Chương 26
Cơ thể hai người dán sát vào nhau, toàn thân nóng hầm hập, ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt giống như muốn biến bọn họ thành tro bụi.
Bây giờ Tạ Vô Diễn cũng bị ảnh hưởng bởi thuật thiêu huyết, hắn cũng sẽ cảm nhận được sự đau đớn khi bị lửa đốt mòn giống như nàng đang cảm nhận, nhưng hắn dường như không cảm thấy đau, hắn cũng không buông nàng ra mà càng ôm càng chặt, nhất là cánh tay đang đặt ở phía sau lưng Thẩm Vãn Tình.
Thẩm Vãn Tình có thể ngửi thấy mùi máu tươi trong miệng mình, cũng có thể cảm nhận được hơi thở mát mẻ của Tạ Vô Diễn, giống như một con cá đang giãy giụa trong biển lửa đột nhiên gặp được nước vậy, cảm giác đau đớn cũng dần dần rút đi.
Sức mạnh của Tạ Vô Diễn xâm nhập vào trong cơ thể cô, nhanh chóng mở ra một con đường dẫn lửa bên trong ra, đi vào cơ thể hắn.
Sau khi tiêu hao hơn phân nửa sức mạnh, Thẩm Vãn Tình không còn cảm thấy đau đớn như trước nữa. Cô bắt đầu nắm được cách khống chế linh lực hỗn loạn trong cơ thể, không để chúng điều khiển mình nữa. Cô sử dụng một chút sức mạnh, dần dần khống chế ngọn lửa đang thiêu đốt máu thịt của mình kia.
Sự hỗn loạn trong cơ thể dần dần bình ổn lại, Thẩm Vãn Tình mở mắt ra.
Xung quanh liệt hỏa ngập trời, sáng đến mức làm người ta đầu váng mắt hoa, nhưng cô lại có thể định vị vô cùng chính xác vị trí tên gián điệp của Thiên Đạo cung, kẻ giờ phút này đang đứng trên đống phế tích còn sót lại, đau khổ chống đỡ cách đó không xa.
Cả người thanh niên vết thương chằng chịt, hắn hộc ra máu tươi, sau đó khó nhọc vươn tay, đầu ngón tay huyễn hóa ra một con hạc giấy.
Huyết hạc.
Lúc hạc giấy nhiễm máu của mình, hắn lại lầm rầm đọc chú thuật, hạc giấy sẽ dựa theo sự khống chế của hắn mà truyền tin tức ra ngoài. Hắn phải báo tin cho Thiên Đạo Cung.
Thẩm Vãn Tình theo bản năng muốn ngăn cản hắn. Ngọn lửa đang vây quanh thanh niên kia dường như hiểu ý, trong đầu cô chỉ vừa mới xuất hiện suy nghĩ như vậy nó đã cháy bùng lên.
“A!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tên kia còn chưa kịp đọc xong thần chú thì đã hồn phi phách tán.
Thẩm Vãn Tình sửng sốt, cúi đầu nhìn tay mình, cảm nhận được sức mạnh đang cuồn cuộn trong cơ thể mình dần dần tan đi.
Cô vốn muốn giữ lại mạng hắn để giải thích với đám người Huyền Thiên Các, nhưng không ngờ sức mạnh này còn ghê gớm hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Nhưng đúng lúc này, đằng sau đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.
Thẩm Vãn Tình kinh ngạc quay đầu.
Tạ Vô Diễn quỳ trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp, hắn cúi thấp đầu, mái tóc đen dài dính máu che khuất khuôn mặt. Trên người hắn là lửa, vết máu đã lem lên hết mặt hắn, quần áo cũng đã bị máu tẩm ướt. Thẩm Vãn Tình biết cảm giác này vô cùng đau đớn, nhưng hắn lại không hề rên một tiếng, cũng không phát ra bất kỳ một thanh âm nào, giống như một người chết vậy.
Thẩm Vãn Tình khom người, đỡ lấy cánh tay hắn. Lần đầu tiên cô không cảm nhận được sự lạnh lẽo trên cơ thể hắn mà thay vào đó là nhiệt độ giống như vừa chạm vào một cái bếp lò làm hai tay cô nóng rẫy lên.
“Tạ Vô Diễn.” Cô nhẹ nhàng gọi hắn.
Hắn không trả lời, thậm chí mắt cũng không động đậy. Máu chảy dọc theo cổ hắn, nhỏ tong tong trên mặt đất.
“Tạ Vô Diễn!”
