Chương 18 - Để vậy cho tôi đau lòng?
Hứa Phương Phỉ thề rằng đây là yêu cầu kỳ lạ nhất mà cô từng nghe trong mười tám năm.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú và vẻ mặt bình tĩnh của Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ
im lặng. Thầm nghĩ, tại sao mình không phát hiện ra trước đó rằng con
người này vẫn có một khía cạnh kỳ lạ như vậy.
Gặp qua thiếu đánh, nhưng chưa thấy thiếu cắn. Cô không phải mèo con cũng không phải chó con, vô cớ cắn anh làm gì?
Trầm mặc vài giây, Hứa Phương Phỉ hạ tay phải xuống xoa xoa đầu, ngữ khí
nghẹn ngào mang theo một tia bất đắc dĩ nói: “Nhìn dáng vẻ của anh hẳn
là không sao, em còn phải đi mua nước tương cho mẹ, đi trước.”
Nói xong, cô không cùng anh tán gẫu nữa, cẩn thận cất di động vào túi, sau đó xoay người tiếp tục xuống lầu.
Mới đi được hai bước, người phía sau lại đột nhiên lên tiếng ngăn cản cô.
Trịnh Tây Dã: “Hứa Phương Phỉ.”
Giọng nói trầm trầm truyền vào tai Hứa Phương Phỉ cực kỳ rõ ràng. Đôi mắt cô khẽ lóe lên, bước chân cô bất giác dừng lại.
Trong trí nhớ, anh vẫn luôn gọi cô là bé con, em học sinh, đủ loại tên, nhưng anh rất ít gọi cô bằng tên đầy đủ.
Vừa rồi khi anh gọi “Hứa Phương Phỉ”, âm lượng không lớn, ba chữ ngắt quãng tương đối độc đáo, nghe ra một loại không vội vàng vui đùa thân thiết
và mờ ám.
Hóa ra tên cô thốt ra từ miệng anh như thế này…
Trong khi Hứa Phương Phỉ đang ngẩn ngơ, Trịnh Tây Dã ở đầu bên kia cũng bước
xuống cầu thang với đôi chân dài, dừng lại ở bậc thang phía trên cô.
Sự khác biệt về chiều cao và hình dáng giữa hai người đã quá rõ ràng, và
với độ cao của bậc thang dưới chân Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ phải
ngẩng cổ lên để bắt gặp ánh mắt trịch thượng của anh.
Hứa Phương Phỉ khó hiểu: “Anh còn có chuyện gì sao?”
Trịnh Tây Dã dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Thấy em gần đây không đi học, nghỉ sao?”
Hứa Phương Phỉ gật đầu: “Ừm, giờ vẫn là nghỉ hè, đến cuối tháng tám mới khai giảng.”
Trịnh Tây Dã lại hỏi: “Buổi chiều em thường làm gì?”
“Hả?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, không hiểu vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này, theo
bản năng thành thật trả lời: “Buổi chiều em ở nhà đọc sách làm bài tập,
học mệt liền bật nhạc trên điện thoại nghe.”
Trịnh Tây Dã cong khóe miệng: “Thật sự rất ngoan.”
Hứa Phương Phỉ lớn lên với thầy cô và những người lớn tuổi, khi được khen
ngợi, từ nói nhiều nhất là “ngoan”. Nhưng không biết vì sao, từ này cô
đã nghe hàng ngàn lần lại được anh dùng để khen cô, khiến Hứa Phương Phỉ rất xấu hổ, thậm chí không nhịn được đỏ mặt.
Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, nhẹ giọng đáp: “Khai giảng em học lớp 12 rồi, nên cố gắng một chút.”
Hành lang yên tĩnh, ánh hoàng hôn ấm áp và mờ ảo, Trịnh Tây Dã nhìn thấy cô
gái được bao bọc trong ánh sáng, làn da trắng nõn của cô rõ ràng đến mức gần như trong suốt. Hai gò má ửng hồng, lông mi rũ xuống dày hơi nhếch
lên, giống như lông vũ mềm mại, khi chớp mắt, lòng bàn tay anh có cảm
giác hơi tê dại.
