Chương 59
Đây là bài viết được lật xem nhiều nhất trong mục “Chuyện bát quái của giang hồ” trong Tu Linh thư. Bài viết này miêu tả kỹ từng chân tơ kẽ tóc trận giao chiến thảm khốc của các đại môn phái tu tiên hơn một tháng trước, hơn nữa thủ pháp miêu tả sinh động, tình cảm tha thiết nồng đượm.
“Hắn vốn là một ác ma cô độc, không ngờ rằng chỉ mới gặp nàng một lần đã hoàn toàn động lòng, kể từ đó bắt đầu cố chấp, không thể quay đầu. Vì nàng, hắn cam tâm tình nguyện trở lại Phong Ma quật, vạn năm không nhìn thấy mặt trời, lại còn cưỡng chế phá bỏ phong ấn, bảo vệ nàng chu toàn. Mà vì hắn, nàng cũng rời bỏ người thân bạn bè, bị thế nhân xa lánh…”
Bài viết này miêu tả nữ nhân thần bí làm cho Ma tôn động lòng như sau: “Nàng khuynh quốc khuynh thành, giống như trích tiên, đôi mắt hạnh long lanh xinh đẹp chỉ cần liếc một cái sẽ làm cho người ta cảm thấy thương tiếc, cảm thấy đau lòng. Da nàng như ngọc quý, mảnh mai như không có xương, giọng nói thánh thót như chim hoàng oanh vừa bay ra khỏi hang động.”
Huyền Điểu đang xem trộm Tu Linh thư. Nó dùng mỏ ngoạn lấy tờ giấy, lật qua trang bên: “Từ ngày Ma tôn vì nàng mà chết, những ký ức ngày đó trở thành tâm ma của nàng. Lòng nàng bị thù hận vây lấy, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, tâm như tro tàn…”
Huyền Điểu trầm mặc nhìn cái vị “giọng nói như chim hoàng oanh bay ra khỏi hang động, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, tâm như tro tàn” – Thẩm Vãn Tình, cách đó không xa. Cô đứng giữa vườn hoa, hai tay chống nạnh, không kiên nhẫn dùng bàn chân điểm nhịp trên mặt đất.
“Ta đếm ba tiếng, rốt cuộc là đứa nào nhổ hoa ăn thịt người của ta? Nếu không chủ động thừa nhận, hôm nay ta sẽ đem tất cả đi kho tàu cho Huyền Điểu ăn!”
“Còn nữa, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có đụng vào mấy bồn hoa trang trí trong phòng ta, rốt cuộc là ai đã bón phân cho chậu hoa trên bàn của ta hả?”
Cô dùng chú truyền âm để nói chuyện, toàn bộ cung điện đều nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Huyền Điểu: Ta là cái loại chim đói bụng ăn quàng như vậy sao??
Không biết có phải ảo giác của Huyền Điểu hay không nhưng nó cứ cảm thấy hình như trong nháy mắt mỗi một góc của cung điện đều vô thức tràn ngập áp lực. Tất cả ma tướng ở đây đều rất sợ Thẩm Vãn Tình.
Tuy rằng nhìn qua người này chỉ là một tiểu cô nương ngoan ngoãn xinh đẹp, nhưng ám ảnh tâm lí mà cô mang đến cho đám ma tướng này không kém cạnh so với Tạ Vô Diễn. Mọi chuyện bắt đầu từ ngày Thẩm Vãn Tình vừa mới đến cung điện.
Lúc vừa mới đến đây, bộ dạng của cô vô cùng thê thảm, cả người toàn máu là máu, phù chú làm cho cô đau đớn không thể thở được. Huyền Điểu vừa lôi vừa túm cô lên cái giường đá trăm năm trước Tạ Vô Diễn thường xuyên nghỉ ngơi. Sau đó cô ngủ một giấc, ngủ suốt ba ngày liền.
