Chương 65
“Bạn của ta là đệ tử cấp cao của Thiên Đạo cung, không phải trước đây ma nữ kia toàn liên tiếp gây chuyện làm các đại tiên môn điêu đứng không yên sao? Nhưng gần đây nàng ta lại rất an phận, sau khi Thiên Đạo cung đi thám thính thì phát hiện nàng ta hình như còn không ở trong cung điện.
Trưởng lão của Thiên Đạo cung nghĩ: Có khi nào đây là kế điệu hổ ly sơn không, thật ra ma nữ đã đến Phong Ma quật cứu tên ma đầu kia? Bọn họ bèn đến đó một chuyến. Đến rồi thì thấy đúng là có dấu vết có người từng đến đây, nhưng Thiên Đạo cung lại không cảm nhận được khí tức và thần hồn của hai tên ma đầu này. Người sống không thể nào cứu được người ra khỏi Phong Ma quật, thế nên rất có thể ma nữ kia đã chết ở bên trong.”
Phía dưới lập tức có người hỏi: “Nhỡ đâu nữ ma đầu kia đã cứu được người rồi thì sao?”
“Không thể nào. Ngay cả sư tôn của Thiên Đạo cung cũng không có thể sống sót mà rời khỏi Phong Ma quật. Nếu nàng ta có bản lĩnh lớn như vậy thì đã cứu người từ lâu rồi. Hơn nữa sức mạnh dao động lớn như vậy Thiên Đạo cung nhất định sẽ cảm nhận được.”
Vốn dĩ chỉ là suy đoán của một người nhưng một truyền mười, mười truyền trăm, cơ hồ tất cả mọi người đều tin rằng Thẩm Vãn Tình muốn cứu Tạ Vô Diễn, cuối cùng không biết lượng sức mà chết ở Phong Ma Quật. Sau đó không ai là không biết chuyện này, tiên sinh kể chuyện lại có tư liệu mà viết nên một đoạn truyện mới.
“Lúc bôi thuốc sẽ hơi đau, cô cố nhịn chút.”
“Vâng.”
Phong Dao Tình rất dịu dàng, nàng nhẹ nhàng thổi thổi vết thương trên cánh tay Thẩm Vãn Tình rồi đặt thuốc xuống: “Xong rồi, thuốc này bôi xong thì qua một đêm miệng vết thương sẽ liền lại.”
Thẩm Vãn Tình nói cảm ơn.
Tuy rằng cô nghĩ tám chín phần Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình đã phát hiện ra chân tướng nhưng nếu bọn họ không vạch trần thì cô cũng sẽ không chủ động nhắc đến.
“Yên tâm, Phi Thần sẽ chăm sóc bạn của cô thật tốt.” Phong Dao Tình nói, khẽ vỗ vỗ mu bàn tay cô nhưng đang an ủi: “Nhưng hắn… sẽ mãi như vậy sao?”
Không biết tại sao cho dù cô đang dùng một gương mặt khác để gặp Phong Dao Tình nhưng giọng nói và biểu cảm dịu dàng của nàng lại giống như đang tâm tình với muội muội ruột xa cách nhiều năm của mình vậy, thân mật đến mức làm cho cô không muốn tiếp tục nói ra những lời dối trá giấu đầu lòi đuôi kia nữa.
Thẩm Vãn Tình: “Ta sẽ không để hắn cứ mãi như vậy.”
“Ta hiểu rồi…… Vậy cô có muốn bọn ta đi cùng cô không?” Phong Dao Tình cụp mắt, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh: “Phải tìm cách để hắn trở lại như cũ, sau đó đối phó những tên yêu ma kia, rồi đảm bảo hắn không mất khống chế, một người làm những việc này quá vất vả.”
Thẩm Vãn Tình nghe xong câu này thì vô cùng kinh ngạc. Cô gần như đã hoàn toàn tin rằng Phong Dao Tình đã nhận ra cô. Tuy rằng Thẩm Vãn Tình không nghĩ màn dịch dung này có thể qua mắt được nam nữ chính nhưng cô cũng không ngờ rằng bọn họ có thể nhận ra cô nhanh như vậy.
Điều làm cô cảm thấy càng ngạc nhiên là bọn họ không hề trách móc cô cũng không chất vấn cô. Bọn họ hình như hiểu tại sao Thẩm Vãn Tình lại phải che giấu thân phận, thế nên mới không vạch trần cô. Thậm chí không cần cô mở miệng, bọn họ đã thay cô bịa ra lí do rồi.
“Ta…”
“Cô nương nhìn khá nhỏ tuổi.” Phong Dao Tình đột nhiên chuyển chủ đề.
Thẩm Vãn Tình ngẩn ra, ngước mắt nhìn nàng.
