Chương 62: Một con trăn
Giọng nói của Trịnh Tây Dã trầm và khàn, mang theo cảm giác dỗ dành không che giấu, hai mắt Hứa Phương Phỉ mở to, toàn thân lập tức đỏ bừng từ tóc đến chân.
Cô là một phụ nữ trưởng thành, tất nhiên biết điều này có nghĩa là gì.
Trong một lúc hoảng sợ và rụt rè, Hứa Phương Phỉ theo bản năng muốn rụt tay lại.
Trịnh Tây Dã chú ý đến động tác trốn tránh phát ra từ lòng bàn tay, xốc mí mắt lên, nhìn thẳng vào cô gái trong ngực. Anh cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhẹ nhàng hỏi cô: “Bé con, em không muốn sao.”
Ở một khoảng cách rất gần, Hứa Phương Phỉ cũng đang nhìn Trịnh Tây Dã.
Cô nhìn thấy trán anh phủ một tầng mồ hôi mỏng, dưới mái tóc bù xù là đôi mắt thâm quầng, đôi lông mày thẳng tắp hơi nhíu lại, môi hơi mím thành một đường. Động tình và ẩn nhẫn, khó nhịn và kiềm chế.
Đây là lần đầu tiên Hứa Phương Phỉ nhìn thấy một biểu cảm phức tạp, sống động và mâu thuẫn như vậy trên khuôn mặt xinh đẹp lãnh đạm này sau nhiều năm quen biết.
Gợi cảm đến mờ ám.
Bị Trịnh Tây Dã bình tĩnh như vậy nhìn chằm chằm, hô hấp của cô dồn dập, đáy lòng không ngừng run rẩy, ngay cả ngón tay cũng không ngừng run rẩy.
Không muốn sao?
Nhớ lại câu hỏi của anh trong đầu, Hứa Phương Phỉ sững sờ.
Nhìn lại quá khứ, khi cô ở tuổi đôi mươi, tất cả những tiếp xúc thân mật với người khác giới, nắm tay, ôm hôn, đều là với người đàn ông này. Anh thích cô bao nhiêu năm, tại sao cô lại không, bọn họ đã xác định nhau từ lâu rồi.
Giữa những người yêu nhau, có một số việc vốn là hợp lý.
Hơn nữa, yêu cầu của anh dường như cũng không quá mức…
Đôi mắt trong veo của Hứa Phương Phỉ chớp hai lần, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ, nhất thời không lên tiếng.
Ở bên kia. Thấy cô gái nhỏ im lặng, Trịnh Tây Dã cho rằng cô đang im lặng từ chối, vì vậy anh im lặng, năm ngón tay từ từ nới lỏng cổ tay mảnh mai của cô.
Bé con của anh thuần khiết như một tờ giấy trắng, nếu cô không muốn, anh đương nhiên không thể ép buộc.
Trịnh Tây Dã không nhiều lời, nhắm mắt lại, vươn cánh tay dài, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Hứa Phương Phỉ vào lòng, tiếp tục ôm cô ngủ.
Tuy nhiên, không đến vài giây, anh đột nhiên cảm giác được hai bàn tay nhỏ mềm mại.
“…” Trịnh Tây Dã không chuẩn bị trước, bị cô chọc khiến cho gân trên trán nổi lên, một tiếng rên nghẹn ngào phát ra từ đáy họng.
Lập tức anh mở mắt ra, hai mắt đen kịt, giống như biển sâu không có ánh mặt trời.
Khuôn mặt Hứa Phương Phỉ nóng đến mức cô không thể cảm nhận được.
Cô miễn cưỡng siết chặt mười ngón tay mảnh khảnh, cúi thấp đầu, không dám nhìn anh một chút nào, cực kỳ xấu hổ nhỏ giọng nói vài chữ: “Huấn luyện viên, em hoàn toàn không biết, anh chỉ cho em đi.”
*
Khi trời gần sáng, Trịnh Tây Dã đứng dậy đi tắm, khi đi ra, anh dùng khăn tắm lau nước trên tóc, nhìn về phía cách đó không xa.
Một quả bóng nhỏ uốn cong bên trong chiếc chăn màu trắng, giống như một cây kẹo bông mềm, lăn tròn, xấu hổ đến mức không thể chui ra khỏi chăn.