Ba ngày sau, sau khi tỉnh lại, cô không nói một lời mà khoác thêm áo đi dạo một vòng quanh cung điện, sau đó trầm mặc nhìn về hướng cửa sổ. Cảnh tượng này quả thật làm cho người ta nhìn mà lo lắng.
Huyền Điểu cũng rất lo lắng.
Nó nghĩ rằng, nữ nhân từ trước đến nay vẫn luôn rất cảm tính, rất có thể lần này Thẩm Vãn Tình sẽ buông xuôi, tinh thần sa sút, cuối cùng không gượng dậy nổi nữa. Huyền Điểu nghĩ mãi, cuối cùng cảm thấy không thể để cô như vậy được.
Tuy rằng nó cũng rất đau lòng nhưng Thẩm Vãn Tình người duy nhất có khả năng một lần nữa cứu Tạ Vô Diễn ra khỏi Phong Ma quật, thế cho nên cô không thể sa ngã được!
Vì thế Huyền Điểu cố nén đau lòng, thật cẩn thận bay lên phía trước: “Thẩm cô nương, điện hạ…”
“Ta có một thắc mắc.” Thẩm Vãn Tình ngắt lời nó.
“Thắc mắc gì?”
“Cái cung điện của các ngươi lớn như vậy mà chỉ có mỗi một cái cửa sổ lớn chỉ bằng cái đầu của ta, cho dù là giữa trưa ánh sáng cũng chỉ có thể chiếu đến xa nhất cách đó hai mét, còn lại thì tối thui. Loại thiết kế thiên tài như vậy là ý tưởng của ai thế?”
Huyền Điểu: “…”
“Còn nữa, tại sao giường lại cứng như thế?”
“Mấy cái này thì thôi bỏ đi, nhưng cả một khoảng đất lớn như vậy mà các ngươi lại chỉ xây một cái cung điện thôi sao?”
“Đèn thì vừa bụi vừa hỏng, đã mấy trăm năm rồi các ngươi không quét tước vệ sinh vậy?”
Huyền Điểu cuối cùng cũng có cơ hội chen mỏ vào: “Là thế này, cung điện này chỉ có hai người là ta và điện hạ, cho nên không ai quét tước vệ sinh gì cả.”
Thẩm Vãn Tình: “Ta hiểu rồi.”
Vì thế ngày hôm sau cô bèn đi ra ngoài bắt vài tên yêu ma quỷ quái dưa vẹo táo nứt về ném trước cửa cung điện.
“Đây là gì?” Huyền Điểu hỏi.
Thẩm Vãn Tình: “Ma tướng.”
Huyền Điểu: “Chúng nó có ích gì?”
“Quét tước vệ sinh, cải tạo cung điện.”
Huyền Điểu hoảng sợ: “Cô bắt chúng về kiểu gì vậy?”
Thẩm Vãn Tình: “Lấy lý phục người.”
Huyền Điểu nhìn một đám yêu quái và minh ma mặt mũi bầm dập đang nằm ngay đơ trên đất, miệng mồm xuýt xoa kêu đau trước mặt mình, rơi vào trầm tư.
Sau khi bị cuộc giao chiến kia kích thích, tu vi của Thẩm Vãn Tình tiến bộ vượt bậc, hơn nữa cô đã sử dụng được thuật thiêu huyết một cách thuần thục, hơn nữa trong cơ thể của cô còn có một ít linh lực của Tạ Vô Diễn. Nếu không gặp phải đối thủ quá mạnh thì cơ bản cô đều có thể tự giải quyết. (Xin hãy đọc ở wattpad @xiao_ming_ming hoặc facebook page Xuy Mộng Đáo Tây Châu – Quotes Cổ Đại để ủng hộ editor. Nếu bê bản edit đi mà không xin phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân!)
