Chương 20 - "Nụ cười của em"
Thành thật mà nói, Hứa Phương Phỉ thực sự bị thuyết phục.
Cho dù anh nói điểm số mình không tệ lắm, thỉnh thoảng có thể lọt vào top đầu của kỳ thi, cô cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.
Mỗi lần làm bài đều đứng hạng nhất.
Thời buổi này, những kẻ đại phản diện khoác lác không cần chuẩn bị bản nháp
à? Hay anh ấy là người duy nhất suốt năm ở lại lớp của trường họ?
Đối diện cách hai bước, Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, mặt không chút thay đổi nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Sau khi im lặng khoảng năm giây, anh nhìn đi chỗ khác, lạnh lùng nói “Không tin thì quên đi”, sau đó quay người, đôi chân dài thẳng tắp bước vào
cánh cổng sắt lớn của sân số 9.
Hứa Phương Phỉ nhìn bóng lưng, đôi mắt to trong veo chớp chớp hai lần, có chút sững sờ.
Đây là…
Không vui sao?
Suy đoán này hiện lên trong đầu cô, khiến Hứa Phương Phỉ hơi bất an.
Bên kia, Trịnh Tây Dã đã đi được mười mét, nhận ra không có ai đi theo
mình, anh liền dừng lại và quay đầu, nhìn về hướng phía sau. Dưới bầu
trời đen kịt mê ly, bé học sinh đứng một mình tại chỗ, có vẻ hơi căng
thẳng, hai bàn tay nhỏ đan vào nhau vô thức xoa xoa, giống như một cô bé bị oan ức.
Trịnh Tây Dã không nói nên lời.
Hôm nay mập
mạp cùng một nhóm người ở Thành Bắc xảy ra mâu thuẫn, buổi chiều anh đến đó làm việc hồi lâu mới giải quyết ổn thỏa. Vốn dĩ đã một bụng bực tức, khi quay lại lại thấy cô đi cạnh nam sinh đó, nói cười thoải mái, có vẻ như họ có quan hệ tốt, gần gũi và thân thiện, ngọn lửa kia ngày càng
trở nên dữ dội hơn.
Nhưng đôi mắt mờ sương của cô gái nhỏ và tất cả các cử động nhỏ vụng về của cô đã ngay lập tức dập tắt ngọn lửa trong anh.
Trịnh Tây Dã dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Hứa Phương Phỉ, sau hai
giây, anh lạnh lùng nói: “Muộn như vậy còn không về nhà, đứng ngốc chỗ
đó làm gì?”
Dừng một chút, thần thái cũng dịu lại: “Lại đây.”
Những ngón tay gầy guộc trắng nõn nắm lấy dây đeo cặp sách vô thức siết chặt.
Trong xương tủy Hứa Phương Phỉ sợ hãi người đàn ông vừa chính vừa tà này, không dám trái lời, vì vậy cô chậm rãi đi về phía anh.
Thấy vậy, Trịnh Tây Dã quay đầu lại tiếp tục đi về phía tòa nhà đơn vị.
Hứa Phương Phỉ im lặng đi theo.
Cứ như vậy, hai người lặng lẽ đi vài bước. Một giây trước khi sắp bước vào cửa căn thứ hai của tòa nhà thứ ba, Trịnh Tây Dã sững người, cảm thấy
một lực yếu ớt từ phía sau truyền đến, nhẹ nhàng giữ lại anh.
Trịnh Tây Dã dừng lại, quay đầu cụp mắt xuống.
Trong tầm mắt, cổ tay áo của anh bị bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của thiếu
nữ nắm lấy, ngón tay dài trắng nõn niết miếng vải, làn da mịn màng sáng
bóng, móng tay cũng là hồng nhạt khỏe mạnh trơn bóng.
Mí mắt Trịnh Tây Dã đột nhiên giật giật, sau đó anh nhướng mắt cao hơn một chút, nhìn chủ nhân của bàn tay nhỏ bé này.
“Anh…” Cô gái tựa hồ có chút do dự, nhưng lại thu hết can đảm, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh giận à?”
Trịnh Tây Dã trầm mặc một lát, mặt không biểu cảm nói: “Lúc nãy có một chút, giờ thì không.”
Hứa Phương Phỉ lặng lẽ nhìn anh, hỏi lại: “Bởi vì em nói anh thổi làm cho những con bò bay lên trời sao?”
