Chương 2 - Hứa Phương Phỉ
Edit+beta: LQNN203
Hứa Phương Phỉ không nghĩ sâu về bàn tay có vết đạn cũ kia.
Cô lên lầu, lấy chìa khóa từ trong túi quần của trường ra, mở khóa cửa trong bóng tối.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Kiều Tuệ Lan đang đi đi lại lại trong bếp cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà đeo tạp dề, ba bước một đi ra, hỏi cô: “Sao hôm nay con về muộn thế? Mẹ đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô giáo Dương này.”
Thiết kế nội thất căn hộ ba phòng ngủ vào những năm 1970 không hợp lý chút nào. Có chút buồn cười khi nói rằng ngôi nhà chiếm diện tích tám mươi mét vuông thì nhà bếp lại chiếm diện tích lớn nhất trong toàn bộ ngôi nhà. Có một lối đi hẹp bên ngoài nhà bếp, thông với phòng tắm, chỉ bằng vài viên gạch trên mặt đất.
Ngôi nhà cũ có rất nhiều đồ đạc, phòng khách chật chội, Kiều Tuệ Lan vội vàng, vô tình vấp phải mấy cái nhà giấy chất đống bên cạnh ghế sô pha.
“Giáo viên dạy quá giờ ạ, kéo cả lớp giảng bài kiểm tra hàng tháng.” Hứa Phương Phỉ cúi người đáp, vươn tay vuốt thẳng nhà giấy, chớp chớp mắt, cảm thấy có chút mới lạ: “Chưa từng thấy kiểu dáng này trong cửa hàng. Mẹ, mẹ mới làm sao?”
“Mẹ nhìn thấy trên TV, tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu phương Tây, lại còn khá đẹp. Cửa hàng gần đây không có nhiều hoạt động kinh doanh, cho nên mẹ đã loay hoay làm.” Kiều Tuệ Lan dừng một chút, sau đó nói: “Điểm thi tháng thế nào?”
Hứa Phương Phỉ trả lời: “Tổng điểm là 624, đứng thứ mười trong lớp.”
“Được được.” Kiều Tuệ Lan trên mặt lộ ra nụ cười, sau đó xoay người vội vàng hâm nóng cơm cho con gái.
Hứa Phương Phỉ xách cặp sách đi tới phòng ngủ của ông ngoại, giơ tay gõ cửa hai tiếng, “Ông ngoại ơi.”
Ông ngoại nằm liệt giường đã nhiều năm, mắt đã mờ. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng Hứa Phương Phỉ, trong đôi mắt xám của ông lão vẫn lóe lên một tia sáng. Ông cười gật đầu với cô, “Mau đi ăn cơm đi cháu.”
Hứa Phương Phỉ cất cặp sách trở lại phòng mình, sau đó ngồi lại bàn ăn ăn bữa tối.
“Con đang học cấp ba, là thời điểm phải vận dụng trí não. Ăn nhiều vào.” Kiều Tuệ Lan bưng đĩa cá kho tộ đã cắt thành từng miếng gắp vào bát cơm của Hứa Phương Phỉ, “Mai mẹ sẽ đi mua ít tôm.”
Bóng đèn trong phòng khách chập chờn hai lần, rồi đột nhiên tối om.
Kiều Tuệ Lan đứng dậy, cầm giá phơi quần áo lên, thành thạo chọc vào bóng đèn hai lần, lắc trái phải, cả căn phòng trong nháy mắt đã sáng trở lại.
“Hai ngày nữa phải mua bóng đèn…” Kiều Tuệ Lan lẩm bẩm một mình, ngồi trên ghế sô pha lấy một cuốn sổ ghi chép, bà dừng bút ngẩng đầu nhìn Hứa Phương Phỉ, “Phỉ Phỉ, con có muốn một chiếc điện thoại không?”
Ngay lúc Hứa Phương Phỉ lặng lẽ đặt cá trở lại đĩa, cô lắc đầu: “Tạm thời không cần ạ.”
Kiều Tuệ Lan liền không nói, tiếp tục đếm và viết vào sổ.
Hứa Phương Phỉ nhìn Kiều Tuệ Lan. Dưới ánh sáng của ngọn đèn cũ kỹ, dáng người gầy guộc của mẹ dường như càng nhỏ bé hơn. Khuôn mặt xinh đẹp vốn có theo năm tháng mài giũa lộ ra vẻ tang thương cùng tiều tụy, trên thái dương còn có vết tích mờ nhạt của đốm trắng, xen kẽ giữa mái tóc đen, giống như vài hạt tuyết.