Ánh mắt Trịnh Tây Dã hơi trầm xuống, dừng một
chút, nói: “Chiều mai cho mình nghỉ ngơi một chút, coi như thả lỏng, tôi dẫn em đi xem triển lãm.”
Hứa Phương Phỉ nghe vậy ngẩng đầu lên liếc anh một cái, trong đôi mắt đen trắng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hứa Phương Phỉ do dự nửa giây: “Triển lãm gì?”
“Con gái của bạn tôi là một họa sĩ, ngày mai tổ chức triển lãm cá nhân tại
cung văn hóa, có cho tôi hai vé.” Trịnh Tây Dã trả lời.
Hứa
Phương Phỉ vẫn còn khó hiểu, nghiêng đầu: “Hai vé, anh có thể đi cùng
những người bạn khác của mình. Vì sao lại muốn đưa em đi?”
Trịnh Tây Dã nói thẳng thừng, “Nhưng tôi chỉ muốn đi với em.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Trịnh Tây Dã cúi đầu nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Còn em? Em có muốn đi xem triển lãm với tôi không?”
Hứa Phương Phỉ ngơ ngác tại chỗ, nhịp tim trong lồng ngực đột nhiên loạn nhịp, suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Phải mất một lúc cô mới kìm được mọi cảm xúc và khẽ gật đầu. Do dự hai giây, lại hỏi: “Ngày mai mấy giờ, địa chỉ cụ thể ở đâu?”
“Hai giờ chiều ngày mai, em chờ tôi ở cổng tiểu khu.” Trịnh Tây Dã nói, “Tôi dẫn em đi.”
*
Sau khi từ tạp hóa ở tầng dưới trở về nhà, Hứa Phương Phỉ bước vào bếp và
đặt nước tương lên bếp. Khóe miệng cô không để ý nở một nụ cười, cô nói
với Kiều Tuệ Lan đang thái rau: “Mẹ, con mua nước tương rồi.”
Kiều Tuệ Lan có thể nghe thấy niềm vui trong giọng nói của con gái mình, vì
vậy bà quay đầu lại liếc nhìn cô. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng cùng nụ
cười ngọt ngào của cô bé, Kiều Tuệ Lan có chút nghi hoặc hỏi: “Xảy ra
chuyện gì tốt vậy. Cửa hàng tạp hóa của chú Trần có đợt giảm giá lớn hả? Hay là con mua xì dầu trúng thưởng?”
Hứa Phương Phỉ không thể giải thích được: “Mẹ, cái gì giảm giá cái gì trúng thưởng. Đâu có đâu.”
Kiều Tuệ Lan đến gần cô, cẩn thận nhìn vào khuôn mặt của cô: “Vậy tại sao
con cứ cười thế, vui vẻ như vậy, mẹ còn tưởng con bị một chiếc bánh từ
trên trời rơi xuống trúng đầu.”
“Con… Con không phải vẫn luôn
cười sao.” Hứa Phương Phỉ chột dạ hắng giọng, sau đó cố ý nhíu mày mũi,
làm bộ nhăn nhó: “Không cười chẳng lẽ khóc sao mẹ.”
Nhìn thấy cô cả khuôn mặt nhăn thành búi tóc, Kiều Tuệ Lan cười to nói: “Được được, mau rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”
Hứa Phương Phỉ vừa lúc đói, ngửi thấy mùi thơm, thèm thuồng thò đầu ra nhìn vào trong nồi: “Tối nay ăn gì thế mẹ?”
“Vài ngày trước có một sự kiện tại gian hàng cá ở chợ, tôm bóc vỏ có giá rất ưu đãi.” Kiều Tuệ Lan nói, “Mẹ đã mua một ít, tối nay làm canh trứng cà chua và tôm bóc vỏ cho con và ông ngoại.”