Trịnh Tây Dã: “.”
Trịnh Tây Dã: “Không hoàn toàn.”
Hứa Phương Phỉ khó hiểu, rồi hỏi: “Vậy vì sao?”
Trịnh Tây Dã không trả lời ngay.
Vì sao ư? Bởi vì nhìn thấy cô về nhà với bạn học nam tên Triệu Thư Dật,
điều khiến anh khó chịu nhất là cô còn cười với cậu nam sinh đó với đôi
mắt cong cong.
Cô đã đủ hấp dẫn rồi, nhưng khi cô cười, đôi mắt
cô như hai vầng trăng khuyết, vẻ ngoài trong sáng và quyến rũ, đẹp đến
muốn mạng, giống như một con hồ ly nhỏ. Người đàn ông nào có thể chịu
được cô cười như thế.
Nhưng lý do này sao có thể nói?
Im lặng một lúc, Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: “Một số chuyện liên quan đến công việc, không liên quan gì đến em.”
“Ồ.” Hứa Phương Phỉ gật đầu không chút nghi ngờ.
Tốt rồi.
Anh vốn là trùm xã hội đen, suốt ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ đánh
nhau, vì một số tranh chấp giang hồ mà khó chịu cũng là điều dễ hiểu. Đó cũng là công việc của anh.
Nghĩ đến đây, một chút bất bình và lo lắng trong lòng cũng bị quét sạch, Hứa Phương Phỉ cảm thấy thoải mái
hơn rất nhiều, bất giác phồng má lên, khẽ thở ra một hơi.
Bộ dáng này trông giống như một con cá vàng nhỏ, có chút buồn cười, dễ thương vô cùng.
Trịnh Tây Dã cụp mắt nhìn cô chằm chằm, thích thú với biểu hiện của cô, đột
nhiên nhếch khóe miệng cười nhẹ. Anh chỉ vào cánh cửa trước mặt, uể oải
nói: “Xin mời, bạn học nhỏ.”
Hứa Phương Phỉ không nhịn được cười, hơi cong môi với anh, quay người trở lại khu nhà đơn vị.
*
Sau tiết tự học đêm thứ hai, cô giáo tiếng Anh đi giày cao gót bước vào lớp với bài thi trên tay.
Đột nhiên, toàn bộ lớp 12-1 của trường trung học bùng nổ với những lời phàn nàn.
Có người gân cổ kêu lên: “Không phải chứ không phải chứ! Muộn như vậy rồi còn phải giảng bài thi!”
Giáo viên tiếng Anh đẩy cặp kính trên sống mũi, cầm cây thước lên gõ vài cái lên bảng, nói: “Mười bạn đứng đầu lớp ở lại, các học sinh khác tan học
như bình thường.”
Theo sau những tràng reo hò, các học sinh ùa ra khỏi lớp với cặp sách trên lưng, cả tòa nhà giảng dạy rung chuyển theo
bước chân của họ.
“Mình đi đây.” Dương Lộ vỗ vỗ vai Hứa Phương Phỉ, “Buổi tối cậu về nhà cẩn thận, ngày mai gặp!”
Hứa Phương Phỉ vẫy tay: “Ngày mai gặp.”
Nói xong từ trong túi bài thi lấy ra cuốn đề thi thật, lại từ hộp bút lấy
ra chiếc bút cà rốt, ngoan ngoãn ngồi vào hàng phía trước lớp học.
Những học sinh có thể lọt vào top 10 đều không kém về trình độ tiếng Anh nên
không có nhiều câu hỏi sai cần được giáo viên đặc biệt xem xét. Chưa đầy hai mươi phút, phần giảng giải đã kết thúc.
Giáo viên tiếng Anh rời đi.
Hứa Phương Phỉ thu dọn đồ đạc, xách cặp đi ra khỏi lớp bằng cửa sau. Khi đi xuống cầu thang, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, hơi vội vã,
như thể đang đuổi theo thứ gì đó.
Trong lòng nghi hoặc, cô nhìn lại theo phản xạ.
“Hứa Phương Phỉ.” Trên mặt Triệu Thư Dật nở nụ cười, nhanh chóng từ phía sau đuổi kịp cô, nói: “Hôm nay mình lại đưa cậu về.”