Hứa Phương Phỉ biết mẹ cô đã khó khăn như thế nào trong những năm này.
Đôi vai yếu ớt ấy đã gồng gánh cả gia đình. Điều đáng quý hơn là những thăng trầm của cuộc sống đã không làm hao mòn đi sự lạc quan, linh hoạt trong xương máu của mẹ, cũng không tước đi khả năng yêu thương của mẹ. Ngược lại, sau khi bố cô qua đời, mẹ cô đã dành cho cô sự động viên và tình yêu gấp đôi.
Hứa Phương Phỉ thu hồi ánh mắt, gắp một ngụm cơm lớn vào miệng, nghiêm túc nuốt xuống.
Cô thầm cầu nguyện trong lòng:
Thời gian ơi thời gian, hãy chạy nhanh hơn.
Chờ khi mình được nhận vào đại học, bắt đầu đi làm kiếm tiền, mẹ sẽ không phải làm việc vất vả nữa.
*
Đêm nay, mọi thứ vẫn như trước, bao gồm cả những làn sóng kéo dài của nam nữ dưới lầu.
Sáng sớm hôm sau, trước khi bình minh, Hứa Phương Phỉ tỉnh dậy sau giấc ngủ. Lật người dưới chăn liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, mới sáu giờ hai mươi phút.
Nhà của Hứa Phương Phỉ cách trường học rất gần, đi bộ chỉ mất mười lăm phút, nên đồng hồ báo thức của cô sẽ reo vào lúc sáu giờ năm mươi phút mỗi ngày.
Còn quá sớm.
Hứa Phương Phỉ mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.
Tích tắc, kim phút trong hộp đồng hồ báo thức trượt một vòng.
Được rồi.
Không ngủ được.
Cam chịu số phận, Hứa Phương Phỉ từ trên giường ngồi dậy, gãi gãi đầu, đi giày xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Cô nhét bàn chải đánh răng vào miệng, mơ mơ màng màng ngước mắt lên.
Thế giới bên ngoài cửa sổ mơ hồ, giống như một tấm lụa đen mỏng, sắc trời là một loại lam đậm, giữa sáng và tối, sạch sẽ đến mức không có chút tạp chất nào, sương mù mơ hồ vẫn đang tản ra xa xăm, lan tràn, nối liền với mặt trời chưa ló mặt ở phía đông.
Hứa Phương Phỉ sững sờ nhìn bầu trời bên ngoài một lúc, sau đó đắm mình trong việc súc miệng.
Ngay giây phút sau khi cô phun ra bong bóng nước, đột nhiên, tiếng mở và đóng cửa phá vỡ buổi sáng yên tĩnh và bình yên này —- kẽo kẹt, rầm.
Sau đó là tiếng bước chân. Thong thả, tùy ý, bước xuống cầu thang được xây dựng từ những năm 1980. Tốc độ không nhanh cũng không chậm, nhưng không có vẻ gì là viển vông.
Hứa Phương Phỉ nhắm mắt có thể đếm tất cả cư dân trong khu thứ hai của tòa nhà thứ ba. Cô sống ở đây hơn mười năm rồi, chưa từng thấy ai ra ngoài sớm như vậy.
Có thể là…
Giống như một bóng ma, một cảnh quay cận cảnh nhanh chóng hiện lên trong đầu Hứa Phương Phỉ: Tay nắm nắm cửa, làn da trắng nõn, khớp xương dài, vết đạn trên mu bàn tay, giống như một bức tranh được vẽ bằng một lưỡi dao sắc bén, tao nhã lại bừa bãi, là dấu ấn khát máu của chủ nhân.
Trong buổi sáng tĩnh lặng, tiếng bước chân dường như rất chân thực và rõ ràng.
Hứa Phương Phỉ lại ngước mắt lên. Vào lúc bình minh, một bóng người bước ra khỏi ngưỡng cổng khu nhà của cô.
Đó là bóng lưng của một người đàn ông.
Trang phục đơn giản nhất là một chiếc quần dài và áo ngắn tay, dáng người cao dong dỏng, vai rộng eo hẹp, hai chân dài so le đi về phía trước thẳng tắp không tỳ vết, rất bắt mắt.
