Chương 14
Nguyệt Khiết cảm thấy kì lạ, giờ đây, cô không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Nguyệt Khiết đến giờ vẫn còn cảm nhận được cảm giác đau thấu tim gan, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng sởn gai ốc.
Cô thấy cơ thể của mình nhẹ bẫng, tựa như một làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến cô tan biến trong hư vô.
Nguyệt Khiết nhìn thấy cơ thể mình đầy máu, cơ thể của cô đã nổ tung, chỉ còn một cục thịt, khó có thể nhìn ra đó là người.
Vô lý! Sao cô vẫn còn sống, cô cứ nghĩ mình đã chết rồi cơ mà?
Nguyệt Khiết tiến đến gần, nhưng ngay cả cô cũng phải ngạc nhiên.
Cô đang bay, không nhầm đâu. Là đang bay đấy, có hiểu không?
Nguyệt Khiết giơ tay lên chạm vào cơ thể mình, hai bàn tay cô trực tiếp xuyên qua nó.
Nguyệt Khiết:
Bỗng một âm thanh máy móc vang lên:
[Tiếp nhận xong kí chủ, đang tải dữ liệu không gian hệ thống.]
[Đã tải xong dữ liệu hệ thống, quá trình tiến vào hệ thống bắt đầu.]
Nguyệt Khiết ngơ ngác mặt đếu hiểu chuyện gì cả thì tự nhiên bị hút vào cái lỗ đen kì dị. Rồi sau đó cô trượt theo một cái ống dài.
Suốt quá trình, Nguyệt Khiết bị nó nhào nặn, ép, kéo dãn, thêm vào, cắt bỏ.. như chơi đất nặn.
Nè, cái thanh âm gì đó định biến mị thành quả bóng tennis hay gì hả?
Sau một quá trình âm trì địa ngục thì Nguyệt Khiết bị ném “bộp” một cái vô cùng thô bạo xuống nền đất lạnh lẽo.
Nguyệt Khiết đang nằm dưới đất, trong lòng toàn chữ đờ mờ. Thằng cờ hó nào uốn nắn mị thành quả bóng rồi lại làm mịra nông nỗi này!
Mị nguyền rủa thằng đóa chết không được yên.
Nguyệt Khiết đứng dậy, kêu lên một tiếng đau một cái.
Cô quan sát xung quanh, lòng lại đờ mờ lần 2.
Xung quanh cô là hư vô, trống không, chẳng có cái mọe gì cả.
Nguyệt Khiết ngồi đợi.
Cô nằm xuống ngủ.
Tỉnh dậy thì ngủ tiếp.
* * *
Một thời gian rất rất rất của rất lâu sau, thanh âm đó mới vang lên:
[Đã truyền tống thành công kí chủ tiến vào không gian hệ thống.]
Mãi mới lên tiếng!
Mị mọc rễ ở đây luôn rồi.
Thằng nào hãm thế hả? Ra đây mau, để bà đây băm mày.
Giọng nói đó vang lên trong không gian:
[Cô đã chết!]
Nguyệt Khiết lên tiếng:
“Mi là ai”
[Ta là hệ thống của cô!]
Này, hệ thống? Cô nhớ rằng cô đâu có cái này!
Lừa đảo!
Chắc chắn là của một công ty lừa đảo nào đó bắt cô đóng tiền bảo hiểm mà!
Cô đừng có nghĩ lung tung, tôi là hệ thống chính hãng được kiểm chứng rõ ràng qua các công đoạn khắc nghiệt đấy nhé! Tôi còn mơ mới là lừa đảo! Cô đừng xúc phạm bổn hệ thống tôi có được không?
Nguyệt Khiết:.
Vãi lúa! Đọc được suy nghĩ của cô luôn!
Trong đầu Nguyệt Khiết: Ảo thật đấy!
“Thế nếu mi không phải lừa đảo con gái nhà lành như ta thì làm gì?”
Hệ thống:
Đã bảo nó không phải lừa đảo rồi mà! Nó làm ăn lương thiện, chưa quịt tiền ai bao giờ sao lại bảo nó lừa đảo.
Bổn hệ thống đếch làm hệ thống nữa!
[Kí chủ hiện giờ đã chết!]
“Sao ta lại chết, ta chưa chết! Ta đang sống sờ sờ đây mà, lừa đảo nói láo!”
Ta không phải lừa đảo! Đã nói rồi mà!
[Nếu không tin thì tại sao bây giờ kí chủ nói chuyện được? Chẳng phải kí chủ bị hạ dược khiến câm mãi mãi sao? ]
Đúng rồi ha! Vừa nãy cô còn đấu võ mồm với con hàng hệ thống kia được mà.
Nhưng mà. Khoan khoan, dừng khoảng chừng là 2 giây! Sao nó biết được quá khứ của cô chứ? Đệch!
“Thông thường các vụ lừa đảo thì người ta thường điều tra cặn kẽ về nạn nhân, sau đó làm cho nạn nhân tin tưởng, bước cuối cùng là lừa đảo, ta thấy hành động của mi rất khả nghi đấy”
[Dù sao cô cũng đã chết, ai cần lừa cô để làm gì!] – Hệ thống bắt đầu cáu gắt.
Ngươi lừa lấy linh hồn của bản cô nương!
Hệ thống:
Kí chủ thật quá khó hiểu, nó không muốn đấu võ mồm với kí chủ nữa.
[Đây là cục thời không – nơi trung chuyển linh hồn của người đã chết. Bây giờ kí chủ có hai lựa chọn, chuyển kiếp đầu thai hoặc trở thành nhiệm vụ giả phải đi khắp các tiểu thế giới thực hiện nhiệm vụ.]
Nguyệt Khiết yên tĩnh một lúc lâu, tựa hồ đang suy nghĩ.
“Nếu trở thành nhiệm vụ giả thì ta có lợi ích gì?”
[Kí chủ sẽ có một cuộc sống dài vô tận, dường như là bất tử nếu kí chủ không bị mạt sát]
“Vậy thì ta có thể trở lại thế giới của mình được không”
[Kí chủ không có quyền hạn được biết.]
“Tại sao trong thế giới có bao nhiêu người như vậy mà ngươi lại chọn ta?”
[Kí chủ không có quyền hạn được biết.]
“Người đứng sau ngươi là ai?”
[Kí chủ không có quyền hạn được biết]
Âm thanh lạnh lẽo không có tính người, tựa như 1 con robot lại vang lên một cách dứt khoát.
Nguyệt Khiết:
Sau một hồi đấu khẩu với cái hệ thống một khoảng thời gian không biết là bao lâu, Nguyệt Khiết không nói gì nữa.
Dù sao thì có nói gì thì cái hệ thống phế vật kia đều nói hai chữ: “Không biết!”. Tốn nước bọt!
Sao cái gì cũng không biết, không biết và không biết, ngươi bị bại não hả?
[Kí chủ không được xúc phạm hệ thống, bản hệ thống cũng có tôn nghiêm của riêng mình. Với lại hệ thống được hình thành dựa trên chuỗi các số liệu, hoàn toàn không có não.]
Tôn nghiêm cái con khỉ khô!
Được rồi, mi giỏi, mi thần thông quảng đại 72 phép biến hóa của Tôn Ngộ Không được chưa.
Không so đo với người không có não, à nhầm, vật không có não.
Hệ thống đang khóc ngất trong nhà WC: Sa mạc cổ họng, cạn lời.