Chương 12 - Làm nũng
Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng biết tên của 3206.
Tên anh là Trịnh Tây Dã.
Sau khi cẩn thận ghi lại tất cả thông tin, cô đậy nắp bút lại, nhìn lên lần nữa, thấy người đàn ông vẫn đứng đó. Trong cái nắng như thiêu như đốt,
cửa hàng tiền giấy nhỏ và chật chội càng thêm ngột ngạt bởi cảm giác
hiện diện quá mạnh mẽ của anh.
Tim Hứa Phương Phỉ đập lỡ một nhịp, cô lại hỏi: “Anh còn cần gì khác sao?”
Trịnh Tây Dã chậm rãi lắc đầu mà không rời mắt khỏi khuôn mặt Hứa Phương Phỉ.
Hứa Phương Phỉ tưởng anh không yên tâm nên nói: “Mẹ em đã đi đưa tang, em
còn phải trông coi cửa hàng, tạm thời không thể rời đi. Chờ mẹ về, em sẽ gửi vòng hoa qua ngay lập tức, sẽ không quên đâu.”
Nghe vậy, Trịnh Tây Dã thu hồi ánh mắt, xoay người chuẩn bị rời đi.
Hứa Phương Phỉ nhanh chóng đóng cuốn sổ lại, đi theo sau anh, chu đáo tiễn anh ra cửa.
Không ngờ vào lúc này, một bóng người khác vụt qua trước mắt Hứa Phương Phỉ,
trong nháy mắt lao vào cửa hàng. Ban đầu cô không nhận ra, còn tưởng là
khách mua hàng, nhìn kỹ thì thấy đối phương cao khoảng 1m7, giống một
con khỉ gầy gò, mặc áo phông đen in hình đầu lâu trên đó, đeo quanh cổ
một chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền hình đầu lâu, cà lơ phất phơ không
ra gì, chính là của Hứa Chí Kiệt.
Sắc mặt Hứa Phương Phỉ nhất thời trầm xuống, cô cau mày nói: “Anh tới làm gì?”
Hứa Chí Kiệt biết người em họ xinh đẹp này không muốn nhìn thấy mình, anh
ta cũng không quan tâm. Anh ta xoa xoa cái mũi, dùng đôi mắt lén lút
nhìn chung quanh cửa hàng, hỏi: “Sao em lại ở chỗ này một mình, mẹ nhỏ
đâu?”
“Ra ngoài rồi.” Hứa Phương Phỉ nói, “Tìm mẹ em có chuyện gì?”
“Mẹ nhỏ không có ở đây, tìm em cũng giống như vậy.” Hứa Chí Kiệt liếm mặt
cười, xoa hai tay vào nhau, rất sủng nịnh: “Phỉ Phỉ, cho anh mượn 300 tệ đi, lần tới gặp anh sẽ trả lại cho em.”
Hứa Phương Phỉ tức giận đến nín thở trong lồng ngực: “Hôm qua không phải mẹ em cho anh vay tiền rồi sao?”
Hứa Chí Kiệt không kiên nhẫn: “Chút tiền ít ỏi đó thì làm được gì?”
“Em không có tiền.” Hứa Phương Phỉ hạ lệnh đuổi khách, “Anh đi đi.”
“Đừng mà.” Hứa Chí Kiệt nhíu mày, “Chúng ta là anh em họ, Phỉ Phỉ, em không
thể tàn nhẫn như vậy, em muốn nhìn anh trai mình bị bọn đòi nợ đánh chết sao?”
Lòng Hứa Phương Phỉ cứng lại: “Anh bị đánh chết cũng đáng, hơn nữa em còn là học sinh, lấy đâu ra tiền cho anh?”
“Đừng gạt anh.” Hứa Chí Kiệt nghiêng đầu liếc nhìn ngăn kéo bên cạnh bàn.
Hứa Phương Phỉ vô thức đóng chặt ngăn kéo chặn ánh mắt không có ý tốt của Hứa Chí Kiệt.
“Đừng tưởng anh không biết, mẹ em mỗi lần thu tiền đều cất vào trong ngăn
kéo.” Hứa Chí Kiệt cũng không chịu thua, cười đùa nói, “Phỉ Phỉ, chỉ ba
trăm mà thôi, không phải anh không trả lại cho em. Em không đưa cho anh
cũng không sao, anh tự mình lấy…”
Hứa Chí Kiệt vừa nói vừa định đẩy Hứa Phương Phỉ, vươn tay mở ngăn kéo lấy tiền.