“Hình như mới chỉ sắp hai mươi nhỉ?”
“Vâng.”
“Đúng vậy.” Phong Dao Tình cười nhẹ, đôi mắt dịu dàng nhìn cô, trên mặt có ý cườu nhưng đáy mắt lại có chút chua xót: “Cô mới chỉ là một tiểu cô nương, tại sao lại muốn một mình gánh vác những chuyện này chứ?”
Nàng giống như một người chị hiền hòa, vừa oán trách vừa cảm thấy đau lòng vì đứa em rời nhà xa xứ của mình.
Thẩm Vãn Tình có thể cảm nhận được sự quan tâm của Phong Dao Tình. Sự quan tâm này làm cô thấy mũi mình hơi cay cay. Cô quay đầu đi, chun chun mũi, nhịn cảm giác này xuống.
“Hứa rồi đó, chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
“Được.”
Vừa ra khỏi phòng của Phong Dao Tình, Thẩm Vãn Tình đã nhìn thấy thân ảnh cao gầy đứng ở cuối hành lang.
Kỷ Phi Thần đứng ở đó.
Hắn ôm kiếm dựa vào lan can đối diện với Thẩm Vãn Tình, mày hơi nhăn, môi mỏng mím chặt, nhưng hắn cũng chỉ yên lặng nhìn cô như vậy chứ không hề nói một câu nào.
Dưới ánh trăng, vết sẹo trên cổ của hắn hiện lên càng thêm rõ ràng.
Hai người nhìn nhau hồi lâu.
Cuối cùng Thẩm Vãn Tình cũng không nói gì cả. Cô thoáng gật đầu xem như chào hỏi Kỷ Phi Thần sau đó trở về phòng.
Cô nhìn Tạ Vô Diễn đang ngủ say trên giường, suy nghĩ một lát rồi lấy Tu Linh thư ra.
Sau khi xảy ra chuyện, Thẩm Vãn Tình không có thời gian để đi nghe ngóng tin tức về hai người bọn họ, bởi vì lúc đó chú ấn do hệ thống đặt trên người cô không lúc nào không nhắc nhở, ép buộc cô quay lại cốt truyện chính, vì vậy cô chỉ có thể phản kháng bằng cách cự tuyệt tiếp nhận tất cả những động thái liên quan đến nam nữ chính. Thế nên đây là lần đầu tiên cô đi tìm hiểu những chuyện liên quan đến hai người họ sau khi cô rời đi.
Có rất nhiều chuyện liên quan đến bọn họ, bởi vì ma tôn hiện thế là một sự kiện kinh thiên động địa. Cho dù người ta có thích Thẩm Vãn Tình và Tạ Vô Diễn đến mức lấy hai người họ làm hình mẫu để sáng tác truyện thì cuối cùng hai người họ cũng bị coi là nhân vật phản diện, đứng ở phía đối đầu với chính đạo.
Thiên Đạo Cung muốn Huyền Thiên Các và Kỷ gia phải tỏ rõ thái độ. Tuy rằng địa vị của hai đại gia tộc này cũng không thấp nhưng đang ở thời điểm thị phi, bọn họ đương nhiên phải lựa chọn một cách thông minh.
Kỷ gia lấy lý do Thẩm Vãn Tình tu luyện tà đạo tẩu hỏa nhập ma, thông đồng làm bậy với Ma tôn xóa tên cô khỏi gia phả.
Kỷ Phi Thần không đồng ý.
“Tà đạo? Vãn Tình là do ta nuôi lớn, trên chặng đường cứu vớt thương sinh này muội ấy cơ hồ lúc nào cũng mạo hiểm lấy thân mình làm mồi nhử, dùng thuật thiêu huyết hao tổn thần hồn của chính mình. Muội ấy chỉ không muốn nghe theo lời của Thiên Đạo cung, tự tìm đường chết mà thôi, sao lại biến thành tà đạo rồi?”
Nhưng lời này của hắn đối với chính đạo mà nói chỉ có thể xem như đang viện cớ,
Trên đời này có bao nhiêu người, trong đó có bao nhiêu người quen biết Thẩm Vãn Tình? Số người quan tâm đến cô lại là bao nhiêu?
Người ta sẽ không quan tâm đến sống chết của người mà mình không quen biết.
Loại hy sinh mà chẳng liên quan một xu một hào gì đến bọn họ, vậy thì không phải là hy sinh.
Người trên thế gian chỉ biết một điều: chuyện này do Thiên Đạo cung đứng ra giải thích, mà tất cả đảng phái đều cam chịu thừa nhận lời giải thích này.
Bọn họ gọi đó là “đạo nghĩa”. Thứ có thế làm cho đại đa số người sống sót mới có thể gọi là “đạo nghĩa”.
