Chương 70: Porsche nhân gian
Tất cả các giác quan đều bị trộn lẫn, trở nên ảo giác. Hứa Phương Phỉ vẫn đang suy nghĩ về điểm danh, cố gắng nắm bắt lý do nhỏ bé còn sót lại trong sự hỗn loạn, muốn từ chối.
Nhưng Trịnh Tây Dã không cho phép cô từ chối.
Anh dùng bàn tay to chạm vào cằm cô gái, nắm lấy, nâng lên, dùng góc độ quen thuộc nhất của mình hôn cô từ trên xuống dưới.
Có lẽ là bởi vì vừa mới ăn cháo tôm, miệng của Trịnh Tây Dã sạch sẽ và tươi mát, lại nhiễm một chút gió biển.
Môi và răng triền miên.
Hứa Phương Phỉ ngẩn người, không hiểu cảm thấy, đầu lưỡi mềm mại của mình giống như một loại trái cây ngâm trong nước biển tươi mát, mang đến một vị ngọt ngào rất mỏng.
Đàn ông là những sinh vật không thầy dạy cũng hiểu trong vấn đề này. Nếu đàn ông có thiên phú thì chỉ vài lần là có thể thành cao thủ, nếu đàn ông thông minh hiếu học thì vài lần cũng đủ khiến bao cô gái mê mẩn.
Thật trùng hợp, Trịnh Tây Dã chiếm cả hai.
Trong vài lần tiếp xúc thân thiết trước đó, anh đã cẩn thận quan sát và ghi nhớ cẩn thận, đã biết rõ mọi sở thích và điểm nhạy bén của Hứa Phương Phỉ như lòng bàn tay. Thật dễ dàng có thể làm cho cô gái nhỏ đáng yêu này hạnh phúc về thể xác và tinh thần.
Trịnh Tây Dã rất thích hôn Hứa Phương Phỉ, hay nói chính xác hơn là anh rất thích hưởng thụ cảm giác làm hài lòng cô.
Thích nhìn cô nheo mắt, thích nhìn khóe miệng cô nhếch lên, thích nhìn cô mím môi, thích nhìn cô cắn ngón tay, thích nhìn cô khóc nhè nhẹ, thích nhìn cô run rẩy một cách đáng yêu.
Với anh, cảm giác này rất mới lạ, cũng dễ gây nghiện.
Ít nhất trong những năm dài đằng đẵng qua đi, anh chưa từng đối với một cá nhân khác có nhiều quan tâm như vậy, gần như cẩn thận, gần như nghiêm khắc, gần như vô cùng cẩn thận. Giống như ôm một con ngỗng mới nở trong lòng bàn tay, căng thẳng chỉnh sửa từng chi tiết, sợ nó đau, sợ nó khó chịu, sợ nó có điểm phản cảm, cố gắng hết sức, chỉ muốn biết làm thế nào để nó dễ chấp nhận mình hơn, thích bản thân mình hơn.
Như là khoảnh khắc này.
Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng vờn lưỡi Hứa Phương Phỉ, cẩn thận cảm nhận từng phản ứng tinh tế của cô.
Lúc đầu, bé con luôn trốn tránh, chiếc lưỡi nhỏ bối rối chơi trò trốn tìm với anh, trốn đông trốn tây không muốn đến gần anh. Anh ẩn nhẫn kiềm chế, kiên nhẫn thử nhiều lần cho đến khi xác nhận cô chỉ ngại ngùng chứ không phải tâm lý bài xích, sau đó mới mạnh mẽ bắt giữ cô, bá đạo ngang ngược, hôn cô một cách mãnh liệt.
Hơi thở bị cắn nuốt sạch sẽ.
Khi Hứa Phương Phỉ lo lắng, cô quên thở bằng mũi, phổi cô đau vì nín thở, sắp ngất đi vì thiếu oxy.
Trong mớ suy nghĩ hỗn độn, nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Nhẹ nhàng vô kỷ luật, có chút trêu chọc, giống như gió đêm chạm vào tai và tim cô.
Đầu óc Hứa Phương Phỉ choáng váng, bối rối chớp mắt.
“Mũi.” Trịnh Tây Dã dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhẹ nhàng nhắc nhở, “Mũi của em có thể thở.”
Hứa Phương Phỉ phản ứng lại, cô thở ra một hơi dài từ khoang mũi, lá phổi đè nén của cô cuối cùng cũng giãn ra.
Hơi thở ấm áp ngọt ngào vừa vặn phun vào mặt Trịnh Tây Dã.
Thừa dịp hiếm hoi vài giây tách ra, Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, thấp giọng hỏi: “Xin nghỉ điểm danh… Là xin phép với cán bộ trực ban sao ạ?”
Trịnh Tây Dã cong môi, dùng mu bàn tay vuốt ve đường nét khuôn mặt mềm mại của cô, “Em cũng không muốn trở về?”
“Ừm, không quá muốn.” Hứa Phương Phỉ trả lời.