“Không cần đâu.” Hứa Phương Phỉ xấu hổ xua tay, “Làm sao có thể ngày nào cũng làm phiền cậu được?”
“Chúng ta học cùng lớp, tiện đường thôi mà, cậu không cần khách sáo như vậy.”
Triệu Thư Dật nói: “Hơn nữa, cậu là con gái, buổi tối về nhà một mình
không an toàn.”
“Nhà mình rất gần, hơn nữa trên đường rất nhiều người, không có vấn đề gì.”
“Dù sao bố mình lái xe đến, cậu cũng đừng từ chối.”
Cô gái chàng trai một người muốn từ chối lời mời, người kia muốn mời,
trong thời gian họ nói chuyện, cả hai đã từ khu giảng dạy bước ra khỏi
cổng trường.
Ngay khi Triệu Thư Dật đang định tiếp tục mở miệng
và thuyết phục Hứa Phương Phỉ đi nhờ xe nhà mình, một giọng nói vang lên trước cậu ta một bước, trầm thấp rõ ràng, xuyên qua màn đêm, không mặn
không nhạt mà gọi một tiếng: “Bé con!”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, Triệu Thư Dật cũng sửng sốt, cả hai đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía phát ra giọng nói.
Sau chín giờ tối, hầu như tất cả học sinh đã rời trường, xung quanh trường
trung học Lăng Thành cũng không có nhiều người. Cái đuôi của mùa hè tuy
còn đó nhưng cũng muốn nhường chỗ cho cái se se lạnh của buổi tối đầu
thu, vài chiếc lá rơi trên mặt đất, để gió thổi bay đi, cảnh phố có chút đìu hiu.
Có một người đàn ông đứng dưới ngọn đèn đường bên đường.
Một tay đút túi quần, tay kia nghịch bật lửa. Tùy ý đứng, sắc mặt tái nhợt, ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, ngũ quan tuấn tú sắc bén in bóng sáng trên mặt, khiến anh có vẻ thâm thúy, ba chiều hơn. Lông mày và mắt vừa vặn nằm trong vùng bóng tối nên không nhìn rõ, cảm xúc không rõ
ràng.
Triệu Thư Dật cau mày.
Nhận ra là thanh niên tối qua.
“Anh A Dã?” Hứa Phương Phỉ thì thào, đi tới, “Sao anh lại ở đây?”
Trịnh Tây Dã trông rất trầm lặng: “Tôi vừa mới làm việc ở gần đây, nhân tiện đến đón em về.”
Vừa dứt lời, đôi mắt lấp lánh của Hứa Phương Phỉ nở một nụ cười. Hai má cô
hơi nóng, trong lòng cũng ấm áp, nhẹ giọng đáp lại anh: “Cảm ơn anh.”
Trịnh Tây Dã nhếch khóe miệng: “Đi thôi.”
Hứa Phương Phỉ gật đầu, sau đó chuẩn bị cùng anh rời đi.
Lúc này, Triệu Thư Dật đột nhiên đưa tay ra, bình tĩnh kéo quai đeo cặp
sách của Hứa Phương Phỉ. Hứa Phương Phỉ hoang mang quay đầu đi.
Khuôn mặt thanh tú của Triệu Thư Dật lộ ra một chút lo lắng. Cậu ta dè chừng
nhìn chằm chằm vào Trịnh Tây Dã, hạ giọng xuống nói với âm lượng chỉ có
Hứa Phương Phỉ mới có thể nghe thấy, nói: “Người này là ai?”
Hứa Phương Phỉ trả lời: “Là hàng xóm sống ở tầng dưới mình.”
“Người hàng xóm này, thoạt nhìn không giống người tốt.” Triệu Thư Dật lo lắng
cho sự an toàn của cô, thấp giọng thuyết phục, “Tốt hơn là cậu không nên đi với anh ta, mình sợ anh ta sẽ…”
Điều mà Triệu Thư Dật không ngờ tới là trước khi cậu ta có thể nói hết, sắc mặt của Hứa Phương Phỉ trở nên lạnh lùng hiếm thấy.
Cô bình tĩnh ngắt lời: “Hàng xóm của mình như thế nào, mình là người biết rõ hơn cậu.”
Triệu Thư Dật sững sờ giây lát.
Hứa Phương Phỉ tiếp tục: “Anh hàng xóm của mình là một người rất tốt, cậu không hiểu tình hình thì đừng nói bừa.”