Trong lòng thoáng có chút suy nghĩ, anh tùy ý ném khăn tắm qua một bên, đi đến ngồi ở mép giường, kéo chăn ra, một tay kéo tiểu gia hỏa đặt trên đùi, ôm vào lòng.
Trịnh Tây Dã một tay vòng qua eo cô, một tay nâng cằm cô, nhướng mày nói: “Em còn trùm kín nữa, lát nữa sẽ thiếu dưỡng khí mà ngất đi đấy.”
Hai má Hứa Phương Phỉ đỏ như lửa, hai tay che mặt, xuyên qua khe hở hai kẽ ngón tay nhìn anh, nói: “Anh còn chưa đi sao?”
“Em thúc giục cái gì?” Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, cụp mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi của cô, “Không phải trời còn chưa sáng sao.”
Hứa Phương Phỉ phồng má, giọng điệu lo lắng nghiêm túc: “Đợi trời sáng mới đi thì đã muộn. Nếu lỡ bị người khác nhìn thấy, muộn như vậy anh còn ở trong phòng em, sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh.”
Trịnh Tây Dã: “Anh không quan tâm người khác nói gì.”
Hứa Phương Phỉ cau mày, nhẹ nhàng siết chặt cánh tay anh: “Chúng ta đã đồng ý rồi.”
“Được rồi, anh biết rồi.”
Trịnh Tây Dã hừ một tiếng, cúi đầu cắn nhẹ vào môi cô, lạnh lùng đáp lại: “Anh vất vả chờ đợi nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có danh phận, nhưng chỉ có thể lén lút đắp chăn ngủ đơn thuần với vợ, giống như yêu đương vụng trộm ấy.”
Khi Hứa Phương Phỉ nghe thấy ba từ “ngủ đơn thuần”, những cảnh tượng không hề ô uế chút nào lại hiện lên trong đầu cô không tự chủ.
Cô xấu hổ muốn đào một cái hố trốn vào trong đó, mở to hai mắt nhìn anh, nhỏ giọng phản bác: “Sao anh còn không biết xấu hổ nói như vậy. Chỗ nào đơn thuần?”
Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh trong trẻo và nghiêm túc, “Sao anh không đơn thuần?”
Hứa Phương Phỉ bị người đàn ông da mặt dày này làm cho kinh ngạc, siết chặt nắm đấm nhỏ, không chịu nổi thốt lên: “Rõ ràng là anh làm dính đầy mặt và tóc em!”
Trịnh Tây Dã: “.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Trong vài giây, căn phòng hoàn toàn im lặng.
Trên thực tế Hứa Phương Phỉ nói câu này hoàn toàn là để bác bỏ nhận xét “đơn thuần” của anh, hoàn toàn không nghĩ đến lời nói đó. Lời vừa ra khỏi miệng cô còn chưa ý thức được cái gì, lập tức xấu hổ hô lên một tiếng, đưa tay che mặt.
Ôi trời ơi.
Cô đang nói lời tầm bậy lang hổ gì vậy!
A!!!
Trịnh Tây Dã không ngờ bé con này lại đột nhiên nói ra một câu như vậy. Vốn dĩ anh đã nới lỏng bàn tay to đang ôm eo thon của cô, đang định buông cô ra, nghe thấy những lời này, anh lập tức nhớ lại cảnh tượng mấy phút trước—-
Cô gái nhỏ còn ngây thơ vụng về, không biết gì, thậm chí có chút ngốc nghếch, vô cùng nghiêm túc, cố gắng lấy lòng anh.
“…”
Tà hỏa vừa mới hạ xuống lại bốc lên, mắt Trịnh Tây Dã tối sầm, nhìn chằm chằm người con gái trong ngực, bắt đầu mặt không chút cảm xúc cân nhắc, có nên rút lui để cô đi trước, hay là lại ôm cô ăn một bữa cho khuây khỏa, đỡ thèm.
Hứa Phương Phỉ bắt gặp đôi mắt đen láy kia, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu, 囧囧 hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
Trịnh Tây Dã nhích đầu lại gần cô hơn, nhẹ nhàng nói: “Hôn anh một cái.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Hứa Phương Phỉ không còn cách nào khác ngoài việc chu môi nhanh chóng giáng một cái vào má anh.
