Chương 19
Tuy rằng chân tướng như vậy, nhưng cũng không thể chiêu cáo thiên hạ, thiên tử chỉ lẳng lặng sai người âm thầm xử tử nha đầu kia, cũng không truy cứu đến người đứng sau lưng sai khiến. Người của Đình Uý nhận chỉ thị của Thiên tử, cho dù trong lòng bất mãn, cũng đành làm theo.
Cao Lạc Xuyên trực tiếp tham gia điều tra vụ án này, cũng không biết là xem thường tỷ muội Cao Lạc Thần hay là tin tưởng bọn họ, thản nhiên nói đến chuyện này không chút kiêng kỵ,. Thậm chí còn lắc đầu đầy tiếc nuối, tựa như làm vậy vì phế Thái tử thật không đáng. Lúc đó cả nhà Thái tử đều chết trong đám loạn quân, ngay cả đứa trẻ quấn trong khăn cũng không phải ngoại lệ. Thiên tử sau đó không chịu truy phong kẻ làm phản, lại rèn đúc đài Tư Tử, thật khiến người ta không tài nào hiểu nổi.
Trân Châu thịnh yến kết thúc, ngày Tần Vương chọn phi cũng gần kề. Vụ án hạ độc gần như không gây ra chút xáo động nào ở kinh thành, khắp nơi vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, người người chìm đắm trong oanh ca yến vũ. Lúc này Tần Vương chọn phi, không giống như các vị vương tử khác, chỉ một tờ giấy là xong việc, Thiên tử trao cho hắn toàn bộ quyền quyết định! Tiệc rượu được tổ chức tại phủ của Trường Lạc Công chúa, Vương phi tương lai, chỉ cần là cô nương tròn mười bốn tuổi, chưa có hôn ước, bất luận đích thứ, đều có tư cách tham dự.
Nói tới Trường Lạc công chúa, người này quả thực kỳ quái. Phò mã của nàng xuất thân sĩ tộc, tuy là người có tài, nhưng lại ỷ thế gia tộc lừng lẫy mà dám đối đầu với Công chúa. Mối hôn sự kết thành chưa tới nửa năm, đã vội vàng làm lễ nạp thiếp. Trường Lạc Công chúa nào phải kiểu người chịu ủy khuất, ngày đó liền kề kiếm lên cổ Phò mã, dọa hắn sợ đến tè cả ra quần, mà ngược lại vị thiếp thất kia má đỏ môi hồng, một mặt trấn định. Trường Lạc Công chúa đánh gía nàng hồi lâu, để lại một câu: “Thật đáng yêu.”, sau đó buông kiếm. Mà về phần Phò mã, trường Lạc Công chúa hạ lệnh không được phép bén mảng đến viện của nàng, mà tiểu cô nương mỹ mạo năm đó, cũng được nàng đưa về viện tử nuôi dưỡng, không cho phò mã đến gần.
Người trong kinh bát quái về chuyện này, truyền đến tai Trường Lạc công chúa, nàng cũng chỉ khẽ mỉm cười, không truy cứu những kẻ tiểu nhân làm càn vô lễ.
“Ngươi cũng muốn đi?” Nhìn thấy Cao Thuần, trên mặt Cao Lạc Thần có mấy phần giật mình. Thời điểm này, Cao Thuần ắt hẳn đã sớm biết thân phận của mình, còn có Cao Tuấn, sao hắn có thể cho phép nàng tham gia? [Chẳng lẽ mọi tình tiết vẫn sẽ tiếp diễn như trong tiểu thuyết? Huynh muội này khoa chỉnh hình a? tại sao có thể nặng lời như vậy?]Cao Lạc Thần không khỏi sợ hãi trong lòng một phen, lập tức kéo Cao Thuần trở lại, cương quyết nói: “Ngươi ở lại phủ, không được đi.”
Lời này vừa vặn truyền đến tai hai người nha hoàn, thấy Nhị tiểu thư lại đang bắt nạt Tam tiểu thư, chỉ có thể lắc đầu ngao ngán. Tam tiểu thư thông minh như thế, lại hiểu lễ nghĩa, quả thật bỏ xa Nhị tiểu thư một quãng đường dài, thế này…Là đang sợ nàng đoạt mất vị trí Vương phi sao?
“Vì sao muội không thể đi?” Cao Thuần ngước mắt nhìn Cao Lạc Thần, cười đến mềm mại, vô tội.
Cao Lạc Thần nhíu mày, dĩ nhiên không thể phơi bày chân tướng? Nếu để Cao Thuần phát hiện mình sớm biết bí mật của nàng, cái mạng nhỏ này coi như nguy to rồi. Nghĩ đoạn nét mặt liền buồn bực ảo não, nói: “Không cần hỏi nguyên nhân, chỉ cần biết ta không cho ngươi đi!”
