Chương 8
Tiếng trẻ con khóc ngằn ngặt, liệt hỏa thiêu đốt hừng hực, vô số lưỡi kiếm sắc bén vút qua không trung, còn có rất nhiều người nằm la liệt trong vũng máu không cách nào nhìn rõ mặt mũi.
Một người phụ nữ cả người máu me đầm đìa hôn lên trán của một đứa trẻ, máu tanh hòa cùng nước mắt rơi lã chã. Người kia đang lặp lại một câu gì đó hết lần này đến lần khác.
Cảnh vật rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng âm thanh lại vô cùng xa xôi, giống như cách trở muôn sông nghìn núi, cô làm thế nào cũng không thể nghe rõ được.
Trong nháy mắt ánh lửa bốc lên, hai mắt cô bị che kín bằng màu máu đỏ thẫm, Thẩm Vãn Tình bừng tỉnh.
Cô khẽ cử động, phát hiện mình đang nằm trên giường, cái chăn cũng đang được đắp một cách chỉnh tề trên người cô.
Thẩm Vãn Tình đỡ trán ngồi dậy, nhíu mày như suy tư gì.
Tuy rằng trong nguyên tác viết rằng nguyên chủ chưa bao giờ hứng thú với việc tu luyện, nhưng dù sao cũng là người lớn lên ở gia tộc lớn, cho nên trong đầu cô ít nhiều vẫn có chút kiến thức.
Người của tu chân giới có một đặc điểm là không thường nằm mơ.
Một khi đã nằm mơ thì cảnh trong mơ, một là có liên quan đến ký ức trước kia, hai là có khả năng dự đoán tương lai.
Thẩm Vãn Tình chắc chắn rằng, giấc mơ này có liên quan đến ký ức thuộc về nguyên chủ.
Nhưng nguyên tác cũng không viết được mấy dòng về thân thế của nhân vật này, chỉ viết qua loa rằng nàng là một cô nhi, sau khi làm cho quan hệ của nam nữ chính rối tinh rối mù lên thì lập tức bay màu. Bây giờ chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy.
Thẩm Vãn Tình nhìn cái bàn cách đó không xa.
Bấc nến đã cháy gần hết, quân cờ bày tán loạn, bàn cờ bị gió thổi bay rơi trên mặt đất, tất cả đều chứng minh mọi việc tối hôm qua không phải là một giấc mơ.
Thẩm Vãn Tình không thể tin được mà giơ tay sờ lên cổ mình.
Tạ Vô Diễn thật sự ngồi chơi cờ phi hành với cô cả đêm, hơn nữa sau khi chơi cờ xong cô vẫn còn sống.
Thẩm Vãn Tình vừa ngáp vừa ngồi trước gương trang điểm, nhìn quầng thâm dưới mắt mình, vừa chải tóc vừa thầm mắng Tạ Vô Diễn.
Cô không quen dùng son phấn cổ đại nên vật lộn một hồi mới có thể che phủ được quầng thâm dưới mắt của mình, sau đó lại chọn một cây trâm phỉ thúy trong hộp trang sức, búi một cái búi tóc kiểu cách mới lạ.
Sau khi làm xong hết mọi việc, Thẩm Vãn Tình hài lòng nhìn chính mình trong gương.
Cho dù thế nào thì người này cũng là người có nhan sắc mà Họa Bì Quỷ phải mơ ước, đương nhiên phải trang điểm cho đẹp chút, không thể phí phạm của giời được.
Cô bấm tay tính toán, từ bây giờ đến lúc xuống núi bắt yêu chỉ còn có mấy ngày.
Gần đây Kỷ Phi Thần với Phong Dao Tình không bị nữ phụ chen chân gây khó dễ nên tình cảm tiến triển rất nhanh, xem ra cũng không cần cô tốn công đi cứu vớt.
“Cô nương, cô nương?”
Giọng nói của thị nữ đứng ngoài của vô cùng nhẹ nhàng, giống như sợ quấy rầy cô vậy, ngay cả âm cuối cũng mềm như bông.
“Ta ra ngay.” Thẩm Vãn Tình buông lược xuống, đi ra mở cửa, dựa người lên khung cửa, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô còn chưa kịp thay quần áo, chỉ mặc một bộ đồ ngủ. Vì vừa mới ngủ dậy nên cổ áo hơi xộc xệch, phần ngực lộ ra mơ hồ ẩn hiện dưới lớp vải. Tơ lụa mặc trên người loáng thoáng phác họa ra thân hình yểu điệu của cô.