Trịnh Tây Dã lắc đầu: “Hôn môi.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hai má Hứa Phương Phỉ càng đỏ hơn, cô giơ tay đẩy cái đầu đang muốn hôn của anh ra xa vài cm, xấu hổ nói: “Nói trước đã. Đã là thứ hai rồi, thời gian làm việc chúng ta phải gấp rút đuổi kịp tiến độ. Mấy ngày tới anh nên khổ hạnh một chút, không được nghĩ đến bất cứ điều gì.”
Trịnh Tây Dã nghe vậy nhướng mày, ngón tay nhẹ nhàng xoa trên vành tai nhỏ của cô hai lần: “Em thật vô lý, không cho phép anh động chân động tay anh chấp nhận, nghĩ cũng không được sao?”
Hứa Phương Phỉ vung tay bịt lỗ tai lại, không cho anh đụng vào: “Đúng vậy, nghĩ cũng không được.”
Trịnh Tây Dã nhướng mày ngày càng cao: “Tại sao?”
Bé con vẻ mặt nghiêm túc trả lời anh: “Trải qua hai ngày ngày đêm bên nhau này, em đã nhìn thấu anh. Với tính cách của anh, cái anh nghĩ tới nhất định sẽ là cái xằng bậy với em, bởi vì anh thực sự, thực sự biến thái.”
Trịnh Tây Dã: “.”
Trịnh Tây Dã dừng lại, rũ mi xuống, thản nhiên nói: “Tiểu đồng chí mối tình đầu của anh này, để huấn luyện viên phổ cập khoa học cho em một chút. Trên đời không có người đàn ông nào có thể ngồi yên mà trong lòng không loạn trước cô gái mình thích đâu.”
Bé con lập tức bịt chặt lỗ tai nhỏ của mình hơn, với vẻ mặt “không nghe không nghe tên khốn tụng kinh”, kiên quyết trả lời: “Lúc trước khi còn đi học em đã phát hiện ra, anh toàn nói phét, tà môn ngụy biện. Em phải kiên định với chính mình.”
Trịnh Tây Dã không nói nên lời, lười tranh cãi với vật nhỏ ngốc nghếch này, anh trực tiếp kéo cô đến hôn thật sâu.
Trao nụ hôn gió cuốn mây tan.
Sau khi hôn xong, cô gái nhỏ lại đỏ mặt trốn vào trong chăn, biến thành một cái bánh bao trắng nhân thịt nhỏ, lần này cuối cùng cũng thành thật.
Trịnh Tây Dã tâm tình sảng khoái vui vẻ, nụ cười trong mắt, đứng dậy, mặc quần áo và thay giày, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng cô gái, nhân tiện tắt đèn.
Cạch, khóa cửa mở, rầm, cửa đóng chặt.
Nghe thấy tiếng bước chân đều đều xa dần, Hứa Phương Phỉ lặng lẽ vén chăn lên, lộ ra một đôi mắt to ướt át.
Đêm qua nửa đêm cô uống say, nửa đêm về sáng bị Trịnh Tây Dã bế lên yêu đương lăn lộn một hồi, căn bản Hứa Phương Phỉ ngủ không đủ giấc, vẫn còn buồn ngủ. Nhưng giờ phút này cô đang cuộn mình trong chăn nhắm mắt lại, lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại trên giường, một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Càng đáng sợ hơn chính là, cô vừa nhắm mắt lại, trước mắt liền xuất hiện một hình ảnh…
Một con trăn khổng lồ có kích thước khó tin.
“…” Ôi chúa ơi.
Hứa Phương Phỉ xấu hổ sắp nổ tung, cô lắc đầu quầy quậy, trong đầu bắn ra những mảnh vỡ đầy màu sắc về con trăn của anh Trịnh, rồi kéo chăn lên trốn.
Trằn trọc mãi không ngủ được, đơn giản lôi điện thoại ra, cuộn tròn trong chăn nghịch.
Sau khi xem, cô thấy một tin nhắn WeChat chưa đọc.
Hứa Phương Phỉ nhấp vào, thấy người gửi là Dương Lộ, nội dung chỉ là một tin nhắn rất đơn giản: Phỉ Phỉ, mình đã trở lại Trung Quốc, vừa đến Vân Thành, ở lại một đêm, sáng mai bắt tàu trở về đến quê. Bây giờ cậu có ở Vân Thành không?
Khi nghe tin bạn mình đột ngột trở về Trung Quốc, Hứa Phương Phỉ vừa bất ngờ vừa vui mừng, mắt cô sáng lên, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Cô lờ đi Lăng Thành đã hơn năm giờ, nhanh chóng trả lời Dương Lộ: Mấy ngày nay mình đang đi công tác ở Hề Hải, không ở Vân Thành.
