Chương 19 - Thổi mạnh
Mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, vội vàng rút tay phải lại, cúi đầu thấp
giọng nói: “Buổi trưa lúc em rửa chén bị miếng rửa chén thép cào xước,
cảm thấy vết thương không nghiêm trọng, nên không quan tâm.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô một lúc, sau đó đưa miếng băng cá nhân còn lại, nói:
“Mấy ngày nay cố gắng đừng để ngón tay bị ướt, buổi tối khi ngủ gỡ băng
ra cho vết thương được thoáng.”
Nhìn thấy hộp băng cá nhân do bàn tay to lớn đó cầm, Hứa Phương Phỉ do dự hai giây rồi dùng hai tay cầm
lấy. Đồng thời, trong lòng cô có một tia ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẹ và ông ngoại, rất ít người sẽ chú ý và quan tâm đến cô nhiều như vậy.
“Cảm ơn anh.” Cô hơi cong khóe miệng, dừng một chút, lặng lẽ ngước đôi mắt
sáng ngời nhìn về phía anh, nói: “Anh phát hiện tay em bị thương từ lúc
nào vậy?”
Trịnh Tây Dã: “Từ khi em lên xe đến giờ, em đã chạm vào ngón tay cái bốn lần.”
Hứa Phương Phỉ hơi mở to mắt vì kinh ngạc.
Trịnh Tây Dã cho biết: “Con người luôn thích chạm vào những bộ phận không
thoải mái trên cơ thể. Tâm lý này xuất phát từ hành vi bản năng nguyên
thủy của động vật, được gọi là phản ứng gãi.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ có chút kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh: “Anh vậy mà còn biết tâm lý học?”
“Chỉ là chút kiến thức lông gà vỏ tỏi thôi.” Trịnh Tây Dã nói, ánh mắt đã rời khỏi cô, khởi động động cơ.
Hứa Phương Phỉ nghiêng đầu, lại nói: “Sao anh lại biết cái này?”
Trong quan niệm cố hữu của cô, những đứa trẻ và những tên du thủ du thực như
họ hầu hết là những người có trình độ học vấn thấp, hoàn cảnh gia đình
nghèo khó, thiếu sự hướng dẫn đúng đắn từ gia đình và nhà trường từ khi
còn nhỏ, còn nhỏ không thích học hành mà lại thích trốn học đánh nhau.
Khi lớn lên tự nhiên sẽ không thể tìm được một công việc tử tế, cho nên
sẽ dấn thân vào con đường quanh co, mạo hiểm, mũi dao liếm máu, kiếm
tiền bằng cách chiến đấu với cuộc sống của mình.
Nhưng người đàn ông tên Trịnh Tây Dã này thì hơi khác, thỉnh thoảng sẽ làm mới nhận thức của cô về kẻ xấu.
Bên kia, Trịnh Tây Dã đang dùng cả hai tay điều khiển vô lăng ô tô, sau khi nghe câu hỏi của cô, anh thản nhiên đáp: “Đọc trong sách.”
“Anh
thích đọc sách sao?” Hứa Phương Phỉ rất tò mò và ngạc nhiên đến nỗi cô
không thể kìm chế được, ngay lập tức hỏi Trịnh Tây Dã một câu hỏi khác.
Một cô gái nhỏ điển hình của miền Nam, ngay cả khi cô nói, khi nói chuyện
giọng điệu nhẹ nhàng, phảng phất như một cơn gió ấm, thổi qua tai người
ta, khiến mọi thứ dịu lại.
Trịnh Tây Dã rất ít khi tiếp xúc với
các cô gái, thỉnh thoảng anh nghe thấy những người phụ nữ trong phòng
của Tưởng Chi Ngang làm nũng với giọng nói nhỏ nhẹ, muốn Tưởng Chi Ngang gửi nước hoa và son môi cho mình, Trịnh Tây Dã không phản ứng gì, cùng
lắm là anh cảm thấy hơi ồn ào.
Nhưng vào lúc này, nghe được Hứa
Phương Phỉ hỏi hết câu này đến câu khác, ríu rít như chim vàng anh nhỏ,
anh lại không có chút nào không kiên nhẫn.
Anh kiên nhẫn trả lời: “Lúc không có gì để làm thì tùy tiện xem qua.”
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt: “Vậy bình thường anh đọc sách gì? Tâm lý học?”
Trịnh Tây Dã: “Tất cả những cuốn sách tôi đọc đều được mua ở các quầy hàng
trong chợ đêm. Chúng có giá hai tệ một cuốn, có đủ loại linh tinh.”
Hóa ra là như vậy.
Hứa Phương Phỉ hiểu ra, gật đầu, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười
nông: “Giáo viên chủ nhiệm của em nói đọc sách là quá trình học hỏi,
nâng cao tri thức, thích đọc sách là một thói quen tốt.”
Trịnh
Tây Dã nghe thấy thanh âm này, sắc mặt hơi ngưng lại, sau đó quay đầu
nhìn về phía cô, hơi nhướng mày, không rõ nói: “Em là đang khen tôi sao, bạn học nhỏ xuất sắc?”
