Chương 27
Mấu chốt là vị đầu sỏ Tạ Vô Diễn này còn dùng nụ cười tiêu chuẩn ba phần tản mạn bảy phần trêu chọc thêm chút lơ đãng chuyên dụng của nam chính trong tiểu thuyết cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào cô.
Cô rất muốn phản bác.
Tối nào anh cũng mò đến phòng tôi, không phải để uống trà thì cũng để chơi phi hành cờ, hơn nữa lần nào nói xấu anh cũng bị anh bắt quả tang, đây không phải là quấn lấy người ta thì là gì?
Mặc dù chưa nghe thấy tiếng cảnh báo của hệ thống nhưng cô cũng không dám nói thật. Bởi vì cô đánh không lại Tạ Vô Diễn. Điều này làm cho Thẩm Vãn Tình cảm thấy không cam lòng.
Cô suy nghĩ, so với việc đứng đây mắt to trừng mắt nhỏ cùng Tạ Vô Diễn, cô càng tình nguyện quay lại nhà giam giật đầu bứt tóc với Tằng Tử Vân.
Thẩm Vãn Tình nghĩ sao thì làm vậy. Cô lịch sự hành lễ với Tạ Vô Diễn, sau đó bình tĩnh quay người mở cửa thêm lần nữa, đối mặt với Tằng Tử Vân trong phòng. Cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của Tằng Tử Vân:
“Cô lại đến đây để làm gì?”
“Thanh lọc thể xác và tinh thần.”
“Cô đang nói mê nói sảng cái gì đấy, ta nói cho cô biết, cho dù cô…”
Nhưng Tằng Tử Vân còn chưa nói xong, cửa lại bị đẩy ra, nàng ta nhìn thấy người đến thì mắt sáng lên: “Tạ công tử, huynh tới…”
Nhưng Tạ Vô Diễn không hề cho nàng ta cơ hội nói hết câu. Hắn lạnh mặt bước tới nắm tay Thẩm Vãn Tình kéo thẳng ra bên ngoài, cũng không hề quay đầu lại mà cứ đi một mạch về phía trước. Thẩm Vãn Tình thất tha thất thểu đuổi theo bước chân của hắn: “Chậm đã chậm đã, tay ta đau.”
Tạ Vô Diễn liếc cô một cái, cô lập tức im ru, ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhưng không biết cố ý hay vô tình, Thẩm Vãn Tình hình như thấy bước chân của hắn hơi chậm lại.
Đi một quãng xa rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng la hét của Tằng Tử Vân, nhưng nàng ta nói cái gì thì cô lại không nghe rõ. Ngược lại thì đám thị vệ canh giữ trong phòng và ngoài cửa lại mục kích vô cùng rõ ràng, vì vậy ngày hôm sau cảnh tượng kinh dị cấp bậc S+ này đã có mặt trên số mới nhất của tạp chí “Chuyện bát quái ngày thường ở Huyền Thiên”.
Thẩm Vãn Tình bị Tạ Vô Diễn lôi tuột đi một đoạn dài, tuy rằng hắn đã thả chậm bước chân nhưng dù sao hắn cũng cao hơn cô tận hơn một cái đầu nên dù hắn chỉ đang bước đi rất bình thường cô cũng phải chạy theo mệt lử.
Cuối cùng, Thẩm Vãn Tình mệt bở hơi tai. Cô dừng chân, bất chấp tất cả ngồi thụp xuống ăn vạ: “Ta mệt quá rồi.”
Tạ Vô Diễn cũng dừng lại, quay đầu dùng biểu cảm: “Sao nàng lại yếu như thế chứ?” nhìn cô từ đầu xuống chân, sau khi yên lặng một lúc thì thong thả nói một câu: “Thẩm cô nương, ta trước nay không thích loại người được voi đòi tiên.”
Gì cơ?
Cô chỉ lười biếng không muốn đi bộ thôi mà, sao tự dưng lại nhận được cảnh báo cấp độ tử vong thế này?
Thẩm Vãn Tình thấy mệt mỏi nháy mắt bay mất tăm hơi, cô đứng phắt dậy chuẩn bị đi tiếp, lại nghe Tạ Vô Diễn tiếp tục nói: “Vì vậy nàng ta sẽ sống không bằng chết.”
… Ồ. ra là không phải nói cô, đang nói Tằng Tử Vân cơ.
Thẩm Vãn Tình thở hắt ra một hơi, lại tiếp tục ngồi xổm lười biếng. Nhưng cô suy nghĩ cẩn thận câu vừa rồi của Tạ Vô Diễn thì thấy sai sai, lại giật mình đứng phắt dậy: “Khoan đã, huynh không thể…”
“Quả nhiên.” Tạ Vô Diễn dường như đã đoán được cô sẽ phản đối hắn, “Mấy ngày trước nàng canh chừng ta là vì chuyện này, đúng không? Nàng không muốn cô ta chết.”
