Chương 13
Mình tuyệt vọng lắm, tất cả mọi thứ đều rời xa mình, chỉ còn lại duy nhất một mình mình chống lại thế giới.
Những thứ trước kia của mình đã có, giờ bị tước đoạt hết đi.
Đó là của tôi! Của tôi! Của tôi! Là cô, là cô ta đã làm vậy, sao lại lấy đi hết những gì thuộc về tôi? Thứ đó vốn không phải của cô cơ mà?
Gia đình, người thân, bạn bè, tình cảm, tất cả những thứ đó đều là giả dối!
Chúng vốn chẳng tồn tại để ước mong chạm tới.
Tưởng chừng như là chỉ cắt đứt một sợi dây thôi thì tất cả điều đó đều tan vỡ.
Lớp kính của sự ảo tưởng đó sẽ nhanh chóng biến mất thôi.
Cô ta cướp đi tất cả của mình!
Mình hận, hận lắm, hận vô cùng, cuộc đời đó vốn dĩ đã thuộc về mình.
Cô ta nhẫn tâm tước đoạt đi điều đó, thẳng tay cướp đi cuộc đời mình, đẩy mình xuống hố sâu của sự tuyệt vọng.
Liệu có còn ai đứng về phía mình, dang rộng vòng tay ôm lấy mình, bảo vệ mình, sẵn sàng cùng mình chống lại mọi thứ, an ủi và động viên lúc mình tuyệt vọng, cô đơn và đau khổ không đây?
Cơn đau ngấm vào cơ thể cô.
Nỗi đau tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác của cô.
Đau, đau quá, đau cực kì.
Não cô như muốn nổ tung vậy.
Từng mạch máu trong người cô chảy nhanh hơn bao giờ hết, phá tan động mạch bên trong.
Qua lớp da mỏng, cô có thể nhìn thấy những chấm đỏ trên tay mình. Mạch máu vỡ ra để lại sự đau đớn khốn khổ vô cùng.
Lục phủ ngũ tạng bị phá hủy một cách nặng nề.
Từng giây, từng phút đều là quá xa vời đối với cô.
Mỗi phút, cô đều nôn ra một ngụm máu đen đã đọng lại và kết thành cục.
Trong cơ thể đã đảo ngược hết lên, nó đã chịu sự tàn phá cực kì nặng nề.
Thoáng chốc, sự tàn phá như điên dại đấy đã lan tới tận phổi.
Cô bắt đầu khó thở, mỗi một hơi thở đều đau nhức và nôn ra máu.
Đôi mắt cô chứa đầy tơ máu, đảo lộn lên không nhìn thấy tròng đen.
Máu dồn với tốc độ cực nhanh lên não, khiến não nổ tung.
Trong lúc đó, tâm chí của Nguyệt Khiết chịu sự giày vò, than vãn, đau khổ khôn nguôi.
Nguyệt Khiết cảm nhận rõ rệt sự đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần của mình, mỗi giây trôi qua như nghìn năm đối với cô. Cô phải giữ ý chí tỉnh táo, gánh còng lưng chỉ với sức lực non nớt của mình, kiên cường chống cự với nỗi đau.
Nhưng sau bao nhiêu sự cố gắng điều đó đều biến thành cát bụi.
Não cô không thể chịu được sự đau đớn đấy.
Cô đã ngã gục xuống đất, đặt dấu chấm hết cho vận mệnh lầm than, đầy ngặt ngoèo của mình.
Sâu trong ánh mắt là một mảng đen kịt không thấy đáy, sự tuyệt vọng và thống khổ dần được che đậy.
Sinh mạng của con người là một thứ nhỏ nhoi, bất cứ thứ gì đều có thể lấy đi.
Và sinh mạng của một con người ngây thơ nhưng kiên cường vực dậy, chống chọi với mọi thứ đã không còn.
Nguyệt Khiết cảm thấy thật nực cười, với thân thể béo ú nục nịch này, chậm rãi phun lên một tiếng ‘ha’ như đang chê cười chính mình.
Cả cuộc đời sóng gió đau thương như một kẻ ngu ngốc, đột nhiên phát hiện mình là tấm áo cho người xa lạ hoàn toàn không biết tên.
Đứng mũi chịu sào mà không ca thán, suốt đằng ấy năm.
Người kia chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài mà nói người trong cuộc hạnh phúc bao nhiêu.
Nhiều kẻ thế thân muốn ngoi lên, chạm tay, chỉ mong bám tới miếng mỡ béo này.
Từng người, từng người tìm đến mỗi ngày, cũng quá mệt mỏi rồi.
Dường như cả thế giới đều hiểu sai từ “hạnh phúc” chăng?
Cô ưu tú như thế, họ có hỏi rằng chính cô đã trải qua những gì?
Con người chỉ biết nhìn thấy người khác trên đỉnh thành công, mà không hỏi họ đã trải qua như thế nào.
Sau đó ghen tị, ganh đua.
Tìm mọi cách để kéo người khác xuống nước.
Vô cùng mệt mỏi.
Thật sự không thể chịu nổi nữa rồi.
Có lẽ chết đi mới có được sự bình yên.
Bơ vơ một mình đi tìm ý nghĩa của sự hạnh phúc, trong giấc mơ luôn hướng tới nơi mình thật sự có thể nở nụ cười vui vẻ, liệu điều đó có tồn tại?
Hay nó chỉ là sự ảo tưởng hão huyền của chính bản thân?
Sự thật là gì có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết.
Đóng giả con chim hoàng yến xinh đẹp mà ngu dốt chỉ để bảo vệ chính mình.
Các người cho rằng tôi thật sự muốn trở lại chiếc lồng giam mĩ lệ ấy?
Dưới nước mắt và sự tuyệt vọng, chẳng có gì đáng để mong đợi cả, sự giải thoát đã nghĩ tới từ lâu rồi cũng sẽ đến thôi.
Hãy cùng tạo nên một trò hề hoàn hảo nhất thế gian.
Đôi mắt dần dần khép lại, ở nơi vô cùng sâu trong đó ẩn hiện lớp màn dày đặc che đi tầng sương mù bên trong, cuối cùng chỉ còn một mảng đen kịt.
Không một ai biết điều này.
Lục Sắc cười một cách điên dại nhưng tràn ngập sự bất mãn:
“Chống chọi kinh thật nhưng tiếc là ngươi không ngoan cố được lâu. Haizz, ngươi thật là thảm thương!”