Nhìn tôm và cà chua đỏ rực trong nồi, Hứa Phương Phỉ chợt nhớ đến bữa cơm mà Trịnh Tây Dã mời
cô ăn trước đó. Lúc ấy cũng có món tôm, gọi là Bạch Chước Hồng Tôm,
những con tôm toàn thân đỏ tươi căng mọng, giá một suất vài trăm.
Nghĩ đến đây, Hứa Phương Phỉ theo bản năng hỏi: “Mẹ, tôm chắc là rất đắt nhỉ?”
“Tôm tươi rất đắt, nhưng mẹ mua tôm đông lạnh, cũng là giá sự kiện, thỉnh
thoảng vẫn có thể ăn một lần. Con đi học vất vả nên cần bổ sung dinh
dưỡng cho con.” Kiều Tuệ Lan cong miệng nhìn Hứa Phương Phỉ đầy yêu
thương, nhẹ nhàng nói: “Phỉ Phỉ, ưu tiên của con bây giờ là học tập, cứ
tập trung vào nó, không cần làm gì khác. Chuyện trong nhà con không cần
lo lắng, có mẹ rồi.”
Hứa Phương Phỉ mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Cô lặng lẽ vặn vòi nước, rửa tay, xoay người rời khỏi phòng bếp.
Giá tôm đông lạnh thấp hơn nhiều so với tôm tươi đỏ, hương vị hoàn toàn
không thể so sánh được, nhưng đêm nay Hứa Phương Phỉ ăn bát canh tôm do
mẹ cô làm lại cảm thấy vô cùng hài lòng và hạnh phúc, cạnh tôm ngon hơn
tất cả các món ngon trên thế giới.
Sau bữa tối, Hứa Phương Phỉ
chủ động đảm nhận công việc rửa bát, Kiều Tuệ Lan thấy không thể ngăn
được con gái mình, đành phải để cô đi. Bà vào phòng ông ngoại bắt đầu
giúp ông trở mình để xoa bóp.
“Bố, lực này có thích hợp không?”
“Thích hợp thích hợp.” Ông ngoại ho khan hai tiếng, đột nhiên nói: “Tuệ Lan,
khai giảng Phỉ Phỉ là học sinh cuối cấp ba phải không?”
Kiều Tuệ
Lan khéo léo vỗ vào tay chân của ông cụ để giữ cho máu lưu thông, một
lúc sau, mồ hôi mỏng mịn từ trán bà chảy ra. Bà trả lời: “Phải ạ.”
Ông ngoại im lặng một lúc rồi nói: “Lát sau con tìm thời gian về quê, đến
hiệp hội tín dụng nông thôn rút 5000 tệ mà bố đã tiết kiệm được.”
Kiều Tuệ Lan bối rối: “Lấy số tiền đó làm gì hả bố?”
“Tháng sáu năm sau, Phỉ Phỉ sẽ thi đại học, năm đầu tiên bố sẽ trả học phí cho con bé.” Ông ngoại nói: “Quyết định như vậy đi.”
“Quyết định làm sao được?” Kiều Tuệ Lan mạnh mẽ cau mày, “Đó là tiền quan tài mà bố đã giữ cả đời, sao có thể động vào?”
“Nếu không động vào số tiền đó, con lấy đâu ra để đóng học phí cho Phỉ Phỉ?” Lúc này, trên khuôn mặt già nua mệt mỏi của ông hiện lên vẻ lo lắng:
“Cho dù con có thể tìm cách vay học phí, con bé đi nơi khác, hàng tháng
vẫn phải ăn ở, con còn phải thu xếp tiền sinh hoạt cho con bé, con đường còn dài, mọi thứ không hề dễ dàng.”
Kiều Tuệ Lan cúi đầu, không
hiện cảm xúc mà nói: “Vẫn còn sớm mà bố, bố cứ yên tâm dưỡng bệnh của
mình, không cần lo lắng những chuyện khác.”
“Bố có thể không lo lắng sao?” Ông ngoại thở dài nặng nề, “Con thương con gái của con, bố cũng thương con gái của bố.”
