì vốn dĩ Nguyệt Khiết cũng chẳng đủ tiền để mua. Sở dĩ mục đích mua quần áo của cô là để mình không phải mặc quần áo rách rưới mà thôi.
Số tiền còn lại vốn rất ít ỏi, bất quá cũng đủ cho cô thuê một căn nhà nhỏ lụp xụp ở vùng ngoại ô.
Sau đó, Nguyệt Khiết đi làm chứng minh thư, ghi tên mình là Băng Hi.
Thật ra, đó là cái tên mà cô vừa nghĩ ra mà thôi.
Sau khi qua một đống giấy tờ phức tạp, cuối cùng miễn cưỡng cũng được thông qua.
Bởi vì bị câm nên cô rất bất tiện, lấy giấy ra ghi, cô phải giải thích nửa ngày họ mới hiểu được cô muốn nói gì.
Khi nhìn ảnh chụp trên chứng minh thư của mình, Nguyệt Khiết lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa.
Công nhận mình xấu vl.