Thẩm Vãn Tình chau mày, giọng nói bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng, Tạ Vô Diễn cũng ngẩng đầu.
Hắn mở mắt ra, đôi mắt đỏ lòm như máu. Hắn khó khăn ngước mắt lên nhìn cô, cứ như vậy yên lặng nhìn cô, môi hơi giật giật nhưng lại không thể mở miệng nói bất kỳ chữ nào.
“Bùng!”
Bỗng dưng, ngọn lửa lại lần nữa cháy lên.
“Vãn Tình!” Kỷ Phi Thần đứng bên cạnh bỗng cảm thấy nguy hiểm: “Mau rời khỏi đó đi!”
Không được. Phải dẫn sức mạnh trong cơ thể Tạ Vô Diễn ra bên ngoài, nếu không hắn sẽ bị thiêu sống. Thẩm Vãn Tình không đi, mà đúng lúc này, Tạ Vô Diễn giơ tay chạm lên vai cô. Giây tiếp theo, cô lập tức bị Tạ Vô Diễn đẩy mạnh ra ngoài, ngã sóng soài trên đống hoang phế ở vị trí an toàn cách đó không xa.
Ánh lửa ngập trời.
Đồng tử Thẩm Vãn Tình co rụt lại. Cô còn chưa kịp nhào lên thì đã bị Kỷ Phi Thần vội vàng túm lại.
“Đừng qua đó!”
Đám đệ tử và trưởng lão của Huyền Thiên Các ra vẻ hết sức đề phòng, nhưng không ai dám tới gần. Một lúc lâu sau ánh lửa mới lụi.
Thẩm Vãn Tình vùng ra khỏi tay Kỷ Phi Thần, lao lên quỳ xuống bên cạnh Tạ Vô Diễn. Cô nhìn Tạ Vô Diễn mình đầy vết thương nằm ngửa trong vũng máu, cẩn thận vươn tay kiểm tra hơi thở của hắn.
… Không hề có hô hấp.
Không biết tại sao, Thẩm Vãn Tình đột nhiên thấy hốc mắt ươn ướt, sống mũi cay cay. Lúc sắp rơi nước mắt thì Huyền Điểu vừa trốn vào cốt giới trong lúc tình thế nguy cấp lúc nãy đột nhiên nhảy ra.
Huyền Điểu đứng bên cạnh Tạ Vô Diễn, nhào vào người hắn bắt đầu nức nở gào khóc như người vợ mất chồng, cánh cũng run lên bần bật, vô cùng đáng thương.
Thẩm Vãn Tình rơi vào trầm tư. Nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống vì cảm động lại bị nghẹn về.
Cô nhìn Huyền Điều rồi lại nhìn người đàn ông đang nằm giả chết trên mặt đất, ngồi thẳng dậy, thản nhiên phủi tay: “Chôn đi, yên tâm, ta sẽ chọn cho huynh một nấm mồ thật đẹp.”
Huyền Điểu như vừa bị sét đánh, đang khóc thút thít thì cả người đột nhiên hóa đá, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Nàng cũng nhẫn tâm thật.”
Giọng nói của Tạ Vô Diễn vang lên.
Hắn rầu rĩ cười vài tiếng mới thong thả mở mắt ra, trong mắt có ý cười, tuy rằng cả người chằng chịt vết thương như vậy nhưng ánh mắt vẫn mang ý trêu ghẹo cô. Nhìn qua, thương thế của hắn hình như cũng không nghiêm trọng lắm, ít nhất không đến nỗi chết người.
Thẩm Vãn Tình tưởng tượng lại cảnh cô tí thì đau lòng rơi nước mắt, đột nhiên thấy tức giận. Cô giơ tay định đánh một phát lên ngực Tạ Vô Diễn, nhưng lại sợ đụng đến vết thương của hắn, vì thế đột tác hơi ngừng lại, nửa đường đột ngột chuyển hướng sang cái đầu của Huyền Điểu.
Huyền Điểu sợ tới mức ngã phịch ra đất.
Tạ Vô Diễn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, mặt mày rạng rỡ nhìn cô: “Sao nàng lại đoán được?”
Thẩm Vãn Tình: “Huyền Điểu thích diễn thì thôi đi, lại còn diễn vô cùng giải trân. Huynh nhớ lại mà xem, buổi tối huynh bị thương lúc bắt Họa Bì Quỷ, có phải nó cũng diễn màn khóc tang như thế này hay không?”