Ngay sau đó, cô gửi tin nhắn thứ hai: Cậu ở lại Lăng Thành bao lâu, khi nào về Singapore? Để mình xem có thể gặp mặt không.
Thật bất ngờ, Dương Lộ đã trả lời trong vài giây.
Dương Lộ: Mình xin nghỉ học. Trước mắt ở lại Lăng Thành một tuần, sau đó mình sẽ đến Vân Thành, còn có việc cần giải quyết.
Hứa Phương Phỉ: À à.
Hứa Phương Phỉ: Hy vọng khi cậu trở lại Vân Thành, mình cũng sẽ đi công tác về, đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau!
Dương Lộ: Hy vọng Phật Tổ phù hộ【 Cầu nguyện jpg 】
Dương Lộ: Mình thực sự nhớ cậu rất nhiều hu hu.
Hứa Phương Phỉ: Mình cũng vậy【 Ôm jpg 】
Sau khi trả lời câu này, Hứa Phương Phỉ thoáng nhìn hệ thống thời gian ở phía trên màn hình điện thoại từ khóe mắt, giật mình.
Cô gõ chữ trong sự nghi hoặc và lo lắng: Sao muộn vậy mà cậu còn chưa ngủ? Lại chơi game à?
Dương Lộ: Không ngủ được. Còn cậu, dậy sớm thế?
Hứa Phương Phỉ nhìn vào màn hình điện thoại, chớp chớp mắt.
Hứa Phương Phỉ và Dương Lộ là bạn thân nhiều năm, họ ở bên nhau từ khi còn là thiếu niên, không có gì giấu giếm nhau. Dương Lộ sẽ tâm sự với Hứa Phương Phỉ nếu cô ấy có bất kỳ lo lắng hay bí mật nào, và đồng thời, Hứa Phương Phỉ cũng sẽ kể cho Dương Lộ nghe về những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống của cô.
Hứa Phương Phỉ không có thời gian để nói với Dương Lộ về mối quan hệ của cô với Trịnh Tây Dã vì chuyện xảy ra quá đột ngột.
Vào giờ phút này, không hiểu sao, sự ngọt ngào và vui vẻ của cô gần như tràn ra khỏi trái tim, cô không kìm được muốn chia sẻ với Dương Lộ.
Hứa Phương Phỉ: Lộ Lộ, mình có chuyện muốn nói với cậu, rất quan trọng.
Dương Lộ: Thật trùng hợp. Mình cũng có chuyện muốn nói với cậu, chuyện rất quan trọng.
Dương Lộ: Vậy cậu nói trước đi【 Che miệng cười jpg 】
Vì vậy, Hứa Phương Phỉ co rút đầu ngón tay, kiềm chế sự phấn khích của mình, viết ra một dòng văn bản rất trang trọng:
Mình đang yêu, với một người mà mình đã thích rất lâu, rất lâu.
Dương Lộ:…???!!!
Một chuỗi dấu chấm câu, Hứa Phương Phỉ có thể nhìn thấy sự kinh ngạc của bạn mình qua màn hình.
Dương Lộ: Trời ơi! Vị huấn luyện viên 3206 đó hả? Anh ta đã về rồi???
Hứa Phương Phỉ: Ừm.
Dương Lộ: Vãi chưởng. Duyên phận của các cậu giống như một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ấy【 Trợn mắt há mồm jpg 】
Hứa Phương Phỉ: 囧囧. Đúng nhỉ.
Dương Lộ: Ha ha ha, không dễ dàng đâu! Chúc mừng chúc mừng!
Dương Lộ:… Hứa Phương Phỉ, cậu bây giờ đột nhiên tỉnh dậy, chẳng lẽ là bị huấn luyện viên nhà cậu X đánh thức đó chứ?
Hứa Phương Phỉ:???
Dương Lộ: Vị huấn luyện viên kia nhà cậu trông rất cuồng dã, mũi cao lại thẳng như vậy, kích thước tuyệt đối rất vô địch! Hơn nữa giá trị nhan sắc hai người các cậu rất đẹp, hình thể hai người lại khác nhau… Mlem mlem! Mình đã tự bổ não một trăm ngàn chữ truyện người lớn luôn này【 Cười xấu xa 】【 Mắt tình yêu chảy nước miếng 】
Hứa Phương Phỉ bị sặc, một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống trán, trả lời: Làm ơn đi, tụi mình rất thuần khiết.
