Chương 3
Ông La nói với giọng khinh bỉ và cực kì khó chịu.
– “Cha, con cầu xin người mà..”
Nguyệt Khiết đầy tuyệt vọng bị kéo đi đến nỗi chẳng còn hơi đâu mà phản kháng.
La Minh Quyền tới gần, dịu dàng ôm lấy từ bờ eo nhỏ của Lục Sắc, bờ môi cất lên giọng ngọt ngào, dịu dàng, âu yếm:
– “Giờ đây không còn ai có thể đe dọa em được nữa Sắc Sắc à. Anh đã giải quyết hết những thứ rác rưởi cản đường em rồi. Bây giờ em nên thưởng gì cho anh đi chứ.”
Lục Sắc cười tươi vô cùng quyến rũ, gợi cảm. Giọng nói the thé nhẹ nhàng, ngượng ngùng:
– “Cảm ơn anh, nhưng em không có tiền, không biết nên mua quà gì cho anh mới phải.”
La Minh Quyền nheo mắt cười hiện lên khuôn mặt anh tuấn, đẹp trai của anh ta:
– “Không sao đâu, nụ cười của em đã là phần quà rất lớn đối với anh rồi Sắc Sắc à. Còn bây giờ em là em gái của anh rồi, tiền của em là tiền của anh, chút tiền đó có đáng là bao, còn không quan trọng hơn Sắc Sắc của anh.”
La Lục bên cạnh ghen tị: – “Em cũng phải thưởng cho anh nữa chứ!”
Thấy ba người ríu rít bên nhau, ông La cười nhẹ rồi xoay người về phòng.
Bà La thấy vậy, bà nhìn Lục Sắc thoáng qua với một ánh mắt khó hiểu. Sau đó bà thong thả bước về phòng một cách nhanh chóng mà không có ai để ý, dường như bà không có mặt ở đây.
Khi bước vào phòng của mình, mẹ La đóng sầm cửa lại rồi khóa cẩn thận.
Từ đầu đến cuối, bắt đầu từ lúc Nguyệt Khiết xuống tầng cho đến lúc cô bị mấy tên vệ sĩ đưa đi, bà không nói câu nào mà chỉ im lặng với một thần sắc lạnh lùng không thể nhìn thấu.
Từ việc Nguyệt Khiết mới là con ruột của bọn họ còn Lục Sắc kia đã tráo đổi kết quả AND, từ việc Lục Sắc đó đã tự biên tự diễn làm hại chính mình rồi đổ vỏ lên đầu con gái bà, từ việc Lục Sắc đã âm thầm thôi miên tất cả.. Cô ta là kẻâm thầm dựt dây, là kẻ chủ mưu sau những chuyện đã xảy ra. Bà đã biết hết tất cả, bà hận cô gái kia. Nhưng sở dĩ bà lại chọn cách im lặng là bởi vì bà không thể làm gì.
Bà không có một chút quyền lực nào cả.
Rốt cục bà cũng chỉ là một con kiến hôi yếu ớt giữa những con người đầy mưu mô quỷ kế. Một con kiến hôi thì làm gì có quyền lên tiếng nói này nói nọ. Nếu muốn, những con người kia có thể bóp chết bà một cách rất dễ dàng.
Như vậy thì thân mình còn chưa lo xong huống chi là cứu người? Không chừng chính mình còn chẳng làm được tích sự gì lại còn liên lụy đến người khác.
Bà La không muốn liên lụy tới con gái của mình, bà không muốn Nguyệt Khiết bị cuốn theo cái vòng tròn phức tạp chỉ cần một sợi dây bị đứt thôi cũng khiến cả vòng tròn lẫn lộn hết cả lên.
Vì thế, bà đã chọn cách im lặng không nói gì. Với tình hình hiện tại, phải chăng đó mới là phương pháp tốt nhất? Chí ít bà cũng có thể duy trì chút hơi tàn của mình để bảo vệ Nguyệt Khiết một thời gian ngắn ngủi.
Quay trở lại với Lục Sắc.
Sau khi được công nhận, Lục Sắc thong dong cùng hai người anh trai mới của mình đi mua đồ, trông cả ba người trai xinh gái đẹp vui vẻ bên nhau, ai nấy cũng tấm tắc khen, ai nấy đều ngưỡng mộ. Cửa hàng nào ba người đi qua, thì e như rằng cửa hàng đó lập tức bị phong tỏa để cho Lục Sắc chọn đồ. Bên cạnh là một dàn vệ sĩ với chiếc xe sang bậc nhất, khí thế bá đạo ngút trời.
Sau khi mua đồ xong, Lục Sắc bước đến bên chiếc xe dát vàng hoa lệ với khí thế quyến rũ, cao cao tại thượng không ai sánh bằng. Bên cạnh chiếc xe là hai người đàn ông cực kì đẹp trai, mỗi người đều tỏa ra mùi hương làm say mê những cô gái đứng xung quanh nhưng không có cô gái nào vươn tới được.
La Lục và La Minh Quyền nhẹ nhàng cúi thấp người xuống, đưa tay ra đỡ lấy đôi bàn tay như ngọc của Lục Sắc làm cho những cô gái trong đám đông hét lên:
– “Ghen tị quá, tôi cũng muốn được anh ấy nắm tay!”
– “Không chịu đâu, nè anh ơi nhìn em một cái đi mà!”
– “Á trái tim em đập thình thịch hết rồi này!”
– “…”
La Minh Quyền không quan tâm tới những cô gái đó, anh ta một tay dìu Lục Sắc, một tay mở cửa xe cho cô ta bước vào, sự sủng ái bao la.
La Lục vô cùng cưng chiều:
– “Mời vào xe nào vị tiểu cô nương xinh đẹp trong lòng anh, cô em gái bảo bối của chúng ta nà!”
Lời nói này khiến đám đông càng hò reo dữ dội hơn.
Ba người lên xe đi về nhà.
Về đến nhà, cơ ngơi là người hầu xếp thành hàng gập người cúi chào:
– “Chào mừng Lục thiếu gia, Quyền thiếu gia và Sắc tiểu thư đã trở về.”
Bọn họ vào nhà thay quần áo rồi ăn cơm.
Trên bàn ăn đã được những người đầu bếp với tay ghề nấu nướng tuyệt đỉnh làm ra, vì vậy đồ ăn trên bàn trông rất ngon miệng
Mọi người ngồi vào bàn ăn, trên bàn bầu không khí rất ấm cúng khác hoàn toàn một trời một vực với cảnh tượng 2 tiếng trước.
Ông La dịu dàng dùng đôi đũa bằng 100% thủy tinh cao cấp gắp thức ăn vào chiếc bát nạm vàng của Lục Sắc:
– “Con mau ăn đi, ăn nhiều vào, chắc con cũng đói lả rồi nhỉ? Ăn cho mau lớn, sau này làm mát mặt gia tộc ta, con gái.”
– “Vâng ạ!”
Bữa cơm diễn ra hết sức đầm ấm, mẹ La tuy rất hận nhưng vẫn tỏ ra mình là một người mẹ tốt, yêu thương con gái.
Ăn cơm xong, ai về phong nấy, Lục Sắc cũng về phòng mình.
Tuy nhiên, đợi đến lúc tất cả ngủ say, cô ta mới lén đi ra khỏi phòng mà không một tiếng động, hướng đến ngục giam ở dưới tầng hầm – nơi Nguyệt Khiết đang bị giam giữ.