“Nhị đường tỷ, không phải hơi quá đáng rồi sao?” Cùng lúc này một vị tiểu thư đi tới, nàng dừng lại bên cạnh Cao Thuần, sợ hãi mà nhìn Cao Lạc Thần. rõ ràng trong mắt đầy khiếp sợ, nhưng vẫn muốn gom nhặt từng tia dũng khí bé nhỏ chật vật phản kháng.
Cao Lạc Thần xốc hất mí mắt, mất kiên nhẫn nói: “Không đến lượt ngươi chen miệng vào!”
“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi.” Cao Lạc Xuyên đúng lúc đi tới, ánh mắt đảo quanh hết Cao Thuần tới Cao Lạc Thần, cuối cùng như hiểu ra điều gì. Hắn trầm giọng nói: “Tam muội, đi cùng ta.” Cho đến Cao Lạc Thần, hắn đến nhìn cũng không muốn nhìn lần hai.
Cao Thuần nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt lưu chuyển như nhu thủy long lanh. Nàng không nói lời nào trực tiếp đi theo Cao Lạc Xuyên, đợi đến khi xuất phát mới xoay người nhìn Cao Lạc Thần một chút, không hề có ý che giấu nụ cười minh diễm trên môi, chẳng còn một chút bóng dáng lạnh lùng ngày xưa.
Cười? Cười cái gì? Cười đến xán lạn như vậy làm gì? Cao Lạc Thần khoanh tay trước ngực, càng nhìn càng bất mãn. Mà vị tiểu thư kia, thấy Cao Thuần bị Cao Lạc Xuyên đưa đi thì không dám nói thêm điều gì. Nhân lúc Cao Lạc Thần không để ý đến mình, liền len lén trốn đi. Thoáng chốc, nơi này chỉ còn lại chủ tới hai người Cao Lạc Thần.
“Phương Trạch, chúng ta cũng đi.” Cao Lạc Thần phừng phừng lửa giận nói.
Phương Trạch gật gật đầu, mãi đến lúc lên xe ngựa mới lắp bắp hỏi: “Tiểu, tiểu thư, nếu người, nếu người không muốn gả, vậy tại sao lại không muốn cho Tam tiểu thư đi?”
Sắc mặt Cao Lạc Thần chìm xuống, lửa giận trong mắt ngưng tụ, bộ dạng vô lý ngang ngược, cứng giọng nói: “Ta chính là không muốn gả nàng đi!”
Phương Trạch run run, ánh mắt quái dị lén nhìn tiểu thư nhà mình một chút, nàng cuối cùng coi như đã hiểu được truyền thuyết tỷ muội bất hòa người đời thường nói. Nhưng ngày thường Nhị tiểu thư cũng không chán ghét Tam tiểu thư a, thậm chí còn sai người đến viện Tam tiểu thư tặng quà, tuy rằng đến cuối cùng cũng ôm về không ít “Lễ vật”. Mà vì ghét nàng liền không cho nàng xuất giá cũng không phải quá lập dị rồi sao?
Cao Lạc Thần liếc nhìn Phương Trạch một chút, lập tức nhận ra nàng ta đang suy nghĩ cái gì, nàng nhíu mày đánh gãy dòng suy nghĩ của Phương Trạch, mở miệng nói: “Không phải như những gì ngươi nghĩ, đừng suy nghĩ lung tung.”
Phương Trạch rùng mình, vô thức ngồi thẳng lưng, đáp một tiếng: “Vâng!”
Thời điểm Cao Lạc Thần đến nơi, phần lớn các vị tiểu thư công tử đều đã đến. Yến hội lần này không quá chú trọng quy củ, các thiếu gia công tử đã sớm vui vẻ một hồi, đến Vu tiểu thư cũng tụm năm tụm ba, hoặc là thưởng hoa hoặc là nói chuyện bát quái. Tiếng cười nói giòn dã không có dấu hiệu ngừng lại. Tuy tiệc rượu được tổ chức tại phủ Trường Lạc Công chúa, nhưng người chủ trì lại không phải Trường Lạc công chúa mà là một nữ nhân minh diễm với danh xưng Nhị phu nhân. Trong ký ức của Cao Lạc Thần người này dường như chưa từng tồn tại. Nét mặt thoáng lộ một tia nghi hoặc, cùng lúc đó một tiểu nha đầu trên người mặc bộ y phục màu xanh chạy tới, nói: “Nàng là thiếp thất chưa thành của Phò mã năm đó, chỉ có điều từ trước đến nay vẫn luôn sống trong phủ Trường Lạc Công chúa.”
Cao Lạc Thần hiểu ý gật gù, thế nhưng rất nhanh dòng ý niệm kỳ quái nhanh chóng được đẩy lên.
Nhị phu nhân? Là Nhị phu nhân của ai?
