Chương 6
Sau bữa ăn, Cố Chi Chương đề nghị đưa Ôn Bình Hàn về nhưng bị nàng lịch sự từ chối.
“Tôi có chút việc riêng, hẹn gặp lại.” Ôn Bình Hàn cầm túi rồi lịch sự chào tạm biệt họ.
Chờ nàng rời đi, Cố Chi Chương mới nản lòng ngồi lên ghế rồi thở hắt ra: “Anh thấy cô ấy dường như có địch ý với anh.”
“Không phải địch ý đâu, là cảnh giác đó.” Tạ Tri Phỉ cười tủm tỉm nói.
“Vì sao chứ? Anh không hề có ý xấu với cô ấy.” Cố Chi Chương cảm thấy rất khó hiểu, từ nhỏ đến lớn, phái nữ đều ít nhiều muốn tìm cách tiếp cận hắn, cho đến bây giờ đều là hắn từ chối người khác, hắn chưa bao giờ vấp ngã hết lần này đến lần khác như bây giờ.
“Một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện rồi liên tục tỏ ra ân cần, trừ khi cô ấy nhất kiến chung tình với anh, nếu không ít nhiều sẽ có cảnh giác đúng không?” Tạ Tri Phỉ nói xong, dừng một chút rồi lại thầm nói một câu “Hôm nay mâu thuẫn càng gay gắt hơn, kỳ lạ thật.”
Theo lý mà nói, coi như hôm nay là Cố Chi Chương xả thân vì nghĩa, giúp đỡ Ôn Bình Hàn, nên cô ấy không nên kháng cự việc dùng bữa cùng hắn như thế, thậm chí có thể nói là có chút nhạy cảm, nhạy cảm đến mức khi Cố Chi Chương lấy khăn giấy trong tay cô còn dọa nàng sợ đến tay khẽ run lên.
Giống như chú thỏ bị dọa sợ.
“Trông anh vội vàng vậy sao?” Cố Chí Chương hỏi.
“Đúng vậy.”
Cố Chi Chương suy tư một lúc: “Vậy theo em anh nên làm sao?”
“Bớt sống vội.”
“…” Giống như đã hiểu, lại giống như không hiểu.
“Đi thôi, chúng mình cũng nên đi về.” Tạ Tri Phỉ tao nhã lau miệng, xách túi đi như bỏ chạy, bỏ lại hắn một mình ngồi hoài nghi nhân sinh.
Thi thoảng mới ra ngoài nên Tạ Tri Phỉ định đi shopping một chút để thư giãn. Hiện tại mua sắm cũng là cách cô thư giãn, cảm giác quẹt thẻ thật là sung sướng!
Một lúc sau, trong tay cô đã có vài cái túi lớn nhỏ, tâm trạng cô đơn lập tức được lấp đầy!
“Tiếp theo nên đi đâu đây.” cô rời khỏi trung tâm mua sắm rồi nhìn một vòng xung quanh nhằm tìm kiếm thiên đường mua sắm tiếp theo, đột nhiên dừng mắt sau khi nhìn thấy bóng dáng một người đối diện đường rồi cong môi đi sang.
Ôn Bình Hàn vừa đi siêu thị mua sắm xong, nàng mua sữa tắm, sữa chua và một ít sườn heo loại giảm giá vào buổi tối, tan làm sớm nàng sẽ đi mua sắm một chút.
Đang đi nàng chợt dừng lại rồi quay đầu nhìn người đang đi về phía mình.
“Haha, trùng hợp quá.” Tạ Tri Phỉ cười tỏa nắng chào nàng, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của nàng rồi lại nói tiếp: “Chị ơi~”
“..” Ôn Bình Hàn xoay người bỏ đi.
“Đây đâu phải đường về nhà chị, chị định đi đâu vậy?” Tạ Tri Phỉ đuổi kịp tốc độ của nàng.
“Đi ăn.” Ôn Bình Hàn đáp.
“Không phải vừa nãy mới…A, em biết rồi, chị không thích ăn những món đó đúng không?” Tạ Tri Phỉ cười nói: “Thật ra em cũng không thích.”
