Chương 95: Ngoại truyện
Điểm dừng chân tiếp theo trong chuyến trăng mật của cặp đôi là Lạc Thành.
Lạc Thành nằm ở đồng bằng miền Trung, là cố đô của mười ba triều đại, cả thành phố lấy du lịch làm ngành trụ cột cốt lõi, văn hóa Hán phục đang ở đỉnh cao. Tất cả phụ nữ đến từ Lạc Thành đều có môi đỏ, lông mày lưỡi liềm, vẻ ngoài cổ xưa và quần áo sặc sỡ.
Điểm đến du lịch này được Dư Hề Hề đề xuất cho Hứa Phương Phỉ.
Cách đây không lâu, sau đám cưới của Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã, các chị dâu cảm thấy Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn, dịu dàng, hiểu chuyện và đáng yêu nên có ấn tượng rất tốt với cô em dây này. Được sự đồng ý của Hứa Phương Phỉ, họ đã thêm WeChat của Hứa Phương Phỉ và kéo cô vào một nhóm WeChat có tên là “Câu lạc bộ huấn luyện chó”.
Trong nhóm có khá nhiều người, ngoại trừ Nguyễn Niệm Sơ, Ôn Thư Duy và Trình Phỉ mà Hứa Phương Phỉ đã gặp trong đám cưới, còn có một số avatar với những cái tên mà cô tương đối xa lạ.
Nhìn tên nhóm WeChat kỳ lạ này, trong đầu Hứa Phương Phỉ từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi. Nhưng vì phép lịch sự, cô đã chủ động gửi tin nhắn trong nhóm để chào hỏi những người bạn trong nhóm.
Hứa Phương Phỉ: Xin chào mọi người [gấu hoa jg]
Lời này vừa nói ra, Ôn Thư Duy cùng Nguyễn Niệm Sơ lập tức nhảy ra nghênh đón nhiệt liệt.
Bạn béo Nguyễn Niệm Sơ: Chào mừng thành viên mới đến với câu lạc bộ huấn luyện chó của tụi chị.
Ôn Thư Duy: Hoan nghênh Phỉ Phỉ [vỗ tay vỗ tay pháo hoa pháo hoa]
Ngay sau đó, tin nhắn nhóm bùng nổ, các avatar lạ lần lượt thức dậy và hưởng ứng nhiệt tình.
Hồ Lai Lai: A a a lâu lắm rồi mới có thêm người mới, rất vui được chào đón em.
Lâm Du Du: [Mắt đầy sao, hoa chào mừng]
Ôn Thư Duy: Nào nào nào, xin giới thiệu với mọi người. Bảo bối mới của chúng ta tên là Hứa Phương Phỉ.
Vì Hứa Phương Phỉ tham gia, các cô gái trong nhóm bắt đầu trò chuyện, tin nhắn không ngừng nhảy ra.
So với những người hoạt bát nói nhiều khác, Hứa Phương Phỉ không quen với một số người, thứ hai là cô không giỏi giao tiếp, khi căng thẳng chỉ có thể trơ mắt nhìn tin nhắn mới đến dồn dập.
Lúc này, Nguyễn Niệm Sơ cẩn thận phát hiện người mới của bọn họ đã lâu không nói chuyện, liền gửi cho Hứa Phương Phỉ một tin nhắn trò chuyện riêng.
Nguyễn Niệm Sơ: Chít chít.
Nguyễn Niệm Sơ: Phỉ Phỉ, những người trong nhóm đều là bạn tốt của chị và Duy Duy, họ rất hòa đồng. Em không cần phải dè chừng đâu, tiếp xúc nhiều rồi sẽ quen thôi.
Trong lòng Hứa Phương Phỉ hơi cảm động, đáp: “Vâng vâng, cảm ơn Niệm Sơ. Em hơi hướng nội, quen dần là được ạ.
Sau khi gõ dòng này, Hứa Phương Phỉ do dự một lúc, cuối cùng không thể không đặt câu hỏi trong lòng: Niệm Sơ, em thấy nhóm WeChat tên là Câu lạc bộ huấn luyện chó, tên này có ý nghĩa gì vậy chị?
Nguyễn Niệm Sơ: Phì.
Nguyễn Niệm Sơ: Ha ha ha ha.
