Chương 66: Em có muốn gả cho anh không?
- Trang Chủ
- Nụ Hôn Cháy Bỏng - Nhược Thủy Thiên Lưu (full)
- Chương 66: Em có muốn gả cho anh không?
Cuối cùng, Hứa Phương Phỉ đã gọi hai suất mì qua cầu* cho bữa tối hôm nay của cô và Trịnh Tây Dã.
*Mỳ qua cầu bắt nguồn từ Mông Tự – Vân Nam và cách nói này cũng đã được chấp nhận: Tương truyền rằng tại Mông Tự có Nam Hồ, giữa hồ là một hòn đảo được che phủ bởi rừng trúc. Một vị tú tài nọ ngày nào cũng lên đảo để đọc sách, và vợ của chàng ngày ngày mang theo đồ ăn lên đảo; vị tú tài này miệt mài đến mức quên ăn uống, khiến cho cơ thể ngày một hao gầy. Người vợ chu đáo của chàng liền làm món gà hầm để tẩm bổ cho chàng, nhưng chàng vẫn chăm chú dùi mài kinh sử và không hề động vào đồ ăn. Một lúc sau, vợ chàng lại lên đảo và phát hiện ra canh gà vẫn còn nóng, hóa ra một lớp váng mỡ dày phía trên nước dùng giúp giữ được độ ấm của món ăn. Kể từ đó, người vợ thông minh này phát minh ra món mỳ chan nước dùng váng mỡ và được ca tụng tới nay, mọi người cũng học theo phương pháp chế biến ấy; do trong lúc đưa cơm, người vợ cần phải đi qua một cây cầu bằng đá, vì vậy hình thành nên cái tên mỳ qua cầu từ câu chuyện này.
Sau khi đặt hàng, xem thời gian giao hàng, mất ba mươi phút.
Hứa Phương Phỉ khẽ cau mày, gập ngón tay tính toán, miệng lẩm bẩm: “Bây giờ là bảy giờ mười lăm, bữa tối sẽ được giao trong ba mươi phút nữa, tức bảy giờ bốn mươi lăm, ăn mất hai mươi phút. Nói cách khác, khi chúng ta ăn xong là hơn tám giờ tối.”
Trịnh Tây Dã ôm lấy chiếc eo thon thả của cô gái nhỏ, ôm cô vào lòng, chống cằm lên đỉnh đầu cô. Anh lười biếng nói: “Chờ lát nữa cơm nước xong anh lái xe đưa em về, sẽ không chậm trễ điểm danh.”
Hứa Phương Phỉ ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Em đang đếm thời gian, không phải sợ chậm trễ điểm danh.”
Trịnh Tây Dã: “Vậy tại sao?”
Hai gò má bé con đỏ bừng, thò người lại gần, dán môi lên má anh, nhỏ giọng nói: “Em đang tính xem chúng ta có thể ở chung với nhau bao lâu.”
Khóe miệng Trịnh Tây Dã khẽ cong lên, anh nhắm mắt lại, dụi sống mũi vào cổ và tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Em không nỡ xa anh à?”
“… Vâng.” Bé con xấu hổ ôm lấy anh, thanh âm trầm thấp, giống như tiếng kêu của động vật nhỏ.
Trịnh Tây Dã hôn lên vành tai cô, “Anh cũng không muốn em về.”
“Không còn cách nào mà.” Hứa Phương Phỉ chán nản thở dài, vùi đầu vào trong ngực anh, ngữ khí nặng nề nói: “Chỉ cần em còn ở Sở 17, anh còn ở Lang Nha, chúng ta sẽ luôn ở trong tình trạng này.”
Trịnh Tây Dã: “Sao lại không còn cách nào?”
Hứa Phương Phỉ sững sờ, ngước mắt lên nhìn anh: “Cách gì?”
Giọng điệu của Trịnh Tây Dã tùy tiện và lười biếng: “Nếu em gả cho anh sớm, cùng anh kết hôn liền có thể trở thành cán bộ đã kết hôn, như vậy em có thể qua đêm với anh một cách quang minh.”
Hứa Phương Phỉ nghe vậy, hai má lập tức nóng lên, giơ tay đánh nhẹ anh một cái, khiển trách nói: “Trịnh Tây Dã, anh đừng ở đây đùa giỡn.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, nhướng mày: “Anh có chỗ nào nói đùa, đây vốn dĩ là thật.”
Hứa Phương Phỉ mở to mắt, sửng sốt: “Nhưng em vẫn chưa tốt nghiệp.”
Trịnh Tây Dã: “Không ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh về tương lai.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Trịnh Tây Dã cắn nhẹ vào tai cô, nhẹ nhàng nói: “Anh đã định rồi, đợi sang năm em tốt nghiệp, anh sẽ báo cáo với đơn vị, nộp đơn xin kết hôn.”
Hứa Phương Phỉ giãy giụa, trong lòng lập tức xen lẫn vui mừng cùng ngọt ngào, cô nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh, nói: “Vậy đến lúc đó em cũng phải báo cáo với đơn vị của chúng em xin nộp đơn kết hôn, đúng không ạ?”
“Ừm.”
Trịnh Tây Dã nhéo cằm cô, đầu ngón tay gãi chỗ thịt hơi hồng và hơi cong, trêu chọc: “Anh nói muốn kết hôn với em, em không rụt rè từ chối một chút sao?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, ánh mắt trống rỗng: “Chúng ta đang yêu đương. Quan hệ đã thuận lợi phát triển đến giai đoạn sau, kết hôn không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Trong mắt Trịnh Tây Dã hiện lên một tia hứng thú, anh nghiêng người lại gần cô: “Vậy xin hỏi, em có muốn gả cho anh không?”
Tim Hứa Phương Phỉ đột nhiên đập lỡ nửa nhịp, cô đỏ mặt đáp: “Còn không phải nói nhảm sao?”
Cô xấu hổ che má và mắt, nói tiếp bằng giọng như muỗi kêu: “Nếu không phải em rất thích anh, thích đến mức muốn gả cho anh thì đã không đồng ý làm những chuyện đó với anh.”
Chẳng phải chuyện đáng xấu hổ và riêng tư như vậy chỉ được làm giữa vợ và chồng thôi sao?
Cô gái nhỏ khi thật thà rất đáng yêu. Trịnh Tây Dã không nhịn được bật cười, ôm chặt bé con vào lòng, cắn nhẹ lên môi cô: “Thành thật rõ ngoan.”
“…” Hứa Phương Phỉ nhớ tới vừa rồi miệng anh hôn cái gì, xấu hổ đến mức bốc khói, vội vàng dùng mu bàn tay xoa xoa môi.
Nụ cười trong mắt Trịnh Tây Dã càng đậm, anh ấn cô lại gần, cúi đầu muốn hôn lên môi cô lần nữa.
Hứa Phương Phỉ sợ hãi trốn đi, lắc đầu từ bên này sang bên kia, cố gắng không để anh thành công.