Thiệu Thư Dật và Hứa Phương Phỉ đã học cùng lớp hơn hai năm nên đương nhiên
biết Hứa Phương Phỉ tính tình như thế nào. Đây là một cô gái mềm mại dịu dàng như nước, không góc cạnh, không chút hiếu thắng, tràn ngập một
loại sức sống như ánh mặt trời ấm áp sảng khoái, mềm mại đến tận xương
tủy.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thư Dật nhìn thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của Hứa Phương Phỉ. Thờ ơ và kiên quyết, thậm chí hơi
bướng bỉnh, không cho phép phản đối dù là nhỏ nhất.
Triệu Thư Dật chưa kịp phản ứng, Hứa Phương Phỉ đã quay người, đi theo người thanh
niên lêu lổng bên cạnh, bỏ đi không ngoảnh lại.
Nhìn bóng lưng còn có chút lành lạnh, có chút tàn khốc.
Khá giống với người đàn ông bên cạnh cô.
*
Anh đại ca xã hội đen tàn nhẫn Trịnh Tây Dã và cô học sinh lớp 12 ngoan
ngoãn Hứa Phương Phỉ cứ như vậy sánh bước bên nhau, đi dọc con đường
chính hướng về phố Hỉ Vượng, một lúc lâu không ai nói chuyện.
Kỳ
lạ thay, Hứa Phương Phỉ phát hiện ra họ đã lặng lẽ đi cùng nhau vài lần, nhưng bầu không khí giữa cô và 3206 tối nay đã không còn khó xử đến
ngột ngạt nữa.
Mà là yên lặng.
Nhưng lý do cho sự khác biệt này là gì?
Hứa Phương Phỉ nghi hoặc tự nghĩ. Cô âm thầm quay đầu nhìn sang bên cạnh,
ánh mắt cẩn thận dò xét trên khuôn mặt lạnh lùng sạch sẽ của Trịnh Tây
Dã, cố gắng tìm kiếm manh mối.
May mắn công việc khó khăn không
uổng phí, Hứa Phương Phỉ sớm phát hiện ra: Có lẽ là do Trình lão đại đêm nay hình như có tâm trạng tốt.
Cụ thể, anh mặc dù vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô kỷ luật, nhưng khóe miệng hơi cong lên, khí tức trên người cũng đã thay đổi, không hề là “Nghìn non mất bóng chim bay, muôn con
đường tắt dấu giày tuyệt không*” lạnh lẽo thấu xương, giống như băng
tan, chảy róc rách thành dòng suối ấm áp…
*Nguyên văn là
“Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt”: Hai câu thơ này
trích trong bài Giang Tuyết, nguyên tác: Liễu Tông Nguyên, bản dịch của
Tản Đà.
Hả?
Dòng suối ấm áp???
Hứa Phương Phỉ khẽ mở mắt, giật mình với danh từ hiện lên trong đầu.
Thực sự không ngờ rằng có một ngày, đại ác ma Trịnh Tây Dã này lại có những từ liên quan đến từ “ấm”.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhìn anh chằm chằm hơn, không rời mắt.
Không nghĩ tới, vào lúc này, đại ác ma vẫn luôn lạnh lùng im lặng bên cạnh
khẽ mở đôi môi mỏng, đột nhiên bật ra một câu hỏi: “Tôi đẹp lắm sao?”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Hứa Phương Phi đang nhìn anh suy nghĩ, cô còn chưa hoàn toàn rút lui khỏi
thế giới của mình trong vài phần mười giây đầu tiên, cho rằng mình nghe
lầm, cô ngơ ngác hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Em thường xuyên nhìn
tôi không chớp mắt.” Trịnh Tây Dã vẫn nhìn thẳng về phía trước đi trên
con đường của mình, tùy ý, “Cho nên tôi suy đoán một cách hợp lý, tôi ở
trong mắt em trông cũng rất không tồi.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Đã từng thấy những người tự luyến, nhưng chưa bao giờ thấy người tự luyến lại trơ trẽn mà bình tĩnh như vậy.
Hứa Phương Phỉ im lặng khoảng ba giây, khi nói lại, cô chọn bỏ qua câu hỏi
thần kinh cuối cùng của Trịnh Tây Dã, mà thay vào đó tò mò hỏi: “Hôm nay tâm trạng của anh rất tốt sao?”
