Chương 14
Đặc biệt là khi công bố poster thứ hai, độ thảo luận của tác giả lại lên một độ cao mới.
Bọn họ bắt đầu ở trên mạng ship cp tự phát.
Từ poster mới nhất có thể thấy được tuyến tình cảm đã xây dựng, Tô Nhược Chiêu và Vũ Văn Hi, Vũ Văn Duyên tình tay ba, hai nam chính đều có fans hùng mạnh, ai cũng đưa ra lý do nên về với Vũ Văn Hi, cũng nêu ra cái tốt của Vũ Văn Duyên.
Poster lần này được công bố mức độ tình cảm càng thêm rõ ràng, Tô Nhược Chiêu và Vũ Văn Hi nhìn nhau trong cảnh hoa đào nở rộ, ánh mắt chứa chan tình ý, mà poster của Tô Nhược Chiêu và Vũ Văn Duyên lại ngược lại, Vũ Văn Duyên từ phía sau ôm lấy Tô Nhược Chiêu, Tô Nhược Chiêu bị ôm lấy lại có vẻ mặt bi thương.
Là “Hi Chiêu” hay “Duyên chiêu” bên phía chính phủ cũng không biết xấu hổ hết lần này đến lần khác đăng bài Weibo nói Vũ Văn Duyên độ nổi tiếng cao, các diễn viên chưa quay xong nên kịch bản có thể sửa đổi.
Vì thế lúc này độ nổi tiếng của phim lại tăng thêm không ít.
Ôn Oanh sắp bị độ không biết xấu hổ nhà sản xuất đánh bại.
Kịch bản sớm đã định Vũ Văn Hi là nam chính, nếu thật sự nửa đường đổi nam chính thì những cảnh diễn lúc trước đều có sự thay đổi lớn, bên phía ủng hộ Vũ Văn Hi làm nam chính cũng sẽ thấy không công bằng, nói không chừng nữ chính là cô cũng bị mắng.
Vốn đoàn phim cũng không định tăng tiến độ nhưng đạo diễn sợ thời gian lâu sẽ làm ảnh hưởng đến độ quan tâm của người xem, hơn nữa rất có khả năng bởi vì liên quan Quảng Điện nên thời gian xử lí sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Tới gần tết, trên dưới đoàn phim đều không ăn không ngủ liều mạng quay phim.
Rốt cuộc cũng quay đến đoạn cao trào, tình tay ba chạm vào là nổ ngay, Vũ Văn Duyên phát hiện Vũ Văn Hi và Tô Nhược Chiẻu có chỗ không thích hợp, hắn tính trước khi họ công khai tình cảm xuống tay trước, Tô Nhược Chiêu đã nảy sinh tình cảm với Vũ Văn Hi, tất nhiên sẽ không nghe theo hắn nữa. Ba yếu tố triều đình, chính trị, tình cảm những mâu thuẫn lớn nhỏ đều được đưa ra ánh sáng.
Lần này quay cảnh Vũ Văn Duyên sinh ra dục vọng muốn chiếm giữ Tô Nhược Chiêu, lại bị Tô Nhược Chiêu tàn nhẫn cự tuyệt, lúc này cũng diễn ra cảnh hôn và cũng là cưỡng hôn nhưng phúc lợi lại tốt hơn cảnh lần trước của Lâm Tự Ngôn nhiều.
……
Ôn Oanh từ lần trước cùng Lâm Tự Ngôn diễn cảnh cưỡng hôn về sau vẫn luôn đối với cảnh này có khúc mắc, cô có khả năng vì diễn một cảnh hôn lại lần nữa thích Nghiêm Lạc An không?
Khụ khụ, sao có thể.
Gần đây Vương Đan Hiểu trong tối ngoài sáng nhắc nhở cô không được quá thân thiết với Lâm Tự Ngôn, cô cũng không rõ nguyên nhân vì sao, chỉ cảm thấy Vương Đan Hiểu đối với chuyện này rất mẫn cảm giống như sợ Lâm Tự Ngôn và cô phát sinh ra chuyện gì đó.