Sau một lúc trò chuyện không mệt mỏi và ngọt ngào, tiếng điện thoại vang lên.
Lúc này, cổ tay Hứa Phương Phỉ bị kẹp chặt, hai cánh tay giơ cao quá đầu, bị đè ở trên giường, căn bản không thể động đậy. Nghe được cuộc gọi đến, cô vội vàng đỏ mặt cầu xin: “Được được, em nhận thua, em nhận thua. Đừng làm loạn nữa, em muốn nghe điện thoại.”
Trịnh Tây Dã đang trồng dâu tây trên xương quai xanh của cô, gặm từng quả một một cách thích thú.
Nghe thấy âm thanh, anh uể oải ngồi thẳng thân trên, tay trái nắm lấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, tay còn lại cầm chiếc điện thoại đang reo, liếc nhìn ID người gọi.
Một dãy số lạ, theo sau là một dòng ghi chú ở cuối màn hình: Điện thoại làm phiền.
“Chắc là đồ ăn đến rồi.” Trịnh Tây Dã nói.
“Ồ.” Hô hấp Hứa Phương Phỉ không ổn định, thanh âm cũng khàn khàn, xấu hổ nói: “Vậy anh bắt máy đi.”
Trịnh Tây Dã trượt nút trả lời, nói: “Alo?”
“Alo thưa anh, mì anh gọi đã đến rồi!” Trong ống nghe truyền đến một giọng nam thanh niên trẻ tuổi có chút buồn rầu: “Nhưng chỗ các anh hình như là khu quản lý của quân đội, ngoài cổng còn có lính gác! Hình như tôi không vào được.”
“Phiền anh đợi hai phút.” Trịnh Tây Dã nói, “Tôi xuống lấy đồ.”
“Được.” Người giao hàng cúp điện thoại.
Trịnh Tây Dã ném điện thoại trở lại giường. Cúi người cúi đầu cắn nhẹ bả vai Hứa Phương Phỉ, khiến cô phát ra tiếng kêu nỉ non nghẹn ngào, sau đó nới lỏng năm ngón tay đang giam giữ cổ tay cô, xoay người xuống giường.
“Trên bàn ăn có nước anh rót cho em, chắc lạnh rồi, muốn uống thì xuống bếp pha thêm nước nóng.”
Trịnh Tây Dã thúc giục, lấy chiếc áo khoác trên giá khoác lên người, xoa bóp lỗ tai Hứa Phương Phỉ, nhẹ nhàng nói: “Anh quay lại ngay.”
Hứa Phương Phỉ trốn ở trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt sương mù nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Ừm.”
Trịnh Tây Dã quay người bước ra khỏi phòng ngủ.
Tiếng bước chân đều đặn xa dần, sau đó cửa mở ra kẽo kẹt, cánh cửa đóng chặt lại với một tiếng “rầm” bị bóp nghẹt.
Hứa Phương Phỉ chớp mắt, dụi má vào chăn.
Lỗ mũi của cô hoàn toàn tràn ngập một hơi thở trong trẻo và khô ráo, sạch sẽ và dễ chịu, đó là mùi quen thuộc của Trịnh Tây Dã, nhưng đậm hơn rất nhiều lần so với những gì cô thường ngửi thấy.
Cô dùng ngón tay vuốt ve ga trải giường và chăn bông, chợt nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ mà người đàn ông kia đã ở từ nhỏ, mà thứ cô đang nằm lúc này chính là chiếc giường mà anh đã ngủ từ nhỏ…
Hứa Phương Phỉ có chút thất thần.
Cô đã quen Trịnh Tây Dã được mấy năm, cho tới nay, cảm giác anh cho cô rất xa xôi. Không biết là bởi vì anh quá hoàn hảo, hay là vì cái gì khác, cô luôn có một loại cảm giác anh là hư ảo, chỉ tồn tại trong ý thức trừu tượng, không tồn tại ở thế giới thực.
Đây là lần đầu tiên cô thật sự bước vào thế giới của anh.
Thế giới yên tĩnh mà cô đơn này.
Hứa Phương Phỉ từ trên giường ngồi dậy. Từ chiều, Trịnh Tây Dã đã nhốt mình ở đây với cô, không bật đèn hay mở cửa sổ.
Lúc này, bên ngoài trời đã tối đen, cả phòng ngủ càng tối hơn, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Cô xuống giường, đi tới cửa phòng ngủ, giơ tay cẩn thận mò mẫm trên tường.
Tìm công tắc đèn trong phòng ngủ, tạch, nhấn nút.
Tầm mắt chợt sáng bừng.
Hứa Phương Phỉ quay đầu sang một bên, giơ tay lên chặn. Sau vài giây, mắt cô đã quen với ánh sáng, cô thả tay xuống nhìn xung quanh.
Phòng ngủ này thoạt nhìn rất rộng rãi, có thể là bởi vì diện tích đã lớn, cũng có thể là bởi vì nơi này không có gì lộn xộn, hơn nữa còn quá mức sạch sẽ, ngăn nắp, tỉ mỉ.
Không giống như nhiều chàng trai khi còn nhỏ sùng bái các ngôi sao bóng đá, trên tường phòng ngủ dán đầy áp phích hoặc đồ trang trí, tường ở đây trắng tinh không tì vết, trang trí duy nhất là một bức tranh graffiti đen trắng ngay phía trên đầu giường.
Hứa Phương Phỉ tiến lại gần vài bước.
Toàn bộ bức tranh trông rất trừu tượng, không có bất kỳ đối tượng tượng hình nào, chỉ có nhiều đường nét phức tạp khác nhau. Các đường thẳng và đường cong xoắn lại và đan xen vào nhau trong một tư thế cực đoan và biến dạng, bức tranh tạo ra một cảm giác tương phản và ngột ngạt kỳ lạ.
Đúng. Tương phản, ngột ngạt.
Hứa Phương Phỉ cau mày, cuối cùng cũng tìm được một cách mô tả tương đối phù hợp.
Bởi vì tông màu tổng thể của phòng ngủ này quá lạnh lùng và sạch sẽ, bức tranh graffiti treo ở đây trông vô cùng lạc lõng.
Hứa Phương Phỉ ngoảnh mặt đi, rồi nhìn sang nơi khác.
Trong phòng ngủ của Trịnh Tây Dã ngoài giường, bàn làm việc và tủ quần áo, hai món đồ nội thất bắt mắt nhất là một cặp tủ sách bằng kính bên cạnh bàn làm việc.
Một chút hứng thú dâng lên trong lòng, cô bước tới.
Rồi bất giác mở to mắt.
Trong cặp tủ sách, ngăn bên trái chứa rất nhiều sách, được liệt kê theo quốc gia của tác giả và thời gian xuất bản, sách quân sự chiếm 60%, dưới mỗi hàng giá sách đều có dán một miếng dán nhỏ, nền trắng chữ đen, tất cả đều được viết bằng tay, nét móc và bộ sước rất khỏe khoắn và mạnh mẽ.