… Tạ Vô Diễn lặng lẽ liếc Huyền Điểu một cái. Huyền Điểu chột dạ, lập tức trốn vào cốt giới.
Thẩm Vãn Tình vươn tay về phía hắn: “Để ta đỡ huynh đứng lên.”
“Ta không dậy nổi.” Tạ Vô Diễn nhẹ nhàng nói: “Ngũ tạng lục phủ suýt nữa bị ngọn lửa kia giày vò đến mức thoát vị. Không ngờ nàng lại lợi hại như vậy đấy.”
Một câu như vậy lại chọc đúng lòng áy náy của Thẩm Vãn Tình.
Cô lại ngồi xổm xuống bên cạnh Tạ Vô Diễn, khẽ cụp mắt, sau một hồi mới nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn huynh.”
“Cảm ơn như thế nào?”
Thẩm Vãn Tình vò đầu bứt tóc: “Hay là ta sẽ đồng ý với một yêu cầu của huynh, nhưng mà điều kiện là trong phạm vi bản thân ta có thể thực hiện được?”
“Ba yêu cầu.”
“…Một yêu cầu!”
“Ba cái.”
“…Chúng ta đều lùi lại một bước, hai cái nhé!”
Tạ Vô Diễn liếc nàng một cái từ trên xuống dưới, nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Đồng ý.”
Sau đó, hắn thong thả đứng lên, đi ngang qua Thẩm Vãn Tình đang đứng trợn mắt há mồm bên cạnh, bước về phía Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình.
Thẩm Vãn Tình đầy đầu hỏi chấm: “?”
Vừa rồi ai nói lục phủ ngũ tạng đều thoát vị hết rồi vậy?
Thật ra Tạ Vô Diễn vốn sẽ chết.
Hắn cưỡng chế phá vỡ ấn chú, sử dụng yêu lực của mình làm mồi dẫn dụ linh lực hỗn loạn trong cơ thể Thẩm Vãn Tình ra ngoài. Nhưng thể chất của Thẩm Vãn Tình quá đặc biệt.
Hồn phách và máu thịt của nàng đều là báu vật mà ma giới và nhân giới hằng mơ ước, hơn nữa Tạ Vô Diễn cho rằng, ngoại trừ Thẩm Vãn Tình, trên thế giới này không có người thứ hai có thể khống chế được sức mạnh ghê gớm này, cho nên đám lửa kia không chỉ không ảnh hưởng đến hắn mà còn ngăn chặn phong ấn trong cơ thể hắn.
“Trưởng lão! Chúng ta đã tra ra, người kia quả thật là người của Thiên Đạo Cung. Còn nữa, những người mà chúng ta phái tới canh chừng Thẩm cô nương đều bị giết, nhìn vết thương, có lẽ đều là do hắn ra tay.”
Đệ tử của Huyền Thiên Các sau khi kiểm tra xong thi thể thì vội vàng báo cáo cho trưởng lão: “Hắn dùng thuật dịch dung, có lẽ không lâu trước đó hắn đã ra tay với Vong Thanh sư đệ…”
Trưởng lão mặt xanh lét. Ông ta đưa mắt nhìn những thi thể xung quanh. Kỳ thật sau khi kim quang tráo bị vỡ, ông ta đã đoán ra được ít nhiều.
Bảo vật này thuộc sở hữu của Thiên Đạo Cung. Trưởng lão là một kẻ thông minh. Không cần nghĩ cũng biết, việc Thiên Đạo Cung đột nhiên để gián điệp của mình lộ mặt ra tay là bí quá hóa liều, mục tiêu rõ ràng là thuật thiêu huyết.
Mấy trăm năm trước, các môn phái liên tục tranh đấu. Cho đến khi Thiên Đạo Cung xuất hiện, dùng thực lực của mình áp đảo tất cả các môn phái, từ đó về sau, tất cả các môn phái đều có tai mắt được Thiên Đạo Cung cài vào.
Bọn họ luôn luôn lo sợ những kẻ mạnh hơn mình xuất hiện cướp đi vị trí chí tôn của mình.
“Trưởng lão, cứ như vậy, ngài thật sự vẫn muốn giam Vãn Tình ở Huyền Thiên Các sao?” Kỷ Phi Thần xoay người, lạnh giọng hỏi.
Đúng vậy.
Tuy rằng Huyền Thiên Các hiện tại rất nổi danh, nhưng đứng trước mặt Thiên Đạo Cung chẳng qua cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt.