“Thẩm Vãn Tình, con gái nuôi của Kỷ gia tham sống sợ chết, không màng thương sinh, bị ma tôn mê hoặc, có tư tình với ma tôn, vì lòng riêng mà phản bội chính đạo gia nhập ma đạo. Thiên lý bất dung, đạo nghĩa bất dung.”
Có rất nhiều cách nói.
Xem xét kỹ lại thì cách nói của Thiên Đạo cung không khác mấy cách nói của Kỷ Phi Thần, nhưng Thiên Đạo cung lại đưa ra lý lẽ phán định tính chất đúng sai ra trước, đây chính là bằng chứng phạm tội không thể chối cãi.
Ngay lúc đó Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình cũng đột nhiên hiểu ra mấy trăm năm trước Tạ Vô Diễn cũng “phản bội chính đạo gia nhập ma đạo” theo cách như thế này.
Vì thế, Kỷ gia phạt Kỷ Phi Thần tước bỏ cốt tiên, cho thế nhân một câu trả lời thỏa đáng.
Sau khi phụ thân Phong Dao Tình xuất quan, ông ta đã giam nàng trong Huyền Thiên phong, nói nàng bị ma đạo mê hoặc tâm trí, bảo nàng hãy suy nghĩ cho kỹ.
Rồi sau đó, Phong Dao Tình bội phản Huyền Thiên Các. Kỷ Phi Thần xóa tên của mình khỏi gia phả của Kỷ gia.
Hai việc này vô cùng ồn ào tai tiếng, nhưng dù sao hai người này cũng đã hàng yêu trừ ma nhiều năm, hình tượng trong mắt thế nhân rất tốt. Hơn nữa tuy rằng nói hai người này đã phản bội nhưng dù sao bọn họ cũng là hai người ưu tú nhất của gia tộc, sau khi hai bọn họ bỏ đi cũng vẫn luôn tìm kiếm Cô Quang kiếm, trên đường đi tìm cũng đã giúp đỡ không ít người.
Chính vì thế nên tuy rằng người giang hồ cũng lên án bọn họ nhưng lại không đến mức gay gắt như đối với Thẩm Vãn Tình.
Đọc đến đây, Thẩm Vãn Tình như đã hiểu ra: “Thế nên đây chính là nguyên nhân mà chú ấn trên người ta lâu rồi không phát tác nữa sao?”
[Đúng vậy.]
Đây là lần đầu tiên hệ thống đáp lại lời cô sau một thời gian im lặng.
[Chú ấn là hình phạt mang tính cưỡng chế, không thể hủy diệt, không thể tiêu trừ. Nó sẽ phát tác mỗi lần ký chủ phản bội mục tiêu chủ tuyến và không hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng gần đây hành vi của nam nữ chính cũng đã lệch khỏi quỹ đạo nguyên tác mất rồi.]
Thật ra việc cô tạo cơ hội để bọn họ phát triển tình cảm hoặc thay bọn họ giải quyết nữ phụ không thể thay đổi được bi kịch của hai người bọn họ.
Thiết lập tính cách của Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình là vì cốt truyện mà ra có, cho dù cho bọn họ bao nhiêu cơ hội bọn họ cũng sẽ lựa chọn như cũ mà thôi.
Thẩm Vãn Tình đã thay đổi bọn họ.
Từ thời khắc Phong Dao Tình cho Kỷ Phi Thần nuốt viên thuốc kia, bọn họ sẽ không giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
[Nhưng ký chủ, tôi phải nhắc nhở cô, để hoàn thành nhiệm vụ thì cần một điều kiện tất yếu là đánh thức Cô Quang Kiếm. Thời hạn giao hẹn của chúng ta sắp tới rồi. Nếu đến lúc đó cô vẫn không thể khôi phục được Tạ Vô Diễn thì cô sẽ không còn lựa chọn nào khác nữa.]
Thẩm Vãn Tình nhìn Tạ Vô Diễn bên cạnh mình, đứng lên: “Ta biết rồi.”
*
Nguyên tác có ghi, ngày Hạ Khuynh và Kỷ Phi Thần đại chiến, toàn bộ ải Trì Đồng đều bị huyết vân che phủ. Vô số dây leo chui từ dưới đất lên cuốn chặt lấy bá tánh.
Để nhanh chóng tăng cao tu vi của mình, Hạ Khuynh coi tất cả bá tánh là phân bón, điều khiển dây leo đâm vào người của bá tánh, điên cuồng hút lấy tinh huyết của bọn họ, cho đến khi một sinh mệnh bừng bừng sức sống chớp mắt biến thành một nắm xương khô.