Hứa Phương Phỉ sững người, hai gò má đỏ
ửng lên, lộ ra vẻ ngượng ngùng và khó nói. Một lúc sau, cô nhỏ giọng
nói: “Xem như vậy đi.”
Trịnh Tây Dã nhếch khóe miệng, cười cười,
nhìn chằm chằm đôi má hồng nhuận của cô gái nhỏ, tùy ý nói: “Vậy tôi
phải nên cảm ơn em.”
Hứa Phương Phỉ lắp bắp và nói một cách khô khan: “Không có gì.”
Hai người tới lui, nói chuyện phiếm suốt dọc đường, không bao lâu sau đã
tới đích. Chiếc xe Việt Dã màu đen lao vào cổng cung văn hóa Lăng Thành, bẻ lái rồi đậu ở bãi đậu xe ngoài trời.
Lăng Thành không lớn,
tổng cộng có ba khu hành chính, cung văn hóa thành phố là địa điểm văn
hóa quy mô lớn duy nhất trong thành phố, có thể đáp ứng các buổi biểu
diễn của các đoàn văn nghệ, chiếu phim, tổ chức triển lãm, v.v, được xây dựng trong thập niên 90 và có diện tích hơn 8000 mét vuông, mặc dù đã
được cải tạo hai lần nhưng tổng thể vẫn hơi cũ.
Sau khi Trịnh Tây Dã dừng lại và tắt máy, Hứa Phương Phỉ mở cửa bước xuống xe, ngẩng đầu lên và nhìn tòa nhà hai tầng trước mặt.
Nhìn thấy một bảng trưng bày kệ hình chữ nhật ở cổng cung văn hóa, bên trái
của bức tranh quảng cáo là một bức ảnh về cuộc sống của một cô gái trẻ
—- bầu trời xanh, thảo nguyên xanh bất tận và cô gái đang đứng dưới
nắng trong một chiếc váy trắng tinh, đôi mắt nhắm nghiền, vẻ mặt ngoan
đạo, như thể đang hôn gió.
Ở phía bên phải là một số phông chữ
nghệ thuật được thiết kế phù hợp hoàn hảo với bức ảnh và ghi [ Triển lãm cá nhân của họa sĩ trẻ nổi tiếng Tống Du tại trạm Lăng Thành ].
Chủ đề của triển lãm là “Tôi và gió”.
Hứa Phương Phỉ bị bức ảnh thu hút, vì vậy cô không thể không tiến lại gần
vài bước, nhìn bầu trời xanh và thảo nguyên trong bức ảnh, đắm chìm
trong suy nghĩ.
Đột nhiên, giọng nói của Trịnh Tây Dã vang lên phía sau, nói: “Sao vậy?”
Hứa Phương Phỉ trong giây lát định thần lại, quay đầu nhìn anh: “Cô gái này là con gái của bạn anh à?”
Trịnh Tây Dã: “Ừm.”
Trong mắt Hứa Phương Phỉ tràn đầy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng: “Trẻ như vậy đã
trở thành một họa sĩ, còn có thể tổ chức một triển lãm cá nhân, thật tài giỏi.”
Trịnh Tây Dã thờ ơ nói: “Bạn tôi và vợ anh ấy đều tham gia nghệ thuật. Với hoàn cảnh như vậy, con cái sẽ dễ dàng bắt đầu hơn.”
Hứa Phương Phỉ lại nhìn phong cảnh trong bức ảnh, trong mắt hiện lên sự mong mỏi, nhẹ nhàng nói: “Thì ra đây là thảo nguyên.”
Trịnh Tây Dã im lặng nhìn cô không nói.
“Em nhớ sinh nhật năm em bảy tuổi, điều ước sinh nhật của em chính là được
nhìn thấy thảo nguyên.” Đôi mắt Hứa Phương Phỉ trống rỗng trong giây
lát, ngẩn ngơ nói: “Khi đó bố em nói rằng khi em thi xong đại học, ông
sẽ đưa em và mẹ đi về phía bắc đến thành phố Gió.”
Trịnh Tây Dã vẫn không nói gì.
Lúc này, một nhân viên công tác chú ý hai người tới trước quầy trưng bày,
tiến lên hỏi: “Xin chào, anh chị tới đây xem triển lãm nghệ thuật sao
ạ?”
Trịnh Tây Dã gật đầu và đưa vé cho bên kia.
Nhân viên
nhận vé, cụp mắt kiểm tra, mỉm cười, dang hai tay làm động tác “mời” rồi nói: “Mời anh chị đi cùng tôi, kiểm tra vé ở đây.”
*
Sự
phát triển chung của Lăng Thành là lạc hậu, hầu hết các yêu cầu sống của người dân vẫn ở mức ăn và mặc, việc họ theo đuổi các món ăn tinh thần
còn kém xa so với các thành phố hạng nhất và hạng hai ở trong nước. Mặc
dù Tống Du là một họa sĩ trẻ nổi tiếng đã giành được nhiều giải thưởng
trong và ngoài nước, nhưng rất nhiều người ở Lăng Thành thậm chí còn
chưa từng nghe đến tên của họa sĩ vĩ đại này.