Hứa Phương Phỉ nhận ra đây là chữ viết tay của Trịnh Tây Dã.
Nhưng chưa có gì trong số này làm bất ngờ. Điều khiến Hứa Phương Phỉ thực sự ngạc nhiên là chiếc tủ bên phải, bên trong không có cuốn sách nào, mà trưng bày toàn bộ vũ khí lạnh có sức sát thương cực mạnh.
Dao vuốt đại bàng, dao găm*, nắm đấm thép**, BC41***, phi tiêu dây, móc vật lộn,… Hơn nữa mỗi lưỡi dao đều được bôi dầu dao.
*Ballistic knife: trông giống như một con dao bình thường, nhưng thực ra nó hoạt động như một khẩu súng hơi. Trên chuôi dao có một nút bấm hoặc công tắc cho phép người sử dụng phóng phần lưỡi dao đi xa khoảng 5m bằng lò xo ẩn trong chuôi dao, và lưỡi dao sẽ bay với tốc độ 63km/h.
**Là vũ khí cận chiến được sử dụng chủ yếu trong chiến đấu tay đôi. Chúng được trang bị và thiết kế để đeo quanh các đốt ngón tay của con người. Bất chấp tên gọi của chúng, chúng thường được làm từ các kim loại, nhựa hoặc sợi carbon khác và không nhất thiết phải là đồng thau.
***BC41 là loại dao găm có thiết kế kết hợp với nắm đấm thép Knuckleduster, được sử dụng bởi lính biệt kích Anh khi phục kích hoặc cận chiến, trong Thế chiến II. Con dao có chiều dài khoảng 22cm, được cầm theo kiểu ngược tay. Với 2 lưỡi dao sắc bén, lưỡi dao trong dài hơn lưỡi dao ngoài. Phần chuôi dao kết hợp với nắm đấm thép có chiều dài 10cm, phù hợp với nhiều kích thước bàn tay khác nhau.
Rõ ràng được chăm sóc tỉ mỉ và được lưu trữ như một bộ sưu tập.
Nhìn hàng dãy sát khí tỏa sáng lạnh lùng, Hứa Phương Phỉ có chút khiếp sợ, vô thức lui về phía sau hai bước.
Không ngờ, lần rút lui này trực tiếp lùi vào vòng tay của người đàn ông phía sau.
“…” Mặt Hứa Phương Phỉ nóng bừng, cô cảm thấy cơ thể mình bị ôm chặt.
“Có nhận ra những thứ này không?” Trịnh Tây Dã từ phía sau vòng tay qua eo cô, ghé vào tai cô tùy ý hỏi.
Hứa Phương Phỉ gật đầu, trả lời: “Ở lớp vũ khí và trang bị, em đã nghe giáo nguyên giảng rồi.”
Thanh âm Trịnh Tây Dã mềm mại, tràn đầy giọng điệu tùy ý nói chuyện phiếm: “Biết cái nào có lực sát thương mạnh nhất không?”
Hứa Phương Phỉ hồi tưởng hai giây nói: “□□.”
Trịnh Tây Dã: “Lý do.”
Hứa Phương Phỉ: “□□, lưỡi dao hình lăng trụ, có ba chuôi, giữa các chuôi có một rãnh lấy máu. Một khi đâm vào cơ thể con người, vết thương sẽ ép chặt vào nhau, không thể cầm máu. Tỷ lệ tử vong trên chiến trường là trăm phần trăm.”
“Chính xác.” Trịnh Tây Dã nâng cằm cô, hôn lên má cô một cái, “Người bạn nhỏ đã nắm chắc kiến thức rồi.”
Hứa Phương Phỉ xoay người đối mặt anh, tò mò nói: “Những vũ khí lạnh này lực sát thương khủng khiếp, làm sao anh có được?”
Trịnh Tây Dã nhàn nhạt nói: “Tất cả đều là chiến lợi phẩm.”
Hứa Phương Phỉ hơi ngạc nhiên: “Lúc anh làm nhiệm vụ đã thu được sao?”
Trịnh Tây Dã: “Ừ.”
Hứa Phương Phỉ khẽ mím môi. Nghĩ đến những nguy hiểm anh đã trải qua, chỉ cảm thấy như bị dao đâm vào tim, đau đớn và sợ hãi.
Một lúc sau, Trịnh Tây Dã nhéo má Hứa Phương Phỉ, cười nói: “Làm gì mà ngẩn người thế, mì của em tới rồi, đi, chúng ta đi ăn tối.”
Dưới ánh đèn sáng trưng, hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn.
Hứa Phương Phỉ gắp một đũa mì cho vào miệng, vừa hút mì vừa dùng khăn giấy lau miệng. Sau khi nuốt xuống chợt nhớ ra một chuyện, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, huấn luyện viên, em thấy trong phòng anh có treo một bức tranh. Bức tranh đó là ai vẽ thế?”
Trịnh Tây Dã đang cúi đầu ăn, thuận miệng đáp: “Anh.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Tròng mắt Hứa Phương Phỉ trợn tròn: “Anh? Anh vậy mà còn biết vẽ ư?”
Trịnh Tây Dã đang gắp mì gạo thì dừng lại, nhướng mi nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh: “Trông không giống à.”
Hứa Phương Phỉ ngẩn ra vài giây, cười khan nói: “…Thật sự có chút không giống.”
Trịnh Tây Dã nhướng mày: “Cô bé đồng chí này, là vợ tương lai của anh, em không cảm thấy mình nên hiểu rõ anh hơn sao?”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ, đáp: “Em biết rồi, sau này em nhất định sẽ hiểu anh hơn.” Dừng một chút, cô nhét mì vào miệng, sau đó thấp giọng hỏi: “Ngoại trừ vẽ tranh, anh còn biết gì nữa không?”
Trịnh Tây Dã: “Tài năng thể thao của anh không tệ, tất cả các trò liên quan đến bóng đều rất giỏi, giỏi nhất là bóng rổ. Về nhạc cụ thì tương đối không rành, chỉ có thể chơi guitar.”
Đôi mắt trong veo của Hứa Phương Phỉ tỏa sáng rực rỡ, nói từ tận đáy lòng: “Anh thực sự rất lợi hại. Là khi còn nhỏ được học sao ạ?”
Giọng điệu Trịnh Tây Dã đều đều: “Khi mẹ anh còn ở đây, bà đã đăng ký cho anh rất nhiều lớp học về sở thích. Graffiti, guitar, quốc học, và cello… Sau khi bà qua đời không có ai giám sát anh, về cơ bản tất cả đều bị bỏ không.”
Hứa Phương Phỉ sững người một lúc, sợ nói nhiều về mẹ anh chỉ thêm buồn, nên cô hắng giọng, giả vờ thoải mái chuyển chủ đề.
Cô hỏi: “Bức tranh trong phòng ngủ của anh có vẻ khá trừu tượng, em xem không hiểu. Mục đích muốn biểu đạt ý chính gì thế?”