Hứa Phương Phỉ giật mình: “Nếu anh dám làm bậy em sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức.”
Hứa Chí Kiệt không quan tâm Hứa Phương Phỉ có gọi cảnh sát hay không, anh
ta vươn tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, cố gắng kéo cô ra. Nhưng mà đầu ngón tay vừa chạm vào làn da trắng như tuyết của thiếu nữ, còn
chưa kịp dùng sức, một cỗ lực cường đại đột nhiên kẹp chặt bàn tay bẩn
thỉu, dùng sức vặn —-
“A!” Hứa Chí Kiệt bất ngờ, kêu lên một tiếng đau đớn.
Sau một khắc, một thanh âm lạnh lùng, âm trầm mà tàn nhẫn vang lên: “Ai cho cậu lá gan đụng vào cô ấy?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của Trịnh Tây Dã thì giật mình —- vừa rồi cô tiễn anh ra khỏi cửa
hàng, sau đó cô mới đi giải quyết Hứa Chí Kiệt.
Vậy là anh vẫn chưa đi.
Hứa Chí Kiệt tức giận hét lên: “Đau đau đau! Mẹ kiếp, mày là thằng nào!”
Trịnh Tây Dã không nói lời nào, nhưng với tất cả các ngón tay của mình, anh gần như dỡ xuống cánh tay của Hứa Chí Kiệt.
“A a! Đại ca anh buông ra đi, buông ra trước đi mà!” Toàn bộ cánh tay Hứa
Chí Kiệt bị bắt chéo sau lưng thành hình dạng vặn vẹo cực kỳ quỷ dị, anh ta vì đau mà đổ mồ hôi đầm đìa, mềm nhũn nói, “Có chuyện gì từ từ nói.
Em không cần tiền nữa, không cần tiền còn không được sao!”
“Tôi cảnh cáo cậu.”
Trịnh Tây Dã lạnh lùng nói: “Cút càng xa càng tốt. Nếu tôi lại thấy cậu quấy rầy cô ấy, tôi sẽ lột sống da của cậu.”
Hứa Chí Kiệt chỉ là một tên lưu manh địa phương, chưa từng thấy một nhân
vật tàn nhẫn như vậy trước đây. Anh ta sợ tới mức quay đầu nhìn lại, chỉ mơ hồ cảm thấy người đàn ông cao lớn trước mắt nhìn rất quen, nhưng lại không nhớ rõ đã từng gặp qua ở đâu, chỉ có thể lặp đi lặp lại: “Vâng
vâng, em sai rồi đại ca, em cút ngay đây! Bảo đảm cả đời này anh cũng sẽ không gặp lại em!”
Trịnh Tây Dã buông năm ngón tay, Hứa Chí Kiệt như được ân xá, chạy ra ngoài như có ma đuổi.
Anh ta vừa lăn ra khỏi cửa hàng tiền giấy lại đụng phải một bác gái trung niên trạc năm mươi.
“Làm sao vậy?” Bác gái lảo đảo, nghi ngờ hỏi.
Trên mặt Hứa Chí Kiệt tràn đầy hoảng sợ, một khắc cũng không dám nán lại, bò dậy chạy mất không còn dấu vết.
“Kỳ lạ, Phỉ Phỉ, không phải là anh họ A Kiệt của cháu sao, nó tới đây làm
gì thế?” Người phụ nữ là dì Lý hàng xóm. Khó hiểu bước vào, quay đầu
lại, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng trong cửa hàng, sững người,
nhìn Hứa Phương Phỉ bằng ánh mắt càng thêm khó hiểu.
Dì Lý khó hiểu: “Chuyện gì vậy?”
Hứa Phương Phỉ không muốn nói thêm, ngập ngừng nói: “Không có gì ạ. Dì Lý, dì tìm mẹ cháu có chuyện gì không?”
“À, mẹ cháu nói không gọi được cho cháu.” Dì Lý nói, “Mẹ cháu thiếu nhân
viên nên nhờ con đóng cửa cửa hàng đi qua đó phụ. Địa chỉ là số 13 đường Bạch Ngọc Lan.”