Vì vậy, mặc dù hôm
nay là cuối tuần, nhưng có rất ít người đến xem triển lãm nghệ thuật,
toàn bộ phòng triển lãm vắng tanh, hầu như chỉ có nhân viên và một số ít khách tham quan.
Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã là hai người trong số họ.
Bước vào phòng triển lãm, điều đầu tiên Hứa Phương Phỉ nhìn thấy là hồ sơ của Tống Du.
Hứa Phương Phỉ dừng lại và xem xét cẩn thận trước khi tiếp tục xem các bức tranh được trưng bày.
Nói thẳng ra là cô không hiểu hội họa, cũng không có tế bào nghệ thuật bẩm
sinh, không thể đọc được tâm trạng và ý đồ của tác giả thông qua bố cục
và màu sắc của bức tranh, càng không thể như mấy cô thiên kim nhà giàu
trong phim truyền hình, đĩnh đạc kết luận một bức tranh.
Nhưng bất chấp điều này, Hứa Phương Phỉ vẫn xem một cách nghiêm túc.
Tống Du là một họa sĩ theo trường phái hiện thực, các tác phẩm của cô ấy chủ yếu là tranh phong cảnh và tranh nhân vật. Trong các bức tranh được
trưng bày, có cảnh nông dân gặt lúa trên đồng, ngư dân đánh cá trên biển bão, núi sông bình dị, hương thơm cỏ cây hoa lá.
Nhìn vào những
bức tranh này, cô như nhìn thấy thế giới rộng lớn và đầy màu sắc bên
ngoài sân số 9 trên đường Hỉ Vượng trong trạng thái xuất thần.
Từ đầu đến cuối, Trịnh Tây Dã đều lặng lẽ ở bên Hứa Phương Phỉ.
Cô dừng lại thì anh cũng dừng lại, cô đi thì anh đi.
Khi cô nhìn thấy hàng tranh cuối cùng, Hứa Phương Phỉ dường như đã phản ứng muộn màng. Cô đứng yên, do dự một chút rồi quay lại nhìn người đàn ông
phía sau.
Hứa Phương Phỉ có chút ngượng ngùng, dừng một chút,
thấp giọng hỏi: “Cùng em đi xem triển lãm, có phải với anh rất nhàm chán không?”
Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Tại sao em lại nói vậy?”
“Tranh sơn dầu em không hiểu chút nào.” Đôi tay trắng như tuyết của cô gái nắm chặt vạt áo, “Đối mặt với những bức tranh này, em ngay cả ý kiến cũng không thể nói ra, càng không thể nói chuyện với anh. Thời điểm chúng ta tiến vào đến bây giờ đã hơn một giờ đồng hồ rồi, anh không cảm thấy
lãng phí thời gian sao.”
“Tôi đã xem rất nhiều bức tranh theo
trường phái hiện thực, trình độ của họa sĩ này không tệ.” Trịnh Tây Dã
bình tĩnh nói, “Nếu em không hiểu gì, có thể hỏi tôi.”
Hứa Phương Phỉ hơi ngạc nhiên, không chỉ hiểu biết về tranh sơn dầu mà còn cả sự kiên nhẫn của anh với cô.
Trịnh Tây Dã đút hai tay vào túi quần, cụp mi nhìn cô rồi nói tiếp: “Nhưng
tôi từ nhỏ đã không hứng thú lắm với những môn nghệ thuật này. Nếu hôm
qua em từ chối tôi, tôi sẽ tặng hai tấm vé này cho người khác.”
Không biết vì sao, sau khi nghe anh nói như vậy, trong lòng Hứa Phương Phỉ
đột nhiên thắt lại, giống như truyền đến một luồng điện dị thường, khiến cô hô hấp có chút không ổn định.
Cô cúi đầu trầm mặc một hồi, mới thu hết dũng khí, thấp giọng hỏi: “Vậy tại sao anh muốn đưa em tới đây?”
Trịnh Tây Dã không trả lời, chỉ nói: “Em có thích những bức tranh này không?”
Hứa Phương Phỉ chậm rãi và nghiêm túc gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời này, Trịnh Tây Dã cong khóe miệng mà không có bất kỳ dấu vết nào: “Vậy hơn một giờ này, rất có ý nghĩa.”
Hứa
Phương Phỉ không có thời gian để suy nghĩ về lời nói của anh, đôi môi cô giật giật vài lần, nói: “Anh vẫn chưa trả lời em, tại sao anh lại muốn
đưa em đi xem triển lãm nghệ thuật này.”
Trịnh Tây Dã bình tĩnh, nói: “Bởi vì tôi đoán và cũng biết, em sẽ thích những bức tranh này.”
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ khẽ nhúc nhích, cô kinh ngạc giương mắt, nhìn về phía anh. Vẻ mặt khó hiểu.