Sau khi nói xong, Trịnh Tây Dã im lặng một lúc lâu. Sau đó lắc đầu: “Anh không biết.”
Hứa Phương Phỉ càng thêm khó hiểu: “Chính anh vẽ mà cũng không biết sao?”
“Anh vẽ khi mười mấy tuổi.” Trịnh Tây Dã thản nhiên nói, “Không có chủ đề chính xác, chỉ đơn giản là hình chiếu thế giới nội tâm của anh vào thời điểm đó.”
Hứa Phương Phỉ muốn biết nhiều hơn về anh càng nhiều càng tốt, vì vậy cô đã hỏi: “Thế giới nội tâm như thế nào?”
Trịnh Tây Dã: “Tiêu cực, chán đời, phá hoại, hủy diệt.”
Hứa Phương Phỉ sững người một lúc.
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của cô gái, Trịnh Tây Dã khẽ cười, nhìn cô chằm chằm: “Bị doạ rồi à?”
Tâm trạng Hứa Phương Phỉ phức tạp, cô ngẩn ra, không biết nên nói cái gì.
Trịnh Tây Dã nhướng mày, giơ tay nhéo mặt cô, ánh mắt đắm đuối, thần sắc bình tĩnh: “Chỉ là lúc đó anh đã trải qua nhiều chuyện. Em đừng lo, tâm trạng hiện tại của chồng tương lai em rất bình thường.”
Hứa Phương Phỉ nghẹn ngào, đỏ mặt vùi đầu yên lặng ăn mì, trong lòng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm: “Nhưng cảm giác, anh xác thực có chút biến thái.”
Đối diện bàn.
Biểu cảm của Trịnh Tây Dã hơi ngưng, đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào cô, sau vài giây, anh lặp lại rất chậm và nhẹ nhàng: “Biến thái?”
“…?” Cái gì.
Á á á.
Cô không phải đang than thở trong lòng sao, sao lại không thể hiểu được nói ra suy nghĩ của mình!!!
Trong lúc nhất thời, Hứa Phương Phỉ vừa lúng túng vừa xấu hổ, suýt nữa ngã quỵ, vội vàng giải thích: “Em không phải nói anh biến thái, em chỉ là ám chỉ một số hành vi, ví dụ như…”
“Cắn em?”
“?”
Hứa Phương Phỉ nhất thời không hiểu: “Gì cơ?”
Trịnh Tây Dã: “Tách chữ cái đầu tiên rồi đọc xem.”
Hứa Phương Phỉ tách từ “cắn*” thành cấu trúc trái và phải trong lòng, đọc thầm, rồi ngẫm một chút, toàn thân cô quen thuộc từ đầu đến chân.
*咬 [yǎo]: Nghĩa là cắn, tách trái phải ra thì trong chữ này có bộ Khẩu(口), tức là cái miệng.
Hứa Phương Phỉ: “!!!”
“Nếu chuyện này được gọi là biến thái trong suy nghĩ của em, anh sẽ rất vui khi trở nên ngày càng biến thái hơn.” Trịnh Tây Dã chậm rãi nói: “Cảm ơn cô bé đồng chí. Phiền em nhanh chóng làm quen.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
*
Chín giờ mười lăm phút tối, màn đêm dày đặc như mực, chiếc G đen to lớn của Trịnh Tây Dã lái ra khỏi dòng xe cộ, chậm rãi tấp vào lề, dừng lại gần cổng Sở 17.
Đèn đường trong khu vực này đã hỏng từ lâu, xung quanh tối om, chỉ có những ngọn đèn lẻ tẻ chiếu qua cửa sổ của các tòa nhà dân cư.
Hứa Phương Phỉ vuốt thẳng mái tóc trước gương trang điểm, lấy điện thoại ra xem giờ, sau đó khẽ thở ra một hơi, thầm nghĩ: Vẫn được, sẽ không bỏ lỡ điểm danh.
Lúc này, Trịnh Tây Dã bên ghế lái giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, tự nhủ: “Còn mười lăm phút nữa, chắc đủ.”
Hứa Phương Phỉ khó hiểu, đôi môi giật giật hai lần, đang định hỏi “Đủ cái gì”, một cánh tay mảnh khảnh đột nhiên từ bên cạnh duỗi ra, vòng qua eo cô, dùng sức móc một cái, trực tiếp ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Trong xe không có bao nhiêu chỗ, đặc biệt thân hình anh vô cùng cao lớn, cô ngồi trên đùi anh, hai người vừa vặn vô cùng.
Mặt Hứa Phương Phỉ đã nóng như lửa đốt, trong bóng tối nhìn thấy môi anh tiến đến, cô muốn trốn lại tránh không được, chỉ có thể thẹn thùng rụt rè đón nhận.
Chiếc xe đỗ gần đơn vị cô, cách hàng rào bảo vệ cổng chưa đầy 800 mét.
Cô bị anh giam cầm trong khoang xe chật chội và tối tăm, không kiêng nể mà thân mật, đòi hỏi, hôn đến khi cô gần như ngạt thở.
Trong lúc mơ hồ, cảm thấy được một trận ớn lạnh.
Hứa Phương Phỉ bị doạ, hai tay ôm chặt cổ người đàn ông, giọng nói nhỏ nhẹ: “Trịnh Tây Dã, em phải đi điểm danh.”
“Anh biết. Rất nhanh sẽ không sao.” Anh uể oải trả lời, đầu ngón tay thô ráp vẫn đang nhẹ nhàng ma sát, tư thế vừa mạnh mẽ bá đạo, lại dịu dàng như nước.
“…”
Hứa Phương Phỉ cảm thấy mình như sắp chết.
Cô cuộn tròn trong vòng tay anh, dùng hết sức cắn chặt cổ áo anh, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt.
Trong giây lát, sợi dây căng bị đứt.
Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ như lửa đốt, toàn thân mệt mỏi, cô dụi dụi vào cổ Trịnh Tây Dã như một con mèo, xấu hổ không dám phát ra tiếng.
Trịnh Tây Dã âu yếm hôn cô gái nhỏ trong lòng, hôn lên đôi lông mày hơi cau lại của cô, hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô, hôn lên khóe mắt ửng hồng của cô. Anh thì thầm bên tai cô: “Nhóc tửu lượng kém càng ngày càng yếu, hai phút cũng không chịu nổi.”
“…”
“…”
Hứa Phương Phỉ muốn phát điên, vừa xấu hổ vừa tức giận, cô chỉ há miệng cắn mạnh yết hầu của anh.
Trịnh Tây Dã khẽ cười một tiếng, ôm chặt lấy cô hôn một cái, sau đó lấy ra vài cái khăn ướt sạch sẽ, giúp cô sửa sang đống quần áo lộn xộn và đống hỗn độn bên dưới.
Hứa Phương Phỉ cố gắng hoà hoãn, đôi mắt mờ sương của cô rõ ràng vài phần, hơi lo lắng nhìn anh, hỏi: “Bây giờ trông em không có gì kỳ lạ phải không?”