Động tác xoa bóp cho ông ngoại của Kiều Tuệ Lan đột nhiên cứng lại. Một lúc
sau, bà mới nói: “Bố, dù sao lần này bố cũng phải nghe lời con. Cho dù
con bán máu bán thận, con cũng nhất định không động đến quan tài của
bố.”
Hai người tranh luận tới lui không dứt, lại không có chú ý tới bóng dáng mảnh khảnh ngoài cửa.
Hứa Phương Phỉ đứng ở ngoài phòng, yên lặng nghe hai người thân tranh cãi
về tiền học phí sau này của mình, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, khó chịu
như nuốt phải mật rắn, đầu lưỡi tràn đầy chua xót.
Trở lại phòng, Hứa Phương Phỉ thuận tay đóng chặt cửa lại, dựa lưng vào cửa, mê man trong bóng tối.
Một lúc lâu sau, cô nặng nề đưa tay lên lau mặt, sau đó quay người bước ra ngoài.
Kiều Tuệ Lan đã xoa bóp xong cho ông ngoại. Bà đang ngồi trên sô pha, cầm
bút tính sổ, nghe thấy tiếng bước chân, liền dừng đầu bút, ngẩng đầu
lên.
“Mẹ.” Hứa Phương Phỉ nói: “Mẹ không cảm thấy thím cả nói rất có lý sao?”
Kiều Tuệ Lan lộ ra vẻ mặt mê mang, nghi hoặc nói: “Thím cả nói cái gì?”
Hứa Phương Phỉ: “Đối với nhà chúng ta, đăng ký vào trường quân sự là sự lựa chọn tốt nhất.”
Khi nghe điều này, Kiều Tuệ Lan từ từ đặt cây bút trong tay xuống. Biểu cảm giữa hai lông mày của bà đột nhiên trở nên hơi phức tạp. Bà cố định
nhìn con gái cách đó không xa, một lúc sau vẫy tay nói: “Phỉ Phỉ, lại
đây.”
Hứa Phương Phỉ bước tới, nắm tay mẹ cô, ngồi bên cạnh bà.
Vài lọn tóc nhung rủ xuống từ tai cô gái, đôi mắt Kiều Tuệ Lan tràn đầy yêu thương, vén lọn tóc ra sau tai cho cô, nhẹ nhàng nói: “Đối với nhà
chúng ta, trường quân sự là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng đối với cá nhân
con thì sao?”
Hứa Phương Phỉ sững sờ.
Kiều Tuệ Lan nói:
“Mẹ biết con là đứa trẻ hiểu chuyện. Con có thể tiết kiệm rất nhiều chi
phí cho gia đình bằng cách đăng ký vào trường quân sự. Nhưng Phỉ Phỉ, mẹ đã đi hỏi thăm rồi, vào trường quân sự rất khổ, đóng cửa quản lý, thức
khuya dậy sớm, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, không thích hợp
cho con gái.”
Hứa Phương Phỉ lắc đầu, không đồng ý: “Con gái cũng có thể làm những gì con trai có thể làm. Tại sao con gái không thể chịu đựng khi con trai có thể chịu đựng?”
Kiều Tuệ Lan không tán
thành con gái mình ghi danh vào trường quân sự vì chỉ sợ cô sẽ phải chịu đựng gian khổ. Tuy nhiên, trình độ học vấn của bà không cao, ăn nói
cũng không lưu loát nên không thể đưa ra những lý lẽ thuyết phục mạnh mẽ hơn để thuyết phục Hứa Phương Phỉ, vì vậy chủ đề này đành phải tạm gác
lại.
*
Sáng sớm hôm sau, Hứa Phương Phỉ thức dậy, nói với Kiều Tuệ Lan rằng cô sẽ ra ngoài vào buổi chiều.
Kiều Tuệ Lan đang khom người ngồi xổm ở cửa để thay giày, thuận miệng hỏi: “Con đi đâu?”