Thị nữ nhìn thấy vậy thì mặt mũi bỗng đỏ bừng bừng, luống cuống dời tầm mắt đi nơi khác, vội vàng nói: “Phong tiểu thư nói nếu cô nương tỉnh rồi thì bảo cô nương đến sảnh ngoài dùng bữa.”
Thẩm Vãn Tình gật đầu đồng ý, tiện tay chọn một bộ váy màu vàng nhạt mặc vào, sau đó đi ra sảnh ngoài.
Vừa bước vào cửa, ngoại trừ Phong Dao Tình và Kỷ Phi Thần, Tạ Vô Diễn và con chim đứng trên vai hắn cũng vô cùng nổi bật.
Thẩm Vãn Tình bỗng thấy chột dạ, động tác bước chân bỗng nhiên khựng lại, suy nghĩ xem bây giờ có nên chạy lấy người hay không.
“Vãn Tình, thất thần gì vậy?” Kỷ Phi Thần cười tiếp đón cô, nhân tiện vươn tay, dịu dàng giúp cô nhặt ít lá cây vương trên tóc rồi lại dịu dàng giáo huấn: “Sao lại vẫn lỗ mãng hấp tấp như vậy chứ!”
Thẩm Vãn Tình vừa ngước mắt lên đã nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của Phong Dao Tình thoáng tối đi.
Tuy rằng hôm qua Phong Dao Tình đã nhìn cô bằng con mắt khác, không lạnh lùng đến mức làm người ta sợ hãi mà cách xa ngàn dặm như trước, nhưng khúc mắc ở trong lòng không phải ngày một ngày hai mà có thể cởi bỏ được. Huống chi nàng ấy còn chính mắt nhìn thấy hai người bọn họ thân mật như vậy!
[ Hệ thống nữ phụ: Cảnh cáo! Mức độ đề phòng của Phong Dao Tình đối với ký chủ tăng cao! ]
Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, Thẩm Vãn Tình nghiến răng, đột nhiên đứng lên.
Những người ngồi trên bàn đều bị động tác này của cô làm cho giật mình, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người cô.
Thẩm Vãn Tình quay đầu, nhìn Tạ Vô Diễn đang ngồi một bên, sau khi nhìn hắn một hồi thì giống như hạ quyết tâm.
Sau đó cô xoay người đi đến bên cạnh hắn, cuốn váy ngồi xuống, nhân tiện cười với hắn một cái: “Tạ công tử có để ý việc ta ngồi đây không?”
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Kỷ Phi Thần và biểu cảm hoài nghi của Phong Dao Tình, Thẩm Vãn Tình bổ sung thêm một câu: “Ta đột nhiên cảm thấy con bồ câu trên vai Tạ công tử này rất đáng yêu cho nên muốn ngồi gần để nhìn kỹ một chút.”
Tạ Vô Diễn vẫn chưa nói đồng ý hay không, chỉ thoáng nhướng mày, nở nụ cười mỉa mai nhàn nhạt.
Nhưng Huyền Điểu ở trên vai hắn thì phản ứng kịch liệt: ヽ( ̄д ̄;)ノ=3=3=3
Để không làm lộ thân phận của chủ nhân, trước mặt những người khác nó sẽ giả vờ không biết nói chuyện.
Nhưng cho dù như vậy thì người khác cũng có thể nhìn ra được sự phản đối của nó.
Ai thèm tin lời nữ nhân này chứ!
Ngày hôm qua rõ ràng nàng còn muốn đem nó đi hầm canh, hôm nay lại khen nó đáng yêu?
Lừa đảo! Nữ nhân đều là kẻ lừa đảo!
Thẩm Vãn Tình hiểu hết tất cả nhưng lại giả vờ hồ đồ, bắt đầu nhét chữ vào mồm nó: “Ồ? Xem ra con bồ câu mà Tạ công tử nuôi cũng rất thích ta.”
ヽ( ̄д ̄;)ノ=3=3=3
Huyền Điểu: Ai thèm thích ngươi!