Lúc đầu cũng có vài tên yêu ma nhãi ranh đến trước cung điện khiêu khích. Thẩm Vãn Tình giết mấy tên, bắt sống mấy tên, sau đó làm bộ có lòng tốt thả chạy mấy tên, lúc chúng nó mệt như cẩu tưởng đã trốn thoát trót lọt thì lại xách chúng nó về, sau đấy lại thả cho chúng nó chạy lần nữa. Không bao lâu sau, chẳng ai dám đến trước cung điện quấy rầy nữa, thậm chí một đám yêu quái còn tình nguyện quy phục cô.
Vì thế, Thẩm Vãn Tình chỉ huy này đám “ma tướng” này bắt đầu trang hoàng lại cung điện. Đầu tiên là tổng vệ sinh, sau đó xây cửa sổ cho cung điện, làm cho cung điện càng đón nhiều ánh sáng càng tốt, rồi đến lát gạch, bổ sung thêm rất nhiều đồ trang trí và cây xanh. Đặc biệt, cái giường đá kia đã được trải thêm đệm tơ tằm và màn trướng bằng lụa sa, còn đặt thêm vài cái trường kỷ.
Sau đó Thẩm Vãn Tình đi vào vườn hoa của Tạ Vô Diễn. Lúc này cô mới phát hiện cô chẳng biết đám hoa cỏ này là giống gì, hơn nữa một trăm năm qua không có ai chăm sóc, chúng nó cái thì héo queo cái thì chết khô.
Huyền Điểu an ủi nàng: “Điều này rất bình thường. Đám hoa này của điện hạ đều rất quý giá, hơn nữa lại còn khó chăm sóc.”
Thẩm Vãn Tình: “Phải chăm sóc chúng nó như thế nào?”
“Chỉ biết là rất khó.” Huyền Điểu nghĩ nghĩ: “Cách thức cụ thể chắc chỉ có hoa yêu ở sâu trong núi Du Nam biết thôi, hơn nữa hoa yêu rất am hiểu cách thức chăm sóc đám thực vật này.”
Thẩm Vãn Tình: “Ồ, đơn giản, ta hiểu rồi.”
Huyền Điểu:…? Đơn giản như thế nào cơ?
Vì thế đêm đó, Thẩm Vãn Tình rời khỏi cung điện. Mấy ngày sau nó nhìn thấy cô xách hoa yêu Tiểu Hồng đang khóc hu hu quay trở lại.
Huyền Điểu:…
Không biết tại sao nó cứ cảm thấy nữ nhân này càng ngày càng giống Tạ Vô Diễn.
Mấy ngày sau Thẩm Vãn Tình phát hiện ra phía sau cung điện có một cái tiểu lâu, vì thế cô hỏi: “Chỗ này ai ở vậy?”
Huyền Điểu vô cùng tự hào mà ưỡn ngực ngẩng đầu: “Hậu cung.”
Thẩm Vãn Tình: “?”
Cái gì cơ? Ngươi nói lại lần nữa ta nghe xem?
Huyền Điểu giải thích: “Cái này là ta xây cho điện hạ đấy! Tuy rằng trước nay chưa có ai ở trong này nhưng ta thấy cường giả như điện hạ cần phải có một cái hậu cung.”
“Ngươi nói đúng.” Thẩm Vãn Tình mỉm cười tỏ vẻ tán đồng.
Ngày hôm sau cô lại lôi một đám yêu ma quỷ quái mặt mũi dữ tợn dáng người cao lớn thô kệch hữu lực vô sắc đến nhét vào “hậu cung”, sau đó nói với Huyền Điểu: “Ngạc nhiên không? Bây giờ đây chính là hậu cung của ngươi.”
Huyền Điểu:… Nữ nhân đúng là đáng sợ thật.
Một thời gian sau, bắt đầu có ma tướng to gan suy đoán, bảo rằng có lẽ Thẩm Vãn Tình muốn chiếm lấy cái cung điện này tự lập thành một phái của riêng mình, thay thế vị trí của Tạ Vô Diễn. Nhưng Huyền Điểu biết, cô là người muốn gặp lại Tạ Vô Diễn hơn bất cứ ai.