Nguyễn Niệm Sơ không trả lời Hứa Phương Phỉ trong cuộc trò chuyện riêng. Cô ấy đã trực tiếp hỏi mọi người trong nhóm và gửi cho các đồng chí: Phỉ Phỉ đã hỏi tên nhóm WeChat của chúng ta có nghĩa là gì, ai đó có thể giải thích được không.
Câu trả lời của Ôn Thư Duy hiện ra ngay sau đó: Yêu cầu trưởng nhóm Dư Hề Hề trả lời câu hỏi.
Nửa phút sau, một avatar chưa từng có bọt khí xuất hiện trong tầm nhìn của Hứa Phương Phỉ.
Thấy avatar này dùng ảnh một chú chó quân đội đã về hưu, chú chó quân đội có đôi mắt sắc lẹm, kiên quyết không khuất phục, nhìn đầy vẻ sát khí.
Hứa Phương Phỉ ban đầu nghĩ một cô gái sử dụng loại ảnh này làm ảnh đại diện của mình nhất định phải dè dặt và lạnh lùng. Thật bất ngờ, cô gái tên Dư Hề Hề với avatar của một con chó quân đội hung dữ đã gửi dòng tin nhắn sau:
A a a các chị em ơi, video tuyển tập mỹ nam nổi tiếng trên mạng mấy ngày trước mình lưu lại bị con chó Tần Tranh kia xóa rồi, con chó hôi hám đó quá đáng thật, hu hu hu.
Hứa Phương Phỉ trên màn hình điện thoại: “…”
Dư Hề Hề sau đó đã gửi một tin nhắn khác: Mình đã bỏ lỡ gì rồi, có chị em mới tham gia nhóm kìa. Vui quá hoan nghênh hoan nghênh!
Hứa Phương Phỉ trả lời: Cảm ơn mọi người.
Dư Hề Hề: Chị em Hứa Phương Phỉ, tên nhóm của chúng ta có nghĩa đen như vậy đó.
Hứa Phương Phỉ
Dư Hề Hề: Bởi vì chồng là một con chó, cho nên chúng tôi đều là những người huấn luyện chó.
Hứa Phương Phỉ: Hiểu rồi OK
Một lúc sau, Dư Hề Hề lại trả lời: Chị nhớ ra Hứa Phương Phỉ là ai rồi. Mấy ngày trước Tần Tranh nói anh ấy đã nhận được thiệp cưới từ Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ, nhưng lúc đó anh ấy đang đi công tác, còn chị phải tăng ca, cho nên không đến được. Em là Hứa Phương Phỉ đó ư.
Hứa Phương Phỉ: Vâng vâng, rất vui được làm quen với chị ạ.
Dư Hề Hề: Thật đáng tiếc vì tụi chị không đến dự đám cưới của bọn em được, chị nghe Niệm Niệm nói lúc đó cô ấy xúc động phát khóc.
Hứa Phương Phỉ: [Xoa xoa đầu]. Không sao ạ, khi nào chị và anh rể rảnh rỗi, em và A Dã sẽ mời hai người ăn cơm.
Các cô gái trong nhóm mặc dù tính cách khác nhau nhưng đều rất dễ gần, Hứa Phương Phỉ cùng mọi người trò chuyện khoảng hơn một tiếng đồng hồ rồi dần dần thoải mái, không còn khó xử như trước nữa.
Lúc này, Hứa Phương Phỉ có một ý nghĩ bất chợt, hỏi trong nhóm xem điều đó có đúng không: Trịnh Tây Dã và em gần đây sắp đi du lịch vài ngày, mọi người có thể đề xuất cho em về địa điểm du lịch không ạ?
Ôn Thư Duy: Mình nhớ cậu vừa trở về từ Lạc Thành, thế nào Hề Hề?
Dư Hề Hề: Trải nghiệm rất tốt! Cố đô của mười ba triều đại, rất vui, đẹp, đồ ăn cũng rất ngon, tuyệt vời. Hứa Phương Phỉ, em tính sắp xếp đi hưởng tuần trăng mật mấy ngày?
Hứa Phương Phỉ: Khoảng năm ngày ạ. Trước đó chuẩn bị đám cưới hơi mệt, đi chơi một chuyến cho khuây khỏa ạ.
Dư Hề Hề: Vậy Lạc Thành vừa phải, nơi này không lớn, các điểm tham quan tương đối tập trung nên dành bốn, năm ngày là vừa phải. Chị thực sự khuyên em nên đến cửa hàng Hán phục trong thành phố thay một bộ Hán phục, chụp ảnh siêu đẹp luôn.