Tất cả người đều đã vào vị trí nhưng mãi mà đạo diễn vẫn chưa kêu quay.
“Tự Ngôn cậu lát nữa vẫn còn một cảnh diễn, cậu đứng đây nhìn chằm chằm máy theo dõi để làm gì?”
Lâm Tự Ngôn còn mặc trang phục diễn, ôn nhuận như ngọc nhẹ nhàng quân tử lúc này đối với đạo diễn nở một nụ cười tươi: “Em ở đây học hỏi kỹ thuật diễn của bọn họ một chút.”
Lực sát thương của nụ cười này quá lớn, đến đạo diễn dù là người sắp bước vào giai đoạn trung niên cũng bị nụ cười tươi này lóe mù mắt.
“Được rồi.” Nhưng mà cậu không phải đã diễn qua cùng bọn họ sao, chẳng lẽ còn chưa học hỏi được hả?
Ôn Oanh nhìn Lâm Tự Ngôn phía sau màn hình, cảm thấy anh gần đây ngày càng không thích hợp.
Nghiêm Lạc An cũng nhìn thấy Lâm Tự Ngôn nhưng trong lòng anh ấy lại có chút chán nản, trong mắt Lâm Tự Ngôn viết rõ ràng “Cậu một vừa hai phải cho tui, một chút cũng không được chiếm tiện nghi nếu không đồ cổ mà nhà mi muốn không có nữa”, anh cũng không nghĩ sẽ cưỡng hôn Ôn Oanh mà, kịch bản viết vậy rồi anh còn biện pháp nào nữa.
Hơn nữa anh có một chuyện vẫn luôn không dám nói cho cô biết, không biết cô có từ chối anh không nữa.
Suất diễn cưỡng hôn kia đã bị biên kịch sửa đổi một chút.
Chính thức bắt đầu quay, hai người nhập vai vào nhân vật, cảm xúc dần dần mất khống chế, bắt đầu cãi nhau.
Mọi ngườ trong đoàn phim đều nhiệt huyết sôi trào.
Tiếp theo chính là cưỡng hôn.
Nghiêm Lạc An trong lòng vô cùng bối rối, đem Ôn Oanh ôm vào trong ngực cúi đầu bịt kín môi cô.
Dùng hết sức cọ xát dây dưa, không cho cô một cơ hội thở dốc, lực độ lần này khác hẳn với lần đó cùng Lâm Tự Ngôn, hơi thở điên cuồng mang theo ý khắc chế, hoàn toàn là chiếm hữu, xâm lược và kiềm chế.
Nghiêm Lạc An lúc này như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, trong lòng như muốn đổ máu.
Anh đã cố tình dựa theo kịch bản không ngừng chà đạp môi cô.
Nhưng anh có thể thề anh không có đưa đầu lưỡi vào.
Một lúc sao Lâm Tự Ngôn phát hiện hôn lâu như vậy rồi đạo diễn vẫn chưa hô cắt, kết quả lại phát hiện vẻ mặt đạo diễn hưng phấn nhìn máy theo dõi, trong ánh mắt còn chứa theo sự thú tính.
Đạo diễn thật nguy hiểm mà.
Nghiêm Lạc An dùng tay bế Ôn Oanh đi về phía mép giường.
Lâm Tự Ngôn cũng phát hiện điểm không đúng, rõ ràng lúc trước anh đọc kịch bản không có động tác này.
Đem Tô Nhược Chiêu ném ở lên giường, cơ thể cũng theo sau phủ lên, lúc này máy quay đến gần, hai mắt Vũ Văn Duyên đỏ lên, gần như dùng giọng điệu điên cuồng nói: “Một khi đã như vậy, biến nàng trở thành nữ nhân của ta, xem nàng còn dám nghĩ đến Vũ Văn Hi nữa không.”