Trong chớp mắt, Cao Lạc Thần thu hồi tầm mắt miên man, ánh nhìn rơi vào tiểu nha đầu non nớt. Nhận ra vị tiểu muội đáng yêu này chính là muội muội của vị nguyên thân bên trong. Tên gọi Bùi Khánh Vân, là đích nữ nhà trung dũng Bá. Nhìn bề ngoài đáng yêu vô tội, nhưng bụng dạ đen tối, với nguyên chủ là cùng một loại người. Cuối cùng, mãi đến khi nguyên thân chết, cũng không biết kết cục của nha đầu này đi về đâu. Có lẽ dựa vào sự thông minh của nàng, hẳn là sống một đời tự do tự tại.
“Chuyện ở phủ Trường Lạc Công chúa há là chuyện ngươi có thể bàn luận?” Cao Lạc Thần ngang ngược nhìn Bùi Khánh Vân một chút, hạ thấp âm thanh nói.
Bùi Khanh Vân không sợ, nàng kéo kéo ống tay áo Cao Lạc Thần hướng về phía vừa đi tới, mãi đến khi dừng lại bên cạnh hồ nước mới chỉ tay vào nhóm người ở phía đối diện, hỏi: “Cao tỷ tỷ, ngươi xem chỗ kia, có muốn làm chút chuyện thú vị không?” Đôi mắt to tròn chuyển động, trên mặt còn treo lên nụ cười giảo hoạt.
Cao Lạc Thần nhìn về hướng tay nàng chỉ sang, lập tức nhận ra Tô Minh Tĩnh và Cao Thuần trong đám tiểu tỷ muội thường ngày vẫn luôn tìm cách làm thân. Mỗi một người trong số đó đều muốn trèo cành cao, cũng không biết Cao Thuần cớ làm sao lại kết thân với bọn họ? Trong tiểu thuyết, Cao Thuần cũng thật là có mắt như mù, bằng không làm sao nhìn lọt mắt loại người như Mạnh Vãn Chu? Cao Lạc Thần nhìn dáng dấp các nàng cười cười nói nói, nhất thời một bụng tức giận không có chỗ phát tiết. cũng may nàng còn nhớ thân phận của mình, bước đến bên cạnh Bùi Khanh Vân nhỏ giọng nói: “Dù gì nơi đây cũng là phủ Công chúa, không thể lỗ mãng.”
Bùi Khanh Vân không đáp, nàng mở to hai mắt, nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ tới Cao Lạc Thần sẽ có phản ứng như thế.
Tuy rằng không định làm nên chuyện gì, nhưng Cao Lạc Thần vẫn hướng về phía Cao Thuần rời đi. Lúc bước chân dừng lại, vừa vặn nghe thấy tiếng một vị tiểu thư nói cười, nói cái gì: “Nghe nói Cao Đại tiểu thư từ sơn trang trở về, cũng không biết đã nếm qua những loại mùi vị gì?”
Cao Lạc Thần tuy tức giận trong lòng, nhưng cũng không bát nháo gây chuyện như ngày thường. Nàng tiến thêm vài bước đi vào giữa đám tiểu thư, trước sau trầm mặc không nói một lời kéo Cao Thuần ra ngoài, bày ra bộ dạng tỷ tỷ, khiển trách: “Chỗ tốt không ở, lại khăng khăng đi đến đây nghe người ta bát nháo sau lưng người khác?” Lời vừa dứt, lại chuyển hướng sang đám tiểu thư, cười lạnh nói: “Kinh thành này không nơi dung thân, cho nên đành phải đến sơn trang học một chút việc nhỏ. Ta đây đúng là từ Lạc Thần sơn trang đến, có điều chỉ sợ các ngươi đến một ngày cũng không chịu nổi!”
Lời này rõ ràng là đang mắng đám quý tiểu thư kia tự cho mình thanh cao, bất tài vô dụng, đột ngột khiến bọn họ không biết nên phản ứng thế nào. Chẳng biết Cao Đại tiểu thư vốn một đầu toàn sạn từ khi nào mà trở nên miệng lưỡi sắc bén như thế. Dáng vẻ nho nhã thốt lên mấy câu, nào phải vị tiểu thư không màng đúng sai ngày trước.
Bùi Khanh Vân vốn không để đám tiểu thư này vào mắt, nàng vỗ vỗ tay nói: “Cao tỷ tỷ nói rất hay, ta nghe nói mấy ngày trước Tề Quốc Công đến Phủ Định Quốc Công ra về mang theo không ít trái cây rau dưa? Không biết Tô tỷ tỷ đã dùng thử hay chưa? Liệu có nhã hứng ngâm vài câu thơ cảm thán hay không?”
Lời này vừa nói, mặt Tô Minh tĩnh lúc đỏ lúc trắng.