Trịnh Tây Dã đánh giá cô, sau đó vươn tay bật đèn trần.
Ánh sáng màu cam ấm áp chiếu xuống, nhẹ nhàng bao phủ lấy cô gái trẻ. Đôi mắt của cô ngấn nước và lấp lánh, môi hơi sưng, hai má mang màu sắc thanh tú và quyến rũ, đỏ hơn một chút so với quả cà chua tươi nhất, giống như một tiểu hồ ly vừa mới bước đến thế giới.
Trịnh Tây Dã im lặng, thản nhiên lấy một chiếc khẩu trang y tế dùng một lần màu trắng từ giá cố định trong xe đưa cho cô.
Hứa Phương Phỉ nhận lấy khẩu trang và chớp mắt, khó hiểu nói: “Sao anh lại đưa em cái này?”
Trịnh Tây Dã: “Lúc điểm danh thì đeo vào, nói là bị cảm.”
Hứa Phương Phỉ: “Tại sao?”
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: “Mặt em đỏ quá.”
Cô nàng này có vẻ ngoài ma mị và quyến rũ, xinh đẹp đến mức anh không muốn người khác nhìn thấy chút nào.
Bản thân Hứa Phương Phỉ cũng không ngốc nên cô đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra. Cô không nói nên lời, yên lặng đeo khẩu trang vào, chỉ lộ ra một đôi mắt to nhìn anh, sau đó vẫy tay nói: “Em đi đây, trên đường về anh lái xe chậm thôi, chú ý an toàn.”
Trịnh Tây Dã xoa cái đầu nhỏ của cô, cười gật đầu.
Hứa Phương Phỉ đẩy cửa xuống xe, xấu hổ cong môi trước gió đêm, lưu luyến mỗi bước đi, sau đó bắt đầu chạy chậm, nhẹ nhàng trở về doanh trại.
Nhờ chiếc khẩu trang, trong toàn bộ cuộc điểm danh, không một đồng nghiệp nào nhận ra sự bất thường của Hứa Phương Phỉ.
Khi mọi người thấy cô đeo khẩu trang, họ chỉ quan tâm nhắc nhở: “Trời lạnh rồi, chú ý thêm bớt quần áo”.
Sau khi hô giải tán, trái tim đang treo lơ lửng của Hứa Phương Phỉ hoàn toàn trở xuống bụng.
Trên đường trở về ký túc xá, cô tùy tiện lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở WeChat, tìm ảnh đại diện bầu trời xanh ở trên cùng, soạn tin: Em điểm danh xong rồi đang quay trở lại ký túc xá, trên đường anh cẩn thận đấy.
Đầu dây bên kia chắc vẫn đang lái xe nên chỉ đáp “ừm”.
Lái xe vào ban đêm cần sự tập trung cao độ, Hứa Phương Phỉ không trả lời vì sợ làm phiền Trịnh Tây Dã lái xe. Cô tình cờ chọc vào vòng bạn bè, đang định kiểm tra tình hình mới nhất của đồng nghiệp và bạn học thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
ID người gọi là Dương Lộ.
Hứa Phương Phỉ trượt nút trả lời gần như ngay lập tức, áp điện thoại vào má, cười nói: “Alo Lộ Lộ. Cậu đến Vân Thành rồi à?”
“Vẫn chưa.”
Đầu dây bên kia, giọng nói của Dương Lộ có chút bực bội, bộc bạch: “Không phải bà ngoại mình có đứng tên hai căn nhà cũ sao? Khi bà còn sống không lập di chúc. Hiện tại chia nhà như thế nào liền trở thành vấn đề.”
Hứa Phương Phỉ ý thức được tình huống không ổn, cô không cười nữa: “Xảy ra chuyện gì?”
“Những người có quyền hưởng di sản thừa kế theo pháp luật bao gồm vợ chồng, con cái, bố mẹ, anh chị em, ông bà ngoại. Thế hệ trước của bà ngoại mình và ông ngoại mình đã mất. Hai căn nhà hẳn là phải chia cho mẹ mình và mấy người dì.” Dương Lộ thở dài, “Nhưng cậu đoán thế nào?”
Hứa Phương Phỉ nghĩ nghĩ, suy đoán: “Các anh chị em của bà cậu cũng muốn một miếng bánh?”
“Chính là như vậy.” Dương Lộ nói tiếp bụng đầy tức giận, tức giận không thôi: “Các chú thím ngoại của mình mọi khi hầu như không liên lạc với bà ngoại, nghe mẹ mình nói khi bà ốm nặng nhất, họ cũng không tới thăm được mấy lần. Đến lúc chia nhà đều như tổ ong bay vọt đến đây, cậu nghĩ mẹ mình có thể đồng ý sao?”
Thanh quan khó đoạn việc nhà, sau khi nghe những lời của Dương Lộ, Hứa Phương Phỉ nhất thời không thể đưa ra lời khuyên xác đáng nào, chỉ có thể lúng túng nói: “Người một nhà, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, xem mỗi người nghĩ gì.”
Dương Lộ rất buồn: “Ồ, nếu có thể ngồi xuống nói chuyện thì thật tốt. Mẹ mình là con gái lớn, ngày nào họ cũng quấy rầy mẹ mình, khiến chứng đau nửa đầu của mẹ mình tái phát vì tức giận.”
Hứa Phương Phỉ: “Đó là lý do tại sao cậu vẫn đang ở Lăng Thành cùng với mẹ cậu hả?”
Dương Lộ: “Đúng vậy.”
Hứa Phương Phỉ nhẹ giọng an ủi bạn mình, sau đó hỏi: “Vậy cậu gọi điện thoại cho mình, ngoại trừ than phiền người thân xa lạ, còn có chuyện gì sao?”
Dương Lộ ậm ừ, nói: “Quả thật… Còn có một chuyện khác.”
“Chuyện gì?” Hứa Phương Phỉ trở lại ký túc xá, đóng cửa lại, rót cho mình một ly nước ấm.
Dương Lộ ở đầu bên kia dường như do dự, như thể cô ấy không biết nói như thế nào. Cô ấy dừng lại mười mấy giây mới ngập ngừng nói: “Phỉ Phỉ, thật ra mình muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”
Hứa Phương Phỉ: “Cậu nói đi.”
Dương Lộ lắp bắp: “Không phải mình và Giang Nguyên đã chia tay sao? Cậu ta vẫn còn giữ một số đồ của mình, trong đó có một đôi lót giày mà bà làm cho mình. Tuy không đáng bao nhiêu nhưng rất có ý nghĩa với mình. Giang Nguyên vừa gọi cho mình nói cậu ta sẽ quay lại Myanmar, bảo mình đến lấy trong ngày mai.”
Hứa Phương Phỉ: “Không thể gửi qua bưu điện sao?”