“Không tệ.” Trịnh Tây Dã dừng lại sau khi trả lời, nghiêng đầu nhìn cô, mặt không chút biểu cảm hỏi: “Rõ ràng lắm sao?”
“Ừm.” Cô gái nhỏ nghiêm túc gật đầu, “Vừa rồi anh còn cười.”
Nói đến đây, tựa hồ là muốn nhấn mạnh tính xác thực, cô còn cố ý giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên vẽ một đường cong quanh miệng.
Trịnh Tây Dã im lặng.
Trịnh Tây Dã có thể đọc khẩu hình nên anh có thể hiểu rõ từng câu mà Triệu Thư Dật nói với cô dưới cổ họng.
Trong những năm qua, anh đã quen với đủ loại ánh mắt kỳ lạ và những lời lăng
mạ, và anh không quan tâm chút nào. Rốt cuộc, con đường là do chính mình chọn, kết quả như vậy đã đoán được từ lâu.
Sau hàng nghìn ngày
đêm khổ luyện, tâm trạng của Trịnh Tây Dã từ lâu đã giống như một vũng
nước đọng, anh biết rõ mình đang làm gì, nên làm gì và muốn làm gì.
Anh không quan tâm người khác nói gì về mình.
Nhưng, bé con này lại có đôi mắt lạnh lùng và ngay thẳng, lời lẽ chính đáng
bác bỏ tiểu tử họ Triệu, nói anh A Dã rất tốt. Giống như một con nhím
nhỏ với những chiếc gai dựng lên, khăng khăng duy trì những gì mình quan tâm.
Thành thật mà nói, anh cảm thấy rất thoải mái.
Anh không chỉ có tâm trạng tốt, còn hơn cả thoải mái, gần như hạnh phúc điên cuồng.
Trịnh Tây Dã không trả lời trong một lúc, Hứa Phương Phỉ không hiểu tại sao
anh có tâm trạng tốt, nhưng không hỏi thêm. Cô chỉ thu lại ánh mắt, cúi
đầu và cong môi theo.
Lần đầu tiên, cô phát hiện ra tâm trạng tốt có thể lây lan cho nhau.
Thấy anh cười, cô dường như cũng cảm thấy hạnh phúc.
Hai người yên lặng đi một hồi, đột nhiên, xa xa có một mùi hương thoang
thoảng, xông vào trong mũi Hứa Phương Phỉ. Cay và hăng, nhưng tràn ngập
hương thơm tứ phía, khiến cho dạ dày háu ăn của Hứa Phương Phỉ muốn di
chuyển.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Nhìn thấy một quán nướng bên vệ đường cách đó hàng chục mét, với vỉ nướng
bằng than hoa và nguyên liệu phong phú. Lác đác vài thực khách ngồi trên quầy, một ông lão hơn năm mươi nheo mắt khua chổi quét sốt, khéo léo
phết gia vị lên từng xiên thịt.
Nhìn cánh gà, xúc xích nướng và
vỏ khoai lang lớn trên vỉ nướng, Hứa Phương Phỉ sờ sờ cái bụng phẳng lì
của mình, khó khăn nuốt nước bọt.
Đói quá đi.
Chiều nay cô bận làm bài, còn chưa kịp ăn cơm trước khi tự học buổi tối, từ bữa trưa đến giờ, cô thậm chí còn không uống một ngụm nước…
Trịnh Tây
Dã chú ý đến ngọn lửa nhỏ trong mắt cô gái, nhìn sang, sau khi liếc nhìn quầy thịt nướng cách đó không xa, chợt bừng tỉnh.
“Đói bụng sao?”
“Không, không có!” Cô gái vội vàng xua tay, cái đầu tròn lắc lắc như trống bỏi, “Em không đói, thật sự một chút cũng không đói…”
Thế nhưng, lời phủ nhận còn chưa dứt, tiếng dạ dày rột rột đột nhiên vang lên, cắt ngang cô.
Hứa Phương Phỉ: “.”
Trong nháy mắt, cả khuôn mặt Hứa Phương Phỉ đỏ bừng. Cô tuyệt vọng che má,
xấu hổ đến mức đầu ngón chân bấu chặt lấy mặt đất, ý thức mơ hồ, ước gì
mình có thể biến mất tại chỗ với một tiếng “đùng”.