Sau khi nói xong, thấy ánh mắt người đàn ông đó tối sầm lại, nụ cười cùng sự hứng thú cũng dần nồng đậm hơn.
Hứa Phương Phỉ ý thức được cái gì, vội vàng nói: “Anh đừng hiểu lầm. Em chính là muốn ở đây xem anh có còn thực sự yếu không, không yên tâm muốn chăm sóc anh thôi. Anh ngàn vạn đừng nghĩ bậy.”
Trịnh Tây Dã: “.”
Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô, nhướng mày: “Em nói gì?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, khó hiểu nói: “Em nói muốn chăm sóc anh.”
Trịnh Tây Dã: “Không phải câu này.”
Mặt Trịnh Tây Dã không cảm xúc: “Em nói, anh ‘thực sự yếu’.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Một giây sau, cánh tay trái mảnh khảnh mạnh mẽ đỡ lấy cô, vững vàng nhấc cô lên, dùng một tay bế cô đặt lên bệ bếp.
Hứa Phương Phỉ thấp giọng kêu một tiếng, phản xạ có điều kiện vòng lấy cổ anh.
Trịnh Tây Dã rũ mi nhìn cô, hơi nghiêng người, chậm rãi chống hai cánh tay ở hai bên người cô gái, nhàn nhạt nói: “Bé con, đối với thể chất của anh, em có phải có hiểu lầm rồi không?”
Hứa Phương Phỉ bị anh nhốt dưới bóng tối, cảm thấy ngột ngạt.
Cô rụt cổ, lui về phía sau một chút, có chút khẩn trương lại có chút sợ hãi, nói: “Em không phải nói bậy, anh bệnh, nhất định rất yếu.”
Trịnh Tây Dã đến gần cô, ngữ khí không tốt: “Anh có yếu đến đâu, cũng rất dễ dàng thu thập em.”
“…Được được được. Anh rất khoẻ.”
Hứa Phương Phỉ không nhịn được cười, phát hiện người đàn ông này lúc này giống như một con sư tử ốm to xác, cố ý phô trương sức nam tính không cho phép có chút nghi ngờ nào, thật sự rất trẻ con lại đáng yêu.
Sau đó duỗi tay nhéo nhẹ lỗ tai của anh, an ủi nói: “A Dã nhà ta lợi hại nhất, một đấm hạ gục mười con trâu.”
Trịnh Tây Dã trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ nghịch ngợm, mang theo cảm giác trừng phạt, đưa lên môi cắn một miếng, sau đó cầm chiếc điện thoại cô đặt trên bàn nấu ăn lên, cân nhắc rồi nhìn cô chằm chằm để khẳng định một lần nữa: “Thực sự không muốn về?”
“Em có thể trở về hay không, xem tình trạng sức khỏe của anh.” Hứa Phương Phỉ rối rắm vài giây, sau đó hỏi anh, “Giờ anh cảm thấy thế nào?”
Trịnh Tây Dã lười biếng trả lời: “Không phải thực sự yếu đây sao?”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Hứa Phương Phỉ không nói nên lời, giơ tay đánh anh: “Em nói nghiêm túc với anh đó! Anh trả lời nghiêm túc đi!”
Nghe thấy vậy, Trịnh Tây Dã im lặng hai giây, sau đó cau mày véo giữa lông mày, rất yếu ớt nói: “Đầu anh đau muốn nứt ra, anh rất yếu, thật đáng thương. Đêm nay có thể không chịu đựng nổi.”
Hứa Phương Phỉ dở khóc dở cười, cầm giẻ lau ném vào mặt anh, nhẹ giọng khiển trách: “Kỹ năng diễn xuất của anh còn có thể khoa trương hơn một chút không?”
Trịnh Tây Dã chặn chiếc khăn lau, tùy tiện ném nó sang một bên, ôm lấy cô gái nhỏ, cúi đầu hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, lại hôn lần nữa.
Anh dụi dụi má mình vào cổ cô, nói: “Không muốn để em đi.”
Người đàn ông phát sốt nằm trên giường cả ngày, râu ria mọc lên đương nhiên còn chưa kịp cạo, đóng thành một lớp mỏng, trên làn da non nớt của cô châm chích châm chích, giống như một con bọ đang bò, ngứa ngáy khó chịu tận đáy lòng.
Hứa Phương Phỉ không thể chịu đựng được sự tấn công, cô thực sự lo lắng cho sức khỏe của anh, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc thoả hiệp. Nói: “Được, vậy em gọi điện thoại xin nghỉ.”
Trịnh Tây Dã mỉm cười, trong mắt hiện lên sự vui mừng, anh cúi người hôn lên môi cô một cái rồi đưa điện thoại.
Anh nói: “Nói một tiếng với cán bộ trực tuần này trong đơn vị của em ấy.”
Hứa Phương Phỉ gọi cho cán bộ trực ban để xin nghỉ.