“Mình bảo cậu ta gửi, nhưng tên cặn bã đó cảm thấy phiền phức nên từ chối rồi.” Dương Lộ thở dài, “Cậu xem đi Phỉ Phỉ, nhà mình xảy ra chuyện như vậy, những người đó mỗi ngày tới làm phiền bố mẹ mình, mình quả thật không…”
Trước khi Dương Lộ nói xong, Hứa Phương Phỉ đã hiểu bạn mình muốn gì qua điện thoại. Cô cười, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, mình đi giúp cậu lấy không phải được rồi sao. Thấy cậu nói lắp lâu như vậy, mình còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn.”
Khi Dương Lộ nghe thấy vậy, cô ấy rất ngạc nhiên, thở ra một hơi dài, bật ra một tiếng cười nghẹn ngào, nói: “Mình biết cậu trước đây không thích Giang Nguyên, nghĩ cậu không muốn tiếp xúc với cậu ta.”
Hứa Phương Phỉ: “Mình thực sự không muốn tiếp xúc với Giang Nguyên, nhưng cậu là bạn tốt của mình, mình phải giúp cậu lấy lại những gì bà ngoại của cậu đã để lại cho cậu.”
Dương Lộ trong lòng cảm động, giọng nói mệt mỏi làm nũng: “Mình biết cậu đối với mình là tốt nhất mà.”
Thực ra, từ quan điểm ích kỷ của Hứa Phương Phỉ, cô không muốn Dương Lộ gặp lại Giang Nguyên. Con gái đều là những sinh vật giàu cảm xúc, rất thích những người đã cùng mình trải qua cả tuổi thanh xuân, chưa chắc đã buông tay.
Hứa Phương Phỉ sợ Dương Lộ sẽ không thể chịu được những lời giảo biện của Giang Nguyên, sẽ lại mắc phải sai lầm tương tự.
“Lần này lấy đồ về, quan hệ hai người các cậu coi như tính toán sạch sẽ đúng không?” Hứa Phương Phỉ có chút không xác định hỏi.
Câu trả lời của Dương Lộ là khẳng định và kiên quyết: “Tất nhiên.”
Hứa Phương Phỉ yên tâm, trên mặt lại hiện lên nụ cười dịu dàng: “Được rồi. Cậu gửi địa chỉ của Giang Nguyên cho mình đi, ngày mai vừa vặn là chủ nhật, mình bớt chút thời gian đến đó.”
Dương Lộ: “Căn hộ mà cậu ta thuê rất bừa bộn, giống như một cái ổ chó ấy, tốt hơn là cậu không nên đến đó. Mình sẽ bảo cậu ta gặp cậu ở bên ngoài.”
Hứa Phương Phỉ: “Được.”
Dương Lộ: “Vậy mình sẽ hẹn cậu ta trước. Ngày mai mấy giờ cậu thuận tiện?”
Hứa Phương Phỉ suy nghĩ vài giây, trả lời: “Buổi chiều đi.”
“Được.” Dương Lộ nói: “Vậy mình sẽ gửi thời gian và địa điểm cụ thể đến WeChat của cậu sau.”
Hứa Phương Phỉ: “Ừ.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Phương Phỉ lấy bộ đồ ngủ của mình ra và đi vào phòng tắm để tắm rửa. Sau khi tắm xong, đang sấy tóc bằng máy sấy thì điện thoại của cô đổ chuông, cho biết đã nhận được một tin nhắn mới.
Hứa Phương Phỉ nhấp vào để xem.
Dương Lộ: Chiều mai lúc một giờ rưỡi, tại quán cà phê Lam Tư.
Hứa Phương Phỉ dùng một tay chọc vào bàn phím, trả lời rằng cô ấy: Mình biết rồi.
Dương Lộ:【 Hôn hôn 】Cảm ơn bảo bối của mình. Yêu cậu.
Hứa Phương Phỉ mỉm cười, gửi lại cho Dương Lộ một biểu tượng cảm xúc gấu nhỏ tặng hoa.
Sau khi sấy khô tóc và thoa các sản phẩm chăm sóc da, đã gần mười giờ rưỡi.
Hứa Phương Phỉ chui vào chăn, do dự một lúc rồi gọi video cho Trịnh Tây Dã.
Kết nối.
Màn hình bên kia camera hướng về phía trần nhà phòng tắm, sau đó một giọng nói trầm thấp lại có chút trống rỗng thuận miệng nói: “Tắm xong rồi à.”
“Vâng.” Hứa Phương Phỉ nhẹ giọng đáp, hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
Trịnh Tây Dã trả lời: “Anh vừa cởi quần áo, chuẩn bị tắm.”
Nghe vậy, mặt Hứa Phương Phỉ nhất thời nóng lên, 囧囧 nói: “Cúp máy thôi. Anh tắm đi, em gửi tin nhắn WeChat cho anh, anh tắm xong có thể đọc.”
Trịnh Tây Dã lười biếng nói: “Không cần cúp, dù sao em cũng đã nhìn thấy toàn thân của anh, nhìn nữa cũng không sao.”
Hứa Phương Phỉ: “…” Nhưng, cô thực sự không muốn nhìn đâu.
Trước khi có thể lên tiếng, đầu bên kia của màn hình đã rung lên, khuôn mặt của người đàn ông cùng với bờ vai và cổ rộng mượt mà lọt vào màn ảnh.
Trịnh Tây Dã nhìn cô trên màn hình: “Em muốn nói gì với anh trên WeChat?”
Hai ngón trỏ của Hứa Phương Phỉ chọc vào nhau, trong giọng nói mang theo một tia chờ mong, hỏi anh: “Ngày mai khi nào chúng ta gặp mặt ạ?”
Trịnh Tây Dã: “Vừa chia tay đã muốn gặp lại, hôm nay nhìn chưa đủ hửm?”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Hứa Phương Phỉ có chút thất vọng rũ vai nhỏ xuống, xấu hổ nói: “Ngày mai có phải anh bận không, cho nên không thể tới tìm em?”
Trịnh Tây Dã nhướng mày: “Em rất thất vọng?”
Hứa Phương Phỉ chán nản: “… Có chút.”
Trịnh Tây Dã rất hài lòng với phản ứng của cô, lông mày của anh giãn ra và vui vẻ: “Cô bé đồng chí, sao trước kia anh không nhận ra, em còn là một tiểu yêu rất dính người nhỉ.”
Hứa Phương Phỉ bị anh trêu ghẹo hai má càng thêm nóng, thấp giọng cãi lại: “Hiếm khi anh được nghỉ phép, em đương nhiên muốn gặp anh mỗi ngày rồi.”
“Ngày mai anh phải đi Tân huyện có chút việc.” Trịnh Tây Dã cong môi nói: “Đoán chừng hai giờ chiều mới trở về, đến lúc đó anh tới tìm em.”
“Được!”
Tâm trạng Hứa Phương Phỉ lập tức vui vẻ lên, trên mặt lộ ra nụ cười nói: “Vừa vặn, một giờ rưỡi chiều em muốn đi gặp bạn học cũ, chờ anh trở về hẳn là xong việc rồi.”