Đứng trước hình huống này, đối với Thiên Đạo Cung mà nói, bất kỳ môn phái nào muốn giữ Thẩm Vãn Tình lại cũng chính là đang phát tín hiệu đe dọa tới bọn họ.
Huyền Thiên Các không thể mạo hiểm như vậy.
Trưởng lão trầm mặc hồi lâu, sau đó thở dài: “Tuy rằng không biết tên gián điệp này có kịp truyền tin ra ngoài hay không nhưng nếu Thiên Đạo Cung không liên lạc được với hắn, bọn họ nhất định sẽ phái người đến điều tra.”
Phong Dao Tình nghiêm mặt: “Nếu như vậy, Vãn Tình càng không thể tiếp tục ở lại Huyền Thiên Các được nữa.”
Kỷ Phi Thần hiểu ý của nàng: “Hai ngày sau chúng ta sẽ lên đường.”
*
Trước khi đi, Phong Dao Tình khuyên Thẩm Vãn Tình đi gặp Tằng Tử Vân đang bị nhốt một chỗ.
“Dù sao hai người cũng từng là bạn bè.” Phong Dao Tình tận tình khuyên bảo, “Tuy rằng quả thật Tiểu Vân bồng bột nhưng bản tính của muội ấy vẫn rất lương thiện, chỉ là quá dễ dàng nổi nóng, nhất thời đầu óc không minh mẫn.”
Thẩm Vãn Tình thấy Phong Dao Tình rất đúng, nhưng việc này không hề mâu thuẫn với việc cô định bóp chết Tằng Tử Vân. Vì thế Thẩm Vãn Tình cũng đi thật, chủ yếu là muốn nhìn xem có cơ hội nào giết chết nàng ta mà không lưu lại dấu vết gì hay không.
Kết quả sau khi vừa bước vào đó, cô bỗng phát hiện xung quanh có bảy, tám đệ tử của Huyền Thiên Các đứng nghiêm chỉnh, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô.
… Xem ra là không cơ hội rồi.
Tằng Tử Vân lúc nào cũng đem cảm xúc viết hết lên trên mặt, vừa nhìn thấy đã khịt mũi coi thường cô: “Cô còn chưa chết hả?”
Thẩm Vãn Tình đến bước vào cũng lười, chỉ đứng tựa cửa, kiên nhẫn nghe nàng ta phát tiết cảm xúc.
Quả nhiên, Tằng Tử Vân nổi đóa lên: “Không biết cô nói năng nói cuội cái gì trước mặt Phong tỷ tỷ, xin lỗi cô? Ta chỉ ăn ngay nói thật, mấy cái âm mưu xấu xa của cô có thể ngươi giấu người nhất thời, chẳng lẽ còn có thể giấu được cả đời? Ngươi có biết vì cứu cô mà Tạ đại ca…”
“Trùng hợp quá, Tạ đại ca lại mới vừa cứu ta một lần nữa.” Thẩm Vãn Tình bắt đầu thảo mai thảo mỏ, cố tình nói bằng giọng mềm như bông: “Huynh ấy dịu dàng quá đi mất!”
“Cô! Cô đúng là vô liêm sỉ!” Tằng Tử Vân nghiến răng: “Tạ đại ca đã cứu ta, cô đừng mơ mộng hão huyền!”
Sau đó, hai người bắt đầu đấu võ mồm kịch liệt:
“Ta đây còn được ôm huynh ấy cơ, cô hình như chưa được ôm huynh ấy bao giờ nhỉ?”
“Sao có thể!”
“Ta còn ôm rất nhiều lần cơ.”
“Cô!”
“Ai chà, huynh ấy quấn người ta lắm.”
“Cô nói bậy!”
“Không thể nào!” Thẩm Vãn Tình tỏ vẻ đau lòng: “Chẳng lẽ cô thật sự chưa từng được ôm người đàn ông mà mình yêu thầm sao? Thật đáng thương.”
Tằng Tử Vân suýt thì lao lên muốn bóp cổ cô, nhưng lại bị một bên thủ vệ ngăn lại.
Thẩm Vãn Tình cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Cho dù không thể bóp chết nàng ta, làm cho nàng ta tức chết cũng được. Nhưng lúc cô vui vẻ đi ra đến cửa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tạ Vô Diễn đang đứng tựa vào cửa.
Tạ Vô Diễn: “Ta quấn lấy nàng?”
– ——–
Meo: Hun cũng hun ròi, thôi thì mình đổi xưng hô lun nhé? (¬‿¬)