Thật trùng hợp khi cán bộ trực tuần này lại là đồng nghiệp của Hứa Phương Phỉ. Sau khi nhận được cuộc gọi của cô, đồng nghiệp không hỏi một lời nào, trả lời “Được” một cách tự nhiên.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Phương Phỉ không khỏi kinh ngạc, nhìn màn hình điện thoại tối đen, lẩm bẩm một mình: “Không ngờ xin nghỉ lại dễ dàng như vậy.”
Trịnh Tây Dã ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô gái vào lòng, đặt cằm lên đầu cô, thản nhiên trả lời: “Không phải là một đứa trẻ vẫn còn đi học. Người trưởng thành ai mà không có việc riêng, xin nghỉ điểm danh là chuyện rất bình thường. Chỉ cần tần suất không quá nhiều thì không có vấn đề gì.”
Hứa Phương Phỉ lo lắng: “Sẽ không ảnh hưởng đến đánh giá cuối năm chứ?”
Trịnh Tây Dã lắc đầu: “Không đâu.”
Cứ như vậy, Hứa Phương Phỉ hoàn toàn yên tâm. Cô cong môi, ngoan ngoãn gật đầu với anh: “Được, huấn luyện viên. Em sẽ ghi nhớ.”
Trịnh Tây Dã nghe vậy, khẽ khịt mũi, cụp mắt xuống nhìn cô đầy hứng thú: “Cô bé đúng là cô bé. Mọi lúc mọi nơi đều học kiến thức mới.”
Hứa Phương Phỉ sau khi nghe điều này hơi cau mày, phản bác lại: “Anh đừng tiếp tục gọi em là cô bé. Em đã hai mươi mấy tuổi rồi, rõ ràng là một cô gái lớn.”
Trịnh Tây Dã nhìn xuống một inch, bình tĩnh gật đầu, đồng ý nói: “Xác thật rất lớn.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Hứa Phương Phỉ: “….???”
Ánh mắt của anh, miêu tả của anh, rõ ràng là có ẩn ý. Hứa Phương Phỉ lờ mờ nhận ra điều gì đó, khuôn mặt đỏ bừng, cô vội vàng giơ tay che ngực, nhỏ giọng nói: “Trịnh Tây Dã, anh, anh đúng là lưu manh.”
Không ngờ sau khi nghe cô khiển trách, gia ở đối diện lười biếng nhướng mày, nói: “Sao giáng cấp rồi?”
Hứa Phương Phỉ ngây người: “Hả?”
Trịnh Tây Dã nhếch môi, dùng đầu ngón tay xoa gáy và bên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Bé con, trước đây em rõ ràng đã khen anh là biến thái rồi sắc lang mà.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ bừng, nhất thời không nghĩ ra được lời nói da mặt dày như vậy, gấp đến cổ đỏ bừng.
Cô cắn môi, nghẹn lời không thể mắng người nên quyết định nhéo mạnh vào vòng eo gầy của anh. Quả nhiên nghe thấy tiếng thở hổn hển “rít”.
Hứa Phương Phỉ hả giận hừ một tiếng, cười toe toét: “Biết đau chưa? Ai bảo anh cả ngày trêu chọc em.”
Trên đỉnh đầu, Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô, nhướng mày, không nói gì.
Cô gái nhỏ hoàn toàn không biết nguy cơ đang đến gần, vui vẻ vung vẩy tay, nói: “Được rồi, giờ em phải rửa bát. Vị đồng chí này phiền anh ra ngoài trước, đừng cản trở em.”
Vừa nói cô vừa muốn đẩy anh ra, xuống bệ bếp.
Nhưng khi đẩy, bất động, lại đẩy, vẫn không di chuyển.
Hứa Phương Phỉ hoang mang, ngước mắt lên.
Trịnh Tây Dã từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói lộ ra vẻ nguy hiểm: “Ai cho em lá gan nhéo eo anh?”
Điều mà Trịnh Tây Dã không ngờ tới là, bé con này ỷ anh bị bệnh thân thể yếu ớt, mà trở nên gan dạ, nghe thấy lời uy hiếp của anh, cô không hề sợ hãi mà còn vươn móng vuốt nhỏ ra rất hung dữ, chọc chọc, nhéo, rồi vặn nhẹ.
Trịnh Tây Dã: “…”
Trịnh Tây Dã từ từ nheo mắt lại.
Bé con tùy ý nâng cằm lên, không sợ nói: “Em nhéo anh thì thế nào? Anh cắn em?”
Giọng nói rơi xuống, trong phòng bếp đột nhiên yên tĩnh lại. Yên lặng như chết.
Do dự một lúc, Trịnh Tây Dã cong môi rất nhẹ, trả lời cô: “Được thôi.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ cảm thấy có gì đó không ổn, hoảng sợ, vội vàng cố gắng trốn thoát khỏi một bên. Nhưng mà, ngón chân còn chưa chạm đất lần nữa, cô cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, liền bị người đàn ông một tay nhấc lên, vác lên vai.
