Chương 6
Tỷ như, cách đó không xa cặp anh em tốt kia đang cười nói không ngớt, mà Thẩm Vãn Tình đang trốn ở sau gốc cây lòng như tro tàn, một tay che ngực, suýt nữa phun ra máu.
Kỷ Phi Thần còn thấy thương cảm cho Tạ Vô Diễn vì gặp phải kiếp nạn này, thậm chí còn đưa cho hắn một cánh ô liu, mời hắn vào team trừ ma vệ đạo.
Mời hắn vào diệt trừ chính hắn hay gì.
Thẩm Vãn Tình bấm tay tính toán, cảm thấy nếu tiếp tục đứng đần ở chỗ này chẳng khác gì đang tự hành hạ bản thân. Trông cậy Kỷ Phi Thần tỉnh ngộ chẳng bằng về phòng ăn thêm mấy miếng bánh hoa quế, hưởng thụ chút niềm vui cuối cùng của cuộc đời.
Nhưng đúng lúc cô đang chuẩn bị khom lưng lén lút rời đi thì đột nhiên nghe thấy Kỷ Phi Thần nói: “Tạ công tử, thật không dám giấu giếm, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Nhờ Tạ Vô Diễn?
Nhờ cái gì?
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ đáng chết của phụ nữ, Thẩm Vãn Tình dừng bước, lại lần nữa vòng về sau gốc cây, dựng tai lên nghe ngóng.
“Tạ công tử có lẽ cũng đã nghe nói chuyện về Họa Bì Quỷ rồi. Từ đó đến nay, con yêu tinh này đã làm vô số người bị thương. Kỷ mỗ tất nhiên không thể tiếp tục để mặc cho nó tàn sát người vô tội được nữa.” Kỷ Phi Thần vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói toát lên vẻ lo lắng: “Chỉ là Vãn Tình bị thương mới lành, tu vi còn thấp. Cho nên, Tạ công tử có thể đi cùng bọn ta, thay ta bảo vệ muội ấy được không?”
Điển hình của việc đang hít drama thì hít phải drama của chính mình, Thẩm Vãn Tình suýt nữa tắt thở tại chỗ.
Cô có cần ai bảo vệ đâu cơ chứ!
Đến lúc đó Tạ Vô Diễn vừa nhìn thấy Họa Bì Quỷ, hai tên ma đầu đều muốn giết cô này chắc chắn sẽ liên minh với nhau, tranh nhau tận tay lột da cô mới đúng.
Thẩm Vãn Tình đau khổ, bánh hoa quế cũng ăn không nổi nữa.
Nhưng mà nghĩ lại, trong nguyên tác đoạn này Tạ Vô Diễn chưa xuất hiện. Theo đó có thể suy đoán, có lẽ hắn sẽ cự tuyệt thỉnh cầu của Kỷ Phi Thần.
Vì thế Thẩm Vãn Tình lập tức bùng cháy hy vọng, chờ mong nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Vô Diễn, chờ mong hắn nói ra hai chữ “từ chối”.
Bàn tay Tạ Vô Diễn vuốt ve quân cờ trên bàn, khóe môi hơi cong: “Được.”
Thẩm Vãn Tình:… Hy vọng bị dập tắt.
“Đa tạ tạ công tử giúp đỡ.” Kỷ Phi Thần chắp tay nói lời cảm tạ.
“Không cần cảm tạ ta.” Tạ Vô Diễn ngừng lại, ánh mắt hơi lóe, ra vẻ vô tình lướt qua chỗ Thẩm Vãn Tình đang trốn: “Dù sao thì Tẩm cô nương cũng đã từng cứu mạng ta.”
Ngay từ lúc đầu, hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của Thẩm Vãn Tình ở nơi này. Đối với hắn mà nói, kỹ thuật ẩn thân này quả thật quá vụng về, thậm chí cô còn không che giấu hơi thở của mình.
Tạ Vô Diễn cảm thấy buồn cười, hắn thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là người nào có thể phái một tiểu cô nương như vậy đến ám sát hắn. Người này rốt cuộc khinh thường hắn đến mức nào chứ?
Thẩm Vãn Tình giật thót, cố gắng giấu mình vào bên trong.
Nhưng mà vẻ mặt Tạ Vô Diễn vẫn tự nhiên như không phát hiện ra điều gì, chỉ bình tĩnh quay ra chỗ khác, giọng nói bình thản: “Tích thủy chi ân, đương nhiên phải dũng tuyền tương báo.”
(*滴水之恩,必当涌泉相报: Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ ân đức của người ta chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng cả một dòng suối cuồn cuộn.)