Không biết những lời này đã chọc trúng huyệt cười nào của Tạ Vô Diễn, khóe môi hắn cong lên, đột nhiên bật cười, ngay cả lồng ngực cũng rung nhè nhẹ.
“Vậy sao?” Hắn vươn tay, vuốt mớ lông đang dựng ngược lên của Huyền Điểu xuống: “Nếu Thẩm cô nương là người phát hiện ra nó, vậy thì đặt giúp nó một cái tên đi?”
Thẩm Vãn Tình không ngờ rằng Tạ Vô Diễn lại nể mặt cô như vậy, lại còn mở đường bảo cô đặt cho con chim ngáo này một cái tên.
Nhưng có lẽ do vừa ngủ dậy, đầu óc của cô vẫn đang trống rỗng. Hơn nữa cô cũng chẳng yêu quý gì con chim ngu ngốc này, hai người là kiểu nhìn thấy nhau là hận không thể nhào vào cắn chết người kia, vì vậy cũng chẳng nghĩ ra cái tên nào hay cả.
Vì vậy cô nhìn chằm chằm con chim ngu ngốc này một hồi lâu, sau đó nói: “Vậy gọi nó là Mi Mi đi.”
Σ(゚д゚lll)
Huyền Điểu vẫy cánh bay vụt lên, tựa hồ muốn liều mạng với Thẩm Vãn Tình.
Ai cho phép nữ nhân thối tha này đặt tên cho bản tôn? Hơn nữa đặt tên có lệ thì cũng thôi, ít nhất cô cũng phải lấy cái tên nào giống tên chim một chút chứ! Cô lấy tên mèo đặt tên cho chim là có ý gì???
Thẩm Vãn Tình nhìn Huyền Điểu lao thẳng về phía mình thì lập tức nép mình vào người Phong Dao Tình ngồi bên cạnh, giả bộ đáng thương: “Hình như nó không thích lắm, nhưng bây giờ đầu muội chỉ có thể nghĩ đến ba cái tên “Mi Mi”, “Vượng Tài”, “Cẩu Đản” này thôi.”
Tạ Vô Diễn đè Huyền Điểu trên vai mình lại, liếc nó một cái: “Vậy ngươi chọn một cái đi?”
Huyền Điểu: “…”
Quả thật là hồng nhan họa thủy.
Vì thế, nó đường đường là một con Huyền Điểu, vậy mà hôm nay lại có một cái tên mới: Mi Mi.
Cánh tay Phong Dao Tình bị Thẩm Vãn Tình nắm chặt, nàng không né tránh mà cúi xuống nhìn khuôn mặt Thẩm Vãn Tình, sau đó lại nhìn thấy ý cười trong mắt Tạ Vô Diễn.
Có lẽ là trực giác trời sinh của nữ nhân, nàng cứ cảm thấy quan hệ của hai người này không hề xa cách như vẻ bề ngoài.
Nàng lại chợt nhớ ra hình như mấy ngày nay Thẩm Vãn Tình quả thật không quấn lấy Kỷ Phi Thần như trước nữa.
Chẳng lẽ…
[ Hệ thống nữ phụ: Chúc mừng ký chủ thành công xóa tan hiềm khích lúc trước với Phong Dao Tình, mức độ đề phòng hạ thấp, độ tín nhiệm đạt 27%, xin ký chủ tiếp tục cố gắng. ]
Thẩm Vãn Tình còn chưa kịp làm gì, chỉ có thể chưng ra vẻ mù mờ không hiểu. Cô hoàn toàn không hiểu vừa rồi Phong Dao Tình đã tự bổ não cái gì mà tự công lược mình hộ cô luôn.
“Kỷ đại ca!”
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nữ thánh thót.
Giây tiếp theo, một bóng người xẹt qua trước mặt Thẩm Vãn Tình, vọt về phía Kỷ Phi Thần, duỗi tay một phát ôm lấy bờ vai của hắn: “Kỷ đại ca, huynh trở về rồi!”
Không đợi người khác phản ứng lại, thiếu nữ lại đứng thẳng dậy, vuốt vuốt tóc, cười hì hì nhìn về phía Phong Dao Tình, nghịch ngợm le lưỡi: “Phong tỷ tỷ, hình như muội hơi kích động quá rồi, tỷ sẽ không giận chứ?”