Hứa Phương Phỉ lấy điện thoại di động ra kiểm tra, quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ. Cô gật đầu: “Được ạ.”
Sau khi giải thích, dì Lý rời đi.
Lúc này, Hứa Phương Phỉ nghĩ đến gì đó, nhìn Trịnh Tây Dã nói: “Bây giờ em
phải đi phụ mẹ, anh xem em sẽ giao vòng hoa cho anh sau khi làm việc
xong hay anh lấy luôn ngay bây giờ?”
Trịnh Tây Dã nói: “Bây giờ lấy luôn.”
Vài phút sau, Hứa Phương Phỉ khiêng bốn vòng hoa giấy lớn. Cô nhỏ nhắn và
mảnh khảnh, tay ôm bốn vòng hoa giấy khổng lồ, nhìn thế nào cũng thấy
buồn cười.
Trịnh Tây Dã đưa tay cầm lấy.
“Không cần.” Khuôn mặt thiếu nữ tuyết trắng lộ ra một tia ngượng ngùng, từ chối nói, “Cái này rất nhẹ, em có thể cầm.”
Sắc mặt Trịnh Tây Dã lạnh lùng, không chút giải thích liền đem bốn vòng hoa mang đi, đặt ở cửa.
Rồi anh quay sang nhìn cô: “Em định đến phố Bạch Ngọc Lan?”
“Ừm.” Hai má Hứa Phương Phỉ nóng bừng. Vừa đáp, vừa nhanh chóng gói vòng hoa
lại, buộc chặt rồi thắt chặt dây, nói, “Buộc xong rồi, để em.”
Trịnh Tây Dã hỏi: “Em đến đó thế nào?”
Hứa Phương Phỉ chỉ vào chiếc xe đạp của Kiều Tuệ Lan dựng bên cạnh cô, nói: “Đi xe đạp.”
Trịnh Tây Dã liếc nhìn chiếc xe đạp cũ. Sau một lúc im lặng, anh nói: “Tôi đưa em đi.”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, sau đó ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt có chút hoang mang.
Trịnh Tây Dã: “Vừa vặn tôi cũng định đến phố Bạch Ngọc Lan, tiện đường.”
*
Nói đến cũng thật khéo.
Nhà tang lễ Kiều Tuệ Lan làm việc tình cờ là “địa chỉ giao vòng hoa” do
Trịnh Tây Dã điền, số 13 phố Bạch Ngọc Lan. Khu vực này, giống như phố
Hỉ Vượng, là khu phố cổ lâu đời nhất ở Lăng Thành, những ngôi nhà cũ
nát, gạch ngói lốm đốm, đầy mục nát.
Không lâu sau, chiếc xe G to màu đen của Trịnh Tây Dã lái vào cổng một khu dân cư lâu đời.
Hứa Phương Phỉ đang ngồi ở ghế phụ, nhìn qua cửa kính ô tô đang hé mở, từ
xa, cô nhìn thấy một đại linh đường đang dựng dở. Có rất nhiều vòng hoa
lớn được đặt ngay ngắn ở bên ngoài, chật kín người.
Náo nhiệt đến mức người ta không thể phân biệt được đó là đám tang hay đám cưới.
Xe dừng lại.
Trịnh Tây Dã tắt động cơ.
Vài người đàn ông trung niên đeo hoa trắng trước ngực nhìn thấy chiếc xe này, lập tức bước lên đón, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Hứa Phương Phỉ mở cửa bước xuống xe, đúng lúc nhìn thấy những người đàn ông trung niên đó đang đưa cho đối phương một điếu thuốc và một ngọn lửa.
Trịnh Tây Dã đứng trước cửa xe, nghiêng đầu sang một bên hút điếu thuốc
trên tay người đàn ông trung niên với đôi mắt khép hờ, mặt mày thâm thúy ẩn sau làn khói, lộ ra vẻ đặc biệt khắc nghiệt và uể oải.
Chỉ
trong vài giây, Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn dời tầm mắt, không dám nhìn
thêm nữa. Nhìn xung quanh trong đám đông, cô nhanh chóng tìm thấy Kiều
Tuệ Lan.
Bà đang leo lên một chiếc thang hình tam giác, trang trí trên tấm vải đen bức chân dung của một ông cụ.