Lời thoại thật là bá đạo tổng tài, vẻ mặt biên kịch say mê nhìn màn hình, xem ra kịch bản sửa đúng rồi, đoạn này nhất định có thể làm mê hoặc nhiều người xem.
Lâm Tự Ngôn nhìn biểu tình của biên kịch, không cần phải nói tám phần là được sửa nà người khởi xướng chính là người này.
Anh sẽ nhớ kỹ.
Vũ Văn Duyên thô lỗ xé rách áo ngoài Tô Nhược Chiêu, lộ ra đoạn cổ tinh tế trắng nõn, khoảng da thịt kia bóng loáng trong sáng, thậm chí còn có mùi hươnng.
Hắn đem môi phủ lên da thịt Tô Nhược Chiêu, bắt đầu liếm mút.
Lúc sau bởi vì nước mắt Tô Nhược Chiêu đã đánh gãy hành động của Vũ Văn Duyên, việc này cũng không giải quyết được gì.
Vai diễn quay chủ yếu về chính trị rốt cuộc cũng có một màn phúc lợi rồi.
Mỗi người đều xem như mở rộng tầm mắt, lúc kết thúc ngay cả người gần đây mâu thuẫn với Nghiêm Lạc An – Lưu đạo diễn cùng vô cùng tán dương.
Nghiêm Lạc An có chút cười khổ, vốn muốn hỏi Ôn Oanh có ổn hay không, kết quả phát hiện Ôn Oanh đã đi về phía Lâm Tự Ngôn.
Ai……
Ôn Oanh tóc tai tán loạn đi đến bên máy theo dõi, muốn xem lại một chút lại phát hiênn Lâm Tự Ngôn đứng ở đó mặt đầy ý cười nhìn chính mình.
Mọe nó thật khủng khiếp, cô phảng phất cảm thấy xung quanh anh tỏa ra khí đen.
” Quay sướng không?” Lâm Tự Ngôn hỏi.
Đây là cách hỏi đáng khinh gì vậy? Cô nên nói sướng hay khó chịu đây?
“Có chút đau.” Vậy thì nói thật, hiện tại môi cổ cô đều có chút đau đớn.
Lâm Tự Ngôn nhìn đôi môi sưng đỏ của Ôn Oanh cùng đoạn da thịt trắng nõn có chút dấu vết, sắc mặt không nhịn được xụ xuống.
Buổi tối hôm nay, Lâm Tự Ngôn đăng một bài Weibo trong sự yên lặng và không hay biết của tất cả mọi người.
Lâm Tự Ngôn v: Tô Nhược Chiêu của tui bị Nghiêm Lạc An dùng xíu thủ đoạn đoạt đi mất rồi. [ khóc lớn ]
Nhóm fans điên cuồng: Trời má Lâm mỹ nhân anh bán manh như vậy là phạm quy rồi a a a a a. Tui xịt máu!!!!!
Lúc sau fans Lâm Tự Ngôn bắt đầu điên cuồng oanh tạc khắp nơi.
Lâm mỹ nhân anh đừng buồn, chúng em sẽ thay anh đòi lại công đạo!
Lâm mỹ nhân không khóc moah moah ( hôn gió), Tô Nhược Chiêu ai cũng không đoạt được!
……
Bởi vì fans Lâm Tự Ngôn quá mức kích động, suy xét đến vấn đề an toàn của bản thân, đạo diễn không thể không tìm đến biên kịch để thương lượng, đem những xuất diễn quá mức tình cảm của Tô Nhược Chiêu và Vũ Văn Duyên cắt giảm, rốt cuộc Vũ Văn Hi mới là nam chính nếu nữ chính có quá nhiều cảnh tình cảm với Vũ Văn Duyên, khả năng sẽ bị người xem chửi nát mặt.
Biên kịch đành phải không tình nguyện mà đồng ý.