Đây không phải ngữ khí muốn báo ân.
Đây rõ ràng là ngữ khí cảnh cáo chết chóc.
Thẩm Vãn Tình đột nhiên thấy, những tên nào biết chơi cờ đều là những kẻ hết sức mưu mẹo.
Vừa chơi xong một ván cờ, Kỷ Phi Thần vội vàng chạy đến thăm Phong Dao Tình.
Thẩm Vãn Tình cũng thừa dịp thị nữ tiến lên thu dọn chén trà và bàn cờ, chuẩn bị khom lưng lặng lẽ trốn đi.
Nhưng còn chưa bước được một bước, một giọng nam đã vang lên bên tai.
Giọng nói này gần như là dán sát bên tai Thẩm Vãn Tình, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng phả lên vành tai của mình. Cảm giác tê dại kia quả đúng là làm cho người ta phải rùng mình.
“Định đi đâu?”
Thẩm Vãn Tình cả người run bắn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Cô nhanh chóng lùi sang bên cạnh, theo bản năng mà ôm chặt cánh tay của mình, vẻ mặt vô cùng cảnh giác nhìn về phía Tạ Vô Diễn.
Tạ Vô Diễn chậm rãi nâng tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào giữa đôi mày của Thẩm Vãn Tình, giọng nói rõ ràng làm có ý cười lại làm cho người ta vô cớ sợ hãi: “Nghe lén sao?”
Giờ phút này mà nói mấy lời kiểu mình chỉ là vừa lúc đi ngang qua đúng là có quỷ mới tin.
Thẩm Vãn Tình chẳng có tài cán gì, chỉ được mỗi cái phản ứng nhanh, còn có mồm mép tép nhảy, bản lĩnh đổi trắng thay đen, vẽ sai thành đúng.
Cô chớp chớp mắt, nói một hơi không vấp tí nào: “Là thế này, hôm nay ta ăn hơi nhiều bánh hoa quế một chút, đang định đi bộ cho tiêu cơm thì thấy huynh và Kỷ đại ca đang chơi cờ. Ta nhìn phong cách chơi cờ của Tạ công tử vững vàng chính khí, rất có phong phạm của đại hiệp thì bội phục sát đất, trong lòng sinh ra kính trọng, không kìm được mà nhìn nhiều thêm vài lần, không phải định nghe lén, ta chỉ thấy chơi cờ cũng rất thú vị thôi.”
Câu trả lời này đúng là không chê vào đâu được, vừa khen Tạ Vô Diễn lại vừa có thể thể hiện sự vô tội và chân thành của bản thân.
Tạ Vô Diễn thoáng yên lặng, đột nhiên hiểu ra tại sao lại có người phái tiểu cô nương nhìn qua chẳng có tí bản lĩnh gì đến ám sát mình. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hơn nửa là chê nàng quá phiền toái, cho nên đổi một phương thức khác để nàng đi chịu chết.
Người ta cũng không phải đang coi thường hắn, chỉ đơn giản cảm thấy cô nương này nói quá nhiều mà thôi.
“Bội phục ta?” Hắn nhắc lại lần nữa.
Thẩm Vãn Tình gật đầu: “Ừ ừ.”
Tạ Vô Diễn: “Cảm thấy chơi cờ rất thú vị?”
Thẩm Vãn Tình tiếp tục gật đầu: “Ừ ừ ừ.”
Tạ Vô Diễn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó gật đầu: “Vậy được, ta đây chơi cờ cùng Thẩm cô nương.”. đam mỹ hài
Nói xong, hắn giơ tay ngăn thị nữ đang chuẩn bị thu dọn bàn cờ lại, bày ra tư thế mời.
Đúng là độc ác nhất phải kể đến lòng dạ của nam phụ.
Thẩm Vãn Tình có nhắm mắt lại cũng biết Tạ Vô Diễn rõ ràng đã phát hiện cô đang nói dối, đang chuẩn bị vạch trần cô rồi nhục nhã cô một cách tàn nhẫn. Không hổ là nhân vật phản diện một tay hủy diệt nhân giới làm cho sinh linh đồ thán, thủ đoạn quả nhiên làm cho người ta kinh hãi.
Thẩm Vãn Tình đến cách chơi cờ vây cũng không biết, chỉ đành quật cường phản kháng: “… Như vậy thì làm phiền Tạ công tử quá, ta thật thấy có lỗi.”
