Chương 20
Tạ Vô Diễn buông bàn tay đang ôm eo Thẩm Vãn Tình ra, nhìn về phía trung tâm của đoàn sương kia, vạt áo tung bay.
Cơn lốc xoáy kia càng ngày càng bành trướng rồi đột nhiên mọc rất ra nhiều cánh tay màu đen, chi chít chi chít xông về phía Tạ Vô Diễn, quấn chặt lấy hắn. Dường như trong nháy mắt, Tạ Vô Diễn đã bị đám yêu khí này nuốt chửng.
“Không biết tự lượng sức mình.”
Tiếng cười càn rỡ truyền ra từ trong màn sương, vừa khàn đục vừa ghê người lại rất hung hăng ngang ngược: “Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Đừng có tự tin quá, kết quả cuối cùng cũng chỉ là nộp mạng chịu chết mà thôi.”
Thẩm Vãn Tình rơi vào trầm tư, thay con yêu quái này mặc niệm một phút. Ngươi nói ít đi mấy câu thì chết hả? Dựa theo tính cách của Tạ Vô Diễn, hắn ghét phiền toái, không chừng hắn còn chẳng thèm đánh nhau với ngươi. Giờ thì hay rồi…
Nhưng quả thật thực lực của con sơn yêu này không thể coi thường, dù sao những tế phẩm mà đám thôn dân kia đưa đến cũng không phải là người thường mà là đủ các thể loại tu sĩ. Bọn họ nói dối lừa các tu sĩ đến để trừ yêu, lại dùng chút thủ đoạn tạm thời phong bế công lực của các tu sĩ, sau đó đưa bọn họ đến miếu thờ để bày huyết trận. Con sơn yêu này được tẩm bổ bởi các tu sĩ nên cũng mạnh hơn so với ma quỷ bình thường.
Một luồng yêu khí bò trên đất len xuống dưới bàn chân của Thẩm Vãn Tình, sau đó lan ra bốn phía, biến thành dây thừng cuốn chặt lấy tứ chi cô treo lên không trung.
“Tiếp theo đến lượt ngươi.”
Nhưng vừa nói dứt câu, một luồng ánh sáng đỏ lập lòe rọi ra từ trong cơn lốc xoáy sâu không thấy đáy, ấn ký nhanh chóng lan ra như một tấm mạng nhện dính đầy máu tươi, ánh sáng vô cùng chói mắt. Thuần thục như đang xe chỉ luồn kim, luồng ánh sáng đỏ kia không biết bị cái gì điều khiển mà dùng một tốc độ nhanh kinh người bắt đầu cắt xẻ đám yêu khí màu đen, trong nháy mắt yêu khí đã bị cắt nát thành từng mảnh nhỏ.
“Rầm!”
Yêu khí nổ tung, toàn bộ miếu thờ dường như sắp sụp xuống, tiếp theo đó là tiếng thét tê tâm liệt phế của sơn yêu.
Tạ Vô Diễn mở mắt ra, đôi mắt đỏ sậm không hề có lệ khí nhưng vẫn vô cùng yêu dã. Thanh kiếm quay về chỗ hắn, tự động tra vào vỏ. Tóc đen và quần áo theo gió quay cuồng, chỉ có hắn vẫn chưa từng động đậy.
Sơn yêu nói thế nào cũng là một con yêu quái có số có má, tuy rằng nó đánh không lại Tạ Vô Diễn nhưng trốn lại rất nhanh. Khí đen đang lan tràn trên mặt đất nhanh chóng ngưng tụ, dùng một chiêu dương đông kích tây tấn công hai người, thừa dịp bọn họ phòng thủ, chân thân từ nóc nhà đâm thẳng ra ngoài.
Thẩm Vãn Tình nhìn theo, hình như là đi về phía thôn trang. Cô xoay người đẩy cửa ra. Không có yêu lực khống chế, cửa ngay lập tức bị đẩy ra. Nhưng vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, bước chân của Thẩm Vãn Tình chợt dừng, cô hít sâu một hơi.
Vốn cho rằng cảnh tượng trong miếu đã đủ làm cho người ta khiếp sợ, nhưng không ngờ cảnh tượng bên ngoài còn làm cho người ra sợ hãi hơn rất nhiều lần.
Thi thể. Khắp mặt đất đều là thi thể, trải dài từ cửa miếu thờ đến tận rừng trúc.
Nhìn kỹ thì có thể nhận ra, đây đều là những thôn dân vừa với nâng kiệu đưa cô đến đây. Tình trạng tử vong của bọn họ vô cùng đáng sợ, rất nhiều người đang sống thì bị vặn gãy cổ, có người trên ngực bị khoét một cái lỗ to, có người bị chém làm đôi. Cho nên…
Ban nãy phù truyền âm không còn phát ra âm thanh gì nữa là do đám người này đã bị giết hại? Mà người giết chết bọn họ là…
“Ta giết.” Tạ Vô Diễn đứng bên cạnh khom lưng, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu rõ ràng đang khẽ cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Tuy rằng ra rất tò mò xem các ngươi sẽ chật vật như thế nào, nhưng điều này không có nghĩa là ta thích bị người khác tính kế.”