Ôn Bình Hàn nhướng mày nói: “Không thích sao còn ăn?”
“Em đã nói mình bị bằng hữu cho leo cây, vừa lúc gặp được mọi người rồi mà, hay là mình cùng đi ăn đi.” Tạ Tri Phỉ lễ phép hỏi “Chị muốn ăn gì? Cho em nhập hội có được không?”
“Cô có ăn được hải sản không? Ôn Bình Hàn hỏi khi nhìn đang nhìn đôi mắt sáng rực của cô.
“Ăn được ạ!”
Tạ Tri Phỉ vui ra mặt, theo sát nàng cùng đi vào…cửa hàng tiện lợi.
“?”
Ôn Bình Hàn thoáng đã lấy hai suất mì tô vị tôm tươi và cá trên kệ, đổ nước sôi xong lại ngồi ngay xuống bàn ăn trước cửa thủy tinh, mở nắp tô mì ra trong lúc Ôn Bình Hàn vừa ngỡ ngàng lại vừa sợ hãi: “Cô ăn đi.”
*Loại mà Ôn tỷ lấy là loại này, có thể ord trên Taobao:)))
Tạ Tri Phỉ nuốt nước bọt, giơ nĩa lên rồi chậm rãi hỏi: “Nghiêm khắc mà nói, chỉ tôm biển mới tính là tôm tươi.”
“Ừm, đây là tôm biển.”
“…” Tôi ứ tin cô! Trong này một miếng tôm còn không có thì đào đâu ra tôm biển?!
Ba phút sau, Ôn Bình Hàn mở nắp tô mì ăn liền, một luồng hơi nóng ập vào mặt đem tầm nhìn của nàng hướng đến những túi mua sắm đang đặt trên sàn.
Một đống túi nhựa siêu thị đựng đồ giảm giá xếp chồng lên nhau bên cạnh một hàng những hộp quà của các thương hiệu cao cấp khiến chúng trông hơi lạc lõng.
Nhìn lên trên lại, nàng thấy cô gái với khuôn mặt xinh đẹp và ăn mặc sang trọng, hai tay đang cầm tô mì ăn liền húp nước mì, sau đó lè lưỡi vội phẩy tay: “Nóng quá!”
“…” Ôn Bình Hàn lấy sữa chua trong túi ra, cắm ống hút rồi đưa đến trước mặt cô.
Tạ Tri Phỉ một hơi uống sạch sau đó mới chú ý đến nhãn dán trên hộp sữa, chữ “giá đặc biệt ưu đãi” này nhìn là thấy.
Cô ngạc nhiên nhìn Ôn Bình Hàn, tốt xấu gì cũng là quản lý bán hàng của Kỳ Thịnh, không đến mức sữa chua cũng phải mua hàng giảm giá chứ?
Dĩ nhiên Ôn Bình Hàn chú ý đến ánh mắt của cô rồi nhìn lại với vẻ mặt không tự ti cũng không kiêu ngạo, nàng đang muốn tìm kiếm dấu vết trào phúng hoặc miệt thị trên khuôn mặt của cô, nhưng thất bại bởi vì tên này lại uống hộp sữa thứ hai, không một chút khinh thường dáng vẻ nghèo túng này của nàng, cũng không biểu hiện xấu hổ.
“…”
Ăn mì xong, Tạ Tri Phỉ sờ sờ bụng xong đứng dậy đi đến kệ hàng: “Em muốn mua một ít chocolate đen.”
Ôn Bình Hàn cất những hộp sữa chua chưa dùng đến vào túi, đang chuẩn bị rời đi đột nhiên một cặp nam nữ bên đường thu hút sự chú ý của nàng, nàng có chút sửng sốt nhưng không nghĩ ngợi nhiều mà đuổi theo, theo sát bọn họ.
Người nam nắm tay cô gái, còn cô gái thì thẹn thùng rúc vào lồng ngực của hắn, hai người bàn về việc ngày mai ăn gì rồi nhanh chóng hòa vào biển người.