Tạ Vô Diễn đã biết tỏng từ lâu.
Hắn vốn biết, cho dù Thẩm Vãn Tình đem đến cho hắn bao nhiêu bất ngờ đi chăng nữa thì từ trong xương cốt, nàng vẫn cứ là một đại tiểu thư quang minh lỗi lạc được thế gia dạy dỗ mà lớn lên. Nàng và hắn là hai loại người hoàn toàn khác nhau.
“Ta đương nhiên không muốn nàng ta chết.”
Thẩm Vãn Tình chống nạnh, nói năng hùng hồn: “Huynh ngẫm lại xem, cả cái Huyền Thiên Các này đều biết ta và huynh thiếu chút nữa bị Tằng Tử Vân gián tiếp hại chết. Nếu nàng ta chết, hung thủ chỉ có thể là một trong hai người chúng ta. Mà động cơ của ta lớn hơn, không chừng lúc đấy bọn họ sẽ quy tội đến cái thân ta…”
Tạ Vô Diễn hơi kinh ngạc.
Hắn không ngờ đến lý do này.
“Vậy thì sao?”
“Vì vậy chúng ta cứ đi trước, sau đó mới nghĩ cách động thủ.” Thẩm Vãn Tình nhìn trái nhìn phải, lén lút thì thầm bên tai hắn: “Huynh đã từng nghe cái gọi là “chứng cứ không có mặt ở hiện trường” chưa? Chúng ta tạo ra chứng cứ không có mặt ở hiện trường, như vậy mới có thể đảm bảo thành công tuyệt đối. Ví dụ như…”
Tạ Vô Diễn chưa bao giờ nghĩ tới một yêu quái làm cho người ta chỉ nghe đến tên thôi đã sợ mất mật như mình lại có một ngày bị một tiểu cô nương chỉ bảo nên làm thế nào để giết người không để lại dấu vết.
… Thì ra nàng cũng không phải kẻ tâm địa thiện lương gì. Nàng chỉ là một tên giết người có kế hoạch tương đối chu toàn mà thôi.
Tạ Vô Diễn nhíu mày: “Thế nên không phải nàng đang muốn cứu cô ta ư?”
Thẩm Vãn Tình tỏ vẻ vô cùng đau đớn: “Thật quá đáng, thì ra ta ở trong lòng huynh là loại người như vậy.”
Tạ Vô Diễn:…
Rốt cuộc ai mới là phản diện vậy?
*
Sau khi hiện thế một lần vào nghìn năm trước, kiếm Hàng Ma bỗng biến mất không biết tung tích.
Nhiều năm qua Kỷ gia và Huyền Thiên Các nghe ngóng khắp nơi nhưng cũng chỉ thu được chút một chút tin tức. Đám người mang danh hàng yêu trừ ma này của Kỷ Phi Thần vốn là muốn dựa vào chút tin tức ít ỏi đó mà đi tìm kiếm Hàng Ma. Bước ngoặt này cũng là giai đoạn mở đầu cho quá trình lên sàn của đủ các thể loại nữ phụ phong phú đặc sắc.
Bởi vì Thẩm Vãn Tình không thể ở Huyền Thiên Các quá lâu nên hai ngày sau đám người quyết định lên đường. Trải qua mấy phen lao đao, cả nhóm bốn người người thương người tàn, cộng thêm một tên Tạ Vô Diễn đang giả vờ bị ốm, chỉ còn lại mỗi Kỷ Phi Thần là vẫn còn lành lặn khỏe mạnh. Chính vì vậy mà nhiệm vụ đánh xe, mua điểm tâm, hỏi thăm tin tức gì gì đó tất cả đều do hắn đảm nhiệm.
Phong Dao Tình xót Kỷ Phi Thần nên thường xuyên đút hắn uống nước, lau mồ hôi cho hắn, sau đó ngọt ngào tựa vào vai hắn, hoặc là cầm bánh đậu xanh cẩn thận đưa đến bên miệng hắn: “A…”
Vì thế hai người Thẩm Vãn Tình và Tạ Vô Diễn chỉ việc thoải mái ngồi ở trong xe mà thưởng thức cảnh đôi đạo lữ này anh đút cho tôi tôi mớm cho anh.
Thẩm Vãn Tình không nhìn nổi nữa.