Hứa Phương Phỉ không giấu giếm điều gì, trả lời Kiều Tuệ Lan: “Anh hàng xóm nói có hai vé triển lãm nghệ thuật, anh ấy có thể dẫn con đi xem.”
Kiều Tuệ Lan nhất thời chưa khôi phục tinh thần: “Anh hàng xóm nào?”
“Là anh hàng xóm lúc trước giúp chúng ta sửa ống nước.”
“Ồ, chàng trai trẻ ở 3206.” Chàng trai ở tầng dưới tốt bụng và đã giúp đỡ
mẹ con Kiều Tuệ Lan rất nhiều, Kiều Tuệ Lan luôn có ấn tượng tốt với
anh. Bà gật gật đầu, cười nói: “Đi đi, về trước cơm tối.”
Sau khi chăm sóc ông ngoại và ăn trưa, Hứa Phương Phỉ rửa chén và dọn dẹp nhà
bếp, đi ra ngoài để kiểm tra thời gian, đã hơn một giờ chiều. Không dám
chậm trễ nữa, cô lau tay, trở về phòng, cởi bộ đồ ngủ ra, thay một chiếc áo ngắn tay và một chiếc quần cộc.
Nhìn vào gương sau khi thay đồ.
Cô gái trong gương có khuôn mặt nhỏ nhắn và trắng trẻo, chỉ cần nhìn thôi
cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Nhưng, có thể là bởi vì tối hôm
qua ngủ không ngon, hai mắt dưới có quầng thâm, nhìn có chút bơ phờ.
Hứa Phương Phỉ nhìn chằm chằm vào gương một lúc, sau đó lấy ra một chiếc
chun buộc tóc, gom mái tóc dài dày của mình lại với nhau, buộc đuôi ngựa sau đầu.
Nhìn vào gương một lần nữa, quả nhiên sảng khoái có tinh thần hơn nhiều.
Cô mỉm cười mãn nguyện với chính mình.
*
Gần cổng sân số 9 trên đường Hỉ Vượng, một ông lão đang ngồi ở quầy tính
tiền của cửa hàng tạp hóa của mình, nhắm mắt phơi nắng, hưởng thụ.
Trịnh Tây Dã tình cờ đi đến cửa hàng tạp hóa, lấy hộp thuốc lá ra để xem thì
đúng là hết thuốc lá. Anh quay người bước vào tiệm tạp hóa, chưa kịp nói gì thì ông chú ở quầy tính tiền đã lên tiếng trước.
Ông chú nói mà mắt không mở: “Thuốc lá chưa lấy thêm, nhiều loại đã hết.”
Trịnh Tây Dã liếc nhìn tủ thuốc lá đã trống tám phần, hỏi: “Còn gì?”
“Chỉ còn Ngọc Khê và Hoàng Hạc Lâu.”
“Lấy một gói Hoàng Hạc Lâu.”
Sau đó ông chú bất đắc dĩ mở mí mắt, từ trong tủ thuốc lá lấy ra một gói Hoàng Hạc Lâu, giơ tay ném cho Trịnh Tây Dã.
Trịnh Tây Dã lấy thuốc lá, đưa tiền và rời đi.
Qua trưa không bao lâu, hầu hết cư dân phụ cận đều co ro trong nhà chợp
mắt, con đường thường ngày náo nhiệt đổ nát nay vắng tanh, ngay cả tiếng la hét mắng chửi của hàng xóm cũng biến mất, làm cái gì cũng không có
hứng thú.
Trịnh Tây Dã uể oải dựa vào cửa xe, ngậm một điếu thuốc vào miệng, đang định nheo mắt châm lửa, thì khóe mắt anh thoáng thấy
một vệt trắng sữa mới tinh.
Anh dừng lại động tác, nghiêng đầu, chậm rãi nhìn qua.
Trong sân số 9, một cô bé đeo túi xách, buộc tóc đuôi ngựa chậm rãi đi tới.