Dương Lộ: Thật á?
Hứa Phương Phỉ chột dạ đến mức hai má nóng bừng, căng da đầu trả lời: Thật.
Dương Lộ: Được rồi, vậy chờ ngày các cậu súng thật đạn thật nhất định phải nói cho mình biết! Đến lúc đó mình đến phỏng vấn cảm giác của cậu!
Hứa Phương Phỉ:…
Singapore chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa phương Tây, bầu không khí địa phương văn minh hơn nhiều so với Trung Quốc, Dương Lộ ở đó vài năm, tư tưởng cởi mở. Những chuyện Hứa Phương Phỉ xấu hổ nói, ở trong miệng cô ấy tự nhiên như ăn uống.
Hứa Phương Phỉ sợ bạn mình sẽ nói điều gì đó gây sốc, vì vậy cô nhanh chóng chuyển chủ đề và hỏi:
Được rồi, mình xong rồi. Đến lượt cậu đấy. Cậu muốn nói với mình chuyện gì?
Tuy nhiên, đầu bên kia hộp thoại im lặng vài giây, cuối cùng chỉ trả lời một câu:
Vừa nãy đùa cậu thôi. Mình ổn.
Giác quan thứ sáu của con gái khiến Hứa Phương Phỉ cảm nhận được sự kỳ lạ của bạn mình. Cô cau mày, thận trọng gõ chữ: Lộ Lộ, cậu không sao chứ? Sao lần này lại đột ngột trở về Trung Quốc?
Dương Lộ trả lời: Mình ổn mà. Trở lại Trung Quốc là do mình nhớ bố mẹ mình thôi.
Dương Lộ: Hứa Phương Phỉ, cậu nhất định phải hạnh phúc đó.
*
Sáng sớm hôm sau, có người gõ cửa phòng Hứa Phương Phỉ.
Cô đánh răng rửa mặt thay quần áo, chải tóc đơn giản, đi ra mở cửa đã thấy Đậu Hoán đứng ở cửa với nụ cười trên môi.
Đậu Hoán nói: “Tiểu Hứa, thời gian còn sớm, tôi chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, em có muốn đi cùng không?”
Đồng nghiệp làm việc với nhau, đương nhiên hành động cùng nhau. Hứa Phương Phỉ không thể từ chối đề nghị của Đậu Hoán, vì vậy cô gật đầu, lấy túi xách và thẻ phòng từ trong ngăn tủ, sau đó khóa cửa lại.
Đậu Hoán lại lên tiếng nói: “Vừa rồi chính ủy Phùng gọi điện thoại cho tôi, yêu cầu chúng ta cố gắng hết sức hoàn thành công việc ở đây trước thứ sáu tuần sau.”
Hứa Phương Phỉ suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu: “Xem ra chúng ta phải nhanh lên một chút.”
Hai người đang tán gẫu về công việc, đang đi dọc hành lang tầng 16 về phía thang máy, đột nhiên bên trái truyền đến tiếng đóng mở cửa.
Hứa Phương Phỉ và Đậu Hoán đồng thời quay đầu lại, theo bản năng nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Thấy một người đi ra từ căn phòng số 1609, mặc áo trắng, quần xám, đi giày màu dừa nhạt, hai tay đút túi quần tùy tiện, khuôn mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng, mái tóc đen cắt ngắn khi ngủ có chút loạn, rũ xuống vài sợi trên trán, cả người thoạt nhìn rất có vài phần tản mạn.
Khuôn mặt tuấn tú hào hoa này, mặc quần áo thì trông có vẻ gầy cởi ra thì rất có da có thịt, cộng với trang phục trẻ trung vô địch, không nói tuổi tác, ai có thể đoán được anh đã hàng ba. Dừng chân trong khuôn viên trường đại học không khác gì đội trưởng đội bóng rổ năm tư đại học.
Nhìn thấy Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ không khỏi đỏ mặt khi nghĩ về đêm qua, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Trịnh Tây Dã khá điềm tĩnh. Sải bước đi tới, đôi mắt đen không chút do dự nhìn chằm chằm vào cô, hoàn toàn coi Đậu Hoán bên cạnh cô như không khí.