Trịnh Tây Dã quay đầu lại chậm rãi quét phòng triển lãm khổng lồ, nhìn qua
tất cả các bức tranh treo trên tường: “Những bức tranh của nghệ sĩ này
có thể được tóm tắt trong tám từ, nhân sinh trăm thái, thế giới vạn
vật.”
Cuối cùng, ánh mắt đen sâu đó lại rơi vào Hứa Phương Phỉ.
“Xem những bức tranh này, sẽ càng khiến em tin chắc rằng cuộc sống tuy khó
khăn nhưng tương lai đầy hứa hẹn.” Anh hơi cúi đầu, tiến lại gần cô,
nhướng mày cười lười biếng, “Bé con, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ,
thế giới sẽ rất tuyệt vời khi cho mình nhiều lựa chọn hơn. Tương lai của em tràn đầy hy vọng và những khả năng vô tận.”
*
Cuộc sống kỳ nghỉ luôn vội vã, chớp mắt đã là cuối tháng tám.
Bước sang lớp 12 của cấp 3, áp lực thi đại học như ập xuống như thác lũ
không chỉ với học sinh cuối cấp 3 mà còn với phụ huynh học sinh và cả
thầy cô giáo từng lớp. Để tăng tỷ lệ nhập học, hiệu trưởng đã tổ chức
hai cuộc họp đặc biệt, yêu cầu tất cả giáo viên khối 12 đoàn kết trước
việc tăng phụ tăng áp* cho học sinh.
*Phụ đạo và áp lực.
Hiệu trưởng là một nhà lãnh đạo lớn, yêu cầu đã được đưa ra ngay khi phát
biểu, nhưng việc thực hiện “tăng phụ tăng áp” cụ thể như thế nào đã thực sự khiến chủ nhiệm khối 12 bối rối một lúc. Sau mấy lần cân nhắc, ông
cuối cùng vỗ đùi nghĩ ra hai chiêu.
Biện pháp thứ nhất là cho
khối 12 khai giảng sớm hơn một tuần, nhằm giúp học sinh bước vào trạng
thái ôn tập nước rút trước thời hạn.
Biện pháp thứ hai là truyền
đạt chỉ đạo của hiệu trưởng “tăng phụ tăng áp” đến từng lớp, để giáo
viên chủ nhiệm từng lớp căn cứ vào tình hình thực tế của lớp mình đưa ra sáng kiến và triển khai thực hiện đúng chỗ.
Sau khi hai thông
báo được gửi đi, hiệu trưởng ngồi trong văn phòng nhấp một ngụm trà, giơ tay sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, cảm thấy mình thật thông minh.
*
“Này! Các cậu đã nghe thấy chưa! Hiệu trưởng yêu cầu học sinh khối 12 tăng phụ tăng áp!”
“Tăng phụ tăng áp? Là sao?”
“Cụ thể mình không biết chính xác, nhưng chắc chắn không có ý tốt.”
“Chết tiệt. Đi học sớm một tuần cũng đủ làm người ta khó chịu rồi. Nếu lại
bày ra chuyện xấu xa gì nữa, mình cũng không muốn học hành nữa. Dù sao
thi cũng không đậu!”
“Giang Nguyên, nghe nói anh cậu ở Vân Thành
làm chủ thầu? Chúng ta cùng nhau nghỉ học đi, dù sao chúng ta cũng đủ
mười tám tuổi rồi, cùng anh cậu đi Vân Thành kiếm tiền thế nào?”
“Ý kiến hay đấy, tối nay mình sẽ gọi điện thoại cho anh mình! Để mình
nói cho các cậu biết, các cậu chưa bao giờ đến Vân Thành, cũng không
biết thế giới bên ngoài như thế nào. Vân Thành là thành phố hạng nhất,
hơn nữa còn cực phồn hoa! Khắp phố đều có mỹ nữ, thử đoán xem túi xách
của các cô ấy có giá bao nhiêu, mấy chục nghìn một chiếc!”
…
Trong giờ chuyển tiết, một số nam sinh trốn bài tập trong giờ giải lao ngồi ở hàng ghế sau trong lớp khoác lác, mỗi người đều rạng rỡ vui vẻ, nói
càng ngày càng sôi nổi, như thể ngày mai có thể bay đến Vân Thành phát
tài.
Hứa Phương Phỉ và Dương Lộ vừa ra khỏi nhà vệ sinh, vừa nói chuyện vừa đi cửa sau vào lớp.
Khi đi ngang qua những nam sinh đó, Dương Lộ bất ngờ sợ hãi kêu”A”.
Hứa Phương Phỉ quay mặt lại nhìn cô ấy: “Sao vậy?”
Dương Lộ không trả lời, cô ấy tức giận quay đầu lại ôm lấy gáy, tức giận nói: “Vừa rồi là ai kéo tóc mình?”
Mấy nam sinh hư hỏng giơ tay lên, cười với Dương Lộ, một trong số đó cố
tình muốn trêu chọc cô ấy nên vội đứng dậy giật tóc đuôi ngựa của cô ấy
rồi chạy ra hành lang bên ngoài.