Hứa Phương Phỉ liếc nhìn Trịnh Tây Dã, do dự hai giây, nhưng vẫn không đủ
can đảm để đi qua cảm ơn, vì vậy cô xoay người chen qua đám đông vào
sảnh tang lễ, bận bịu với mẹ.
“Mẹ, đừng trèo cao như vậy, để con làm cho.” Hứa Phương Phỉ lo lắng.
“Sắp xong rồi.” Kiều Tuệ Lan tiếp con gái, “Con đi giúp cắm hoa linh đường đi.”
“Được ạ.”
Không lâu sau, một chiếc xe cao cấp màu xám khác đậu bên cạnh sảnh đường. Cửa xe mở ra, vài thanh niên cao lớn bước xuống, người đầu tiên khoảng
ngoài bốn mươi, trên lông mày có một vết sẹo hình con rết, mặt vuông mũi tẹt, mặc vest và đi giày da, phong thái bệ vệ.
Những người này xuất hiện, thành công gây nên náo động trong ngoài tang đường.
Hứa Phương Phỉ vô thức nhìn xung quanh.
Nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo bước vào nhà tang lễ, đi thẳng đến chỗ Trịnh Tây Dã, lấy tay cầm điếu xì gà cọ cọ mũi, cười nói: “Anh Dã. Nghe nói
lão Tưởng đã đến Lăng Thành mấy ngày trước, sao không báo một tiếng với
anh em gì cả?”
Trịnh Tây Dã dùng ngón trỏ phủi nhẹ tàn thuốc, uể oải trả lời: “Lão gia tử khiêm tốn, không muốn quấy rầy các anh em ở đây.”
“Thật đáng tiếc.” Trần Tam tiếc nuối nói, “Chỉ có thể lần sau lại chào hỏi lão Tưởng vậy.”
Trịnh Tây Dã lạnh lùng nói: “Tôi sẽ giúp truyền đạt lòng tận tụy của tam ca cho lão gia tử.”
Trần Tam nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười.
Vùng đất màu mỡ ở Lăng Thành vốn là do gia đình Trần Tam anh ta thống trị,
rất nhiều người thấy được mà ăn không được, mắt thèm hoảng hốt, chỉ có
thể nuốt vào miệng. Nhưng chỉ ba năm trước, nửa đường xuất hiện Trịnh
Tây Dã, liều mạng chiến đấu không chớp mắt, không lâu sau, trở thành đầu tàu thuộc hạ của lão Tưởng, trở thành người bạn tâm giao đáng tự hào và đáng tin cậy nhất của lão gia tử.
Tưởng Kiến Thành tin tưởng
người thanh niên này đến mức không chỉ giao thiếu gia Tưởng Chi Ngang
cho anh để quản giáo mà thậm chí còn giao tám phần công việc kinh doanh
của Lăng Thành cho anh.
Trần Tam hận Trịnh Tây Dã vô cùng, ước gì anh có thể bị nghiền thành tro, nhưng vì thủ đoạn của người đàn ông
này, anh ta không dám làm gì lỗ mãng, vậy nên khi gặp chỉ có thể cúi đầu khom lưng gọi “Anh Dã”.
Hai người trò chuyện câu được câu không.
Đột nhiên, Trần Tam liếc nhìn cô gái xinh đẹp đang bận rộn trong nhà tang
lễ, cắn một điếu xì gà, thăm dò đầy ẩn ý: “Anh Dã, cô bé đó là bạn của
anh à?”
Trịnh Tây Dã mặt vô cảm hút điếu thuốc, lắc đầu.
Trần Tam nhướng mày: “Vậy sao em thấy cô ấy xuống xe của anh?”
Trịnh Tây Dã: “Cửa hàng tiền giấy giao vòng hoa, tiện đường đưa đến.”
Khi nhận được câu trả lời này, Trần Tam nheo mắt với vẻ mặt trầm ngâm, không tiếp tục chủ đề này.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng chói tai.
Hứa Phương Phỉ đang sắp xếp hoa tang, nghe thấy tiếng động, nhìn lại theo
bản năng. Nhìn thấy một người đàn ông với khuôn mặt bê bết máu bị mấy
người đàn ông lực lưỡng khiêng vào nhà tang lễ, ném bên lò than như một
miếng giẻ rách.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, trước khi cô có thể nhìn thêm nữa, bóng dáng của Kiều Tuệ Lan đã che mất tầm nhìn của con gái.