Tạ Vô Diễn đương nhiên biết Thẩm Vãn Tình đang nghĩ cái gì, giọng điệu hắn lười nhác nhưng lại chứa ý cười, rõ ràng là đang trêu đùa cô: “Nếu là Thẩm cô nương, Tạ mộ đương nhiên rất sẵn lòng.”
Được rồi.
Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi rồi mỉm cười: “Chơi cờ cũng được thôi, nhưng ta không biết chơi cờ vây.”
Tạ Vô Diễn giương mắt nhìn cô: “Vậy chơi loại cờ cô nương biết chơi.”
Thẩm Vãn Tình: “Ta biết nhưng chưa chắc Tạ công tử biết.”
Tạ Vô Diễn khẽ cười một tiếng: “Thẩm cô nương đừng coi thường ta.”
“Vậy được rồi.” Thẩm Vãn Tình ngồi xuống, bất chấp tất cả: “Chúng ta chơi cờ phi hành* đi.”
(Nguyên văn: 飞行棋 (phi hành cờ) – Airplane Chess là một trò chơi cờ chéo của Trung Quốc tương tự như trò chơi Ludo phương Tây và trò chơi Pachisi của Ấn Độ. Loại cờ này có cách chơi tương tự như trò cờ cá ngựa ở Việt Nam.)
Tạ Vô Diễn: “…?”
Dựa vào cái loại cờ phi hành chưa từng nghe qua bao giờ, Thẩm Vãn Tình thành công thoát khỏi Tạ Vô Diễn.
Trước khi đi, để cho có vẻ đúng lý hợp tình, cô còn dùng lời lẽ chính đáng mà lên lớp Tạ Vô Diễn: “Tạ công tử vẫn nên tìm hiểu nhiều hơn về cuộc sống dân sinh mới phải, loại cờ phi hành này có thể tu thân dưỡng tính bồi dưỡng tình cảm giữa người với người, sao công tử lại có thể không biết được cơ chứ?”
Tạ Vô Diễn chống cằm, nhìn theo Thẩm Vãn Tình cho đến bóng nàng biến mất khỏi tầm mắt mới rũ mi, vươn tay gẩy gẩy quân cờ đen trước mặt một cách nhàm chán.
Mà bên kia Thẩm Vãn Tình chạy trối chết, sau một phen suy nghĩ cặn kẽ, sợ tên Tạ Vô Diễn tâm tình bất định kia sẽ đuổi theo vặn gãy cổ mình, cô quyết định đi tìm nam nữ chính ăn vạ.
Dù sao thì Tạ Vô Diễn vẫn còn muốn diễn vai thanh niên ba tốt*, chắc chắn sẽ không dám động thủ giết chết cô trước mặt hai người họ.
(*ở Trung Quốc, thanh niên “ba tốt” là những người có “phẩm chất tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt”.)
Nghĩ như vậy, Thẩm Vãn Tình quyết định tạm thời bỏ gác lại nhiệm vụ tác hợp cho nam nữ chính, vì cái mạng nhỏ của mình mà đi làm bóng đèn.
Nhưng mà đúng lúc này, cây cối phía sau lại phát ra động tĩnh khác thường, một loại hơi thở lạnh lẽo hỗn loạn ập tới.
Thẩm Vãn Tình hình như không hề phát giác ra điều này, vẫn tiếp tục men theo đường nhỏ đi đến phòng của Phong Dao Tình.
Con đường này phủ rợp bóng cây, vì vậy khi gió lay tiếng động phát ra vô cùng rõ ràng.
Yêu quái áng binh bất động đã lâu cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi nữa, bèn xé gió mà ra, cuốn theo một luồng khí mạnh mẽ đánh úp sau lưng Thẩm Vãn Tình.
“Rắc!”
Ngay khi đám yêu lực kia sắp chạm vào lưng Thẩm Vãn Tình, trong không trung bỗng nhiên hiện ra một kết giới cực lớn, lập tức chặn nó lại.
Sức mạnh dao động sinh ra rất nhiều linh lực làm cây cối xung quanh rung lắc ào ào.
Vạt áo màu trắng của Thẩm Vãn Tình phấp phới, tóc tai cũng bị trận gió mạnh này thổi bay để lộ ra cái cổ trắng nõn và sống lưng thẳng tắp.
Cô dừng bước, quay đầu nhìn về phía sau, vẻ mặt không mấy kinh ngạc. Chiếc vòng đeo trên cổ tay còn đang phát ra ánh đỏ lập lòe, một lúc sau mới tan đi, trở về bộ dạng ban đầu.
Kỷ gia là một gia tộc lớn, bao lớp thế hệ bồi dưỡng ra trừ yêu sư, nhất định sẽ có pháp bảo hộ thân.