Ôn Bình Hàn đứng tại chỗ theo dõi bọn họ sau đó mở điện thoại điện cho Lâm Chí Mẫn: “Hứa Sướng..Hứa Sướng có đang yêu đương với ai không?”
“Hứa Sướng tổ 6 hả chị? Không có, chúng em vào công ty cùng lúc nên lúc trước thường xuyên đi ăn cùng nhau, cô ấy còn nói là muốn thoát ế” Lâm Chí Mẫn dừng một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng về sau không chung tổ nên bọn em hiếm khi đi ăn cùng nhau, nên cũng không biết cô ấy thoát kiếp độc thân chưa, mà chị hỏi chuyện này làm chi ạ?”
“Không có gì, chị muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy thôi.” Ôn Bình Hàn nhìn hai hình bóng dần đi xa, sự chú ý đặt lên trên người cô gái nhỏ nhắn, không khỏi nhăn mày.
“Gì cơ? Chị có tài nguyên cũng không phát cho em mà lại giới thiệu cho người tổ khác!? Hừ, uổng công em lấy lòng chị mấy hôm nay!” Lâm Chí Mẫn hét lên ở đầu dây bên kia.
Ôn Bình Hàn cười cười rồi xoay người đi về hướng nhà mình: “Cảm thấy không xứng với em nên mới không giới thiệu cho em.”
“Vậy còn tạm được” Lâm Chí Mẫn cười hì hì.
Sau khi về nhà, Ôn Bình Hàn ném điện thoại sang bên chuẩn bị đi tắm, bỗng giật mình – sao có cảm giác đã quên chuyện gì đó?
“Người đẹp, cô không thấy thật sao, một người sống to lớn như vậy không lẽ đột nhiên mất tích? Tôi đi mua chocolate thôi mà quay lại đã không thấy đâu rồi!?” Tạ Tri Phỉ kích động hỏi nhân viên cửa hàng tiện lời.
“Tôi chỉ trông hàng thôi nên không để ý” Nhân viên cửa hàng cảm thấy thật có lỗi mà nói “Hay là bạn cô đi trước rồi? Cô ấy chưa điện hay nhắn tin cho cô sao?”
“Có đâu!” Bỗng Tạ Tri Phỉ khựng lại, phục hồi tinh thần: “Ừ, có thể là do chúng tôi không có phương thức liên lạc của nhau?”
Nhân viên cửa hàng: “…”
*
Phòng trà công ty.
Ôn Bình Hàn để ý Hứa Sướng đi lấy nước thì liền hỏi Lâm Chí Mẫn có muốn đi lấy nước không, sau đó cả hai cùng đến đây.
Lâm Chí Mẫn là khách quen của phòng trà này, lúc đi vào liền chào hỏi các đồng nghiệp khác cũng thường đến đây, đến lượt Hứa Sướng nàng cũng rất tự nhiên bàn chuyện phiếm, nói được mấy câu thì đến hỏi thăm bà tám: “Hứa Sướng, cậu trước kia vẫn la hét phải thoát ế đúng không, thế bây giờ đã thành công chưa vậy?”
Những người khác cũng ồn ào hùa theo: “Đúng vậy, cậu có thoát ế chưa vậy? Có cần chúng tôi giới thiệu đối tượng không?”
“Chưa yêu đương với ai hết, nếu các cậu biết đối tượng thích hợp thì nhất định phải giới thiệu cho đó.” Hứa Sướng cười nói.
Ôn Bình Hàn đang đứng trong góc nhíu mày, âm thầm đánh giá cô, ai ngờ đối phương dường như nhận ra, quay sang nhìn nàng rồi khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt lại mang theo cảm xúc phức tạp: “Chị Hàn, chị cũng đến rồi.”
“Ừm.” Ôn Bình Hàn uống một ngụm nước, giả vờ đi lấy nước.