Hôm nay cô không mặc váy mà thay một chiếc quần cộc và áo ngắn tay màu
trắng, ống quần vừa ngang đầu gối, hai bắp chân lộ ra thon thả cân đối,
mịn màng như sữa trắng.
Trịnh Tây Dã im lặng vài giây rồi rút điếu thuốc chưa châm khỏi miệng.
“Hẹn em lúc hai giờ, mới một giờ năm mươi.” Trịnh Tây Dã nhìn đồng hồ đeo
tay trên cổ tay, hơi nhướng mày, lại đưa mắt nhìn về phía cô gái, “Sớm
vậy?”
Ngón tay Hứa Phương Phỉ nhéo dây đeo của chiếc túi, nói: “Em ở nhà không có việc gì làm nên xuống đây.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, không khỏi hỏi: “Còn anh, sao xuống sớm vậy?”
“Hết thuốc lá rồi, tôi xuống mua thuốc.” Trịnh Tây Dã thản nhiên nói, “Hút
một điếu ba phút, thêm năm phút đợi mùi bay hết, cho nên tôi xuống sớm
để phòng em khỏi bị ám mùi thuốc lá.”
Khi lời nói rơi xuống, Hứa Phương Phỉ chết lặng.
Trịnh Tây Dã vẫn đang cầm điếu Hoàng Hạc Lâu trong tay, những ngón tay mảnh
khảnh tùy ý chơi đùa với nó, rồi đặt nó trở lại hộp thuốc lá: “Chỉ không ngờ em lại xuống sớm.”
Hứa Phương Phỉ thực sự không ngờ rằng người đàn ông này sẽ xuất hiện ở đây trước vì lý do này.
Là bởi vì anh sợ hút xong mùi khói không kịp tiêu tán, sẽ ám lên cô…
Trái tim ấm áp không thể giải thích được, nhưng tai hơi nóng.
Hai má Hứa Phương Phỉ đỏ bừng, mím môi thấp giọng nói: “Hiện tại nếu anh
muốn hút thuốc, em đi ra chỗ khác, anh hút xong rồi em về.”
“Không cần.” Vốn là nghiện hút thuốc xuất hiện, nhưng khi nhìn thấy cô, Trịnh
Tây Dã cảm thấy mình không muốn hút nhiều như vậy nữa.
Anh mở cửa ghế phụ cho cô, không nói lời nào mà chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Hứa Phương Phỉ hiểu được cặp mắt này, bước nhanh tới, ngoan ngoãn cúi xuống lên xe.
Trịnh Tây Dã đi vòng sang phía bên kia và cũng lên xe.
Nhưng sau khi lên xe, anh cũng không có động tác gì nữa, không nói chuyện,
cũng không lái xe, chỉ ngồi trên ghế nghiêng đầu, mi mắt hơi rũ xuống
yên lặng nhìn cô.
Hứa Phương Phỉ vốn đang có thể để mắt nhìn mũi
mũi nhìn tim, mạnh mẽ bình tĩnh lại, nhưng sau khi bị Trịnh Tây Dã thẳng thừng nhìn chằm chằm như vậy một lúc, cô cuối cùng không thể giữ được
bình tĩnh.
Cô quay đầu nhìn anh, xấu hổ nói: “Anh nhìn em làm gì?”
Trịnh Tây Dã nói, “Lần trước em ngồi xe tôi, tôi đã dạy em một điều.”
Hứa Phương Phỉ chết lặng.
Trịnh Tây Dã không nói nên lời khi bắt gặp đôi mắt sáng ngời và hoang mang
đó, cuối cùng, anh chỉ có thể cúi người đến gần cô, kéo dây an toàn phía trên ghế quanh người cô, thắt chặt.
Hứa Phương Phỉ gần như bị áp vào lưng ghế, mặt đỏ bừng, tim đập hỗn loạn, sững sờ nhìn hành động của Trịnh Tây Dã.
Giúp cô thắt dây an toàn, thân hình cao lớn của anh lui về chỗ ngồi.
