Chương 29
Tạ Vô Diễn chống cằm nhìn cô chốc lát, mắt cũng không chớp, sau đó hắn làm như chưa nhìn thấy gì rồi bình tĩnh đưa mắt nhìn ra chỗ khác.
Làm nũng thất bại.
“Tạ đại ca.” Thẩm Vãn Tình bắt đầu dỗ hắn, thậm chí bắt đầu đánh tráo khái niệm mà điên đảo trắng đen: “Huynh xem, con yêu quái này giết nhiều người như vậy, huynh can đảm nghĩa hiệp lương thiện như vậy, chắc chắn không nhẫn tâm ngồi yên mặc kệ đúng không?”
Nhưng đánh tráo khái niệm nhét chữ vào mồm cũng phải xem đối tượng đang áp dụng là ai. Cô đang áp dụng với một tên phản diện, tất nhiên là chẳng có tác dụng gì rồi.
Như một lẽ đương nhiên Tạ Vô Diễn nói: “Ta nhẫn tâm.”
Thẩm Vãn Tình: “Không, huynh không nhẫn tâm, huynh là một hiệp khách lòng mang thiên hạ.”
Tạ Vô Diễn: “Vậy từ bây giờ ta sẽ thay đổi.”
… Tuyệt.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vãn Tình không nói lại được hắn. Cô không ngờ mới có mấy tháng mà Tạ Vô Diễn đã học được tinh túy trong kỹ năng mồm mép tép nhảy của cô.
Nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, diễn vai một tên khách làng chơi trước mặt nhiều người như vậy thật sự rất xấu hổ. Hơn nữa các cô nương của Mãn Nguyệt Lâu nhiệt tình như vậy, nhất định sẽ bị sờ mó, nhỡ đâu có ai truyền chuyện này ra ngoài thì rất tổn hại đến hình tượng chuyên nghiệp của một đại ma vương như hắn.
Vì thế Thẩm Vãn Tình quyết định cho hắn thêm một cơ hội lựa chọn: “Ta hiểu mà. Nếu Tạ đại ca không muốn diễn vai khách thì ta có thể đổi vai với huynh. Ta thấy Mãn Nguyệt Lâu vẫn còn vài vai nữa hợp với huynh đấy, vì thế ta chỉ có thể đành chịu thiệt mà đóng vai khách nhân thôi.”
Tạ Vô Diễn: “?”
Hắn vừa nghe thế thì thong thả quay đầu lại, mắt nheo nheo, vẻ mặt nguy hiểm như muốn nói: “Có phải nàng không muốn sống nữa hay không?”
Thẩm Vãn Tình một giây đã bị khuất phục, rụt cả người về, cam chịu giơ tay đầu hàng: “… Ta nói giỡn thôi, giỡn thôi.”
“Tạ huynh vẫn còn bệnh chưa khỏi, bảo huynh ấy làm như vậy đúng là hơi làm khó huynh ấy.” Kỷ Phi Thần mở miệng giải vây, hắn suy nghĩ kỹ một phen, sau đó thở dài: “Nếu như vậy, vẫn nên để ta…”
“Nếu cô nương không ngại, tại hạ có thể diễn cùng cô.”
Hà phương sĩ đột nhiên xen vào, hắn ngồi xuống cạnh Thẩm Vãn Tình, cả người nồng nặc mùi rượu, mềm nhũn như không xương nằm liệt trên ghế, ngáp một cái: “Ngày nào ta cũng chè chén say sưa ở đây, so với những người khác thì ta thích hợp hơn cả.”
Thẩm Vãn Tình thấy đây là một ý kiến hay, vừa không bị Tạ Vô Diễn dùng ánh mắt tử vong uy hiếp, vừa không làm Phong Dao Tình suy nghĩ nhiều. Trong chớp mắt Hà phương sĩ trong mắt cô không phải là một tên đạo sĩ không đáng tin mà bỗng chốc trở thành một người mang hào quang vạn trượng.
Cô xoay người, cảm động nghẹn ngào: “Làm phiền huynh quá.”
“Không phiền không phiền.” Hà phương sĩ cười to, hắn nhìn lâu chủ ngồi trên vị trí chủ tọa sau đó chậm rãi nói: “Lâu chủ, ngài đã nói với bọn họ những người đó chết như thế nào chưa?”
Gì?
Hắn vừa nói xong, mọi người nghi hoặc nhìn lâu chủ.
Lâu chủ nhíu mày, hình như cũng cảm thấy rất khó mở lời: “Đây cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm, chỉ là trạng thái tử vong của những người này đều rất…”
Nàng suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra được một từ thích hợp: “Bất nhã.”