Thẩm Vãn Tình bỗng thấy hít thở vô cùng khó khăn.
Động tác thành thạo như nước chảy mây trôi này làm cô kinh hãi đến mức suýt nữa thì làm rơi cả đũa.
Phong Dao Tình nhìn nàng ta một cái, bất đắc dĩ cười cười, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh: “Vừa trở về đã hấp tấp như vậy, lại đây ngồi xuống đi, Tử Vân.”
Tử Vân.
Tằng Tử Vân, là con gái của trưởng lão Huyền Thiên Các, từ nhỏ lớn lên cùng Phong Dao Tình.
[Hệ thống nữ phụ: Nhắc nhở, nữ phụ mới đã xuất hiện, xin ký chủ đề cao cảnh giác, chú ý đề phòng tình cảm của nam nữ chính dao động. ]
Thẩm Vãn Tình giơ tay đỡ trán, thấy hơi nhọc lòng.
Nếu cô là nữ phụ ver muội muội tiêu chuẩn thì Tằng Tử Vân chính là nữ phụ ver “nữ hán tử” tiêu chuẩn.
Nàng ta lấy danh nghĩa muốn đi cùng nam nữ chính để trảm yêu trừ ma, vào sinh ra tử, nhưng thật ra lúc nào cũng chăm chăm tìm cơ hội quấn lấy Kỷ Phi Thần, ngoài mặt thì là bạn bè nhưng lại lặng lẽ ngáng chân người khác.
Tu vi của nàng ta mãi không tiến bộ, chỉ biết vài đường võ mèo ba chân nhưng gây chuyện thì không ít lần.
Thẩm Vãn Tình nhớ rõ, khi cốt chuyện phát triển đến đây, Tằng Tử Vân vẫn chưa hoàn toàn thích Kỷ Phi Thần, gần như chỉ là kính ngưỡng hắn, mông lung mơ hồ có hảo cảm mà thôi.
Mà thời điểm nàng ta hoàn toàn thích Kỷ Phi Thần chính là trong quá trình đi bắt Họa Bì Quỷ sắp tới.
Họa Bì Quỷ sau khi trốn thoát thì nguyên khí đại thương, rồi không biết thế nào nó lại bắt được Tằng Tử Vân đang đi lạc, lúc chuẩn bị ăn nàng để bổ sung tu vi thì Kỷ Phi Thần xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân.
Kể từ đây Tằng Tử Vân trái tim rạo rực, bước chân lên con đường không thể quay đầu.
“Nghe nói lần này Kỷ đại ca và Phong tỷ tỷ muốn xuống núi bắt yêu.” Tằng Tử Vân vỗ vỗ bội kiếm của mình nói: “Muội đã xin cha cho muội cùng đi với hai người rồi.”
Thẩm Vãn Tình đang uống trà nghe vậy thì suýt sặc, cô vỗ ngực, sau đó buông chén trà, khuyên ngăn nàng ta: “Tằng cô nương, con Họa Bì Quỷ này tu vi rất cao. Mọi chuyện đều vì ta mà ra, ta sợ liên lụy đến người vô tội.”
“Không sao, cha ta đã từng nói phải cố gắng rèn luyện nhiều hơn. Hơn nữa…” Tằng Tử Vân cười hì hì ôm lấy cánh tay của Phong Dao Tình, nói: “Phong tỷ tỷ và Kỷ đại ca nhất định sẽ bảo vệ ta thật tốt.”
Phong Dao Tình thấy thế thì hiểu ngay là trưởng lão lại đang bày mưu, chỉ đành đồng ý: “Được, muội muốn đi theo thì cứ đi theo đi, nhưng nhớ kỹ nhất định phải bám sát ta và Kỷ Phi Thần, hiểu chưa?”
Tằng Tử Vân sung sướng nhảy cẫng lên: “Muội biết rồi!”
Thẩm Vãn Tình biết mình không khuyên nổi Tằng Tử Vân, dù sao thì tiếng nói của cô ở Huyền Thiên Các cũng không có trọng lượng. Huống chi có thể nhìn ra được, trưởng lão Huyền Thiên Các cố ý muốn để con gái mình đi theo Kỷ Phi Thần rèn luyện, vì vậy bây giờ muốn cản cũng không cản nổi.
Nhưng mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển được.