May mắn thay, Đậu Hoán là một nhân tài kỹ thuật tiêu chuẩn, tâm tư đơn giản, EQ cũng không cao. Nhìn thấy vị đại lão Lang Nha đi thẳng đến gần mình, anh ta cũng không nghĩ nhiều.
Đậu Hoán cười chào hỏi: “Đội trưởng Trịnh, chào buổi sáng. Hôm qua tôi đã hỏi quầy lễ tân, phòng mà Lương tổng đặt cho chúng ta đều bao gồm bữa sáng, hay là chúng ta cùng đi ăn đi?”
Nói đến đây, anh ta để ý thấy Trịnh Tây Dã đang nhìn Hứa Phương Phỉ, tiếp tục: “Dù sao thì anh và Tiểu Hứa cũng là người quen cũ, trò chuyện ôn chuyện đi.”
Trịnh Tây Dã hơi nhếch môi, trả lời: “Được.”
Ba người họ cùng nhau đi, cùng nhau xuống nhà hàng.
Khách sạn năm sao đúng là khách sạn năm sao, chỉ là một bữa sáng tự chọn, giá một bữa đã hai trăm hơn chút. Khu ăn uống có nhiều món ngon, bao gồm bữa sáng kiểu Trung Quốc và bữa sáng kiểu phương Tây, để làm nổi bật nét đặc trưng của “thành phố biển” Hề Hải, thậm chí còn có cả nồi hải sản Tom Yum kiểu Thái.
Hứa Phương Phỉ khi còn nhỏ sống ở một thị trấn nhỏ vùng biên giới, mặc dù khi lớn lên cô đã đến Vân Thành để học, nhưng cô hiếm khi có cơ hội ra ngoài trường học.
Hứa Phương Phỉ chưa bao giờ ở trong một khách sạn cao cấp như vậy, vì vậy cô không thể tưởng tượng rằng một bữa sáng có thể phong phú như vậy. Cô đang lang thang quanh khu vực ăn uống với một chiếc đĩa nhỏ, cảm thấy rực rỡ lóa mắt, hoa cả mắt.
Đi qua phần cháo và trứng, cô dừng lại, tự múc cho mình một bát cháo. Đang định xoay người đi lấy trứng luộc, một bàn tay to xinh đẹp đột nhiên lọt vào tầm mắt của cô, lấy đi quả trứng mà cô đang tìm.
Sau đó với một “cạch”, đặt vào đĩa của cô.
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc ngước mắt lên, sau khi nhìn rõ mặt đối phương thì đỏ mặt, nhỏ giọng nói “cảm ơn”.
“Còn muốn ăn gì?” Trịnh Tây Dã nhàn nhạt hỏi.
Hứa Phương Phỉ lặng lẽ cong môi, không khách khí với anh, thò đầu ra nhìn, nhỏ giọng nói: “Đậu Hà Lan.”
Trịnh Tây Dã lấy một ít bằng thìa, đặt vào đĩa của cô.
Phòng ăn rộng rãi và sang trọng. Sau khi dọn đồ ăn, ba cán bộ đi công tác ngẫu nhiên chọn một chỗ cho bốn người ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Đang ăn, Hứa Phương Phỉ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đậu Hoán, ngập ngừng nói: “Anh Hoán, bên B nhiệt tình quá, đến khi chúng ta rời đi, có cần trả bọn họ tiền phòng mấy ngày nay không?”
“Em có nhận thức này, rất tốt.”
Đậu Hoán có ấn tượng tốt hơn với sinh viên trẻ tuổi đang là thực tập sinh này, anh ta cười nói: “Những chi phí này chúng ta phải tự gánh lấy. Trước kia ở trong đơn vị công tác thì không sao, vượt ra bộ phận chỉ có thể tự bỏ tiền túi.”
Đậu Hoán sau khi nói xong có chút hiếu kỳ: “Nhưng mà, tôi còn chưa dạy em, làm sao em biết cái này?”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ gãi đầu, đáp: “Em kỳ thật cũng không hiểu. Chỉ là khi còn đi học, mỗi ngày nhà trường đều dạy chúng em, không thể lấy từng đường kim mũi chỉ của người dân.”
Đậu Hoán thích thú với câu nói đơn giản và chân thành này, nhìn Trịnh Tây Dã: “Đội trưởng Trịnh, lúc nha đầu này đi học, chắc rất nổi tiếng trong Đại học Công nghiệp Quân sự phải không?”