“Giang Nguyên cậu muốn chết à! Đứng lại!” Dương Lộ tức giận, cầm một cuốn sách tiếng Anh và đuổi theo cậu ta ra ngoài.
Hứa Phương Phỉ mỉm cười lắc đầu, một mình trở lại chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn bảng đen.
Trên thời khóa biểu viết tiết tiếp theo là vật lý.
Vì vậy cô lấy sách giáo khoa và sách bài tập ra, lặng lẽ đọc sách và làm câu hỏi.
Vừa mới làm xong một câu trắc nghiệm, một cái bóng đen đột nhiên đi tới,
hơi che khuất ánh sáng trên đầu Hứa Phương Phỉ. Đầu bút của cô dừng lại, nghi hoặc ngẩng đầu lên.
“Hứa Phương Phỉ.” Người nói chuyện là
một nam sinh cao lớn, đồng phục học sinh cùng áo sơ mi sạch sẽ chỉnh tề, đeo một cặp kính không gọng, ngũ quan anh tuấn lập thể, mỉm cười ôn
nhuận nho nhã, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái, như là ánh mặt
trời tháng ba, cảm giác vô cùng đúng mực, ấm áp hàm súc. Cậu ta hỏi cô:
“Bây giờ cậu có rảnh không?”
Hứa Phương Phỉ nhận ra đây là Triệu Thư Dật, lớp trưởng của lớp cô, học
sinh nổi tiếng đứng đầu toàn trường, đạo đức và học lực xuất sắc.
Hứa Phương Phỉ đặt bút xuống: “Có gì không?”
Nụ cười trên khuôn mặt điển trai của Triệu Thư Dật vẫn không hề suy giảm,
cậu ta dịu dàng nói: “Cô Dương nói nhiệm vụ học tập lớp 12 năm nay nặng, mười học sinh đứng đầu lớp nên thực hiện “kế hoạch tăng phụ”. Bảo mình
tổ chức cho mọi người mỗi tuần làm một bộ đề thi đại học khó, sau mỗi
buổi tự học buổi tối, mình sẽ công bố đáp án thống nhất, thu lại những
câu sai, hôm sau giáo viên đến nhận xét.”
“Ồ.” Hứa Phương Phỉ đã hiểu.
“Mỗi kỳ thi cậu đều xếp trong top 10, cho nên nhất định phải tham gia kế
hoạch này.” Triệu Thư Dật nhìn cô chằm chằm, vừa nói vừa đặt một tập bài thi thật trong tay lên bàn của Hứa Phương Phỉ, “Cái này là câu hỏi thực sự của tuần này, chúng ta dành chút thời gian để làm, trước tiên làm
bài tiếng Anh, câu trả lời sẽ được công bố sau phần tự học vào tối mai.”
Hứa Phương Phỉ tiếp nhận bài thi: “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Triệu Thư Dật lại mỉm cười với cô, quay người rời đi.
Dương Lộ vừa mới trở về sau khi thu thập Giang Nguyên, khi cô ấy nhìn thấy
cảnh này, trong mắt bắn ra hai ngọn lửa đàm tiếu. Cô ấy đến gần Hứa
Phương Phỉ, nhỏ giọng hỏi: “Triệu Thư Dật muốn cậu làm gì vậy?”
Hứa Phương Phỉ giơ lên xấp giấy trong tay cho Dương Lộ, rất bất lực: “Gửi cho mình công việc khó khăn.”
Dương Lộ trợn mắt há mồm, cầm lấy xấp giấy thi nặng trịch, cân nhắc, cau mày
nói: “Nhiều bài thi như vậy, muốn cậu làm bao lâu mới xong?”
“Trong tuần này.” Hứa Phương Phỉ thở dài, nằm bò ở trên bàn, rầu rĩ nói: “Hơn nữa từ nay về sau mỗi tuần sẽ có một bộ.”
Dương Lộ nhíu mày càng chặt: “Tất cả mọi người hả?”
Hứa Phương Phỉ che mặt: “Top 10 thôi.”
“May mắn là điểm của mình kém.” Dương Lộ vỗ ngực với nỗi sợ hãi còn sót lại, nhìn thấy vẻ mặt không còn gì luyến tiếc của Hứa Phương Phỉ, cô ấy đưa
tay giúp cô biến chữ thập, trấn an nói: “Không sao đâu, cùng lắm thì mệt chết, mười tám năm sau lại là một hảo hán.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Mười người đứng đầu đều là học sinh đứng đầu lớp, yêu cầu bản thân cao, mệt
thì mệt, trái tim mệt mỏi chỉ muốn về nhà, nhưng bài thi vẫn phải làm.
Suy cho cùng, không ai muốn bị tụt lại phía sau và bị vượt mặt.
Sau buổi tự học vào buổi tối ngày hôm sau, mọi người lấy đề ra và viết đến tận mép giấy.
Sau khi Triệu Thư Dật kiểm tra bài của mọi người, cậu ta đánh dấu vào cột
“Hoàn thành bài kiểm tra thật của tuần đầu tiên” trong sổ ghi chép, sau
đó công bố đáp án đúng.