Trịnh Tây Dã quay lại, đi thẳng vào phòng ngủ với đôi chân dài của mình.
“Khoan… Khoan đã! A Dã? Huấn luyện viên? Trịnh Tây Dã!” Hứa Phương Phỉ vung tay đá chân trên vai anh, trong lúc giằng co, đôi dép lớn trên chân cô đều bay đi. Cô đỏ mặt khiển trách: “Trịnh Tây Dã, anh thả em xuống! Anh còn chưa hạ sốt, đây là muốn làm gì?”
Trịnh Tây Dã nhẹ giọng nói: “Không phải em bảo anh cắn em sao?”
Hứa Phương Phỉ: “…?!”
Cửa phòng ngủ khép hờ, bị Trịnh Tây Dã tùy tiện đá ra.
Ván cửa va vào hút sàn dưới chân tường, phát ra tiếng phanh nhẹ.
Thình thịch thình thịch.
Tim Hứa Phương Phỉ đập dồn dập, tim suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, cô xấu hổ cắn môi, ngón chân co quắp thật chặt.
Ngay sau đó, thấy người đàn ông quỳ một chân trên mép giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống trong vòng tay của mình, nhéo gò má nóng bỏng của cô, khàn giọng nói: “Vừa lúc chúng ta nghiên cứu một chút. Lần trước em bắn trên mũi anh, xem đêm nay có thể văng bao xa.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
*
Sau khi bị Trịnh Tây Dã ôm trong vòng tay gặm cắn gần như cả đêm, trước rạng sáng ngày hôm sau, khi Hứa Phương Phỉ tỉnh dậy sau giấc ngủ, cô cảm thấy rõ ràng đầu vẫn còn choáng váng, toàn thân mềm nhũn, như là không thể nhắc lên nổi.
Một cánh tay thon thả, săn chắc lạnh lùng vắt ngang eo, cơ bắp săn chắc, đường nét chỉnh tề, bên ngoài mơ hồ có thể nhìn thấy đường gân uốn lượn nhấp nhô. Ôm cô thật chặt.
Mặt Hứa Phương Phỉ lại nóng lên, cố gắng động đậy trong lòng người đàn ông, lặng lẽ luồn tay phải vào dưới gối mềm, mò mẫm tìm điện thoại.
Tuy nhiên, ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào thân kim loại, cổ tay mảnh khảnh của cô đột nhiên bị một vài ngón tay siết chặt.
“…” Giống như một con thú nhỏ sợ hãi, Hứa Phương Phỉ sững người, nhất thời không dám cử động.
“Tỉnh rồi?” Ngón tay anh uể oải chơi đùa với tay cô, chậm rãi vuốt ve cánh tay cô qua lại.
“Ừm.” Hứa Phương Phỉ đỏ mặt quay người, muốn đứng dậy, “Em chuẩn bị đi làm.”
Trịnh Tây Dã thậm chí còn không mở mắt ra, anh nắm lấy cái eo thon thả của cô gái nhỏ kéo đến trước mặt mình, ôm cô từ phía sau, nói một cách uể oải: “Còn chưa đến sáu giờ, ngủ một lát nữa đi.”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc: “Anh đã tỉnh từ lâu à?”
Trịnh Tây Dã nói không phải, nói: “Lúc em dậy anh mới dậy.”
Hứa Phương Phỉ rất nghi hoặc: “Vậy anh làm sao biết chưa đến sáu giờ?”
Trịnh Tây Dã lười biếng trả lời: “Xem sắc trời.”
Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ bối rối quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ qua khe hở trên tấm rèm cản sáng.
Bầu trời tối đen như mực.
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, hiếu kỳ nói: “Trời tối không phải luôn như vậy sao? Mỗi một khoảng thời gian có gì khác nhau?”
“Đương nhiên có khác biệt.” Trịnh Tây Dã nhắm mắt lại, cúi đầu hôn lên bả vai của cô, thanh âm tràn đầy lười biếng cùng khàn khàn, “Chỉ là em không nhìn ra mà thôi.”
Được rồi.
Hứa Phương Phỉ không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào. Tình cờ là cô vẫn còn ngái ngủ, liền vùi mình vào trong vòng tay ấm áp của anh, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Nhưng ngủ…
Liền không thể ngủ được chút nào.
“…” Hứa Phương Phỉ cắn môi, khó chịu nhẹ thở hổn hển, đột nhiên mở mắt ra. Nắm lấy bàn tay to lớn đáng ghét của anh, ngượng ngùng thấp giọng phản đối: “A Dã, anh đừng sờ loạn. Em còn chưa ngủ.”
Đêm qua ở lại đột xuất, Hứa Phương Phỉ không mang theo bất cứ thứ gì, đồ vệ sinh cá nhân đều là ngẫu hứng gọi trung tâm thương mại đưa đến, đồ ngủ cũng là loại áo hai sọc tiêu chuẩn của Trịnh Tây Dã.