“Em nghe nói chị Hàn biểu hiện rất tốt, đại hội thăng chức cuối tuần này nói không chừng sẽ nghe được tiếng của chị, thật sự lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã đến bước này, dáng vẻ còn xinh đẹp, thật sự hâm mộ không thôi…” Lời nói Hứa Sướng không rõ hàm ý.
Ôn Bình Hàn khẽ cười, tò mò hỏi Hứa Sướng một câu: “Nghe nói? Em nghe ai nói vậy?”
Hứa Sướng khẽ mỉm cười đáp: “Mọi người đều nói vậy mà, đúng không?”
“Đúng vậy.” Lâm Chí Mẫn gật gật đầu rồi nói ít lời nịnh nọt “Bọn em đều tin chị Hàn có thể làm được!”
“Lời này tuy dễ nghe, nhưng sau này em đừng nói vậy với chị nữa, dù sao – quản lý của em nếu nghe được chị sợ sẽ không vui đâu.” Ôn Bình Hàn cười nói với Hứa Sướng.
Sắc mặt những người khác trở nên vi diệu rồi cùng nhìn về phía Hứa Sướng, cô xấu hổ gật đầu rồi tìm cách chuyển đề tài.
Trở lại bàn làm việc không lâu, Lâm Chí Mẫn cũng chạy lại nhỏ giọng hỏi: “Chị Hàn, Hứa Sướng bày tỏ lòng trung thành với chị là vì muốn chuyển đến đội của chúng ta đúng không?”
Không trách nàng nghĩ thế, thành tích tổ sáu luôn ở hạng chót nên lần thăng chức này danh sách trình lên không có quản lý tổ sáu, nếu quản lý không thăng chức, nhân viên bên dưới sẽ không có cách nào thăng chức, càng không lấy được hạng mục tốt, vì thế nên có vài cá nhân âm thầm mong muốn chuyển tổ.
“Không như em nói đâu.” Ôn Bình Hàn hơi nheo mắt lại, thở dài: “Nhưng có lẽ cô ấy thật sự muốn đến tổ chúng ta.”
“Sao cơ? Tổ chúng ta đã đủ quân số rồi mà, cô ấy còn sang đây làm gì?” Lâm Chí Mẫn có chút không vui.
Ôn Bình Hàn bất đắc dĩ cười, tổ viên tuy đầy nhưng khi nàng thăng chức thì sẽ dư chỗ thôi mà.
Chạng vạng, Ngô tổng lại đến, chỉ đích danh Ôn Bình Hàn cùng một số người khác đến phòng họp của ông ta.
Ở cửa văn phòng có hai nhân viên đang tu sửa camera, nghe nói sắp phải họp cũng chỉ có thể tạm dừng công việc lại, theo thư ký đi ăn.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Ôn Bình Hàn lại bị giữa lại, những người khác tựa hồ đã nhìn ra kết quả, lúc ra ngoài sắc mặt không mấy tốt đẹp.
“Cô xem việc này cô có đảm nhiệm được không, nếu được tôi sẽ giao cho cô.” Ngô tổng vừa nói vừa chỉ vào máy tính.
Ôn Bình Hàn ra sau ông tay rồi nhìn màn hình máy tính, là tư liệu về một vị khách lớn, nếu bắt được về tay thì trích phần trăm sẽ không ít.
“Có thể.”
“Cô ra sau tôi làm gì? Đơn hàng lớn thế nếu không nhìn kỹ, lỡ xảy ra sai sót thì phải làm sao?”
“Tôi không cận thị, vẫn có thể nhìn rõ.”
Ngô tổng mỉm cười, xoay người trên ghế rồi nhìn nàng từ trên xuống dưới, không rõ ý tứ nói: “Cô là người thông minh.”
“Tôi không thông minh, chỉ nỗ lực làm việc mà thôi.” Ôn Bình Hàn vờ như nghe không hiểu.
Lúc này, đối phương đột nhiên đưa tay ra, Ôn Bình Hàn giật mình rồi nhanh chóng đưa tay ra sau: “Ngô tổng, nếu không còn chuyện gì khác, tôi trở lại công tác trước.”