Hứa Phương Phỉ: Vậy được, em sẽ bàn bạc với Trịnh Tây Dã, nếu phù hợp bọn em sẽ đến đó. Cảm ơn mọi người ạ.
Cuối cùng cô dâu của Dư Liệt, đạo diễn trẻ Trình Phỉ, đã gửi một tin nhắn cho Hứa Phương Phỉ: Bọn chị thường hẹn trong nhóm để chơi game hoặc đi mua sắm, sau này thường xuyên giữ liên lạc nhé.
Hứa Phương Phỉ: Vâng vâng.
Sau khi tham khảo ý kiến của Dư Hề Hề, Hứa Phương Phỉ đã tìm kiếm các điểm đến cho tuần trăng mật trên một số trang web, hầu như không có đánh giá tiêu cực nào cho chuyến đi của cô ở Lạc Thành. Cô rất xúc động, hào hứng chạy đến hỏi ý kiến của Trịnh Tây Dã.
Câu trả lời của Trịnh Tây Dã là: “Chỉ cần là ở cùng với em, đi đâu anh cũng vui.”
Ý kiến nhất trí, Hứa Phương Phỉ vui vẻ làm hướng dẫn viên du lịch Lạc Thành.
Bay thẳng từ Hạ Thành đến Lạc Thành bằng máy bay, khi đến nơi đã là buổi trưa, mặt trời đã nở rộ.
Hứa Phương Phỉ nắm tay Trịnh Tây Dã ra khỏi sân bay, bắt taxi đi đến khách sạn trong thành phố, dọc đường như Dư Hề Hề và các blogger trên web đã nói, những cô gái xinh đẹp mặc Hán phục có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Hứa Phương Phỉ dựa trên cửa sổ xe chăm chú nhìn, ánh mắt đầy mới lạ và khao khát, khi thu dọn hành lý ở khách sạn, việc đầu tiên cô làm là mở WeChat, tìm nhóm chat WeChat có tên “Câu lạc bộ huấn luyện chó”.
Hứa Phương Phỉ: Dư Hề Hề, bọn em đã đến Lạc Thành, em cũng muốn mặc Hán phục, chị có thể gợi ý cho em cửa hàng nào ưng ý không ạ?
Dư Hề Hề lập tức trả lời: Cửa hàng lần trước chị đến khá tốt, chị sẽ gửi địa chỉ cửa hàng cho em.
Không lâu sau, một địa chỉ vị trí đã được gửi đến điện thoại của Hứa Phương Phỉ.
Hứa Phương Phỉ rất vui: Đã nhận được, em cảm ơn.
Đang ngồi xổm bên cạnh chiếc vali, vui vẻ tìm kiếm trong cửa hàng thì đột nhiên, người cô nhẹ bẫng, bị hai cánh tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ nhấc bổng lên.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, khi cô định thần lại, Trịnh Tây Dã đã ôm cô như một con mèo con.
Trịnh Tây Dã ôm cô, tùy ý móc chân dài của mình, kéo chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc về phía mình, cúi người ngồi xuống, đặt cô ngồi lên đùi anh.
“Sau hôn lễ cứ ôm điện thoại ngắm nghía suốt.” Anh vùi đầu vào cổ cô gái khẽ cắn, “Điện thoại có đẹp như người đàn ông của em không?”
Trên mặt Hứa Phương Phỉ có chút nóng lên, hai tay cô ôm lấy đầu của anh, dịu dàng dỗ dành nói: “Gần đây ra ngoài chơi, em là đang tra cứu thông tin để làm người hướng dẫn.”
Trịnh Tây Dã nhắm mắt lại cười khẩy, chiếc mũi cao của anh trìu mến cọ vào động mạch cảnh của cô: “Anh rõ ràng thấy em trò chuyện trên WeChat.”
Hứa Phương Phỉ: “Chị dâu Dư Hề Hề trước đó đã từng đến Lạc Thành, em đang học hỏi kinh nghiệm của chị ấy.”
Trịnh Tây Dã nghe vậy hơi cau mày: “Dư Hề Hề là ai?”
Hứa Phương Phỉ cong môi, trong mắt lấp lánh: “Chồng chị ấy tên là Tần Tranh, anh có ấn tượng gì không?”