Nhìn qua, hình như Thẩm Vãn Tình lúc nào cũng bận rộn. Cô bận trồng hoa, bận tu sửa cung điện, bận đổ đầy trước vào cái hồ cạn khô sau đó thả cá vào nuôi, bận treo đầy hoa đăng trên lầu cao, thậm chí bận chỉ huy đám ma tướng kia ngày ngày dậy sớm tập thể dục rèn luyện thân thể.
Cô giống như đã quên mất Tạ Vô Diễn, nhưng thật ra mỗi một việc cô làm đều là vì Tạ Vô Diễn.
“Đây là cái gì?”
“Lò sưởi, mi không phát hiện ra nhiệt độ cơ thể của Tạ Vô Diễn luôn rất thấp sao? Có thứ này rồi chắc chắn hắn sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Tại sao lại có một cái gối mềm một cái gối cứng?”
“Bởi vì ta thích mềm!”
“Vậy cái cứng kia thì sao?”
“Mi thật sự là sủng vật của chàng ấy hả? Đến chuyện hắn thích ngủ gối cứng cũng không biết. Chàng ấy ngủ gối cứng mới có thể ngủ ngon được.”
“Ngày nào cô cũng ngủ sớm như vậy còn thắp đèn làm gì? Còn đống hoa đăng ngoài kia nữa, hoa lòe hoa loẹt.”
“Ta đột nhiên phát hiện con bồ câu ngốc nhà mi chẳng hiểu chủ nhân của mi một chút nào cả. Mi không biết buổi tối Tạ Vô Diễn đều không ngủ được sao?”
Huyền Điểu biết, tất cả mọi người đều nghĩ rằng việc cứu Tạ Vô Diễn trở về lần nữa cơ hồ là không có khả năng, mặc dù có hy vọng thì cũng quá mức mong manh. Nhưng Thẩm Vãn Tình ngay từ lúc đầu đã tin tưởng tuyệt đối rằng Tạ Vô Diễn nhất định sẽ trở về.
Cô cầm bút nắn nót viết mấy chữ: “Ổ nhỏ của Tạ Vô Diễn” lên bảng hiệu sau đó treo lên trước điện, hơn nữa còn vô cùng đắc ý khoe với Huyền Điểu, nói rằng cái này gọi là “thư pháp”. Huyền Điểu không dám nhắc cô chữ “tổ” bị viết sai mất rồi.
Chú ấn trên người cô cứ cách mấy ngày lại phát tác một lần. Huyền Điểu chưa bao giờ nhìn thấy chú thuật nào giống như vậy, nhìn qua có vẻ mạnh không kém chú thuật phong ấn trên người Tạ Vô Diễn bao nhiêu.
Sau đó có một ngày, chú ấn kia lại phát tác. Khi đó Thẩm Vãn Tình đang thông qua chút hồn phách mỏng manh Tạ Vô Diễn để lại trên thân kiếm mà tìm kiếm tung tích của hắn ở Phong Ma quật nhưng là lại không có cách nào xác định được phương hướng chính xác.
Cuối cùng trong một chớp mắt, một luồng ánh sáng tím hướng về nơi nào đó thoáng rung lên, nhưng cũng trôi qua rất nhanh. Đây là một cơ hội hiếm có.
Nhưng đúng lúc này chú ấn lại sáng lên.
Huyền Điểu đã rất nhiều lần nhìn thấy chú ấn hình hoa sen này phát tác. Nó giống như đang dùng toàn lực để chống lại hành động của cô, cho đến khi cô chịu thua mà ngừng tay lại thì nó mới ngừng hẳn. Nhưng bây giờ Thẩm Vãn Tình không hề dừng lại.
Cô dứt khoát túm lấy một thanh đao, hơ qua lửa nóng, mắt không chớp cái nào dứt khoát xẻo một đường trên bả vai nơi có chú ấn. Cô xuống tay vô cùng tàn nhẫn, máu tươi ồ ạt chảy dọc theo cánh tay cô.