Vốn dĩ chỉ muốn thỏa mãn một chút tâm lý cầm thú của mình, xây dựng ra bầu không khí ma quỷ, bây giờ xem ra chỉ có thể ngâm nước nóng.
Lúc sau Lâm Tự Ngôn lại tìm đến biên kịch nói vài câu.
Đại khái ý chính là “Bộ phim này cảnh diễn liên quan đến chính trị quá nhiều sợ là người xem sẽ bị chán nhưng nếu thêm cảnh diễn tình cảm của nữ chính và nam phụ thì sẽ được thưởng thức công phu mắng chửi của người xem blah blah”, phiên dịch thành lời thì chính là “Nào thêm cho tui cảnh thân mật đi, nhiều hay ít không sao cả!”.
Biên kịch mang ơn đội nghĩa lại thêm cho Vũ Văn Hi một ít cảnh thân mật.
Lâm mỹ nhân là người tốt a ô ô ô.
Người khác hoàn toàn không biết việc fans đang náo loạn vì bài đăng Weibo đêm khuya của Lâm Tự Ngôn, đương nhiẻn là bởi vì anh xóa rồi.
Nghiêm Lạc An nghiến răng nghiến lợi nói Lâm Tự Ngôn cầm thú, kết quả được Lâm Tự Ngôn an ủi bằng bộ gốm màu thời đườnh, anh vô cùng mỹ mãn rời đi, lần này có thể trở về báo cáo kết quả rồi.
Lâm Tự Ngôn gọi anh lại: “Cảnh cưỡng hôn diễn sướng không?”
Cái vấn đề đáng khinh này muốn anh trả lời như thế nào? Sướng hay là khó chịu đây?
“Đây chỉ là đóng phim thôi ha ha, tui không phải là thật Ôn Oanh cũng đâu phải là thật ha ha ha, yên tâm đi ha ha ha.”
“Tôi hỏi cậu sướng không?”
Mọe nó biểu tình này của cậu thì vấn đề này đáng sợ hơn nhiều.
Đương nhiên lúc này Lâm Tự Ngôn vẫn duy trì vẻ nho nhã, chẳng qua ánh mắt quá mức cầm thú.
“Trên người Ôn Oanh rất thơm……”
“Phải không?” Lâm Tự Ngôn híp mắt.
Nghiêm Lạc An không ngừng gật đầu, lúc sau vèo một tiếng không thấy đâu nữa.
“Vốn muốn nói cho cậu biết bộ gốm màu đời Đường là do đời Thanh phỏng chế lại, cậu chạy nhanh như vậy thì đừng trách tôi không nói……” Lâm Tự Ngôn nhìn bóng dáng Nghiêm Lạc An cuống quít chạy đi, bất đắc dĩ nói.
Rất thơm sao?
Là bản thân mang theo mùi hương cơ thể hay là mùi hương của sữa tắm?
Anh rất muốn biết.
Lúc Nghiêm Lạc An ở trên xe cười rất vui vẻ, trợ lý hỏi anh làm sao vậy.
“Không có việc gì. Chỉ là cảm thấy khi từ bỏ một thứ gì đó thì thứ khác sẽ đến, không lỗ chút nào. “
Ôn Oanh cầm kịch bản đã được sửa lại, cảm giác thiếu thứ gì đó mà còn thiếu rất nhiều.
Vương Đan Hiểu ở bên cạnh cầm lấy kịch bản, trong mắt lóe lên một tia sáng không rõ.
Cô có nên tìm Lâm Tự Ngôn nói chuyện hay không.
Có lẽ là có, từ lúc Vương Đan Doanh khóc lóc đến tìm cô, xin cô giúp cô ấy đi Mỹ vài năm thì cô đã nên đi tìm anh nói chuyện?
“Ôn Oanh, em hiện tại đang ở lúc sự nghiệp đang phát triển, chờ đến lúc bộ phim phát sóng em sẽ bạo hồng*, đến lúc đó cả danh tiếng và nhân khí của em đều thắng lợi trong lúc này không nên xảy ra tai tiếng không tốt.”