Cứ cảm thấy cha nội này đang chỉ cây dâu mắng cây hòe là thế nào nhỉ…
Thẩm Vãn Tình đối mắt với hắn.
Đôi mắt hẹp dài, hàng mi dài như cánh bướm, dung mạo yêu nghiệt vô cùng mê hoặc các tiểu cô nương, mặc dù hắn đang uy hiếp nhưng ý cười trên mặt vẫn dịu dàng như gió xuân.
Cho ngươi một viên kẹo sau đó lại đâm ngươi một nhát, trò này ai chẳng biết chứ.
“Ừ cứ vậy đi.” Thẩm Vãn Tình không biết nói gì, suy nghĩ hồi lâu, hít sâu một hơi, giơ tay vỗ vỗ lên vai của hắn: “Vất vả cho huynh quá.” Sau đó cô nghiêng người, thật cẩn thận mà lướt qua Tạ Vô Diễn, sau đó né tránh những thi thể trên mặt đất, dựa theo trí nhớ đi về hướng thôn trang.
Tạ Vô Diễn: “…?”
Hắn quay đầu, nhìn Thẩm Vãn Tình nhảy nhảy như đang chơi trò né bom phía không xa trước mặt mình. Nàng rất cẩn thận né tránh thi thể và những vũng máu, lúc thì chậm rãi lúc lại nhảy tưng tưng, chẳng khác gì một con thỏ con cả. Còn hơi làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Khóe môi Tạ Vô Diễn hơi nhếch lên, nhưng lúc ý thức được mình đang cười thì hắn lại cưỡng chế bản thân thu hồi lại biểu cảm lúc nãy của mình.
Nhưng Thẩm Vãn Tình còn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên nghe thấy trong rừng có động tĩnh. Chẳng lẽ là Kỷ Phi Thần?
Cô dừng bước, nhìn về phía phát ra tiếng động, vừa mới chuẩn bị tìm kiếm thì một bóng người đột nhiên nhảy ra, lảo đảo bổ nhào về phía cô sau đó quỳ sụp xuống.
“Hiệp nữ, cứu cứu ta đi, hiệp nữ.”
Đó là một bà lão toàn thân dính máu, nước mắt nước mũi giàn giụa, chật vật quỳ dưới chân cô liên tục dập đầu. Thẩm Vãn Tình nhìn kỹ, lập tức cạn thời. Hay lắm, đây không phải lão ma ma hạ dược cô sao? Xem ra lúc Tạ Vô Diễn ra tay đã để lọt lưới. Cái khác không nói, nhưng tên Tạ Vô Diễn này lúc giết người lúc nào cũng có thói quen để sót vào tên, đúng là làm cho người ta đau đầu.
Thẩm Vãn Tình ngồi xổm xuống cạnh bà ta, muốn nghe xem bà ta rốt cuộc còn có thể bịa ra chuyện gì được nữa.
Lão ma ma ngẩng đầu, khóc khàn cả giọng, vừa nhìn thấy Tạ Vô Diễn đứng sau lưng Thẩm Vãn Tình thì lập tức lộ ra biểu cảm kinh hãi tột độ, càng ra sức ôm chặt lấy chân cô:
“Hiệp, hiệp nữ, là hắn, chính là hắn! Hắn là yêu quái, hắn đã giết tất cả chúng ta. Hiệp nữ cứu mạng, hắn nhất định cùng một đám với con sơn yêu kia.”
Thẩm Vãn Tình nhìn này bà già này, lần đầu tiên gặp được một người vừa biết diễn vừa có da mặt dày hơn mình. Cô thở dài xoay người, nhìn về phía Tạ Vô Diễn.
Tạ Vô Diễn đứng cách đó không xa, không động đậy, chỉ đứng tựa vào cây trúc nhìn cô, bộ dạng vô cùng nhàn nhã. Mà đúng lúc này, Thẩm Vãn Tình nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến từ một nơi cách đó rất xa.
“Vãn Tình! Tạ huynh! Các ngươi ở đâu?”
Là Kỷ Phi Thần.
Lão ma ma nghe thấy giọng nói này, đồng tử sáng lên, giống như vừa tìm được cứu tinh, quay phắt đầu lại, há miệng định hét lên.
“Xin lỗi nhé.”