“…Ngại quá.” Cô bé cắn môi, ngón tay trái vô ý thức chạm vào thịt ngón tay cái bên phải, nặn ra mấy chữ, “Em lại quên mất.”
“Không sao.”
Trịnh Tây Dã thu vào mắt những cử động nhỏ của Hứa Phương Phỉ, nhận ra điều
gì đó, khẽ cau mày. Một lúc sau, anh thu lại ánh mắt và khởi động động
cơ.
Xe lái ra khỏi đường Hỉ Vượng, điểm đến là cung văn hóa Lăng Thành, lái xe mất khoảng 20 phút.
Sau khi lái xe vài phút, trong xe không có âm thanh nào, không ai nói chuyện.
Sự im lặng như vậy khiến Hứa Phương Phỉ vốn đã lo lắng lại càng cảm thấy
bất an. Cô hắng giọng, một lúc lâu sau mới lấy hết dũng khí nói: “Đúng
rồi, lần trước nghe anh nhắc tới trường quân sự, anh đã tìm hiểu tin tức liên quan sao?”
Trịnh Tây Dã lái xe, trả lời một cách tự nhiên: “Biết một chút từ tin đồn.”
Hứa Phương Phỉ: “Ồ.”
Trịnh Tây Dã liếc cô một cái: “Sao em lại muốn đăng ký vào trường quân sự?”
“Em nghe thím cả nói, trường quân đội học phí miễn phí, hơn nữa nhà nước
còn trợ cấp cho sinh viên sinh hoạt phí hàng tháng.” Nói tới đây, Hứa
Phương Phỉ có chút cúi đầu, thanh âm trở nên nhẹ nhàng hơn, “Nhà em điều kiện không tốt lắm, em không muốn mẹ vất vả.”
Nghe vậy, Trịnh
Tây Dã giật giật khóe môi dưới một cách khó hiểu, bình tĩnh nói: “Quả
thật có rất nhiều sinh viên mới tốt nghiệp những năm qua đã đăng ký vào
học viện quân sự đều có tâm lý này như em. Rất bình thường, cũng rất hợp lý.”
Hứa Phương Phỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của chàng trai trẻ, nhất thời không biết nên nói gì.
Trịnh Tây Dã lại nói: “Nhưng em chỉ biết học phí của học viện quân sự là miễn phí, sinh hoạt phí cũng được trợ cấp. Em có bao giờ thắc mắc tại sao
nhà nước lại trợ cấp cho sinh viên học viện quân sự không?”
Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một chút nói: “Em biết, bởi vì quân nhân rất thiêng liêng.”
Một cô gái mười tám tuổi, thế giới nội tâm của cô trong sáng và đẹp đẽ,
nhưng cũng quá lý tưởng, cô chỉ nhìn thấy mọi thứ bằng một góc của tảng
băng trên biển. Trịnh Tây Dã nghe những lời này thì mỉm cười, vẻ mặt ôn
hòa, “Tôi không biết quân nhân có thiêng liêng hay không, nhưng đau khổ
là có thật. Không chỉ là về mức độ thể chất, kiệt sức, bị thương chảy
máu chỉ là những chuyện hàng ngày cơ bản nhất. Khảo nghiệm tâm lý và mài giũa mới là dày vò nhất.”
Hứa Phương Phỉ nhìn anh, nghiêng đầu không nói gì.
“Mặc vào bộ quân phục đó, nghĩa là gánh vác trọng trách bảo vệ đất nước.
Không được lùi bước, không được bỏ cuộc, cúc cung tận tụy, da ngựa bọc
thây.” Trịnh Tây Dã nhìn thẳng về phía trước, câu chữ nhẹ nhàng nhưng
đầy mạnh mẽ, “Tôi kiến nghị em trước khi đưa ra quyết định hãy suy nghĩ
kỹ. Em là con gái, không cần phải chọn mang gánh nặng như vậy.”
Hứa Phương Phỉ vẫn nhìn chằm chằm vào Trịnh Tây Dã.