Là hàng xóm mới chuyển đến ở 3206?
Nghĩ đi nghĩ lại, mấy ngày nay cô lại nhớ tới phòng 3206 hàng đêm sênh ca, không khỏi thường xuyên nhìn bóng dáng kia.
Đột nhiên,
“Sao con dậy sớm vậy?”
Giọng nói của Kiều Tuệ Lan đột nhiên vang lên sau lưng cô. Hứa Phương Phỉ lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt, dùng khăn lau đi bọt nước ở khóe miệng, đáp: “Hôm nay con thức dậy sớm.”
Kiều Tuệ Lan đi vào phòng tắm, đấm vào eo và nói: “Con đi thay đồng phục học sinh đi. Hôm qua mẹ đi ngang qua cửa hàng bánh dưới lầu có mua một ít bánh trứng, lát nữa sẽ hâm nóng cho con.”
“Dạ được.”
*
Giống như hầu hết các cô gái nhỏ khác, Hứa Phương Phỉ cũng thích đồ ngọt. Hai chiếc bánh trứng ngọt ngào buổi sáng khiến tâm trạng cô vui vẻ cả ngày.
Hôm nay là buổi tự học hóa học buổi tối, sau khi chuông tan học vang lên, giáo viên giao bài tập rời khỏi lớp, Hứa Phương Phỉ cùng Dương Lộ về nhà như thường lệ.
Mọi thứ dường như vẫn như bình thường.
Cùng một đêm, cùng một tháng, cùng một con đường Hỉ Vượng, cùng những ngọn đèn cảm ứng không bật lên.
Hứa Phương Phỉ leo lên cầu thang với chiếc cặp đi học trên lưng. Đêm nay trăng sáng, một vùng bóng tối tỏa ra ánh sáng dịu mát, cô lặng lẽ đi lên, khi leo lên lầu ba, thính giác nhạy bén của cô có thể bắt được một chút khác biệt.
Có một giọng hát khàn và trầm. Mơ hồ, như một giấc mộng, như một tia mê hồn lưu luyến trần gian, lơ lửng giữa không trung.
Ai đó đang mở nhạc, là một bài hát.
Hứa Phương Phỉ rất ngạc nhiên, phát hiện ra rằng càng gần tầng ba, tiếng hát càng rõ ràng. Cuối cùng, đôi giày gạc nhỏ màu trắng đứng song song nhau, Hứa Phương Phỉ dừng lại trước 3206.
Trong sự tĩnh lặng của màn đêm lộng gió, giọng nam ca sĩ vang vọng không dứt.
“Con đại bàng ngang ngược… đàn nhạn bay về phương nam… Khi nào mới có thể quay về…”
Xuyên qua cửa chống trộm, Hứa Phương Phỉ không nghe được cụ thể lời bài hát, nhưng cảm thấy giai điệu trầm thấp du dương, tràn ngập một loại câu chuyện nào đó không hiểu ý nghĩa, rất dễ nghe. Giống như một bản ballad.
Cô lặng lẽ ghi nhớ vài từ rõ ràng trong lòng trước khi rời đi.
Sáng hôm sau.
Trong phòng học của từng lớp của trường cấp 2 và cấp 3 Lăng Thành, có học sinh đang ngồi làm bài trên ghế, có học sinh dùng chổi rượt đuổi đánh nhau trên hành lang, khiến cả tầng náo nhiệt.
Lớp 11-1. Sau khi Hứa Phương Phỉ làm xong bài tập, cô ngồi trên ghế một lúc, sau đó lấy từ trong cặp sách ra một túi đồ ăn, đứng dậy đi về phía hàng ghế đầu của tổ bên cạnh.
Cô dừng lại trước mặt một cô gái, giơ tay gõ lên bàn, bang bang, gọi một tiếng: “Dương Lộ.”
Dương Lộ ngẩng đầu nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Hứa Phương Phỉ đặt túi đồ ăn lên bàn của Dương Lộ, cười nói: “Đây là hai cái bánh trứng, cậu ăn đi này.”
Dương Lộ đã rất ngạc nhiên, liên tục cảm ơn cô và nhận nó. Thấy Hứa Phương Phỉ vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô ấy không khỏi nghi hoặc: “Còn có chuyện gì sao?”
Hứa Phương Phỉ do dự một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: “Mình muốn nhờ cậu giúp mình một việc.”