Chiếc áo này thực chất là một chiếc áo con màu trắng, thường được quân nhân mặc như một lớp bên dưới áo sơ mi đồng phục. Vì vai áo hơi rộng, mỗi bên có hai đường kẻ mảnh nên được mọi người đặt biệt danh là “áo hai sọc”.
Trịnh Tây Dã cao, áo hai sọc là cỡ lớn nhất trong kích thước tiêu chuẩn, áo vừa vặn với anh, nhưng đối với Hứa Phương Phỉ, giống như một chiếc váy. Cô không có quần áo để thay sau khi tắm tối qua, cho nên lấy áo của anh dùng như một chiếc váy ngủ tạm thời.
Chiếc áo to to rộng rộng, lỗ ở khắp mọi nơi.
Hứa Phương Phỉ hối hận sau khi thay xong.
Vì chiếc “váy ngủ” này nên người đàn ông giở trò với cô sẽ đặc biệt thuận tiện.
Ví dụ như lúc này.
Trịnh Tây Dã làm ra vẻ mặt tốt bụng và nói rằng anh muốn cô ngủ thêm một chút, nhưng đôi tay của anh không hề có một chút quy củ nào, từ cái lỗ dưới cánh tay bên phải của cô, bá đạo lẻn vào.
“Anh không có ngăn không cho em ngủ.” Tên khốn xấu xa kia không biết xấu hổ, nhàn nhạt nói: “Em ngủ đi.”
Khóe mắt Hứa Phương Phỉ ươn ướt, cô cắn nhẹ đầu ngón tay anh đang đút vào miệng mình, sắp khóc: “Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì.”
Nhưng anh như thế này, làm sao cô ngủ được!
Dây dưa lôi kéo một hồi.
Mãi đến đúng bảy giờ, Trịnh Tây Dã mới chưa đã thèm mà thả người.
Hứa Phương Phỉ nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh, lao vào phòng tắm để rửa mặt và thay quần áo. Sau khi chải đầu xong, cô đi ra thì thấy Trịnh Tây Dã cũng đã dậy.
Thân trên của anh vẫn để trần, anh đang mở tủ lấy quần áo với vẻ mặt thờ ơ.
Hứa Phương Phỉ khó hiểu đẩy cửa đi vào, nói: “Anh làm gì vậy? Mau nằm xuống tiếp tục ngủ đi.”
Trịnh Tây Dã lấy từ trong tủ ra một chiếc áo sáng màu và một chiếc quần thể thao màu đen, nhẹ nhàng nói: “Anh lái xe đưa em đi.”
“Không cần, lát nữa em đi tàu điện ngầm.” Hứa Phương Phỉ vội vàng xua tay, “Anh vừa mới khỏi sốt, nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Khoảnh khắc nghe thấy điều này, Trịnh Tây Dã khẽ cau mày.
Anh đưa mắt nhìn cô, hỏi: “Mọi khi giờ này em đều đi tàu điện ngầm?”
“Ừm.” Đôi mắt bé con sáng ngời, ngọn đèn trắng lạnh lẽo trên đỉnh đầu chiếu vào đôi mắt kia, khúc xạ giống như có độ ấm, “Tàu điện ngầm ở Vân Thành trải dài tứ phía, rất thuận tiện.”
Trịnh Tây Dã khịt mũi: “Thuận tiện thì thuận tiện, đông đúc cũng thực sự đông đúc.”
Hứa Phương Phỉ khẽ cười nói: “Cũng tạm được.”
“Em là vẫn chưa gặp phải giờ cao điểm.” Giọng điệu Trịnh Tây Dã lạnh lùng, vừa nói chuyện, anh cầm điện thoại trên tủ đầu giường, cụp mắt xuống, nhấn màn hình sáng lên, ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng thao tác hai lần, lại ném qua một bên, sau đó nói: “Về sau ra ngoài kiểm tra tình hình đường xá, nếu không tắc đường thì bắt taxi.”
Hứa Phương Phỉ đang định trả lời thì cô đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi xách.
Cô bấm vào, sững người.
Hứa Phương Phỉ ngước mắt lên nhìn anh, kinh ngạc nói: “Sao đột nhiên anh lại chuyển nhiều tiền sang Alipay cho em vậy, làm gì thế?”
Trịnh Tây Dã cúi người ngồi xuống mép giường, thay chiếc quần đùi đen đang mặc, nhặt chiếc quần dài bên cạnh lên, thản nhiên nói: “Về sau mỗi tháng anh sẽ cho em tiền tiêu vặt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên gọi xe thì gọi xe, nên tiêu xài thì tiêu xài. Không cần để dành cho anh.”
Hứa Phương Phỉ trợn tròn mắt, không hiểu nói: “Huấn luyện viên, anh làm gì vậy. Em tự có tiền lương, ăn ở đều ở tại đơn vị, không cần anh cho em thêm.”