Bạo hồng*: hot lên, được nhiều người biết đến.
Ôn Oanh nhìn biểu tình nghiêm túc của Vương Đan Hiểu, trong lòng có chút không hiểu rõ, cô rõ ràng đã bảo đảm rất nhiều lần sẽ không tạo ra tai tiếng, chị ấy tại sao lại lặp đi lặp lại nhấn mạnh nhiều lần như vậy?
Cô cười tủm tỉm trả lời nói: “Em biết rồi Hiểu Hiểu.”
Tiếp theo thân mật đem đầu dựa vào vai Vương Đan Hiểu, Vương Đan Hiểu nhìn dáng vẻ chơi xấu này, cũng nhịn không được cười: “Biết thì tốt.”
Tiến độ quay vẫn nhanh như cũ.
Trên dưới đoàn phim đều ăn khônh tiêu, gần tới tết nhóm đạo diễn vì muốn trấn an nhân viên công tác cố ý nói nghỉ đông sẽ được nghỉ lâu một chút đến lúc đó sẽ ở nhà ăn tết đã luôn.
Lòng nhiệt tình của nhân viên công tác lại cháy lên.
Vốn dĩ nghề này và những ngày lễ bình thường không liên quan gì đến nhau nhưng kỳ nghỉ đông là kỳ nghỉ duy nhất lại có khả năng bị rút ngắn đi, hiện tại có một viên thuốc an thần, tâm tình và nhiệt tình của nhân viên công tác lại tốt hơn rất nhiều.
Đạo diễn Lưu đạo diễn muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, muốn vừa đẩy nhanh tiến độ lại vừa đảm bảo chất lượng.
Cảnh diễn chính là hai người Vũ Văn Hi và Tô Nhược Chiêu thẳng thắn thừa nhận tâm ý với nhau.
Lại là một cảnh diễn tình cảm không dễ dàng.
Thời tiết Hoành Điếm lúc này lại đúng vào trời tuyết lớn, hai người mặc áo choàng tối màu nhẹ nhàng bước vào đình viện, bầu trời vẫn còn tuyết rơi, càng tăng thêm vẻ đẹp lãng mạn.
Tô Nhược Chiêu được Vũ Văn Hi bọc tronh áo lông chồn, mỗi bước chân đều đi trên nền tuyết cứng rắn.
Vũ Văn Hi đột nhiên ngừng lại, hắn gọi tên nàng: “Nhược Chiêu.”
Bao nhiều tình ý đều chứa đựng trong hai chữ, nhu tình như nước, ôn nhu vô hạn.
Tô Nhược Chiêu nghe vậy dừng lại, nhìn Vũ Văn Hi nói: “Cái gì?”
Khóe miệng Vũ Văn Hi cong lên, chậm rãi mở miệng nói: “Bổn vương, ái mộ Tô cô nương đã lâu, hôm nay muốn đem tâm ý này nói cho Tô cô nương biết.”
Tô Nhược Chiêu ngơ ngác đứng tại chỗ, vẻ mặt không thể tưởng tượng.
“Tô Nhược Chiêu, ta thích nàng.”
Ôn Oanh lúc này cảm thấy tim đập khác lúc bình thường, trong lòng nàng nổi lên gợn sóng tuyệt đối không phải thuộc về Tô Nhược Chiêu mà rõ ràng là xuất phát từ chính Ôn Oanh cô.
Người đàn ông đứng đối diện nói thích cũng không phải là Vũ Văn Hi mà là Lâm Tự Ngôn.
Cô cảm thấy giống như là Lâm Tự Ngôn cùng cô nói:
“Ôn Oanh, anh thích em.”
Ôn Oanh cảm thấy, cô hình như đã nhảy vào một bãi đầm lầy, càng lún càng sâu.
Mà trước khi đến bãi đầm lầy này cô rõ ràng đã nhắc nhở mình không thể bước vào nó.
#Đường Mật