Kiều Tuệ Lan lặng lẽ lắc đầu với Hứa Phương Phỉ.
Hứa Phương Phỉ định thần lại, hít một hơi thật sâu, tiếp tục tập trung vào công việc của mình.
Trịnh Tây Dã lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông đang hấp hối trên mặt đất, nhìn Trần Tam: “Tam ca đây là có ý gì?”
“Mấy chuyện linh tinh này hình như có liên quan đến tờ Quốc An.” Trần Tam ý
tranh công, cầm khăn tay, chán ghét xua gió, “Em còn đang điều tra, anh
Dã yên tâm, chờ tra ra được manh mối sẽ cho anh và lão Tưởng một lời
giải thích.”
Trịnh Tây Dã lạnh lùng nói: “Thây cốt lão Lý vẫn còn lạnh. Trong đám tang cấm kỵ nhất là thấy máu, đạo lý này anh không rõ sao?”
Sau khi nghe điều này, khuôn mặt của Trần Tam đông cứng trong giây lát.
“Phải phải phải, anh Dã dạy phải.” Trần Tam vẫy tay, triệu tập thuộc hạ của
mình, gọi, “Đại Thiên, trước tiên mang thứ chó này đi, đừng làm bẩn linh đường của lão Lý chúng ta.”
Người đàn ông bê bết máu bị những người lực lưỡng kéo xuống.
Trần Tam ngồi trong sảnh tang một lúc.
Anh ta không liên quan gì đến lão Lý đã chết, cho nên đốt mấy tờ giấy vàng, hỉ mũi, tang lễ cũng xem như viếng xong, sau đó anh ta vỗ mông rời đi.
Sau hơn nửa canh giờ, tang lễ do Kiều Tuệ Lan tự tay dựng lên, lụa trắng và sa đen, trang nghiêm và trang trọng.
Trịnh Tây Dã đến trước bức chân dung của người đã khuất, ánh mắt ôn hòa, cụp mắt xuống và thắp một nén nhang.
Kiều Tuệ Lan trước đó đang bận sắp xếp phòng tang lễ, lúc này mới chú ý đến
người thanh niên đang dâng hương trông rất quen. Sau khi sửng sốt vài
giây, bà vươn tay kéo Hứa Phương Phỉ sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Ơ,
đây không phải là hàng xóm sống ở tầng dưới của chúng ta sao? Sao cậu ấy lại ở đây?”
Hứa Phương Phỉ thấp giọng suy đoán: “Chắc là người nhà của bạn ạ.”
Trong đầu Kiều Tuệ Lan nhanh chóng suy nghĩ, sau đó tiến lên phía trước vài bước, cười gọi: “Chàng trai trẻ?”
Nhìn thấy Kiều Tuệ Lan, Trịnh Tây Dã lễ phép gật đầu, “Chào dì ạ.”
“Chào cháu.” Kiều Tuệ Lan tùy tiện chào hỏi vài câu, sau đó nói: “Cái đó,
chàng trai trẻ, bên này xong việc là cháu trực tiếp về nhà sao?”
Trịnh Tây Dã: “Vâng.”
“Tốt quá!” Kiều Tuệ Lan nói, “Hôm nay dì sẽ ở lại đây, nếu thuận tiện, cháu có thể đưa Phỉ Phỉ nhà dì về với được không?”
Nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ và Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ xấu hổ một lúc, cô vội vàng nắm lấy tay Kiều Tuệ Lan, đỏ mặt nói: “Mẹ, lát nữa con tự bắt xe buýt về.”
Kiều Tuệ Lan nhìn cô kỳ lạ: “Đều là hàng xóm, tiện đường thôi. Đi xe buýt về xa như vậy.”
Hứa Phương Phỉ: “Nhưng như vậy quá làm phiền người ta…”
“Không phiền.” Một giọng nói từ phía sau nói.
Hứa Phương Phỉ sững sờ, quay đầu lại.
Trịnh Tây Dã lặng lẽ nhìn cô: “Chờ lát nữa tôi đưa em về.”
Mặt Hứa Phương Phỉ càng đỏ hơn, thật lâu sau mới mò ra được hai chữ: “Cảm ơn.”