Cô vừa quay đầu thì thấy Tạ Vô Diễn cụp mắt, lười biếng dựa vào ghế, chống cằm nhìn Phong Dao Tình, ánh mắt uể oải chán chường. Lòng Thẩm Vãn Tình hơi lộp bộp.
Hắn ghen tị hắn ghen tị hắn ghen tị!
Thẩm Vãn Tình nghĩ, nếu tâm trạng Tạ Vô Diễn tiếp tục xấu đi, không chừng sẽ lại ngáng chân Kỷ Phi Thần, sau đó lại lén lút làm gì đó xấu xa sau lưng anh ta. Vì thế cô nhìn đĩa bánh đậu xanh bên cạnh, hít sâu một hơi, cầm lên.
Nhưng mà Tạ Vô Diễn vốn không biết Thẩm Vãn Tình vừa suy bụng ta ra bụng người những gì. Hắn đang ghét bỏ hai người này, thấy hai người này quá sến súa, hơn nữa cái xe ngựa này còn không có màn che. Hắn vô cùng coi thường loại người sau khi kết làm đạo lữ thì mất hết toàn bộ sức lực, ăn uống cũng phải để người ta đút này.
Đúng lúc này, một miếng bánh đậu xanh được đưa tới bên miệng hắn.
Hắn quay sang thì nhìn thấy Thẩm Vãn Tình đang nhìn chằm chằm mặt mình, dùng ánh mắt vô cùng tha thiết và gương mặt chờ mong mà hé miệng, nói: “Nào, a…”
Tạ Vô Diễn:…?????
“Không sao, không cần khách khí với ta.” Thẩm Vãn Tình còn rất biết lấy cớ, giọng điệu vô cùng chân thành: “Tạ đại ca cảm thấy không khỏe cho nên ta chăm sóc huynh cũng là lẽ thường tình.”
Tạ Vô Diễn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi ánh mắt dừng lại trên miếng bánh đậu xanh, hắn im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Nàng lại đang diễn vở gì vậy?”
Thẩm Vãn Tình: “…”
Ấn tượng về tôi trong lòng anh đã trở nên tồi tệ như vậy rồi sao?
Cuối cùng, sau một hồi giơ tay, Thẩm Vãn Tình đã thấy cánh tay hơi tê. Cô xoa xoa bả vai, cúi đầu chuẩn bị thu tay về, nhưng đúng lúc này lại bị người ta nắm lấy cổ tay. Tạ Vô Diễn cúi người cắn miếng bánh đậu xanh kia, sau đó mới buông tay cô ra.
Hắn dùng ngón trỏ lau vụn bánh dính trên miệng rồi chậm rãi nhai nhai, chắc là cảm thấy hơi ngấy nên đôi mày cũng nhăn lại: “Khó ăn quá.”
Khó ăn anh còn ăn làm gì.
Nhưng thông qua chuyện này, Thẩm Vãn Tình đã vô cùng chắc chắn. Quả nhiên Tạ Vô Diễn đố kị Kỷ Phi Thần có người đút cho ăn, vì vậy mới sinh ra hảo cảm đối với người dịu dàng như Phong Dao Tình. Vì thế, lúc bọn họ dừng ở trạm dịch dùng cơm trưa, Phong Dao Tình gắp một đũa cá đút cho Kỷ Phi Thần: “Nào, Phi Thần, huynh nếm thử món cá này xem, không hề tanh một chút nào.”
Kỷ Phi Thần rất tự nhiên ăn miếng cá kia, sau đó cười: “Ừ, nàng ăn nhiều vào nhé.”
Tạ Vô Diễn nhìn lên.
Ta đã hiểu ta đã hiểu.
Thẩm Vãn Tình ngầm hiểu, cô nghĩ, dùng đũa của mình thì không vệ sinh chút nào. Vì thế cô đưa tay với lấy đôi đũa của Tạ Vô Diễn, gắp một miếng cá đưa tới bên miệng hắn: “Tạ đại ca cũng ăn nhiều vào nhé.”
Đám người tức khắc rơi vào trầm tư.
Ánh mắt Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình quét qua quét lại hai người hồi lâu, sau đó Kỷ Phi Thần đùa một câu: “Vãn Tình, muội cũng biết chăm sóc người khác sao?”
Tạ Vô Diễn lẳng lặng nhìn Thẩm Vãn Tình một hồi. Nàng ấy hôm nay hơi khác thường.
Tạ Vô Diễn liếc nhìn Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình đang quấn quýt, lại nhìn sang Thẩm Vãn Tình mặt đầy vẻ chột dạ những vẫn cười tủm tỉm nghe Kỷ Phi Thần nói. Ánh mắt hắn hơi trầm xuống.