Trịnh Tây Dã
nhìn cô chằm chằm, trong mắt dần dần hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Một lúc sau, lười nhác nhướng mày nói: “Học sinh xuất sắc của chúng ta đã học
tập rất chăm chỉ. Đi thôi, mời em ăn khuya.”
Đáng ngạc nhiên
chính là thị trấn nhỏ gần biên giới này nổi tiếng lạc hậu, nhưng thực
phẩm đặc sản phải nói là rất tuyệt. Đặc biệt là đồ nướng của Lăng Thành, sắc hương vị đều có cả, thậm chí còn xuất hiện trên chuyên mục ẩm thực
nổi tiếng, những năm đầu chỉ riêng “Đồ nướng Lăng Thành” đã thu hút rất
nhiều du khách đại lục.
Nhưng hầu hết các cửa hàng mà khách du
lịch đang tìm kiếm đều là những cửa hàng nổi tiếng trên Internet đã được quảng cáo rầm rộ trên Internet, hương vị đều giống nhau. Chỉ những
người dân địa phương Lăng Thành thực sự mới biết đồ nướng ngon nhất ở
Lăng Thành thường là một quán ven đường không có cửa hàng.
Gian hàng nơi Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ ăn khuya là một ví dụ điển hình.
Sau khi ăn vài xiên thịt bò nướng, Hứa Phương Phỉ không khỏi giơ ngón tay
cái lên, cười khen: “Ngon quá. Tay nghề của ông chủ thật tuyệt vời.”
Trịnh Tây Dã ngồi đối diện cô, một tay chống cằm, không ăn cũng không làm gì khác, chỉ rũ mi nhìn Hứa Phương Phỉ.
Hứa Phương Phỉ cắn một miếng sườn nướng, khi cô phát hiện ra điều gì đó, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Sao anh không ăn?”
“Tôi không có hứng thú với đồ nướng.” Trịnh Tây Dã nói, “Tôi chỉ muốn nhìn em ăn.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Nhìn cô ăn? Đây là đam mê kỳ lạ gì vậy.
Hứa Phương Phỉ hơi đỏ mặt, nuốt nước bọt định nói, nhưng chú ý đến vẻ mặt
của Trịnh Tây Dã đột nhiên hơi thay đổi, đôi mắt đen của anh nhìn qua cô đến một nơi nào đó phía sau cô, nheo mắt lại.
Chỉ trong hai giây, đôi mắt anh lại bị bao phủ bởi sương giá.
Hứa Phương Phỉ mơ hồ đoán được điều gì đó, trong lòng hơi thắt lại.
“Có chút việc, em chờ tôi ở đây chút nhé.” Trịnh Tây Dã cười nhạt với cô
một cái, sau đó đứng dậy sải bước rời khỏi gian hàng đồ nướng.
Hứa Phương Phỉ nhìn theo.
Cô nhìn thấy người đàn ông đi thẳng đến một chiếc ô tô màu đen đậu bên
đường, mở cửa sau, khom người lên xe rồi biến mất khỏi tầm mắt của cô.
*
Ghế sau chiếc Maybach màu đen.
Tưởng Kiến Thành mặc một bộ vest chỉnh tề màu xám sắt, trên tay cầm điếu xì
gà chưa châm lửa, hơi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: “Lão Tưởng, chú tìm cháu.”
“Ông chủ đã gật đầu, hai tuần nữa sẽ cùng người mua cuối cùng ký thỏa
thuận.” Tưởng Kiến Thành dùng ngón trỏ gõ gõ bàn chứa đồ, không mở mắt,
chậm rãi nói: “Lần trước chú nói muốn cháu đi với chú, có nhớ không?”
Trịnh Tây Dã nghiêng đầu, ánh mắt dán chặt vào cô gái mặc đồng phục học sinh
qua cửa sổ xe, chú ý đến nhất cử nhất động của cô và hoàn cảnh xung
quanh.
Nghe vậy, vẻ mặt anh không thay đổi, thản nhiên gật đầu: “Cháu nhớ.”
“Hơn nữa, con cá trong tay Kỳ Kỳ rất thành khẩn, cho chúng ta một tin tức
tuyệt mật của cơ quan vũ trụ.” Nói đến đây, Tưởng Kiến Thành chậm rãi mở mắt ra, nhìn người thanh niên bên cạnh, trầm giọng nói: “Đến lúc đó, cố gắng giúp ông chủ mặt đối mặt thương lượng một cái giá tốt.”