Thì ra không biết tại sao, cho dù là khách làng chơi hay cô nương bán hoa thì bọn họ đều chết trong lúc đang “sung sướng” nhất. Không hề có bất cứ dấu hiệu gì. Chờ đến khi có người đến xem xét thì phát hiện ra người đã chết từ bao giờ, xác chết cũng phân hủy rất nhanh. Khi đạo sĩ đến xem, bọn họ nói những người này đều bị hút mất hồn phách, chỉ còn lại một cơ thể trống rỗng.
Phong Dao Tình vừa nghe, có lẽ là do cảnh tượng quá mức hương diễm, mặt nàng hơi hồng, ho khan một tiếng: “Sao lại có chuyện như thế được!”
Hà phương sĩ nhìn về phía Thẩm Vãn Tình, trong mắt có ý cười: “Cho nên, màn kịch này diễn cũng không dễ đâu.”
Thẩm Vãn Tình cảm thấy rất có lý: “Nếu như vậy, chúng ta diễn thử một lần đi…”
Còn chưa nói hết câu cô đã thấy một ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào lưng mình. Ánh mắt ấy giống như một con rắn độc liếm láp trên da thịt cô làm lông tơ cả người đột nhiên dựng đứng hết lên.
Thẩm Vãn Tình cứng đờ quay đầu, bắt gặp ánh mắt băng sương của Tạ Vô Diễn.
Cả người hắn đầy uy áp, mày nhíu chặt, tuy rằng không nói câu nào nhưng người xung quanh vẫn có thể cảm nhận được hắn đang không mấy thoải mái. Cảm giác này mãnh liệt đến mức Thẩm Vãn Tình không hề nghi ngờ việc một giây sau hắn sẽ rút đao chém người.
Sau đấy hắn rút đao ra thật.
Động tác của hắn nhanh đến mức làm người trong phòng không nhìn rõ, một làn gió sắc bén một đường xoẹt qua bên người Thẩm Vãn Tình. Cô lông tóc vô thương, nhưng Hà phương sĩ bên cạnh lại bị đứt một đoạn tóc, đai lưng lỏng lẻo cũng bị chủy thủ ghim lên trên bình phong ở phía sau.
“Tạ huynh! Huynh…!”
Bọn Kỷ Phi Thần bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc.
Hà phương dĩ mặt dại ra, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Tạ Vô Diễn vẫn ngồi nguyên trong tư thế cũ, thậm chí mắt cũng không nhìn lên. Hắn ung dung nghịch chén trà trong tay, thong thả nói: “Chỉ có tí bản lĩnh như vậy ngươi có thể bảo vệ được ai?”
Hà phương sĩ nghĩ lại mà sợ hãi, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, ấp úng mãi mới nghẹn ra được một câu: “Nói, nói cũng đúng…”
Nếu là người khác, vị Hà phương sĩ này có lẽ đã đập bàn đứng dậy quyết chiến với hắn một trận rồi. Nhưng không hiểu tại sao chỉ cần Tạ Vô Diễn liếc hắn một cái hắn đã biết đây không phải là người mà hắn có thể đắc tội được.
Nghe được lời này, Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng mỉm cười, như đã hiểu ra điều gì vậy.
Nhưng Thẩm Vãn Tình lại không biết cọng dây thần kinh nào của Tạ Vô Diễn đột nhiên lại có vấn đề. Cô nghĩ ngợi, nếu Hà phương sĩ bị dọa chạy, vậy cô sẽ lại phải diễn kịch cùng với Kỷ Phi Thần.
Vì thế cô quyết định vớt vát một chút: “Dù sao cũng là vì bắt yêu quái mà, hơn nữa không phải huynh không đồng ý sao, người ta lại tình nguyện xung phong…”
“Ta nói không đồng ý lúc nào?” Tạ Vô Diễn ngắt lời cô.
“Hả?”
Thẩm Vãn Tình sửng sốt, cô hồi tưởng lại, hình như Tạ Vô Diễn quả thật không nói không đồng ý, chỉ là gửi cho cô vài ánh mắt đe dọa trìu mến mà thôi.
… Nhưng thế còn không phải là từ chối rồi sao!
Thẩm Vãn Tình uất ức nhưng không dám tranh luận với hắn.
Tuy rằng không biết Tạ Vô Diễn lại lên cơn gì nhưng hắn đã đồng ý diễn với cô rồi. Có bạn diễn có hệ số an toàn tương đối cao cũng là chuyện tốt.