Lúc trước pháp bảo trên người Thẩm Vãn Tình bị Họa Bì yêu làm vỡ. Cái vòng tay này là thứ chính tay Kỷ Phi Thần lấy xuống từ trên người mình đưa cho cô, dùng để đối phó lũ tiểu yêu thì thừa sức.
Cô bước về phía trước, ngồi xổm trước nơi yêu vật kia rơi xuống, thản nhiên chống cằm nhìn nó.
Thứ tấn công cô là là một con chim.
Lông nó có màu xám, hình dáng nho nhỏ, cái đầu tròn tròn, trông rất giống một con bồ câu.
Ngay từ lúc con chim này bắt đầu tấn công, Thẩm Vãn Tình đã cảm thấy có gì đó khác thường, bởi vì cô rất quen thuộc với hơi thở này. Lúc Tạ Vô Diễn bị trọng thương vừa mở mắt ra muốn bóp chết cô, toàn thân hắn cũng tản ra hơi thở làm cho người ta thấy lạnh lẽo này.
Nhưng mà, hơi thở này so với Tạ Vô Diễn thì yếu hơn rất nhiều, thậm chí còn không bằng một phần vạn.
Nói một cách đơn giản là, không cần nhìn cũng biết thực lực con chim này rất cùi bắp.
Cho nên Thẩm Vãn Tình thậm chí còn không muốn phí sức chạy trốn.
Nhưng yêu quái bình thường sao có thể tùy tiện xông vào Huyền Thiên Các này được chứ, có khi còn chưa bước đến cửa đã bị những hộ vệ đang canh phòng nghiêm ngặt kia phát hiện, đến hồn phách cũng bị đánh tan.
Thẩm Vãn Tình hồi tưởng cốt truyện trong nguyên tác mới đột nhiên nhớ ra, lúc Tạ Vô Diễn gia nhập team trảm yêu trừ ma này có mang theo một con vật cưng, là một con Huyền Điểu.
Nghe nói trước khi Tạ Vô Diễn bị phong ấn, con Huyền Điểu này chính là thủ hạ đắc lực của hắn.
Nhưng do Tạ Vô Diễn ngủ say, linh lực của Huyền Điểu cũng bị giảm hơn phân nửa. Đến khi phong ấn của hắn bị giải trừ, nó mới lần theo hơi thở của hắn mà đến đây.
Cho nên bây giờ, con Huyền Điểu này cùng lắm chỉ là một con chim biết nói tiếng người mà thôi. Hơn nữa bởi vì phần lớn linh lực đã tiêu tán cho nên hơi thở của nó vô cùng mong manh. Vả lại tộc Huyền Điểu cũng không phải là yêu mà là một loại thần điểu thượng cổ cho nên mới không bị người của Huyền Thiên Các phát hiện.
Thẩm Vãn Tình vươn tay, nhấc cái chân của Huyền Điểu lên, vẻ mặt ghét bỏ.
Thật sự rất giống bồ câu.
Sau đó con bồ câu này bắt đầu lải nhải: “Ngươi lại dám dùng pháp bảo! Đê tiện! Ngươi là ai, sao trên người ngươi lại có hơi thở của chủ nhân? Mau nói đi! Chủ nhân của ta bây giờ đang ở đâu? Ta nói cho ngươi biết, chờ ta khôi phục chân thân nhất định sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi, loài người yếu ớt các ngươi lại dám cả gan khiêu khích tộc Huyền Điểu của chúng ta, ta nói cho ngươi… ưm ưm ưm!”
Thẩm Vãn Tình cảm thấy ồn ào, vậy nên tiện tay xé một mảnh vải xuống, nhét vào mồm con bồ câu này, nhân tiện trói hai chân và hai cánh nó lại, xách lên tay, đi thẳng đến phòng bếp.
Đùa nhau chắc.
Cơ hội tốt thế này sao cô có thể tha cho vật cưng của Tạ Vô Diễn được cơ chứ.
Cô đánh không lại Tạ Vô Diễn chẳng lẽ còn đánh không lại một con bồ câu sao?
Huyền Điểu liều mạng giãy giụa: “Ưm ưm ưm ưm!”
Thẩm Vãn Tình: “Ồ như này nha, thông báo trước cho ngươi biết, ta chuẩn bị đem ngươi đi hầm.”
Tặng cho Phong Dao Tình canh bồ câu, nhất định có thể nhanh chóng thúc đẩy tình hữu nghị.
Huyền Điểu: “??!”