Hứa Phương Phỉ lắng nghe cẩn thận và sửa chữa bằng bút đỏ.
Sau khi đọc câu trả lời tiêu chuẩn cho câu hỏi cuối cùng, Triệu Thư Dật
nhìn lên đám đông, hỏi: “Có câu nào cần đặc biệt giải không?”
Mọi người ngay lập tức vội vàng báo cáo những câu sai của mình.
Triệu Thư Dật không bỏ sót một cái nào, ghi lại mọi thứ vào sổ.
Vốn dĩ tự học buổi tối của lớp 12 đã muộn, hơn nữa công bố đáp án lại tốn
thêm nhiều thời gian, khi Hứa Phương Phỉ thu dọn cặp sách đứng dậy khỏi
chỗ ngồi, đồng hồ treo tường trên tường của lớp học đã chỉ chín giờ tối.
Đột nhiên, điện thoại di động trong túi rung lên.
Hứa Phương Phỉ nhận điện thoại: “Alo mẹ.”
“Hôm qua con nói sau tiết tự học buổi tối, mười người đứng đầu lớp sẽ phải
làm bài thi thật và nghe giảng, đã chín giờ rồi, con học xong chưa?”
Kiều Tuệ Lan hỏi.
“Vừa xong ạ.” Hứa Phương Phỉ đẩy ghế dưới bàn học.
Kiều Tuệ Lan lại giải thích qua điện thoại: “Mẹ đang sắp xếp nhà tang ở bên
ngoài, không thể đến đón con. Trên đường về nhà con nhớ cẩn thận, tốt
nhất nên tìm bạn cùng lớp đi cùng, có biết chưa?”
“Vâng.” Sau khi cúp điện thoại, Hứa Phương Phỉ cất di động đi, vừa quay người lại, một
bóng người gầy gò mảnh khảnh xuất hiện ở trước mắt.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt một chút, nửa giây sau mới nói: “Bạn học Triệu Thư Dật, cậu tìm mình hả?”
Trên môi Triệu Thư Dật nở một nụ cười ôn hòa, hỏi: “Bạn học Hứa Phương Phỉ, nhà cậu ở phố Hỉ Vượng đúng không?”
Hứa Phương Phỉ trả lời: “Đúng. Sao vậy?”
“Nhà mình đi cùng một hướng với cậu.” Triệu Thư Dật nói, “Hôm nay bố lấy xe
đón mình, dù sao cũng tiện đường, mình đưa cậu về luôn.”
Hứa
Phương Phỉ ban đầu muốn từ chối lòng tốt của Triệu Thư Dật, nhưng sau đó cô nghĩ lại: Bọn họ đều là bạn học, quá giang chắc không thành vấn đề
phải không?
Sau đó cô gật đầu, cười đáp ứng: “Vậy phiền mọi người.”
*
Bố mẹ của Triệu Thư Dật đều là phần tử trí thức, thời gian trước họ đều
chuyên tâm học hành, chăm chỉ học hành, thi đỗ đại học rời khỏi Lăng
Thành, cả hai đều học ở thành phố lớn. Sau khi tốt nghiệp, hai thanh
niên đầy tham vọng quan tâm đến quê hương nên kiên quyết từ bỏ công việc lương cao ở các thành phố lớn trở về Lăng Thành.
Hôm nay, bố mẹ Triệu đều làm việc trong Cục Quy hoạch của Lăng Thành.
Bố Triệu tình cờ đề cập đến những điều này với Hứa Phương Phỉ khi cô đi nhờ xe.
Sau khi kể về trải nghiệm huy hoàng của bản thân và vợ khi còn trẻ, bố
Triệu đã thay đổi chủ đề, tùy tiện nói: “Đúng rồi, Hứa Phương Phỉ, trước kia đi họp phụ huynh cho Triệu Thư Dật chú đã gặp mẹ cháu một vài lần.
Sao chẳng thấy bố cháu đón cháu?”
Hứa Phương Phỉ nghe thấy âm
thanh thì sắc mặt hơi thay đổi, môi cô giật giật, đang định trả lời thì
Triệu Thư Dật ở bên cạnh đã tiếp lời bố Triệu trước. Cậu nói: “Bố, nhà
của Hứa Phương Phỉ ở ngay phía trước, bố có thể dừng lại ở ngã tư.”
Bố Triệu tấp vào lề và dừng lại.
Hứa Phương Phỉ lịch sự mỉm cười: “Cháu cảm ơn chú Triệu, hôm nay làm phiền chú và bạn học Triệu Thư Dật rồi ạ.”
“Ai ya, cháu và Thư Dật học cùng lớp, cần phải giúp đỡ lẫn nhau, cảm ơn cái gì.” Bố Triệu là một người chỉ có chỉ số cao chứ không tính toán gì,
nói xong, ông vui vẻ nói với Triệu Thư Dật, “Con trai, con xuống xe đưa
bạn học Hứa Phương Phỉ lên lầu đi, con bé là con gái đi buổi tối không
an toàn.”