Nghĩ như vậy, Thẩm Vãn Tình không thèm so đo với tên Tạ Vô Diễn vui buồn thất thường này nữa, thậm chí còn thấy hơi cảm động. Không ngờ vị điện hạ này tính tình khó chiều như vậy lại vì cô mà hạ mình, bất chấp việc thanh danh bị bôi nhọ mà diễm kịch cùng cô.
Vì thế cô vô cùng thành tâm trưng cầu ý kiến của hắn: “Ta hiểu rồi, vậy huynh muốn diễn vai khách làng chơi hay là vai tiểu quan?”
Tạ Vô Diễn mỉm cười: “Nàng đoán xem?”
Kế hoạch bắt yêu quái ngày mai bắt đầu thực hiện.
Lâu chủ của Mãn Nguyệt Lâu rất hào phóng, tặng Thẩm Vãn Tình một đống váy vóc mà hoa khôi của bọn họ hay mặc.
Không thể không nói, mấy bộ váy này rất phù hợp với thẩm mỹ của người hiện đại. Lụa mỏng lộ lưng, chỗ nào cần lồi chỗ nào cần lõm đều có thể khoe ra một cách rất khéo léo.
Thẩm Vãn Tình cảm thấy phúc lợi này khá tốt, hơn nữa kịch bản cũng đơn giản. Dựa theo kế hoạch, tối mai cô sẽ đi cùng một dám cô nương đến đại sảnh biểu diễn, cụ thể là người ta lên sân khấu múa may, cô chỉ cần ngồi dưới vỗ tay cổ vũ là được. Sau đó Tạ Vô Diễn liền sẽ vung tiền như rác chọn cô, rồi hai người sẽ vào phòng ngồi chơi cờ phi hành.
Thẩm Vãn Tình đã thuộc lòng kịch bản này.
“Thẩm cô nương, cô có trong phòng không?”
Cách một cánh cửa, giọng nói của Giang Thục Quân truyền vào.
“Vào đi.”
Giang Thục Quân bưng chén chè hạt sen đến, giọng nói dịu dàng, hơi thẹn thùng: “Thẩm cô nương, ta thấy hôm nay mọi người vất vả một ngày nên đã mượn phòng bếp hầm chút chè hạt sen, nhân lúc còn nóng cô hãy uống đi.”
Nguyên tác từng viết rằng Giang Thục Quân là người có kỹ năng bếp núc tốt nhất trong tất cả nữ phụ. Chè hạt sen vẫn còn đang tỏa khói, mùi hương thanh nhã tỏa khắp phòng.
Thẩm Vãn Tình uống một ngụm. Quả là mỹ vị nhân gian!!!
“Đúng rồi, ta còn chuẩn bị mang cho Kỷ đại ca nữa nên không làm phiền…”
“Khoan đã!”
Giang Thục Quân vừa mới chuẩn bị đi, Thẩm Vãn Tình đã vội vàng kéo nàng ta lại, một ngụm canh sặc trong cổ họng làm cô liên tục ho khan.
Thấy thế, Giang Thục Quân lo lắng bước lại, vỗ vỗ lưng cô: “Thẩm cô nương có việc gì muốn phân phó sao?”
Thẩm Vãn Tình nhuận nhuận giọng, định dùng lời lẽ để thuyết phục nàng ta, bóp chết hảo cảm của nữ phụ đối với nam chính: “Kỷ đại ca hẳn là đang ở cùng với Phong tỷ tỷ, bọn họ ngày thường ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, cứ để cho bọn họ ở cạnh nhau đi.”
Giang Thục Quân ngẩn ra, sau đó mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng cúi đầu, giọng nói ỉu xìu: “Vậy sao, thế nên bọn họ hai người là…”
“Đạo lữ!” Thẩm Vãn Tình bắt đầu thêm mắm thêm muối, nhân tiện còn biên ra một câu chuyện cảm động lòng người: “Hai người bọn họ từ nhỏ đã có tình cảm sâu đậm với nhau, tháng sau vốn sẽ bái đường thành thân nhưng vì hàng yêu trừ ma giữ gìn chính nghĩa cứu vớt chúng sinh mà bôn ba khắp nơi, nhiều lần suýt nữa thì sinh ly tử biệt.”
“Ta hiểu rồi.”
Giang Thục Quân gật đầu, vẻ mặt lâm lý như vừa bị tình yêu cao cả tuyệt mỹ kia làm cho cảm động: “Yên tâm, ta sẽ không đi quấy rầy họ.”
Thẩm Vãn Tình yên lòng, múc thêm một muỗng chè hạt sen.
Xem ra nữ phụ này rất dễ lừa gạt.
“Vậy Tạ đại ca thì sao?” Giang Thục Quân do dự, đột nhiên hỏi, “Tạ đại ca cũng có đạo lữ sao?”