Hạ Khuynh đứng trong biển máu, bị hoa đằng vây quanh, cười như điên dại.
Trận đại chiến kia kéo dài ba ngày ba đâm.
Thẩm Vãn Tình nhẩm tính thời gian.
Ba ngày quá lâu, không được. Vì thế đêm đó cô bèn tới hang ổ của Hạ Khuynh.
Ánh đèn lờ mờ, trong mông lung, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người.
Một bóng người phong tình yểu điệu bước về phía người còn lại, nàng cúi người xuống khẽ hôn, đường cong lả lướt, tuy chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh nhưng cũng có thể cảm nhận được sự mê người lan tỏa khắp phòng.
Thẩm Vãn Tình thấy hơi ngại.
Người ta đang làm đại sự mà mình xông vào giết người thì có phải không được tốt lắm không nhỉ?
Nhưng đứng ở đây nhìn còn kỳ cục hơn.
Gió thổi mành động.
Sườn mặt của Hạ Khuynh hiện lên rất rõ ràng, còn người còn lại…
Kỷ Phi Thần???
Từ từ.
Không phải Kỷ Phi Thần.
Thẩm Vãn Tình nhìn kỹ lại, tuy rằng diện mạo trông rất giống nhau nhưng rất có một số điểm khác biệt nho nhỏ.
Hơn nữa càng mấu chốt là Kỷ Phi Thần 2.0 này trọc đầu.
Nhìn diện mạo này, hình như là hòa thượng?
Rất nhanh Thẩm Vãn Tình đã phát hiện ra manh mối.
Thần thái của vị hòa thượng kia ảm đạm, hơn nữa cô còn có thể ngửi thấy mùi tử thi thối rữa buồn nôn. Thứ mùi này tỏa ra từ người vị hòa thượng kia.
Hắn hẳn đã chết, hơn nữa đã chết rất nhiều năm.
Nhưng Hạ Khuynh như không cảm nhận được gì mà cúi xuống hôn hắn, sau đó dụi dụi vào người vị hòa thượng đó. Tiếng cười của nàng vô cùng trong sáng, mỗi âm tiết đều rất kêu:
“Đại sư.” Hạ Khuynh vuốt ve khuôn mặt của hòa thượng: “Ta gặp được một người rất giống chàng.”
Nàng nói, ngón trỏ chạy dọc theo ngực hắn xuống dưới. Đột nhiên, nàng cau mày, giọng nói vốn dịu dàng quyến rũ đột nhiên trở nên sắc bén điên cuồng:
“Hắn dựa vào cái gì… mà dùng khuôn mặt giống chàng như đúc kia để ra vẻ đạo mạo, hắn có tư cách gì? Ta nhất định không cho phép hắn làm như vậy.”
“Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng giết hắn được không? Chỉ cần ăn hồn phách của hắn, chàng sẽ có thể sống lại, chàng nhất định sẽ có cơ hội sống lại.”
Khuôn mặt của hòa thượng kia vẫn không có biểu cảm gì như cũ, hắn chỉ chớp chớp mắt trong chết lặng.
Thẩm Vãn Tình vừa nhìn đã hiểu.
Chấp niệm của Hạ Khuynh quá nặng nên sau khi hòa thượng chết, nàng ta cưỡng chế không cho hắn đi chuyển thế đầu thai. Nhưng hồn phách trong cơ thể hắn đã biến thành tử hồn, tuy xác thịt nhìn qua có vẻ không bị thối nát nhưng cũng chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi.
Được rồi.
Đây là một nữ phụ đầu óc có vấn đề.
Cô nhẩm tính thời gian.
Nếu về muộn thì lúc Tạ Vô Diễn tỉnh lại, hắn không thấy cô, nhỡ đâu lại đi bắt nạt tiểu nhị với người khác thì gay to.
Nhưng cảnh tượng thân thiết nóng bỏng của một người một xác trong phòng Thẩm Vãn Tình đột nhiên không biết mở lời ra sao.
Thế nên cô lễ phép gõ cửa phòng: “Xin chào, quấy rầy rồi, xin hỏi ta có thể vào trong không?”
Miệng thì nói thế nhưng cô vốn không hề cho Hạ Khuynh cơ hội trả lời, vừa gõ cửa xong thì đẩy cửa bước vào luôn, sau đó ngại ngùng gãi đầu nói: “Là như thế này, ta tới để giết ngươi.”
Hạ Khuynh: “…”
___
Meo: Chương đầu tiên sau tết, năm nay nhất định phải chăm chỉ hơn ( •̀.̫ •́)✧ các bạn thân iu, truyện gì còn chưa đến hai chục chương nữa thôi mà lại tới công chiện nữa rồi đó~~~