Chỉ cần Tằng Tử Vân không bị Họa Bì Quỷ bắt đi thì cũng sẽ không có chuyện anh hùng cứu mỹ nhân.
Như vậy nghĩ, Thẩm Vãn Tình quay đầu, nhìn về biến số duy nhất đang ngồi bên cạnh mình.
Trong nguyên tác, Tạ Vô Diễn không đi cùng bọn họ.
Nếu hắn nhiệt tình ra tay hỗ trợ, nói không chừng con Họa Bì Quỷ sẽ không còn đường chạy thoát.
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô nhìn Tạ Vô Diễn hơi hơi thay đổi. Biểu cảm dè chừng như đang canh chừng sài lang hổ báo của cô bỗng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt rạng rỡ như đang nhìn thấy hy vọng, đôi mắt đẹp tràn đầy niềm tin vào cuộc sống.
Bị ánh mắt nóng rực như vậy nhìn chăm chú, Tạ Vô Diễn cuối cùng cũng quay đầu, nhìn thẳng vào Thẩm Vãn Tình.
Sau mấy chục giây trầm mặc, Tạ Vô Diễn đã nhìn thấu mọi chuyện. Hắn cong môi, ngón trỏ chống lên cái trán của Thẩm Vãn Tình cái trán, đẩy đầy cô về phía sau: “Xin lỗi Thẩm cô nương, Tạ mỗ tu vi có hạn, chỉ có thể bảo vệ được một người mà thôi.”
Hy vọng trong đáy mắt Thẩm Vãn Tình tan biến.
Cô biết là không thể trông cậy vào lòng tốt của tên này mà.
Hai ngày này, Thẩm Vãn Tình sống vô cùng thoải mái.
Người của Huyền Thiên Các rất hiểu đạo đãi khách, điểm tâm đưa đến phòng của cô chưa trùng lặp một ngày nào.
Tuy rằng không biết rốt cuộc Phong Dao Tình đã tự bổ não cái gì nhưng quan hệ của hai người quả thực đã hòa hoãn đi nhiều.
Vì thế mấy ngày nay, ngày nào Thẩm Vãn Tình cũng ngủ, ngủ dậy thì ăn cơm, sau đó đến hoa viên canh cái bóng đèn Tằng Tử Vân, quấn lấy nàng ta luyện kiếm học thuật trừ yêu, sau đó buổi tối thì ngồi tiếp Tạ Vô Diễn chạy đến phòng mình chơi cờ hoặc uống trà.
Đối mặt với việc Tạ Vô Diễn cứ nửa đêm không ngủ được lại chạy đến tra tấn mình, lúc đầu Thẩm Vãn Tình còn lo lắng đề phòng, sau tập mãi thành quen, thậm chí còn mở sẵn cửa cho hắn đi vào, tránh việc hắn thình lình xuất hiện trong phòng dọa cô sợ chết khiếp.
Tuy rằng không biết Tạ Vô Diễn muốn làm cái gì, nhưng có vẻ tạm thời hắn sẽ không giết cô.
Gần đây, có lẽ là do quấn lấy Tằng Tử Vân luyện kiếm, Thẩm Vãn Tình phát hiện tu vi của mình đã tiến bộ một chút.
Biểu hiện cụ thể ở việc cô có thể nằm trên giường dùng tinh thần lực khống chế điểm tâm bay đến trước mặt mình, không cần xuống giường cũng có thể ăn uống thỏa thích.
Rất nhanh đã đến ngày xuống núi.
Quan hệ của Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình lại hòa hảo như ban đầu, đứng trước xe ngựa còn nâng nâng đỡ đỡ nhau, nhìn vô cùng giống một đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Tằng Tử Vân thì đang làm nũng trong lồng ngực của cha mình, vị trưởng lão lúc nào cũng mang vẻ mặt nghiêm túc hà khắc kia giờ đây lại cười đến mức lộ ra cả nếp nhăn, ông ra sức nhét lên người con gái một đống pháp khí hộ thân đủ màu đủ loại.
Còn con chim bồ câu ngu ngốc tên Mi Mi kia thì vẫn không khác gì lúc trước.
Nó đứng trên vai Tạ Vô Diễn, gân cổ gào thét, khoa trương hệt như muốn đánh nhau một trận sống chết với Thẩm Vãn Tình vậy.