*
Vài phút sau, chiếc G lớn màu đen từ từ lái xe ra khỏi khu dân cư cũ, rời khỏi phố Bạch Ngọc Lan.
Trên đường đi không ai nói chuyện.
Hứa Phương Phỉ cúi đầu nhìn những ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, đột nhiên nghe thấy một chuỗi dãy số truyền vào tai.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt một lúc, sau đó ngước mắt khó hiểu nhìn sang bên cạnh.
“Số của tôi.”
Trịnh Tây Dã đang lái xe với giọng điệu thờ ơ, “Nếu người anh họ của em sau này làm phiền em, cứ gọi cho tôi.”
Cô chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, vội vàng lấy chiếc
điện thoại cũ từ trong túi ra, mở danh bạ, cẩn thận lưu lại dãy số.
Sau khi lưu xong, cô lại nhìn người đàn ông lái xe. Cuối cùng lấy hết dũng khí, lại nói: “Cảm ơn anh.”
Trịnh Tây Dã liếc nhìn cô, nói: “Lại cảm ơn.”
Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ vô thức cong khóe miệng, nhẹ nhàng nói: “Lúc trước
là cảm ơn anh đã đồng ý với mẹ em đưa em về, lần này là cảm ơn anh hôm
nay ở trong cửa hàng giúp em giải vây.”
Khi giọng nói rơi xuống, trong xe rơi vào im lặng, Trịnh Tây Dã sững sờ giây lát.
Trong một khoảng thời gian dài.
Anh nhìn thẳng vào cô gái bên cạnh, đột nhiên lên tiếng, khẽ gọi tên cô: “Hứa Phương Phỉ.”
Nắng chiều dịu nhẹ, len lỏi qua cửa kính ô tô.
Cô gái toàn thân được bao bọc trong một tầng nhung lụa, yêu kiều quyến rũ, xinh đẹp không chút sức lực. Cô phản ứng hoàn toàn trong tiềm thức:
“Dạ?”
“Không có gì.” Trịnh Tây Dã thản nhiên nhìn đi chỗ khác.
Nếu nhớ không lầm.
Vừa nãy, có vẻ như là lần đầu tiên.
Bé con quyến rũ mỉm cười với anh.
Sau khi lái xe trong im lặng một lúc, điện thoại trong túi quần của Trịnh
Tây Dã rung lên giây lát. Anh tình cờ mở màn hình điện thoại di động
lên, nhìn thấy một tin nhắn WeChat chưa đọc, người gửi là “Tiêu Kỳ”.
Bấm vào nội dung thông tin, đọc đại khái.
【 Tiêu Kỳ: Tài liệu số 91 đã có trong tay, lão Tưởng yêu cầu em xuất cảnh vào thứ Tư tới để gặp người mua. 】
Chỉ trong vài giây, Trịnh Tây Dã khẽ mím môi, đôi mắt phủ sương, anh không
trả lời, di chuyển ngón tay tắt màn hình. Ngay khi anh đặt điện thoại
xuống, bên tai anh vang lên một âm thanh ngắn và yếu ớt.
Giống như một con mèo hắt hơi.
Trịnh Tây Dã nhìn nghiêng.
Cô gái nhỏ chỉ khoác trên người một chiếc váy mỏng màu nhạt, hai cánh tay
thon thả lộ ra ngoài không khí. Cô cúi đầu, đưa tay lên dụi mũi, sau đó
vô thức xoa xoa hai cánh tay.
Trịnh Tây Dã nhạy bén nhận ra điều gì đó, trầm giọng nói: “Lạnh?”
Hai má Hứa Phương Phỉ nóng lên, do dự một chút, khẽ gật đầu, hơi thấp giọng nói: “Có chút.”
Trịnh Tây Dã một tay giữ vô lăng, tay kia vặn điều hòa nhiệt độ, sau đó chạm
vào vách ngăn thoát gió trước mặt, xoay nó sang một góc khác.
Trịnh Tây Dã hỏi, “Bây giờ còn lạnh không?”
Hứa Phương Phỉ lắc đầu, một chút ấm áp trong lòng.
“Hầu hết các vách ngăn thoát khí của máy điều hòa ô tô đều có thể điều chỉnh hướng.” Trịnh Tây Dã nói, đồng thời gõ nhẹ vào lỗ thoát khí trước mặt
cô bằng đầu ngón tay mảnh khảnh và khỏe khoắn của mình, “Sau này, nếu em cảm thấy lạnh khi ngồi trong xe, em có thể tự điều chỉnh.”