“Không phải còn chưa tán gẫu xong sao? Cô còn chưa cho tôi câu trả lời, cô còn muốn đơn hàng này không?”
Ôn Bình Hàn bình tĩnh nhìn hắn: “Ông sẽ cho tôi sao?”
“Cô có chút thất lễ, lúc nói chuyện với khách cô cũng sẽ vô lễ vậy sao? Nếu vậy đơn xin này của cô…” Ngô tổng chỉ chỉ lên văn kiện trên bàn, bên trên là tư liệu thăng chức của vài người vừa được bổ sung, trên cùng là tư liệu của Ôn Bình Hàn: “Tôi cần phải cẩn thận xem có nên trình lên bên trên không.”
Ôn Bình Hàn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, dùng hết sức đi đến bên cạnh hắn, cúi người nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đọc thông tin.
Bàn tay kia lại phủ lên mu bàn tay nàng.
“Ngô tổng, ông đang sờ tay tôi.” Ôn Bình Hàn quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ: “Tôi không đồng ý hành động này, mời ông buông ra.”
“Ngại quá, tôi chỉ muốn lấy con chuột, vô tình đụng trúng.” Ngô tổng cười nói.
Ôn Bình Hàn nhíu mày, nhìn hắn hồi lâu rồi thất vọng quay đầu nhìn màn hình. Một lúc sau, nàng cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Ngô tổng, ông đang nhìn chằm chằm ngực tôi sao?”
“Cô đang đùa à, cô chặn trước màn hình, mà tôi thì muốn xem tư liệu trên màn hình mà thôi. Cô đoán ý lãnh đạo như vậy cũng không tốt đâu, nhưng tôi sẽ không so đo với cô.”
Ôn Bình Hàn nhịn ánh mắt ghê tởm kia, đứng thẳng nói: “Ngô tổng, tôi đã xem kỹ tư liệu rồi, xác định có thể tiếp nhận đơn này.”
“Không tồi, tôi đánh giá cao năng lực của cô, trở về chờ tin đi.”
Ôn Bình Hàn nhanh chóng trở lại văn phòng, ném cuốn sổ xuống rồi đi vào toilet, dùng nước xoa mạnh hai tay rồi bước vào phòng, bật điện thoại lên, kết thúc ghi âm.
Kẻ này rất gian xảo.
Cho dù trong tình huống không có camera, cũng rất khó đoán được hắn đang nói gì, chứng minh hắn đã sớm có chuẩn bị, hoặc là, rất có kinh nghiệm.
Sắc mặt nàng tối sầm, đột nhiên cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Nàng hẳn không phải người đầu tiên gặp tai ương này, nhưng trong công ty cũng không có tin tức gì về việc này, nói cách khác, căn bản không có ai tố giác hắn ta, hoặc có người đã tố giác hắn, nhưng không có kết quả.
Lúc này di động đột nhiên vang lên, là cuộc gọi từ số lạ.
“Xin chào, xin hỏi là ai vậy?” Ôn Bình Hàn hỏi sau khi bắt máy.
“Là Ôn Bình Hàn đúng không?”
“Là tôi, cô là?” Ôn Bình Hàn nghe ra âm thanh thật quen tai, trong đầu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt khó quên.
“Là em đây, chị em kết bái với chị đây! Đây có phải số WeChat của chị không?”
“Đúng, nhưng sao cô…”
Bên kia đã cúp máy, nàng khó hiểu nhìn di động, không biết đang nghĩ gì mà mở WeChat ra, quả nhiên nhìn thấy một thông báo xác nhận lời mời kết bạn.
Đang lúc bối rối không biết nên chấp nhận hay không, bên kia lại gọi đến: “Chị ơi, mau chấp nhận đi ~”
Ôn Bình Hàn chấp nhận trong lời thúc giục của cô thì cô mới chịu cúp máy.
Nàng thở ra một hơi, đột nhiên hiện ra vẻ mặt càng khó hiểu hơn-
Từ từ, sao cô ấy biết được số điện thoại của mình!?