“Dù sao tiền của anh bình thường cũng không tiêu.” Trịnh Tây Dã bình tĩnh nhìn cô, uể oải nhướng mi, “Không cho em thì cho ai?”
Hứa Phương Phỉ: “Em cũng không có gì để tiêu tiền.”
Trịnh Tây Dã: “Không biết cách tiêu thì học cách tiêu. Nhìn bạn bè của em xem họ mua cái gì, làm cái gì.”
Hứa Phương Phỉ có chút buồn rầu: “…Nhưng em tiêu dùng làm gì lớn như vậy, anh buộc em phải tiêu tiền bên ngoài, em thực sự không thể tiêu được.”
Trịnh Tây Dã kiên nhẫn, nhẹ nhàng nói: “Không biết tiêu, vậy thì tiết kiệm.”
Hứa Phương Phỉ: “Vậy anh tiết kiệm cho mình đi, không được sao?”
Trịnh Tây Dã: “Quan hệ của chúng ta còn phân biệt của anh của em làm gì. Của anh chính là của em, em tiêu tương đương anh tiêu, em tiết kiệm tương đương anh tiết kiệm.”
“…”
Câu này nghe kỳ lạ quá. Nghe có vẻ hoàn toàn phi logic, nhưng cùng với khuôn mặt đẹp trai, không có kỷ luật và biểu hiện bình tĩnh, tự nhiên và nghiêm túc của anh, dường như không có sơ hở nào được tìm thấy.
Hứa Phương Phỉ gãi sau đầu, thốt lên một tiếng “ồ” trong sự bàng hoàng. Cô cất điện thoại vào túi xách, liếc nhìn qua khóe mắt, chợt giật mình.
Cô nhìn thấy rõ ràng đùi ngoài cường tráng của Trịnh Tây Dã có một vết thương. Chắc hẳn bị thương không lâu, vết máu trên bề mặt vết thương vẫn còn đỏ sẫm, hiển nhiên là bị một loại hung khí sắc bén nào đó làm bị thương.
Hứa Phương Phỉ ngay lập tức cau mày, hỏi: “Chân anh bị sao vậy?”
Trịnh Tây Dã thần sắc có chút ngưng trọng, anh bình tĩnh thản nhiên đáp: “Mấy ngày trước đi ngang qua một công trường, không chú ý, bị dây thép bên đường cắt.”
Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ không nói mà chỉ nhìn vào mắt anh với một chút dò hỏi.
Trịnh Tây Dã cũng không nói gì, lặng lẽ nhìn cô mà không có chút e dè nào.
Một lúc sau, cô cụp mắt xuống, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó, các ngón tay vô thức co lại, siết chặt thành nắm đấm.
Hứa Phương Phỉ bình tĩnh gật đầu: “Đã biết.”
“Đi thôi.” Trịnh Tây Dã mặc một chiếc áo sơ mi dài tay giản dị, nhếch khóe miệng, nói nhỏ: “Em vẫn phải quay lại ký túc xá để thay quân phục, gần đến giờ rồi.”
Hứa Phương Phỉ: “Ừm.”
*
Vì Trịnh Tây Dã bị sốt và ốm, trong nhiều ngày liên tiếp, Hứa Phương Phỉ mỗi ngày sau khi tan sở đều sẽ mua một ít rau, thịt và các nguyên liệu khác, đến khu gia đình trong khu quân sự để nấu ăn cho bạn trai “yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân” của cô.
May mắn thay, vị đại lão Lang Nha da mặt dày này, thể chất cũng ở mức xuất sắc tương ứng. Dưới sự chăm sóc cẩn thận của đồng chí Hứa Phương Phỉ, trong vòng một tuần, bạn trai thân yêu của cô đã khỏe mạnh trở lại.
Trái tim nhỏ bé treo lơ lửng của Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng rơi trở lại vào bụng.
Vào tối thứ bảy, bệnh viện chuyên khoa nơi bố Trịnh, Trịnh Vệ Quốc, gọi điện đến, nói giám đốc gần đây đã hợp tác với một số tổ chức y tế nước ngoài, đặc biệt mời các bác sĩ thần kinh nước ngoài đến giúp Trịnh Vệ Quốc hội chẩn.
Các thành viên trong gia đình cần phải có mặt để cùng nhau nghiên cứu các phương án điều trị mới.
Khi biết tin, Trịnh Tây Dã ngay lập tức đồng ý và đặt vé máy bay đến Hạ Thành vào ngày hôm sau.
Vì là cuối tuần nên Hứa Phương Phỉ đề nghị muốn đưa Trịnh Tây Dã ra sân bay.
Trịnh Tây Dã sợ cô chạy tới chạy lui, rắc rối trên đường nên định từ chối, nhưng cô gái nhỏ nhất quyết không chịu nên anh đành để cô đi.