“Không không không, không cần đâu ạ.” Hứa Phương Phỉ
vội vàng xua tay, “Chú Triệu, chú đã đưa cháu về, cháu đã rất biết ơn
rồi, nhà cháu ở ngay phía trước, cách đó không xa, cháu có thể tự về.”
“Phải đưa. Thư Dật, mau xuống xe.”
Cuối cùng, Hứa Phương Phỉ không thể kìm được lòng tốt của bố Triệu, vì vậy
cô chỉ còn cách để Triệu Thư Dật cùng xuống xe và cùng cô đến cổng sân
số 9.
Trên đường đi, Triệu Thư Dật quay đầu liếc nhìn khuôn mặt
ngoan ngoãn và mềm mại của cô gái bên cạnh, cảm thấy hơi xấu hổ: “Hứa
Phương Phỉ, bố mình vừa rồi không cố ý hỏi cậu đâu, ông ấy không có ý
xấu, chỉ là không biết nhiều về… hoàn cảnh nhà cậu. Xin lỗi nhé.”
Hứa Phương Phỉ lắc đầu, cong môi với Triệu Thư Dật: “Cậu không cần xin lỗi, không sao đâu.”
Nhìn khuôn mặt thanh tú của Hứa Phương Phỉ, cổ họng Triệu Thư Dật như thắt
lại, lòng bàn tay có chút nóng, muốn nói gì đó lại thôi không nói nữa.
Trong một thị trấn nhỏ vào tháng tám, màn đêm ngột ngạt, mây và trăng độc
đoán bao phủ, trai gái đi trên lề đường, đèn đường tỏa ánh sáng màu cam
ấm áp, nhẹ nhàng bao lấy bóng dáng của họ, một người sạch sẽ đẹp trai,
người còn lại dịu dàng quyến rũ, tất cả đều mặc đồng phục học sinh sạch
sẽ không một hạt bụi, trông vô cùng xứng đôi và hài hòa.
Một màn như vậy bất ngờ lọt vào mắt Trịnh Tây Dã.
“Rầm” một tiếng bị bóp nghẹt.
Trịnh Tây Dã cắn điếu thuốc, dùng tay trái đóng sầm cửa xe phía sau, lạnh
lùng nhìn đôi kim đồng ngọc nữ đang chậm rãi đi phía trước, vô cớ cảm
thấy chói mắt.
Khó chịu đến một cách không thể giải thích được, rung chuyển cả trời đất.
Trịnh Tây Dã nheo mắt, kẹp điếu thuốc, đứng dựa lưng vào cửa xe chờ đợi.
Không mất nhiều thời gian trước khi hình bóng của thiếu niên thiếu nữ
xuất hiện dưới mí mắt anh.
Khi khoảng cách hai người chỉ còn hai mét, anh đột nhiên mở miệng, nhàn nhạt bâng quơ nói: “Trùng hợp thật.”
……Hử?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Hứa Phương Phỉ đang cúi đầu bước đi rõ ràng là sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên hử một tiếng.
Quả nhiên là nhìn thấy khuôn mặt không ngờ tới đó —- lạnh lùng và lười
biếng, một chút thù địch ẩn trong khóe mắt đuôi mày, kèm dòng chữ “Hiện
tại ông đây không được vui” được viết trên khắp khuôn mặt.
Tiếng bước chân dừng lại, Hứa Phương Phỉ kinh ngạc đứng hình.
Sau buổi triển lãm tranh đó, mấy ngày cô không gặp lại anh, không ngờ tối nay lại bất ngờ gặp anh.
Sau đó nhìn về phía Triệu Thư Dật, lớp trưởng bên cạnh Hứa Phương Phỉ, nhìn người thanh niên đột nhiên bắt chuyện, ánh mắt lộ cậu ta vẻ ngạc nhiên, trình độ kinh ngạc không kém cô.
Sau vài giây kinh ngạc, Triệu Thư Dật cau mày, ánh mắt chuyển sang cảnh
giác và đề phòng, phản xạ có điều kiện muốn vươn tay chắn Hứa Phương Phỉ ra phía sau.
Nhưng trước khi cậu ta có thể di chuyển, người đàn ông trông không giống một người tốt lại lên tiếng.
Anh nhìn chằm chằm Hứa Phương Phỉ, quai hàm khẽ nhúc nhích, trong lời nói nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì: “Bạn học em?”
Hứa Phương Phỉ gật đầu.
Bây giờ lớp trưởng Triệu không hiểu.
Vốn tưởng vị khách này không tốt, hoặc là muốn tiền hoặc là giết người,
nhưng Hứa Phương Phỉ và người thanh niên xã hội đen này lại quen biết
nhau?
Ngay sau khi lớp trưởng nhìn Trịnh Tây Dã một cách nghi ngờ trong vài giây, Trịnh Tây Dã đã nhìn lại một cách thờ ơ. Anh nói trống
không: “Cảm ơn đã đưa Phỉ Phỉ về.”