“Phụt.”
Thẩm Vãn Tình bị sặc lần thứ hai.
Cô ho khù khụ nhìn Giang Thục Quân, yên lặng một hồi sau đó hỏi: “Ta có điều thắc mắc, Giang cô nương có vẻ cảm thấy rất hứng thú với hai người họ thì phải?”
“À thì là vì, bọn họ hiệp can nghĩa đảm tâm địa thiện lương, hơn nữa…”
Giang Thục Quân cúi đầu, gương mặt ửng đỏ: “Hơn nữa còn đẹp trai tuấn lãng.”
Thẩm Vãn Tình hiểu ngay. Đây là một kẻ mê trai. Là loại mê trai giống con gái thời hiện đại, thấy trai đẹp là có thể rụng trứng muốn đẻ con cho người ta ấy.
Thẩm Vãn Tình tỏ vẻ thông cảm.
Cô nghĩ nghĩ, tuy rằng cô không thể can thiệp được việc ai ái mộ Tạ Vô Diễn nhưng chuyện của Tằng Tử Vân đã để lại cho cô bóng ma tâm lý quá lớn. Huống chi Tạ Vô Diễn cũng không phải là người dễ chọc, nếu để Giang Thục Quân ảo tưởng, có khi cuối cùng chính cô lại gặp phải phiền phức. Thẩm Vãn Tình thấy vẫn nên bóp chết ngọn lửa tình yêu le lói này thì hơn.
Cô quyết định tìm một cái cớ. Nghĩ một hồi cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do tương đối hợp lý.
Thẩm Vãn Tình đang chuẩn bị nói ra, nhưng lại nghĩ đến điều gì, cô đứng lên, thần bí đi ra cửa, ngó đầu nhìn trái nhìn phải.
May quá, không có người.
Tạ Vô Diễn không ở gần đây.
“Thẩm cô nương đây là…” Giang Thục Quân nhìn mấy hành động này của cô, vẻ mặt khó hiểu.
Sau khi xác định xong Tạ Vô Diễn không gần đây, Thẩm Vãn Tình quay về nắm lấy tay Giang Thục Quân, vẻ mặt thành khẩn: “Thật không dám giấu giếm, ta và Tạ đại ca có quan hệ rất phức tạp.”
“Quan hệ như thế nào?”
“Huynh ấy ái mộ ta.” Thẩm Vãn Tình nói như vậy.
Ý ngoài lời là: “Cho nên cô không có cơ hội đâu.”
Giang Thục Quân: “Vậy hai người là đạo lữ sao?”
“Không phải.” Thẩm Vãn Tình thở dài, “Có rất nhiều nguyên nhân, cô không hiểu đâu, người trong giang hồ, thân bất do kỷ.”
Giang Thục Quân sửng sốt, sau đó tỏ vẻ “ta đã hiểu”: “Ta hiểu rồi, hai người nhất định là ái mộ lẫn nhau nhưng người trong nhà phản đối, cho nên chỉ có thể yêu mà không đến được với nhau?”
“…” Thẩm Vãn Tình ngừng lại, quyết định không giải thích nữa: “Cô cũng có thể hiểu như vậy.”
“Ta hiểu rồi.” Giang Thục Quân nắm lấy tay Thẩm Vãn Tình, bị câu chuyện tình yêu của họ làm cảm động: “Ta sẽ giữ bí mật.”
“…Cảm ơn.”
Thẩm Vãn Tình cứ như vậy nhìn theo bóng dáng của Giang Thục Quân, thở hắt ra một hơi.
May mà nữ phụ này dễ nói chuyện.
Sau khi giải quyết xong một vai phụ quan trọng, tâm trạng của Thẩm Vãn Tình trở nên rất thoải mái. Cô vui vẻ ngâm nga, vui vẻ bước tới cửa sổ, vui vẻ đẩy cánh cửa sổ ra… sau đó thâm tình đối mặt với Huyền Điểu – nhân vật sau khi ngửi thấy mùi chè hạt sen thì chạy tới chuẩn bị ăn chực.
Thẩm Vãn Tình: “…”
Huyền Điểu sau khi trầm mặc một hồi thì đột nhiên đập cánh loạn xạ lao vào phòng của Tạ Vô Diễn: “Điện hạ điện hạ! Nữ nhân này lại bịa đặt lung tung về ngài này!!!”
____
Meo: Ôi dồi vị họ Tạ nào đó lòng chua lè rồi đúng khômm (¬‿¬) ghen thì lói đi, giết gà dọa khỉ nàm chìiiiii