Trịnh Tây Dã: “Vâng.”
Tưởng Kiến Thành mỉm cười, biểu cảm của ông ta cũng theo đó mà nhẹ nhàng tùy
ý: “A Dã, đây là lần đầu tiên cháu lộ mặt trước mặt ông chủ, thể hiện
cho tốt. Chú ở trước mặt ông chủ khen cháu rất nhiều, nói cháu thông
minh, nhạy bén, thân thủ tốt. Cháu đừng làm mất mặt chú.”
Trịnh Tây Dã cũng mỉm cười: “Chú yên tâm, cháu biết phải làm gì.”
Hai người đang nói, bỗng có một ông lão bán trà thảo dược, đậu chiếc xe ba
gác bên đường, rồi bước đến quầy thịt nướng, khom lưng hỏi từng thực
khách xem họ có muốn mua một cốc trà thảo mộc để giải cay không.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tưởng Kiến Thành bắt chéo chân, chậm rãi châm
điếu xì gà, nói: “A Võ, đi mua cho tôi một chén trà thảo mộc.”
Tài xế là chú Võ, gật đầu và xuống xe, bước đến quầy trà thảo mộc.
Tưởng Kiến Thành nhìn ông lão bưng trà thảo mộc ở bên ngoài, rít điếu xì gà
một hơi thật sâu, thở ra vòng khói, lắc đầu thở dài: “Xem đi, những
người ở tầng lớp cấp thấp này đã sống vất vả như thế nào, mỗi ngày thức
khuya dậy sớm mệt đến chết, cũng chỉ kiếm được một số tiền đủ sống.
Nghĩa vụ trung thực cả đời, nhưng cuối cùng không còn lại nửa xu cho thế hệ sau này.”
Trịnh Tây Dã nhìn màu xanh và trắng tươi trên quầy đồ nướng, mắt anh tối sầm lại, không trả lời.
“Thế giới là như vậy, cháu không ăn thịt người, người ta sẽ ăn thịt cháu.”
Tưởng Kiến Thành cười nhạo báng, sau đó từ tốn nói với Trịnh Tây Dã, “A
Dã, ở cạnh chú có nhiều người trẻ tuổi như vậy, có biết tại sao chú lại
thích cháu nhất, coi trọng cháu nhất không?”
Trịnh Tây Dã lắc đầu.
“Bởi vì cháu giống chú nhất.”
Lúc này, ánh mắt Tưởng Kiến Thành đột nhiên trở nên xa xăm, nhớ lại quá
khứ: “Nhớ năm đó cháu ở chợ đen ngầm Ngưỡng Quang đấu võ đài, một trận
sinh tử, thắng thì lấy ba mươi ngàn Miến Điện, thua thì xác được bọc
trong một chiếc chiếu rơm. Lần đầu tiên chú nhìn thấy cháu, khi thấy
cháu bê bết máu trèo lên ngọn núi người, chú biết cháu sẽ trở thành châu báu tuyệt vời trong tương lai. Loại tàn nhẫn và nghị lực kiên cường đó
giống hệt như chú năm hai mươi tuổi.”
Trịnh Tây Dã nói: “Lão Tưởng quá khen, cháu có chỗ nào so được với chú.”
Khi Tưởng Kiến Thành nghe thấy điều này liền cười cười, sau đó cắn điếu xì
gà của mình, nhìn ra cửa sổ ô tô đầy quầy đồ nướng nhộn nhịp, đến cô gái trong sáng, sạch sẽ, giống như cây dành dành đó.
“Những người
như chúng ta, bắt đầu với đôi bàn tay xấu, số phận là những con kiến
mặc người xâu xé. Nhưng chúng ta không tin vào cái ác, không chấp
nhận số phận, sẽ leo lên đầu chuỗi thức ăn bằng mọi giá.” Tưởng Kiến
Thành giơ tay và vỗ mạnh vào Trịnh Tây Dã: “A Dã, nếu cháu muốn đạt được những điều tuyệt vời và trở nên nổi tiếng, cháu phải nỗ lực phấn đấu,
không thể lơ là trong giây lát. Nhớ kỹ, chơi vui thì được, nhưng đừng để bất cứ điều gì hay bất cứ ai làm cháu mất tập trung.”