Máu tươi bắn ra tung tóe, phân nửa bắn lên mặt của Thẩm Vãn Tình. Cây trâm trong tay Thẩm Vãn Tình đâm thẳng vào cổ của lão ma ma, xuống tay vô cùng dứt khoát, thậm chí còn không cho bà ta cơ hội nói bất kỳ chữ nào. Cô mặt mày vô cảm rút trâm ra rồi đứng lên, dùng vạt áo lau đi máu dính trên mặt mình, sau đó nhìn về phía Tạ Vô Diễn.
Tạ Vô Diễn cũng nhìn cô.
Lúc này trên mặt hắn không có ý cười, mặt mày nghiêm lại, cứ như vậy nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, tựa như đang tìm tòi thứ gì đó nhưng lại không nhìn ra bất cứ điều gì.
Thật ra Thẩm Vãn Tình nghĩ rằng, cô giết người ở trong thế giới này hay không thì cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Cô còn dám giết cả quỷ kia kìa, người có là gì đâu. Nhưng rõ ràng dựa theo tính cách của Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình, cho dù bị đám thôn dân kia lừa gạt thì hai người cũng không nỡ tàn nhẫn ra tay, chỉ cố hết sức khuyên bảo, cảm hóa bọn họ quay đầu là bờ, một lòng hướng thiện.
Vậy nên nếu để bà lão này nói cho hai người kia biết Tạ Vô Diễn làm ra việc này, bọn họ nhất định sẽ hoài nghi thân phận của Tạ Vô Diễn và thậm chí cả hình tượng hắn mất công xây dựng nhiều ngày như vậy. Vì vậy, người này nhất định phải chết. Chỉ cần không còn người nào sống sót, cho dù phát hiện ra những thi thể này, thì cũng chỉ có thể đổ hết tội lên đầu sơn yêu.
Thẩm Vãn Tình quả thật đang giúp Tạ Vô Diễn. Nguyên nhân rất đơn giản. Tạ Vô Diễn cứu cô, mà bà lão này lại đưa cô đến đây để hiến tế. Vậy nên trong tình huống này quyết định của cô không hề tàn nhẫn, thiện lương hay không thiện lương cũng chẳng quan trọng. Cô chỉ giúp người mà cô muốn giúp.
Cùng lúc đó, thôn trang đang bị một luồng yêu lực cường đại bao vây.
Luồng yêu khí này mạnh mẽ đến mức người có tu vi thấp như Thẩm Vãn Tình cũng có thể cảm nhận được, huống chi là Kỷ Phi Thần. Lát sau, giọng nói của hắn càng ngày càng xa. Có lẽ hắn lo lắng cho an nguy của đám người Phong Dao Tình cho nên đi đến thôn trang kia trước.
Đến khi Kỷ Phi Thần đã đi hẳn, Thẩm Vãn Tình thở ra một hơi. Cô đi đến cạnh Tạ Vô Diễn bên cạnh, do dự hồi lâu, sau đó hỏi: “Trên mặt ta còn máu không? Có thể giúp ta xem một chút không, không thì nhìn xấu lắm.”
“…”
Không ngờ nàng do dự lâu như vậy, cuối cùng lại nghẹn ra mấy câu này. Tạ Vô Diễn không trả lời nàng ngay mà khẽ khàng liếc một cái về phía thi thể của lão ma ma kia.
“À, việc này…” Thẩm Vãn Tình bắt đầu bịa chuyện: “Trùng hợp quá, ta cũng không thích bị người ta tính kế, có thù thì báo thôi.”
Mấy lời này vừa nghe đã biết không phải là lời mà người trừ yêu có thể nói ra. Tạ Vô Diễn không nhìn nữa, nghi hoặc trong mắt hiện lên vô cùng rõ ràng.
Thẩm Vãn Tình cũng không hoảng, chỉ cười khẽ: “Như vậy đi, huynh giết người, ta cũng giết người, hay là chúng ta giữ bí mật cho nhau đi?”
Đáy mắt nàng sáng trong, nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy, giống như những bị người đời coi là tàn nhẫn độc ác mà hắn làm trong mắt nàng là những việc hết sức bình thường vậy. Tạ Vô Diễn thấy Thẩm Vãn Tình thông minh hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều. Thông minh đến mức không biết câu sau của nàng là thật hay là giả. Nhưng hắn vẫn cảm thấy, không sao cả.
“Chỗ này, chỗ này nữa…” Tạ Vô Diễn đột nhiên giơ tay chỉ vào mấy chỗ trên mặt cô, nói: “Đều có máu.”
Thẩm Vãn Tình sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, giống như một con mèo xù lông, xoay lưng về phía hắn, giơ tay lau mặt một hồi, sau đó vô cùng tự tin quay đầu lại hỏi: “Bây giờ thì sao?”
“…” Tạ Vô Diễn rơi vào trầm tư: “Không tồi, bẩn đều.”
Thẩm Vãn Tình: “!!!”
Nhục ghê.
Meo: ỏ ỏ ỏ ỏ Tạ cẩu động lòng rồiiiiiiiii