Trịnh Tây Dã tùy ý hỏi: “Bạn học cũ là nam hay nữ?”
Hứa Phương Phỉ: “Nam.”
“…” Trịnh Tây Dã đã bật vòi hoa sen và chuẩn bị tắm. Khi nghe thấy vậy, động tác của anh rõ ràng là đơ ra một lúc, giọng nói có chút trầm xuống, nói với giọng điệu không tốt: “Các em gặp nhau có chuyện gì?”
Hứa Phương Phỉ cảm thấy mùi ghen tuông chua chua xuyên qua màn hình, buồn cười nói: “Chàng trai đó là bạn trai cũ của Dương Lộ, bạn học cấp ba của em. Sau khi họ chia tay, Dương Lộ có để lại chỗ cậu ấy một thứ, em đi lấy giúp Dương Lộ.”
Sắc mặt Trịnh Tây Dã dần dần dịu đi, nhắm mắt lại đứng dưới dòng nước xoa dầu gội đầu, vô tình hỏi: “Gặp ở đâu?”
“Quán cà phê Lam Tư.” Hứa Phương Phỉ trả lời.
“Đã biết.”
*
Quán cà phê Lam Tư nằm ở quảng trường Vân Thành Thịnh Tuyền, cách khu ươm tạo công nghệ cao chỉ một km, vào ngày thường, người ra vào đều là nhân viên văn phòng cấp cao từ các tòa nhà văn phòng gần đó. Các tài năng trẻ thích môi trường lịch sự và yên tĩnh ở đây, gọi một tách cà phê, cho dù đang làm việc một mình hay nói chuyện về kinh doanh, đều rất phù hợp.
Sau bữa trưa ngày hôm sau, Hứa Phương Phỉ bắt tàu điện ngầm đến quảng trường Thịnh Tuyền.
Cô rất đúng giờ. Khi đến quán cà phê Lam Tư, vừa đúng một giờ hai mươi chín.
Vẻ ngoài của Hứa Phương Phỉ rất tinh tế và quyến rũ, dù xuất hiện ở đâu cô cũng vô cùng bắt mắt. Nam phục vụ mặc áo sơ mi thắt cà vạt nhìn thấy vị khách hàng xinh đẹp này, lập tức tiến lên cười nói: “Chào cô, cô có hẹn trước không?”
Hứa Phương Phỉ cũng cười: “Chắc có một anh tên Giang Nguyên đang đợi tôi.”
“Xin cô chờ một chút.” Người phục vụ quay trở lại quầy bar, lật qua sổ ghi chép vài giây, sau đó lại ngẩng đầu cười nói: “Xin chào, anh Giang ở ghế số 10, mời đi theo tôi.”
Quán cà phê có mặt tiền mở với chỗ ngồi trong nhà và ngoài trời. Hứa Phương Phỉ đi theo người phục vụ suốt quãng đường, một lúc sau, cô nhìn thấy Giang Nguyên ở khu vực ghế ngồi phía trong cùng của cửa sổ.
Người bạn cùng lớp phong lưu này không khác nhiều so với những gì cô nhớ.
Chiếc áo khoác da kiểu mô tô mạnh mẽ, mái tóc vuốt ngược, đôi mắt sâu và sống mũi cao, ngoại hình khá đẹp trai nhưng khí chất toàn thân thực sự không mấy dễ chịu, điển hình “Vừa gặp thì chính là tên lêu lổng làm chuyện không đứng đắn”.
Người phục vụ dẫn Hứa Phương Phỉ đến ghế số 10, sau đó xoay người rời đi.
Hứa Phương Phỉ chủ động chào hỏi: “Giang Nguyên.”
Nghe thấy giọng nói này, người thanh niên đang cúi đầu nghịch điện thoại ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Đến rồi à.”
Vừa nhìn thấy ánh mắt Hứa Phương Phỉ, Giang Nguyên hiển nhiên có chút không thoải mái, cậu ta hắng giọng một cái, chỉ vào chỗ trống đối diện, nặn ra một nụ cười: “Ngồi đi, ngồi đi.”
Hứa Phương Phỉ ngồi xuống, ánh mắt hờ hững rơi vào trên mặt Giang Nguyên, cô chú ý tới trên trán trái của đối phương có một mảnh băng gạc.
Giang Nguyên cảm nhận được chú ý của cô, ngượng ngùng giơ tay sờ vết thương, giải thích: “Hôm qua uống nhiều quá, sơ ý ngã cầu thang.”
Loại khốn ngu dốt này đánh nhau với người khác là chuyện thường tình, Hứa Phương Phỉ cũng không thèm để ý. Cô không nói, ngồi vài giây, giọng điệu xa cách nói: “Đồ của Dương Lộ đâu? Đưa cho tôi đi.”
“Là cái này.” Giang Nguyên buông tay khỏi vết thương, chỉ vào một cái túi trên bàn.
Hứa Phương Phỉ nhặt túi lên, kiểm tra, bỏ vào túi, sau đó nói: “Lấy được đồ rồi, tôi đi trước.”
“Đừng nóng vội Hứa Phương Phỉ, ngồi một chút đi.” Giang Nguyên nói, đẩy menu đến trước mắt Hứa Phương Phỉ, nói: “Mình vừa gọi cho cậu một ly cà phê, là món mới ở đây, cậu nhìn xem còn muốn ăn cái gì không.”
Hứa Phương Phỉ và Giang Nguyên hồi cấp ba không có giao tình gì, đã không gặp nhau ở đây trong nhiều năm, Hứa Phương Phỉ khá ngạc nhiên trước sự chu đáo và nhiệt tình đột ngột của bạn học cũ.
Cô xua tay từ chối: “Không cần đâu Giang Nguyên, tôi chỉ là tới giúp Lộ Lộ lấy đồ, cậu không cần khách sáo như vậy.”
Ai ngờ, Giang Nguyên khẽ thở dài, trên mặt lộ ra vẻ hối hận: “Hứa Phương Phỉ, kỳ thực mình không muốn cùng Lộ Lộ chia tay.”
“…” Hứa Phương Phỉ hơi giật mình khẽ cau mày.
“Những năm qua, mình xác thực đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, khiến trái tim cô ấy tổn thương, những chuyện này mình đều biết. Mình là một tên cặn bã, cô ấy là một cô gái tốt như vậy, mình không xứng với cô ấy chút nào.” Giang Nguyên nói, dường như có chút kích động, dụi mắt và lấy khăn giấy xì mũi, “Nhưng Hứa Phương Phỉ, để mình nói cho cậu biết một điều từ tận đáy lòng mình. Mặc dù mình không phải là người tốt gì, nhưng mình đối với Dương Lộ là chân thành, mình thực sự thích cô ấy.”
Giang Nguyên nước mắt lưng tròng, chân thành nói ra những lời này, nhưng lại không có chút nào lay động người đối diện.