Anh
kiên nhẫn giải thích, Hứa Phương Phỉ cũng chăm chú lắng nghe, cuối cùng
cô cảm kích, chân thành nói: “Cảm ơn anh đã phổ cập khoa học cho em, A
Dã. Em sẽ ghi nhớ.”
Giọng nói mềm mại rơi xuống, trong xe không có một tiếng động nào. Xi???? ủ????g hộ chú????g tôi tại ( tгùmtг????yệ ????.???????? )
Một lúc sau, Trịnh Tây Dã bẻ lái, đem chiếc G lớn màu đen dừng lại sang một bên. Quay đầu, ngước mắt nhìn thẳng cô gái bên cạnh, tựa hồ có chút
kinh ngạc: “Vừa rồi em gọi tôi là gì?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt trước câu hỏi này, ngập ngừng nói: “…A Dã.”
Trịnh Tây Dã nhướng một bên mày.
Đôi mắt của người đàn ông thẳng thắn và hoang dã, tràn đầy sự áp bức không
rõ, ngay cả khi anh không nói một lời nào, cũng khiến người ta run lên
vì sợ hãi. Hứa Phương Phỉ bị ánh mắt của anh nhìn đến trên mặt có chút
nóng lên, thanh âm có chút yếu ớt, bất an giải thích nói: “Lần trước ở
KTV, em nghe được bạn anh gọi anh như vậy.”
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc, rồi đột nhiên nheo mắt lại, nghiêng người về phía cô.
Không báo trước.
Khoảng cách giữa hai người bỗng rút ngắn lại.
Hứa Phương Phỉ tim đập thình thịch, hơi thở sảng khoái của người đàn ông
xông vào mũi, mùi vị sạch sẽ dễ chịu, giống như mùi hương của rừng cây
sau mưa. Cô hoảng sợ, vô thức rụt cổ lại, muốn trốn sang một bên.
Cuối cùng, người đàn ông dừng lại, tỏ ra rất tốt bụng và dừng cuộc tấn công chiếm không gian của cô.
Trong xe yên tĩnh, đầu óc Hứa Phương Phỉ quay cuồng, chỉ có thể nghe được tim đập dồn dập của chính mình. Từng âm thanh nối tiếp nhau đập vào màng
nhĩ cô như tiếng trống.
Tầm nhìn giây lát.
Trịnh Tây Dã
nghịch chiếc bật lửa kim loại, liếc nhìn dái tai quyến rũ của cô gái,
khóe miệng nhếch lên, trên nét mặt tăng thêm một chút vui đùa cùng hứng
thú: “Già trẻ có thứ tự. Em gọi tôi là ‘A Dã’ không thích hợp.”
Hứa Phương Phỉ sau khi nghe xong nghĩ nghĩ, cảm thấy việc gọi anh là “A Dã” là không lịch sự. Liền hỏi: “Vậy em nên gọi anh là gì?”
“Tôi lớn hơn em bảy tuổi, xét về thâm niên, em nên gọi tôi là ‘anh’.”
“Em hiểu rồi.”
Hứa Phương Phỉ nghiêm túc gật đầu với Trịnh Tây Dã, ngay lập tức cong lên
khóe môi, cười nhẹ, chiếu vào đôi mắt đen khó dò của Trịnh Tây Dã.
Sau đó, nghe thấy bé con ngoan ngoãn gọi: “Anh A Dã.”
“…”
Nghe vậy, ngón tay người đàn ông đang mân mê bật lửa, đột ngột khựng lại.
Đôi mắt cô gái lấp lánh, mang theo bối rối.
Trịnh Tây Dã nhìn cô, nhếch khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Hứa Phương Phỉ càng thêm nghi hoặc: “Anh cười cái gì?”
Anh dừng hai giây, sau đó hơi giơ đầu ngón tay vuốt ve lọn tóc đen đang rủ
xuống bên tai của cô gái nhỏ, ôn nhu thản nhiên nói: “Tiểu bảo bối cao
trung đáng yêu này, người biết chỉ cho là em đang gọi người, người không biết sẽ nghĩ em đang làm nũng với tôi đấy.”