Khi nghe thấy cái tên “Tần Tranh”, Trịnh Tây Dã phản ứng lại, gật đầu bình tĩnh nói: “Anh biết.”
“Lần trước hôn lễ của chúng ta, hai vợ chồng họ có chút việc không đến kịp, cho nên liên tục xin lỗi em.” Hứa Phương Phỉ khẽ cười nói, “Lần này chúng ta ra ngoài chơi, chị Hề Hề cũng quan tâm và đưa ra lời khuyên, chị ấy thật sự rất tốt.”
Trịnh Tây Dã nhướng mày, tùy ý nói: “Trong miệng của em, anh chưa từng nghe có người nào không tốt, suốt ngày khen người này người kia, cái miệng nhỏ ngọt như vậy, cũng chưa thấy em khen anh mỗi ngày.”
Hứa Phương Phỉ khịt mũi, rất buồn cười, dùng đầu ngón tay nắm lấy má anh nhéo nhéo, trêu chọc nói: “Đều là nghe nói con gái thích được khen, anh là lão đại Lang Nha oai phong, là truyền kỳ trong quân đội, sao có thể có một trái tim thiếu nữ mỏng manh thế?”
Trịnh Tây Dã rũ mi nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh: “Anh nhõng nhẽo vậy đó, anh thiếu nữ vậy đó, anh chỉ là thích nghe vợ yêu khen anh thì có làm sao?”
Hứa Phương Phỉ cười đến đau bụng, nhẹ nhàng đáp: “Được, khen anh. Đồng chí Trịnh Tây Dã của em đẹp trai nhất thế giới, là phần thưởng mà thiên hà vũ trụ ban tặng cho em.”
Người đàn ông nghe xong, ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu khẽ mổ môi cô: “Ừm, nghe cũng hay đấy. Tiếp tục đi.”
Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một chút, chân thành nói: “Anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời em, mỗi ngày được ở bên anh, em hạnh phúc đến mức ước gì thời gian ngừng trôi.”
Trịnh Tây Dã khẽ nhắm mắt lại, lại hôn lên môi cô một cái, thanh âm phát ra có chút khàn khàn: “Tiếp tục.”
Hứa Phương Phỉ vắt óc suy nghĩ và nói: “Mỗi ngày trong cuộc đời em đều đẹp đẽ nhờ có anh. Mỗi đêm của cuộc đời em, anh sáng như những vì sao, tỏa sáng trong giấc mơ của em.”
Có một sự im lặng đột ngột trong phòng.
Sau khi nghe những lời khen ngợi chân thành này, Trịnh Tây Dã hơi sững người, im lặng ôm Hứa Phương Phỉ trong vòng tay nửa phút. Sau đó, anh bế cô lên như một con gấu túi, sải bước đến cửa sổ sát đất, “xoạch” một tiếng, kéo rèm chặt lại.
Hứa Phương Phỉ: “…”
Vẻ mặt Hứa Phương Phỉ sững sờ, bối rối nói: “Sắp ra ngoài chơi, anh kéo rèm cửa làm gì?”
“Ban đầu muốn thong thả mà chịu đựng.” Trịnh Tây Dã sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí bình tĩnh mà nghiêm túc, dừng một chút, nhẹ giọng nói tiếp: “Anh sẽ cố gắng nhanh một chút, không làm trễ lịch trình buổi chiều của chúng ta.”
Hứa Phương Phỉ chết lặng.
Không.
Không phải.
Cái quái gì vậy.
Thay đổi phong cách đột ngột
Một cốt truyện ấm áp, trong sáng và lãng mạn như vậy, tại sao lại đột nhiên phát triển theo hướng màu mè?
Hứa Phương Phỉ không nói nên lời, bị sốc, cô đỏ mặt và lắp bắp: “Đợi, đợi đã Trịnh Tây Dã, anh bình tĩnh lại.”
“Biết anh không thể chịu được sự tán tỉnh của em chỉ với một câu nhỏ, em vẫn nói từng câu một, câu sau ngọt hơn câu trước.” Trịnh Tây Dã cúi đầu hôn lên môi cô một cách say mê, vẻ hung hãn và khó chịu mạnh mẽ, anh hung tợn nói: “Ba câu, sắp nổ tung trong quần luôn rồi, làm sao có thể bình tĩnh?”
“…” Hứa Phương Phỉ muốn khóc.
Trách em sao?
Đây không phải do đại lão anh thích nghe khen hay sao.