“Được chứ, mọi người đều là bạn bè, cậu khách sáo quá rồi!” Tính tình Dương Lộ vốn thẳng thắn, nghe vậy vỗ ngực, “Nói cho mình biết, cậu muốn mình làm gì.”
Sau vài yêu cầu, Dương Lộ nhận ra từ “việc” trong miệng Hứa Phương Phỉ không thể nhỏ nhặt hơn, cô chỉ muốn nhờ cô ấy tra cứu một vài lời bài hát.
Ngay khi Dương Lộ đồng ý, cô ấy lấy điện thoại thông minh của mình ra, mở trang web để tìm kiếm.
Sau mấy tiết học buổi sáng, trong giờ nghỉ trưa, “cạch” một tiếng, Dương Lộ đặt điện thoại của mình trước mặt Hứa Phương Phỉ, đưa một cặp tai nghe và nói: “Đây! Tìm thấy rồi. Nam ca sĩ, dân dao và những lời bài hát đó, tất cả đều phù hợp. Cậu nghe xem có phải không.”
Hứa Phương Phỉ liếc nhìn màn hình điện thoại.
Tên bài hát: “Thành phố lý tưởng”
Ca sĩ: Vô danh
Hứa Phương Phỉ đeo tai nghe, nhấp vào nút phát trên màn hình. Chỉ nghe vài câu, cô đã xác định, cười nói với Dương Lộ: “Ừm, chính là bài hát đó! Cảm ơn cậu.”
“Ây, cái này có gì mà cảm ơn. Chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi.” Dương Lộ hào phóng khoát tay, dừng một chút, nói: “Nhưng mà, cậu nghe bài hát dân dao mới này ở đâu vậy?”
Hứa Phương Phỉ trả lời: “Mình nghe hàng xóm mở.”
Dương Lộ xoa cằm: “Vậy hàng xóm của cậu cũng khá sành điệu đấy.”
Hứa Phương Phỉ cong môi cười: “Có thể.”
Hứa Phương Phỉ rất vui khi tìm thấy bài dân dao đó. Cô lấy ra một cuốn sổ mới và chép lại lời bài hát này, từng nét một, ngay ngắn.
***
[Thành phố lý tưởng.
Con đại bàng ngang ngược, khoác trên mình lớp bụi của năm tháng và hoàng hôn,
Khi nào mệt mỏi, khi nào nghỉ ngơi,
Khi nào mới có thể quay về.
Đàn nhạn bay về phương nam, bao phủ hàng ngàn dặm với mây vàng và tuyết dày,
Khi nào có thể ổn định, khi nào có thể cập bờ,
Khi nào mới có thể quay về.
Tôi muốn bắt chuyến tàu trở về nhà,
Nhẹ nhìn lại thành phố níu giữ tuổi thanh xuân của tôi.
Tôi muốn gió mang những suy nghĩ của tôi đi thật xa,
Hãy nhẹ nhàng trao nó cho cô gái khó quên của tôi…]
***
Cuộc sống trung học căng thẳng và nhàm chán, ngày này qua ngày khác, dường như sẽ không bao giờ có điểm dừng.
Bài dân dao nổi lên từ phòng 3206 vô tình trở thành một trong số ít màu sắc trong cuộc sống nhàm chán của Hứa Phương Phỉ
Cô dành thời gian mỗi ngày để học bài hát đó, có thể hát hoàn chỉnh trong vài ngày.
Sáu ngày trôi qua như vậy.
Buổi tối hôm đó tự học đã muộn, tan học đã hơn chín giờ tối. Hứa Phương Phỉ trở lại số 9 phố Hỉ Vượng như thường lệ.
Cô ngâm nga đi về phía trước, đột nhiên, cô nhìn thấy một con chó con màu đen đang ngồi xổm trên con đường phía trước.
Thỉnh thoảng, một vài con mèo và con chó đi lạc đến khu dân cư cũ. Hứa Phương Phỉ ban đầu không quan tâm. Sau khi đến gần, cô phát hiện ra con chó con đang vùi đầu, cẩn thận đánh hơi thứ gì đó trên mặt đất.
Nghe thấy tiếng bước chân, con chó con có vẻ sợ hãi, rên rỉ bỏ chạy.
Hứa Phương Phỉ xuyên qua ánh trăng nhìn xuống, thấy một vài dấu vết giống như chất lỏng ngay bên cạnh nơi con chó con ngồi xổm.