Triệu Thư Dật: “…”
Tư thế và giọng điệu của trưởng bối, cũng như khí thế mạnh mẽ không có
ngọn cỏ trong bán kính mười dặm, thực sự khiến Triệu Thư Dật kinh ngạc,
theo bản năng trả lời: “Anh không cần khách sáo.”
Trịnh Tây Dã lại nhìn Hứa Phương Phỉ, giọng điệu dịu lại: “Về nhà thôi, tạm biệt bạn học em đi.”
“Ừm.”
Hứa Phương Phỉ lúc này vẫn còn hơi sững sờ, khi nghe thấy như vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu, nói “tạm biệt” với Triệu Thư Dật, sau đó cùng Trịnh Tây
Dã rời đi.
Chỉ có Triệu Thư Dật đứng ngây người.
*
Đêm dày đặc, một cơn gió bất chợt thổi qua mang theo hơi mát đồng thời đánh thức hàng cây cổ thụ bên đường, lá lặng lẽ đung đưa xào xạc.
Trịnh Tây Dã bước vài bước, đôi mắt anh không tự chủ được chuyển sang một bên.
Cô bé mặc đồng phục học sinh gọn gàng, sau lưng đeo chiếc cặp sách nhỏ,
đầu hơi cúi xuống, mặt và cổ đều trắng bệch, ngoan đến không thể tưởng
tượng.
Trịnh Tây Dã: “Hôm nay sao lại tan học muộn như vậy?”
Hứa Phương Phỉ thành thật trả lời: “Vào lớp 12, giáo viên yêu cầu mười học
sinh giỏi nhất trong lớp chủ động tăng thêm gánh nặng cho bản thân, làm
những câu hỏi thực tế và sử dụng thời gian sau khi tự học buổi tối để
kiểm tra các câu trả lời và lắng nghe các ý kiến.”
Cô nói xong, dừng một chút, nhẹ nhàng bổ sung: “Triệu Thư Dật nói nhà cậu ấy cùng hướng với nhà em, nên tiện đường đưa em về.”
Trịnh Tây Dã cau mày: “Triệu Thư Dật?”
Hứa Phương Phỉ nói: “Là bạn học vừa rồi. Cậu ấy tên là Triệu Thư Dật, là
lớp trưởng của lớp em. Cậu ấy cũng là người đứng đầu lớp chúng em trong
kỳ thi cuối kỳ lần trước, học rất giỏi, còn thường xuyên giúp đỡ các bạn cùng lớp.”
Trịnh Tây Dã sau khi nghe xong, mặt lạnh lùng đáp một tiếng.
Sau khi Hứa Phương Phỉ giới thiệu lớp trưởng Triệu Thư Dật, nhớ lại bộ bài
kiểm tra tiếng Anh hôm nay, điểm số của Triệu Thư Dật gần như hoàn hảo,
trong lòng cô không khỏi có chút ghen tị và ngưỡng mộ, thầm thở dài:
“Khả năng ngôn ngữ của Triệu Thư Dật rất tốt, tư duy logic và trí tưởng
tượng không gian cũng rất giỏi, chỉ riêng môn toán, tiếng Anh và vật lý, cậu ấy có thể đánh bại em. Thảo nào cậu ấy có thể đứng đầu trong kỳ
thi.”
Lời vừa dứt, Trịnh Tây Dã ở bên cạnh đột nhiên bình tĩnh nói: “Đoạt vị trí thứ nhất khó lắm sao?”
Hứa Phương Phỉ:???
Hứa Phương Phỉ quay đầu lại và nhìn anh với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, vô cùng kinh ngạc.
Cùng lúc đó, Trịnh Tây Dã cũng ngoảnh mặt sang một bên, cụp mi nhìn cô, mặt
không chút thay đổi, nói: “Khi còn học cấp ba, tôi luôn đứng nhất lớp.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Biểu cảm trên mặt Hứa Phương Phỉ đột nhiên trở nên có chút khó tả.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm.
Lẳng lặng nhìn nhau chừng ba giây, Trịnh Tây Dã đột nhiên thấy cô gái xinh đẹp trước mặt im lặng ngẩng cổ lên nhìn trời.
Sau đó cô nói: “Anh có thấy gì không?”
Trịnh Tây Dã bối rối, theo ánh mắt của cô và nhìn lên, màn đêm dày đặc như mực, bầu trời tối đen không có gì.
“Thấy gì?”
“Đêm nay có rất nhiều con bò đang bay trên bầu trời.”
Trịnh Tây Dã:?
Cô gái nhỏ lại hỏi: “Anh có biết tại sao không?”
Trịnh Tây Dã: “Tại sao.”
Cô gái nhỏ thật sâu nhìn lại anh, nghiêm túc nói: “Bởi vì có một người tên là Trịnh Tây Dã đã thổi mạnh chúng từ dưới đất lên*.”
*Ý chỉ khoác lác tuyệt vời đến nỗi thổi bay được cả bò lên trời:))
Trịnh Tây Dã: “…”