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ hơi lạnh, chỉ là tức giận hỏi: “Nếu như cậu thật thích một người, sao có thể hết lần này đến lần khác làm tổn thương cậu ấy? Cậu qua lại mờ ám với nhiều cô gái như vậy, vậy mà còn không biết xấu hổ nói thích Dương Lộ?”
Giang Nguyên nghẹn ngào và gần như cầu xin: “Mình chỉ chơi đùa với những người khác, chỉ có Lộ Lộ là người mình thực sự muốn cưới về nhà. Hứa Phương Phỉ, mình cầu xin cậu, cậu là bạn thân nhất của Lộ Lộ, cậu giúp mình thuyết phục cô ấy, bảo cô ấy đừng chia tay với mình, mình biết cô ấy nghe lời cậu nhất, mình xin cậu, mình có thể quỳ xuống cầu xin cậu.”
Nói đến đây, cảm xúc Giang Nguyên càng ngày càng mất khống chế, trực tiếp từ trên bàn đứng lên, muốn hướng quỳ xuống trước mặt Hứa Phương Phỉ.
Quán cà phê đông đúc.
Một người đàn ông đứng đây khóc lóc thảm thiết thật sự thu hút ánh mắt mọi người.
Hứa Phương Phỉ ngượng ngùng không nói nên lời, sợ cậu ta thật sự dập đầu, chỉ có thể dùng biện pháp trước tiên ngăn lại: “Được rồi cậu đừng khóc nữa, ngồi xuống lau nước mắt, chúng ta nói chuyện một chút.”
Giang Nguyên lập tức ngẩn ra, vui mừng ngẩng đầu nói: “Cậu thật sự đồng ý giúp mình sao?”
Lúc này, người phục vụ bưng hai ly cà phê đi tới, đặt lên bàn, giới thiệu: “Đây là món mới cửa hàng chúng tôi, latte ô long, xin mời từ từ dùng.”
Thấy vậy, Giang Nguyên nhanh chóng cầm một chiếc cốc lên, háo hức đưa cho Hứa Phương Phỉ, cúi đầu nịnh nọt nói: “Hứa Phương Phỉ, khi còn học trung học, mình đã biết cậu là người lương thiện và tốt bụng. Nể tình chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy, xin hãy giúp mình, hạnh phúc của Lộ Lộ và mình hoàn toàn phụ thuộc vào cậu.”
Hứa Phương Phỉ bị bế lên sân khấu không thể xuống, chỉ có thể cầm lấy cà phê đặt trước mặt cô, nói: “Cậu ngồi xuống trước đi.”
Giang Nguyên không lộ dấu vết liếc nhìn tách cà phê, “Ừ” một tiếng ngồi trở lại ghế.
Hứa Phương Phỉ rũ mắt chìm vào suy nghĩ, tùy ý cầm chiếc thìa lên, khuấy đều chất lỏng cà phê, lẩm bẩm: “Cậu để tôi nghĩ xem.”
Giang Nguyên cười nói: “Không sao, cậu uống chút cà phê, từ từ suy nghĩ, từ từ suy nghĩ.”
Cả hai đang giằng co.
Đột nhiên, Hứa Phương Phỉ nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến, tiếng bước chân đều đều không vội, rất quen thuộc.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, khi cô lại ngẩng đầu lên, một bóng người cao gầy đã xuất hiện trước mắt cô. Ánh mắt đối phương buông lỏng tùy ý, tầm mắt không chút để ý lần lượt quét qua cô và ly cà phê trước mặt, cuối cùng rơi vào người Giang Nguyên đối diện.
Giang Nguyên cũng bối rối trước vị khách bất ngờ này.
Cậu ta ngơ ngác nhìn Hứa Phương Phỉ: “Hứa Phương Phỉ, đây là…”
“Xin chào, bạn học cũ đúng không?” Trịnh Tây Dã lạnh lùng cong môi, “Tôi là bạn trai Hứa Phương Phỉ, họ Trịnh.”
Người này khí chất nồng đậm, toàn thân ưu nhã, bình tĩnh không tức giận, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy mê người, cảm giác áp bách mạnh mẽ khiến người ta không thể bỏ qua.
Ngắn ngủn một hơi, đầu óc Giang Nguyên tràn đầy suy nghĩ, cũng đã đoán được thân phận người này, lập tức ôn hòa nói: “Xin chào, xin chào. Tôi đang cùng Hứa Phương Phỉ ôn chuyện, mời anh Trịnh ngồi.”
Trịnh Tây Dã không khách sáo, anh kéo ghế ra, cúi người ngồi xuống, lặng lẽ nhìn chằm chằm Giang Nguyên.
Giang Nguyên nhìn cảnh này toát mồ hôi lạnh, cười chột dạ, dò hỏi: “Anh Trịnh, anh muốn uống gì?”
“Tôi không thích cà phê.” Trịnh Tây Dã nói, “Nước trắng là được.”
“Ừm, được.” Giang Nguyên cứng ngắc gật đầu.
Lúc này, Hứa Phương Phỉ duỗi ra mấy ngón tay, nhẹ nhàng giật giật góc áo Trịnh Tây Dã, thấp giọng hỏi anh: “Không phải anh nói hai giờ sao? Sao nhanh như vậy?”
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: “Nghĩ đến việc muốn gặp em, anh nóng lòng về nhà, vì vậy đã nhấn ga trở về.”
“…” Hai má Hứa Phương Phỉ đỏ bừng, ngón tay kéo vạt áo anh khẽ siết chặt.
Ánh mắt của hai người đảo qua đảo lại giữa không trung, thân mật như thể không có ai khác ở đây.
Giang Nguyên có chút không tự nhiên sờ trán.
Lúc này, Hứa Phương Phỉ trong khóe mắt nhìn ra cái gì, nhẹ giọng nói: “Giang Nguyên, dây giày của cậu bung ra rồi kìa.”
“Ồ.” Giang Nguyên cúi đầu nhìn xuống chân, cúi người buộc dây giày.
Sau khi buộc xong, cậu ta lại ngồi thẳng dậy.
Nhìn thấy đối diện, cô gái trẻ cầm ly cà phê chậm rãi nhấp một ngụm, vẫn cười nhẹ.
Trong lòng Giang Nguyên đột nhiên trầm xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, nhất thời cảm thấy bất lực. Không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu, che giấu sự hoảng loạn của mình, nhấp một ngụm lớn ly cà phê trước mặt.
Một lúc sau, cửa quán cà phê đột nhiên náo nhiệt, vài cảnh sát hình sự mặc đồng phục sắc mặt lạnh lùng bước vào, đi thẳng đến bàn số 10.
Hứa Phương Phỉ mỉm cười, bình thản hỏi: “Có chuyện gì vậy các vị cảnh sát?”
Vị cảnh sát trung niên dẫn đầu mặt không chút thay đổi nói: “Chúng tôi nhận được tin báo từ công dân, có người đang ở đây sử dụng ma túy. Xin mời ba vị đi cùng chúng tôi một chuyến.”