Thẩm Vãn Tình thấy nó quá ồn ào, nhân lúc đang giơ tay che miệng ngáp thì lén lút niệm một câu.
Mi Mi đang thao thao bất tuyệt mấy lời mắng chửi thô tục đột nhiên im bặt.
Thuật khóa thanh.
Đây là loại pháp thuật đầu tiên mà Thẩm Vãn Tình học được sau khi tu vi tăng tiến thêm một chút.
Thế giới cuối cùng cũng trở nên an tĩnh, lần đầu tiên cô lĩnh ngộ được niềm vui của nhân sĩ tu chân.
Mà bên kia, cuối cùng Tằng Tử Vân đã làm nũng xong với cha của mình, chân vừa nhấc lên đã muốn chạy về phía Kỷ Phi Thần: “Kỷ đại ca, muội muốn ngồi cùng huynh…”
Nhưng nàng ta còn chưa nói xong đã bị Thẩm Vãn Tình túm cổ xách về.
“Ta muốn ngồi cùng cô nương mà.” Thẩm Vãn Tình giỏi nhất là làm nũng, cô vươn tay khóa chặt cánh tay của Tằng Tử Vân, ngọt ngào nói: “Tằng cô nương là người bạn đầu tiên mà ta quen ở Huyền Thiên Các, vậy cô nương ngồi cùng ta ở chiếc xe ngựa thứ hai nhé?”
Sao cô có thể thả đồng chí nữ phụ này đi làm bóng đèn được chứ!
“Quan hệ của hai người tốt như vậy từ khi nào thế?” Phong Dao Tình xốc màn xe lên, nhìn thoáng qua bên ngoài, cười dịu dàng: “Tử Vân, vậy muội ngồi cùng muội ấy nhé!”
Tằng Tử Vân: Ai có quan hệ tốt với nàng ta cơ? Bọn ta không hề thân nhau!
Nhưng Thẩm Vãn Tình không hề cho nàng cơ hội giải thích, cứ như vậy túm nàng lên xe ngựa, tiện thể còn túm cả Tạ Vô Diễn đang đứng bên cạnh hóng drama lên luôn thể.
Vì thế trên chiếc xe ngựa này bỗng nhiên xuất hiện một tình huống vô cùng kỳ quái.
Cả đường đi Tằng Tử Vân đều rất tức giận, nàng ta chỉ quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không thèm nhìn Thẩm Vãn Tình.
Tạ Vô Diễn khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi, môi mỏng mím chặt, không nói một lời.
Con bồ câu ngu ngốc kia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Vãn Tình, nhưng lại không dám ồn ào đánh thức Tạ Vô Diễn, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác bắn phá Thẩm Vãn Tình.
Nhưng Thẩm Vãn Tình lại vô cùng vui mừng, cô thảnh thơi ngồi xem quyển họa bản của mình, ăn đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn trên xe, nhân tiện còn uống mấy hớp cam lộ đặc chế của Huyền Thiên do phòng bếp chuẩn bị.
Một lúc sau, Thẩm Vãn Tình thấy người bên cạnh có động tĩnh, nhưng cô không thèm để ý, miệng cắn điểm tâm, tay lật lật sách.
Cho đến khi hơi thở kia ngày càng đến gần, hô hấp phả nhẹ bên tai cô làm cô không thể làm lơ được nữa.
Cô quay đầu, ngước mắt một cái đã đụng phải đôi mắt không gợn sóng của Tạ Vô Diễn.
Không biết là do vừa mới thức dậy hay là do lý do nào khác, đôi mắt của Tạ Vô Diễn có một ít tơ máu nhưng lại không có vẻ gì là mỏi mệt, ngược lại toát ra lệ khí làm cho người ta không rét mà run.
Lâu lâu rồi Thẩm Vãn Tình không nhìn thấy bộ dạng này của hắn, vì vậy cô hơi sửng sốt, mãi không phản ứng lại được. Hắn ngồi im một lúc không nói gì, Thẩm Vãn Tình xấu hổ nuốt nuốt nước miếng, chỉ chỉ miếng điểm tâm cho đỡ ngại: “Ăn không?”
Tạ Vô Diễn cứ nhìn cô như vậy, không nói muốn hay không.