Cảm thấy kỳ lạ, cô lấy chiếc đèn pin mà Kiều Tuệ Lan đã đưa cho cô trước đó và bật lên.
Dấu vết của vài giọt đó có màu đỏ sẫm và hình giọt nước. Giống như…
Vết máu.
Hứa Phương Phỉ cau mày, cô vô thức cúi đầu nhìn mặt đất xung quanh, lúc này mới phát hiện ra rằng máu không chỉ giới hạn ở vài giọt trước mặt cô.
Từng giọt máu chảy ra từ hướng cổng khu dân cư, dẫn thẳng đến cánh cửa tối đen phía trước.
Đột nhiên, con quạ già trên cây kêu lên một tiếng kinh hoàng, suýt chút nữa khiến hồn Hứa Phương Phỉ chấn động.
Cô ngước mắt lên?
Ba tòa nhà với hai khu.
Đó là tòa nhà đơn vị nơi nhà của cô tọa lạc.
Có người bị thương ư? Nhìn vết máu, có vẻ như vết thương không nhẹ.
Tuy nhiên, với vết thương nghiêm trọng như vậy, tại sao không đến bệnh viện?
Đột nhiên, tâm trí của Hứa Phương Phỉ đầy nghi ngờ. Cô mím môi, ép mình ổn định lại tinh thần, cất đèn pin đi vào ngưỡng cửa.
Những vết máu loang khắp đường đi.
Hứa Phương Phỉ tim đập có chút lo lắng, cô nín thở bình tĩnh đi lên lầu. Lên đến tầng ba, những vết máu nhỏ giọt kia đã biến mất.
Thình thịch.
Trong bóng tối, Hứa Phương Phỉ nghe thấy tim mình đập nhanh hơn.
Cô khẽ nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nhìn về phía 3206 —- Quả nhiên, ánh trăng xa lạ xuyên qua cửa sổ ở cầu thang chiếu vào, vết máu biến mất ở trước cửa 3206, cùng với dấu vết màu đỏ sẫm có thể nhìn thấy mờ nhạt trên tay nắm cửa.
Chỉ trong vài giây, Hứa Phương Phỉ hoảng sợ, vô số suy đoán và suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, cuối cùng cô quyết định giả vờ như không nhìn thấy gì.
Lăng Thành là một nơi không thể chịu đựng được quá nhiều sự tò mò.
Người xưa nói cách tốt nhất để tự bảo vệ mình là không nhìn, không nói, không nghe, không hỏi.
Nghĩ tới đây, Hứa Phương Phỉ quay đầu đi lên lầu, trong lòng hoảng hốt, cô theo bản năng lấy chìa khóa trong túi quần ra, nắm chặt trong tay, nhanh chóng đi lên lầu, mở cửa bước vào nhà.
Với một âm thanh trầm thấp nhẹ, Hứa Phương Phỉ sợ hãi đóng cửa lại.
*
Mọi thứ trong tòa nhà đơn vị trở lại sự im lặng chết chóc.
Một lúc sau, với tiếng cọt kẹt, cánh cửa phòng 3206 mở ra, một bóng người màu đen lặng lẽ bước ra.
Người đàn ông cắn điếu thuốc, lặng lẽ lau vết máu trên tay nắm cửa bằng một miếng giẻ. Đột nhiên, anh liếc ra ngoài khóe mắt và nhận thấy có thứ gì đó phản chiếu mờ nhạt trên mặt đất dưới ánh trăng.
Anh tùy tiện cầm lên, đó là một tấm thẻ hình chữ nhật, nhỏ, không lớn hơn lòng bàn tay.
[Thẻ khuôn viên trường trung học Lăng Thành]
Ngón tay cầm điếu thuốc mảnh khảnh lạnh lẽo, đầu ngón tay lóe ra tia lửa, giống như đôi mắt đỏ.
Trong bóng tối, ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông lướt qua mấy chữ đầu tiên trên tấm thẻ, dừng lại ở tấm ảnh thẻ bên trái.
Trong gang tấc, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tươi cười nhìn anh, hai má phúng phính trẻ con, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đôi mắt trong veo như nước, thuần khiết ôn nhu, xinh đẹp yêu kiều, còn trong trẻo hơn viên ngọc trong suốt nhất ở miền bắc Myanmar.
Sau đó, anh hơi nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn cột tên bên phải:
Lớp 11-1, Hứa Phương Phỉ.