Khi đó cô còn nhỏ, không hiểu được nơi sâu thẳm băng lãnh cùng sóng gió
trong mắt người đàn ông này, cùng với lời nói của anh “Không được lùi
bước, không được bỏ cuộc, cúc cung tận tụy, da ngựa bọc thây” đến tột
cùng có nghĩa là gì, cô nghe đến mơ màng hồ đồ.
Hứa Phương Phỉ
không biết rằng trong những năm tới, những thứ mà cô hiểu một nửa này sẽ hoàn toàn dung nhập vào máu của cô, lan tràn, phân tán, ngưng tụ và trở thành một với cuộc sống của cô, cùng cô đến hết cuộc đời.
Sau khi Trịnh Tây Dã nói xong, trong xe lại trở nên im lặng.
Một lúc sau, Hứa Phương Phỉ hoàn hồn như từ trong mộng tỉnh lại, đáp: “Ừm, được. Em sẽ nghiêm túc cân nhắc lại.”
Trịnh Tây Dã không phát ra âm thanh nào khác. Anh lười biếng liếc nhìn bên
ngoài cửa sổ xe, dường như không có mục đích gì, một lúc sau, chiếc xe
địa hình màu đen tấp vào lề rồi dừng lại.
“Chờ tôi một chút.”
Nói xong, anh để Hứa Phương Phỉ ngồi trong xe, mở cửa bước xuống xe một mình.
Hứa Phương Phỉ hoang mang không biết anh định làm gì, cô dựa vào cửa sổ xe
nhìn ra ngoài, thấy người đàn ông đi vào một cửa hàng trên phố.
Hứa Phương Phỉ ngẩng lên một chút, nhìn vào biển hiệu của cửa hàng:
【 Hiệu thuốc Hòa Bình 】
Cô khó hiểu, tiếp tục ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ đợi.
Trong vòng vài phút, Trịnh Tây Dã trở lại, trên tay cầm một chiếc túi ni lông màu trắng, không biết bên trong đựng gì.
Hứa Phương Phỉ có chút quan tâm hỏi: “Anh đi hiệu thuốc mua thuốc sao? Thân thể có phải có vấn đề gì không?”
Trịnh Tây Dã không trả lời. Thấy anh đóng cửa xe sau lưng. Sau đó, anh cụp mi xuống và lấy ra một chiếc hộp từ trong túi nhựa…
Ơ?
Băng keo cá nhân Vân Nam Bạch Dược?
Hứa Phương Phỉ nghi ngờ chớp mắt.
Trịnh Tây Dã xé lớp giấy gói của băng cá nhân, sau đó quay sang nhìn cô, nói: “Đưa tay cho tôi.”
Hứa Phương Phỉ:?
Hứa Phương Phỉ không biết anh định làm gì, nên cô bàng hoàng đưa tay trái ra.
Trịnh Tây Dã: “Tay kia.”
Cô rút tay trái lại, lại đưa tay phải ra.
Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, nắm bàn tay mảnh khảnh và mềm mại của cô gái,
động tác nhẹ nhàng, biểu cảm cực kỳ tập trung. Sau đó, nhẹ nhàng quấn
băng cá nhân quanh ngón tay cái nhỏ nhắn và đáng yêu đó.
Đôi mắt Hứa Phương Phỉ chợt lóe lên, sau đó cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên với một sức mạnh khủng khiếp.
Trưa hôm nay, khi cô đang rửa bát đĩa, vô tình để lại một vết thương trên
ngón tay cái bên phải của mình bằng sợi dây thép sắc nhọn của miếng rửa
chén bằng thép. Một vết thương nhỏ không đáng chú ý như vậy, anh ấy thực sự chú ý đến?
“Bị thương sao không biết tự mình xử lý.” Trịnh
Tây Dã dùng đầu ngón tay xoa xoa miếng băng cá nhân đang quấn quanh tay
cô, nhướng mi nhìn cô, bình tĩnh nói: “Để vậy cho tôi đau lòng?”