Thì ra là thế. Nàng chỉ lấy hắn làm cớ để thu hút sự chú ý của người nọ mà thôi.
Đúng lúc này cách đó không xa có tiếng ồn ào.
“Bắt lấy nàng ta! Đừng để nàng ta chạy mất!”
“Răng của con đàn bà này sắc thật, cắn tao rách cả da chảy cả máu, chờ tao bắt được nó, nhất định phải cho nó một trận nhừ tử mới được!”
Ngay sau đó tiếng loảng xoảng vang lên, bàn ghế cũng rầm rầm đổ xuống. Thẩm Vãn Tình ngẩng đầu, thấy cách đó không xa ba đến năm tên đàn ông vạm vỡ đang đuổi theo một cô nương xinh xắn nhỏ nhắn. Cô nương kia nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng Kỷ Phi Thần, quần áo rách nát, trên người toàn vết thương.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Kỷ Phi Thần nhíu mày lại, đứng lên: “Ta đi xem xem.”
Thẩm Vãn Tình nhạy bén thấy có gì đó không đúng. Hình như cô đã đánh hơi thấy mùi của nữ phụ.
[Hệ thống nữ phụ: Nhắc nhở, nhắc nhở! Phát hiện nữ phụ quan trọng Giang Thục Quân, mong ký chủ chú ý, mong ký chủ chú ý!]
Giang Thục Quân.
Người này Thẩm Vãn Tình không ấn tượng lắm, bởi vì đoạn giữa của quyển sách này khá nhàm chán, cô cũng chỉ đọc qua. Nhưng cô vẫn nhớ được mơ hồ rằng đây là nhân vật bị mẫu thân bán vào thanh lâu, sau đó khi chạy trốn thì được Kỷ Phi Thần cứu. Nàng ta là thể loại nữ phụ có thân thế bi thảm nhu nhược đáng thương làm cho người ta thương tiếc chuẩn mực như sách giáo khoa.
Trong nháy mắt, Giang Thục Quân đã đến gần chỗ Kỷ Phi Thần, hơn nữa nàng ta còn lảo đảo ngã một cú rất tiêu chuẩn vào lòng hắn.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Thẩm Vãn Tình đứng phắt dậy định chắn trước mặt Kỷ Phi Thần đỡ lấy Giang Thục Quân. Nhưng không ngờ vạt váy lúc ngồi xuống lại bị Tạ Vô Diễn vô tình dẫm lên, cho nên khi đứng dậy nhanh như vậy, cả người cô lại mất đà ngã sấp về phía trước.
Tạ Vô Diễn nhíu mày, tay mắt lanh lẹ đứng dậy giơ tay túm lấy bả vai thẩm Vãn Tình. Trong nháy mắt hoán đổi vị trí, Giang Thục Quân đổ thẳng xuống lưng Tạ Vô Diễn, ngã ngồi trên mặt đất.
“Con đàn bà thối kia đứng lại cho ông…”
Đám nam nhân tục tằng kia cũng vọt lại đây, miệng vẫn còn đang mắng chửi. Tạ Vô Diễn không kiên nhẫn liếc qua bọn họ.
Có lẽ là hơi thở của tu sĩ trên người bọn họ quá rõ ràng, hơn nữa đám dân thường xưa nay vốn kiêng kỵ người tu tiên nên hắn chỉ cần liếc một cái như vậy bọn họ đã dừng lại, cũng không dám nói thêm một câu nào nữa.
Thẩm Vãn Tình nhìn Giang Thục Quân đang ngồi trên mặt đất, duỗi tay đỡ nàng ta một phen: “Cẩn thận.”
“Đa tạ cô nương.” Giang Thục Quân hai mắt đẫm lệ mông lung nói cảm ơn, ánh mắt dịch chuyển, dừng lại trên người Tạ Vô Diễn. Sau đó nàng ta nhanh chóng cúi đầu, mặt ửng đỏ: “Cảm ơn vị công tử này.”
Thẩm Vãn Tình nhìn khuôn mặt đỏ một cách kỳ lạ của Giang Thục Quân, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Từ từ.
Nhanh như vậy cô đã phải lòng người ta rồi sao? Không phải cô mới chỉ đụng nhẹ vào hắn một cái thôi sao? Hơn nữa đối tượng sao lại biến thành Tạ Vô Diễn rồi?
Là do cô đọc phải sách lậu hay là nhìn nhầm tên nam chính thế?
Thẩm Vãn Tình, Tạ Vô Diễn: Lại một ngày chồng/vợ ta hiều nhầm ta yêu thầm chồng/vợ của người khác, phải nàm sao phải nàm saooo (T_T)
1/6 vui vẻ~~~