[Hệ thống nữ phụ: Ký chủ, cô đã lệch khỏi quỹ đạo nhiệm vụ hơn một tháng, xin cô hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ theo đúng tiến trình.]
Thẩm Vãn Tình mặt mũi trắng bệch, trên trán có mồ hôi lạnh to như hạt đậu, lông mi run rẩy nhưng không rên một tiếng nào, cho đến khi bả vai nơi có ấn chú máu thịt lẫn lộn cũng không hề dừng việc dùng thần hồn để cảm ứng vị trí của Tạ Vô Diễn.
[Hệ thống nữ phụ: Ký chủ không cần chống cự vô ích nữa.]
“Không có sự chống cự nào là vô ích cả.”
Nhưng cuối cùng cô vẫn là thất bại.
Thần hồn còn sót lại quá ít, không thể chỉ ra được vị trí chính xác.
Cô phun ra một ngụm máu, buông thõng đao trong tay xuống.
Chú ấn vốn đã bị khoét ra một lần nữa lại hiện lên trên bả vai trái, rõ đến mức như đã khắc vào tận xương.
Thẩm Vãn Tình nhắm mắt lại, đầu dựa vào ghế, ném thanh đao trong tay lên bàn, cánh tay còn lại vắt qua trán.
Huyền Điểu thật cẩn thận hỏi: “Thẩm cô nương, chúng ta…”
“Chơi cờ phi hành với ta đi.” Thẩm Vãn Tình buông tay, ngồi dậy, mở to mắt: “Buổi tối ta không ngủ được.”
Huyền Điểu từng chứng kiến điện hạ nhà mình cùng cô chơi cái trò chán ngắt này rất nhiều lần. Thẩm Vãn Tình hôm nay rất may mắn, từ đầu đến giờ cô đều tung được sáu. Huyền Điểu chỉ vừa mới bắt đầu, cô tung bốn lần đã đến được đích.
Huyền Điểu chơi không nổi nữa: “Cô gian lận!”
“Mi chơi ngu thì có!”
“Ta không tin! Cô ném lại thử xem!”
Thẩm Vãn Tình tung xúc sắc thêm lần nữa. Lại là sáu. Nhưng bây giờ Thẩm Vãn Tình đột nhiên lại thấy lạ.
Con xúc sắc kia được bao bọc bởi một tầng ánh sáng tím vô cùng mỏng manh. Cô rất quen thuộc với sức mạnh mà nó đang phát ra. Đó là linh lực của Tạ Vô Diễn.
Lần đầu tiên Thẩm Vãn Tình chơi cờ với Tạ Vô Diễn, lúc cô giận dỗi vì mình luôn xui xẻo tung ra mấy con số thấp, hắn đã hạ loại pháp thuật này. Chỉ cần cô dùng con xúc sắc này thì muốn được số nào sẽ được số đó. Loại pháp thuật này trừ việc có thể dỗ cho cô vui vẻ ra thì không còn tác dụng nào khác.
Thẩm Vãn Tình nắm chặt con xúc sắc kia sau đó dùng một tay ôm lấy đầu mình, một tay khác bụm miệng, cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc thành tiếng.
Cuối cùng Huyền Điểu cũng nhìn thấy cô khóc.
Lúc thu phục những yêu ma quỷ quái kia cô không khóc, lúc khoét thịt xẻo lấy chú ấn cô không khóc, nhưng cô lại vì một con xúc sắc nho nhỏ khóc thê thảm như vậy.
Cô nói: “Ta muốn cứu Tạ Vô Diễn.”
“Ta muốn gặp chàng ấy.”
…
[Hệ thống nữ phụ: Kiểm tra yêu cầu của ký chủ. Để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống lấy tin tức ra trao đổi, ký chủ muốn xem thông tin hay không?]
_____
Meo: Hãy tin tưởng tôi, đây là truyện ngọt, truyện ngọttttttt