“Theo lý, em chưa bao giờ đến thăm chú Trịnh khi ông bị bệnh. Lần này em nên đi cùng anh, nhưng gần đây ở Sở có quá nhiều việc, củ cải nào cũng có lỗ. Thiếu nhân lực sẽ rất rắc rối.”
Trong sảnh sân bay, Hứa Phương Phỉ nắm lấy tay Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng xin lỗi: “Xin lỗi. Hy vọng anh đừng trách em.”
Trịnh Tây Dã hơi buồn cười, véo tai cô nói: “Anh và em cùng một công việc, là nhân viên trong ngành quốc phòng, tất nhiên chúng ta phải luôn đặt công việc lên hàng đầu. Anh làm sao có thể trách em được chứ, đừng nghĩ miên man.”
Hứa Phương Phỉ cảm ơn vì sự thông cảm của anh, mỉm cười với anh với đôi mắt cong cong.
Sau khi tiễn Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ ngồi trên tàu điện ngầm từ sân bay trở về nơi làm việc có chút mất mát. Cô lấy điện thoại ra xem lịch, tính toán thời gian nghỉ phép còn lại của Trịnh Tây Dã.
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên.
Nhìn thấy ID người gọi, Hứa Phương Phỉ trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, cô trượt nút trả lời sang nghe: “Alo Lộ Lộ?”
“Phỉ Phỉ của mình ơi!” Trong ống nghe giọng nói của người bạn trong trẻo và tươi sáng, đã trở lại với sức sống như nắng thường ngày của cô ấy, “Giờ cậu đang làm gì vậy?”
Hứa Phương Phỉ cười đáp: “Mình đang trên đường từ sân bay trở về nội thành.”
Dương Lộ nghi hoặc: “Cậu đến sân bay làm gì?”
“Bố của bạn trai mình đang nằm viện ở Hạ Thành, anh ấy đi xem một chút.” Hứa Phương Phỉ nhẹ giọng nói, “Còn cậu thì sao?”
Dương Lộ cười to, hưng phấn nói: “Mình đã tới Vân Thành rồi! Tối hôm qua tới! Muốn cho cậu bất ngờ nên không nói cho cậu biết. Cùng nhau ăn cơm đi?”
Hứa Phương Phỉ lập tức vui mừng rạng rỡ:”Được.”
*
Khoảng sáu giờ tối, một nhà hàng tây ở trung tâm Vân Thành.
Hầu hết tình bạn thời cấp ba đều lâu dài. Dù đã lâu không gặp nhưng khi gặp lại, Hứa Phương Phỉ và Dương Lộ vẫn thân thiết như ngày hôm qua. Khóe mắt, chân mày của hai cô gái đã phai đi sự trẻ trung, non nớt của tuổi mới lớn, chỉ còn lại sự quan tâm chân thành dành cho nhau.
Hứa Phương Phỉ nhớ lại những chuyện thú vị trước đó, tò mò hỏi: “Sau đó cậu đi tìm Hứa Tĩnh sao?”
Dương Lộ gật đầu: “Có tìm. Mình nói với anh ấy, mình và cậu là bạn thân nhất, anh ấy cũng rất ngạc nhiên. Anh ấy cũng nói về cậu, nói rằng khi còn đi học, cậu là hoa khôi của trường.”
“Phì.” Hứa Phương Phỉ buồn cười: “Nói bậy bạ, trong hoàn cảnh trường học của tụi mình, mọi người đều bận rộn học tập đến muộn, làm sao có tâm trạng đi so sánh hoa khôi của trường chứ?”
Dương Lộ: “Với khuôn mặt của cậu, cậu đã là hoa khôi của học viện điện ảnh và truyền hình rồi, huống chi là ở miếu hòa thượng các cậu. Hứa Tĩnh không nói bừa đâu.”
Hứa Phương Phỉ: “Vậy sau này các cậu có định gặp nhau không?”
“Còn phải xem duyên phận. Lát sau mình sẽ quay lại Singapore, hiện tại anh ấy cũng không ở Vân Thành thực tập.” Dương Lộ cong môi, chuyển đề tài, nói: “Nhưng mà nói đến duyên phận, cậu và bạn trai cậu mới thực sự là có duyên.”
Hứa Phương Phỉ ngượng ngùng nhếch khóe miệng.
Những vì sao lấp lánh trong mắt Dương Lộ, lại khen ngợi: “Hơn nữa mình vẫn có ấn tượng sâu sắc về bạn trai cậu. Năm đó khi gặp mặt, anh ấy đẹp trai đến mức đánh trúng trái tim thiếu nữ 18 của mình luôn.”
Hứa Phương Phỉ đang cắt bít tết, bị trêu chọc đến mím môi cười, nói: “Ừm, anh ấy tương đối đẹp.”
“Haiz, thật đáng tiếc. Mình trở lại, bạn trai cậu lại đi, không thể gặp mặt.” Dương Lộ bĩu môi tiếc nuối, dùng ống hút khuấy thức uống mới ép trong cốc.