*
Sau khi trò chuyện với Tưởng Kiến Thành, Trịnh Tây Dã ra khỏi xe trở lại
chiếc bàn nhỏ ở quầy đồ nướng. Nhìn đĩa trên bàn, thịt và rau đã ăn hết, chỉ còn lại mấy que tre.
Anh nhìn Hứa Phương Phỉ, nhẹ giọng hỏi: “Ăn no chưa?”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu với anh.
Trịnh Tây Dã đến gặp ông chủ để thanh toán hóa đơn, sau đó tiếp tục đưa Hứa Phương Phỉ về nhà.
Đêm đã sâu, ánh đèn đường vàng vọt như vài giọt mực màu, hòa vào trong màn
đêm dày đặc, hai màu trộn lẫn vào nhau, pha loãng với nhau, giao hòa với nhau, cuối cùng điều chỉnh con đường nửa sáng nửa tối, đúng sai khó
phân biệt, trắng đen bất phân.
Lúc này, mấy con quạ đang đậu phía trên đột nhiên quạc lên mấy tiếng, thanh âm nghe khá chói tai.
Hứa Phương Phỉ giật mình, rồi thấp giọng thúc giục: “Chúng ta đi nhanh lên.”
Trịnh Tây Dã quay lại nhìn cô: “Sao vậy.”
Hứa Phương Phỉ nói: “Tiếng của những con quạ đó không giống bình thường, có lẽ trời sắp mưa.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, hơi nhướng lông mày bên trái, đôi lông mày
nghiêm nghị của anh lần đầu tiên lộ ra cảm giác kinh ngạc: “Tai thính
như vậy?”
Hứa Phương Phỉ vô thức níu dây đeo của chiếc cặp sách, im lặng hai giây, thành thật trả lời: “Từ nhỏ em đã nhạy cảm hơn với
các loại âm thanh, thính giác ở cả hai tai của em tốt hơn người bình
thường.”
Sau khi nghe điều này, Trịnh Tây Dã im lặng, đột nhiên kéo nhẹ khóe môi dưới.
Hứa Phương Phỉ bắt gặp đường cong nhếch lên của môi anh, khó hiểu nghiêng đầu: “Anh cười cái gì vậy?”
Trịnh Tây Dã uể oải nói: “Bản lĩnh này của em dùng để nghe quạ kêu, thật lãng phí tài năng.”
Hứa Phương Phỉ tò mò: “Vậy phải dùng để làm gì?”
Trịnh Tây Dã: “Giải mã tình báo.”
……
……
???
Hứa Phương Phỉ bị bốn chữ này làm cho sững sờ. Cô mở to hai mắt nhìn chằm
chằm Trịnh Tây Dã, sau một lúc, cuối cùng cũng thất bại, phá lên cười
đến đứt hơi, thở hổn hển nói: “Muốn, muốn cười chết em mất. Giải mã tình báo? Có phải anh xem phim gián điệp nhiều quá không, biết mình đang nói gì không? Ha ha.”
Đường phố im lặng, tiếng cười như chuông bạc tạo thành một tiếng vang trống rỗng.
Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào Hứa Phương Phỉ, con ngươi đen và sáng, sâu thẳm như những vì sao.
Bên kia, Hứa Phương Phỉ cười một lúc lâu mới buộc mình dừng lại. Cô cười
lau đi giọt nước mắt nhỏ trên khóe mắt, quay đầu lại thì phát hiện người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình, không khỏi kỳ quái sờ sờ mặt mình.
Tình huống gì đây.
……Toang rồi.
Có phải vừa rồi cô cười quá khoa trương không?
Nghĩ đến đây, Hứa Phương Phỉ không khỏi có chút xấu hổ, ấp úng giải thích:
“Ừm… Lúc em cười có hơi quái dị. Tuyệt đối không có ý không tôn trọng
đâu.”
Trịnh Tây Dã lại bình tĩnh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, mới nói: “Bé con, lần đầu tiên em ở trước mặt tôi cười thoải mái như vậy.”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, kinh ngạc mở to hai mắt.
“Em biết không.” Tay phải anh khẽ vuốt một sợi tóc xõa xuống gò má của cô
gái, dịu dàng nói: “Nụ cười của em luôn khiến tôi cảm thấy, ngày chết
tiệt này cũng không tệ như vậy.”