Có lẽ là bị hắn nhìn chăm chú quá, Thẩm Vãn Tình cầm luôn miếng điểm tâm đưa đến trước mặt hắn.
Lại một hồi im lặng.
Tròng mắt đen nhánh của Tạ Vô Diễn không có tí cảm xúc nào nhưng lại có thể làm cho người ta rợn tóc gáy. Hắn ngừng lại hồi lâu, sau đó mới chậm chạp chuyển tầm mắt ra chỗ khác, cúi đầu, cắn miếng điểm tâm Thẩm Vãn Tình đang cầm trên tay.
Hắn nhai nhai, nuốt xuống, ngay cả ăn cũng vô cùng thong thả.
Thẩm Vãn Tình ngẩn ra.
Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại.
Giọng nói của Kỷ Phi Thần truyền đến, ngay sau đó màn xe cũng bị vén lên: “Tạ công tử, hình như phía trước xảy ra chút chuyện.”
Cơ hồ ngay lúc màn xe bị nhấc lên, lệ khí nơi đáy mắt của Tạ Vô Diễn bỗng biến mất sạch sành sanh.
“Ta đi xem cùng huynh.” Hắn đứng lên.
Tằng Tử Vân nhìn thấy Kỷ Phi Thần, ánh mắt sáng lên, lập tức nói: “Kỷ đại ca, muội cũng muốn đi cùng huynh.”
Thẩm Vãn Tình tay mắt lanh lẹ kéo người ở lại.
Luyện kiếm cùng Tằng Tử Vân lâu như vậy rồi, thực lực của người này đến đâu cô vô cũng rõ ràng. Nếu thật sự gặp phải chuyện gì, chắc chắc 80% Kỷ Phi Thần sẽ ra tay anh hùng cứu mỹ nhân.
Kỷ Phi Thần đương nhiên cũng biết đạo lý này, nhíu mày nói: “Tiểu Vân, muội ngồi trong xe ngựa đi.”
Tằng Tử Vân buồn bã suy sụp ngồi khoanh tay trong xe ngựa.
Sau khi hai người kia đi được một lúc, Tằng Tử Vân cuối cùng cũng không nhịn được liếc mắt nhìn Thẩm Vãn Tình một cái, sau đó nói: “Ê, có phải cô thích Kỷ đại ca không?”
Thẩm Vãn Tình: “?”
“Đừng làm bộ làm tịch.” Tằng Tử Vân chỉ vào cô, nói năng hùng hồn: “Từ lâu ta đã nghe nói cô năm lần bảy lượt ngáng chân Phong tỷ tỷ, ngày nào cũng giả bộ yếu đuối đáng thương trước mặt Kỷ đại ca. Bây giờ chắc chắn là cô đang ghen tị ta thân thiết với Kỷ đại cả cho nên mới ngăn cản không cho ta và huynh ấy ở chung.”
Thẩm Vãn Tình lười đôi co với nàng ta, thuận miệng đáp lại: “Không hề.”
“Không hề?” Tằng Tử Vân càng được nước làm tới: “Hừ, lát nữa ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô trước mặt Phong tỷ tỷ.”
Những lời này cuối cùng làm Thẩm Vãn Tình chú ý, cô hít sâu một hơi, quay đầu mỉm cười: “Cô đừng hiểu lầm, Tằng cô nương, ta đã có người mình thích rồi.”
“Người mình thích?” Tằng Tử Vân vẻ mặt không tin: “Ai?”
Nàng ta hỏi câu này làm cho Thẩm Vãn Tình không trả lời được.
Từ lúc xuyên không đến nay, cô cũng chỉ quen có vài người.
Suy đi nghĩ lại mấy lần, người đáng tin cậy nhất có thể làm cho Tằng Tử Vân tin phục chỉ có một.
“Tạ Vô Diễn.” Thẩm Vãn Tình nói.
Nam phụ là khối gạch, chỗ nào thiếu thì đem ra xây bù vào.
Huống chi bây giờ người ta đâu có ở đây, dù sao cũng không nghe thấy.
“Vậy sao?” Một giọng nam thong thả truyền đến.
“Đúng vậy đúng vậy.” Thẩm Vãn Tình gật đầu như gà mổ thóc.
Gật đầu xong mới thấy sai sai.
Từ từ…
Vì sao lại là giọng nam?