“Không sao đâu.” Hứa Phương Phỉ cười cười, “Tương lai còn dài, sau này các cậu còn rất nhiều cơ hội gặp mặt.”
“Cũng đúng.”
Dương Lộ nhấp một ngụm nước cam, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn trái nhìn phải, thần bí đến gần Hứa Phương Phỉ, thấp giọng nói: “Vậy bảo bối của mình, hai người các cậu…”
Nói tới đây, Dương Lộ đột nhiên giơ hai tay lên, vỗ vài cái, phát ra ba tiếng “bạch bạch bạch”, làm mặt quỷ tiếp tục: “…Chưa?”
“…Khụ khụ!”
Hứa Phương Phỉ bị nghẹn miếng thịt bò trong miệng, ho dữ dội, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
Dương Lộ vội vàng vươn tay vỗ lưng cô: “Đừng kích động, đừng kích động, từ từ nói.”
“Nói cái đầu cậu.” Hứa Phương Phỉ xấu hổ hạ thấp giọng, “Sao cậu luôn có hứng thú với chuyện này vậy?”
Dương Lộ kéo ống tay áo của cô, nhỏ giọng làm nũng: “Mình chỉ tò mò thôi. Nói cho mình biết đi, rốt cuộc đã có chưa?”
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt im lặng trong mười giây, mới chậm rãi lắc đầu.
Dương Lộ kinh ngạc: “A?”
Dương Lộ không thể tin được: “Mình thấy bạn trai cậu trông cuồng dã dũng mãnh, vậy mà vẫn chưa á?”
Hứa Phương Phỉ ậm ừ: “Dù sao, thật sự không có chuyện gì hết.”
Dương Lộ suy nghĩ một lúc, suy đoán: “Là do cậu không muốn hả?”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến mức sắp bốc khói. Để che giấu sự xấu hổ, cô run run cầm lấy cốc hồng trà trên bàn, nhấp một ngụm rồi ngập ngừng nói: “Không phải mình không muốn, là bạn trai mình nói không cần vội, cứ thong thả.”
Dương Lộ sửng sốt: “Hả? Tại sao?”
Hứa Phương Phỉ dường như cực kỳ xấu hổ khi mở miệng, lắp bắp cố gắng lừa gạt, “Chỉ là, chỉ là bởi vì một số lý do đặc biệt.”
“Lý do đặc biệt là lý do gì, cậu nói thật cho mình biết đi!”
Một khi mong muốn khám phá giữa những người bạn thân nhất được khơi dậy, nó sẽ mất kiểm soát như lũ sông Hoàng Hà. Dương Lộ càng bị bộ dạng lảng tránh của cô làm cho tò mò, trầm giọng nói: “Chúng ta là bạn thân, có chuyện gì không thể nói?! Chẳng lẽ là bạn trai cậu không được?”
“…Không phải không phải!”
Hứa Phương Phỉ tuyệt vọng che mặt, để giữ thanh danh cho ai đó, cô chỉ còn cách xấu hổ trả lời: “Là bởi vì Trịnh Tây Dã…có vẻ hơi khác so với kích thước bình thường. Anh ấy lo mình sẽ bị thương, nói muốn cải thiện thể chất của mình, để mình thích ứng trước.”
Dương Lộ ở đối diện đang uống nước cam, nghe thấy vậy liền phun ra một ngụm nước: “Phụt!”
Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ đến hộc máu, đầu ngón tay ửng hồng vì xấu hổ. Lặng lẽ đưa cho Dương Lộ một chiếc khăn giấy.
“Mẹ kiếp, đây là cách nói chuyện hổ sói gì vậy?” Dương Lộ cầm lấy khăn giấy bừa bãi lau miệng, kinh ngạc thốt lên: “‘Cải thiện thể chất’? Có ý gì?”
Sau khi hỏi, Dương Lộ tự giác bổ não ra từng cuốn truyện người lớn, che miệng thì thầm: “Không phải là khai phá dạy dỗ, để cậu có thể thích ứng hơn với anh ấy đó chứ!”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ càng ngày càng vùi đầu xuống, cô xấu hổ đến không biết nên trả lời như thế nào.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Dương Lộ ở phía đối diện lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cô ấy nheo mắt, vỗ tay, từ đáy lòng cảm thán: “Đồng chí Hứa Phương Phỉ, bình thường nhìn cậu thật thà bảo thủ, không ngờ anh lại biết chơi như vậy.”
Hứa Phương Phỉ nghẹn ngào, đỏ mặt đề nghị: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, mau đổi chủ đề đi.”
Dương Lộ cợt nhả nháy mắt: “Vậy nói về xe nhé?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt: “Nhưng mà, mình không hiểu ô tô.”
“Không hiểu, sao có thể.” Dương Lộ giả vờ kinh ngạc, trêu chọc: “Người đàn ông của cậu không phải là một chiếc ‘Porsche nhân gian*’ sao?”
Hứa Phương Phỉ: “…..@#¥%”