Trịnh Tây Dã dùng khăn giấy lau miệng, chậm rãi trả lời: “Còn không phải sao, rất nổi tiếng. Có một đám nam sinh dám gửi thư tình ngay trước mặt tôi.”
“…” Hứa Phương Phỉ bị sặc sữa trong miệng.
Cô không nói nên lời, từ khóe mắt, thoáng thấy đôi chân dài của Trịnh Tây Dã cách đó không xa, vì vậy cô di chuyển ngón chân, đá anh dưới gầm bàn.
Với cú đá này, Trịnh Tây Dã không hề đề phòng, ra đòn một cách chắc chắn. Anh hơi dừng lại, nhướng mi nhìn đối diện.
Cô gái nhỏ cúi đầu yên lặng ăn cháo, như không có chuyện gì xảy ra.
“Đoán vậy.”
Đậu Hoán không để ý đến động tác nhỏ dưới gầm bàn của hai người bên cạnh, vẫn tự nhủ: “Tiểu Hứa xinh đẹp như vậy, lại có năng lực, hiếm có.”
Một lúc sau, ba người ăn cơm xong, nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 10, còn khoảng 20 phút nữa mới đến giờ làm việc của kỹ thuật Tân Tú, đi bộ qua là vừa, họ cùng nhau rời khỏi nhà hàng.
Trên đường xuống sảnh khách sạn, Đậu Hoán đã hỏi Trịnh Tây Dã một số câu hỏi cốt lõi về phần mềm đánh chặn.
Trịnh Tây Dã trả lời từng câu một.
Hứa Phương Phỉ đi theo phía sau hai người, cẩn thận lắng nghe, hơi nhíu mày, vẻ mặt tập trung, cô lật sổ ghi chú ra, cầm bút ghi chép.
Trong vòng chưa đầy hai phút, sổ ghi chú của cô đã đầy nửa trang.
Khi đi qua cửa kính xoay của sảnh khách sạn, Hứa Phương Phỉ đang cúi đầu xem ghi chép của mình thì đột nhiên, một giọng nói cách đó không xa vang lên, gọi “Hứa Phương Phỉ” một cách không xác định.
Hứa Phương Phỉ sững người.
Giọng nói này nếu nói xa lạ thì không tính là xa lạ, nhưng nói quen thì cũng không tính là quen. Trầm thấp từ tính, trong giọng nói mang theo cảm xúc, ba phần không xác định, bảy phần còn lại là vui vẻ.
Cô đứng bên con sư tử đá bên trái cổng khách sạn, ngoảnh đầu nhìn sang.
Một thanh niên trẻ tuổi đứng cách đó vài mét, tướng mạo tuấn tú, mặc âu phục, đi giày da, khóe miệng nở nụ cười dễ gần, khiêm tốn, ôn nhu như một khối ngọc.
Khuôn mặt này rất quen thuộc.
Hứa Phương Phỉ chắc chắn, đây là một người quen mà cô đã biết, nhưng cô không thể nhớ tên của người kia trong một lúc.
Cô thắc mắc: “Xin lỗi anh là…?
Người thanh niên cười nói: “Triệu Thư Dật, hồi cấp ba chúng ta học chung một lớp, cậu không nhớ mình sao?”
Hứa Phương Phỉ bừng tỉnh, cười một cách không tự nhiên, nói: “Ồ đúng rồi, là cậu, bạn học Triệu Thư Dật.”
Vào năm lớp 12, Hứa Phương Phỉ và Triệu Thư Dật thường cùng nhau thảo luận những câu hỏi khó khăn, vốn dĩ mối quan hệ của hai người khá tốt. Nhưng trong đêm tiệc tri ân thầy cô, Triệu Thư Dật bị men rượu lấn át, bị rượu dẫn đến thổ lộ lòng mình và tỏ tình với Hứa Phương Phỉ, sau khi bị từ chối, cậu ta bị ma quỷ ám ảnh, mạnh mẽ ôm cô.
Kể từ đó, họ liền không còn liên lạc.
Vì vậy, cuộc chạm trán bất ngờ này khiến Hứa Phương Phỉ có phần lúng túng.
So với sự bối rối của Hứa Phương Phỉ, Triệu Thư Dật tỏ ra bình tĩnh và điềm đạm. Anh ta đi thẳng về phía cô, vui vẻ hỏi: “Bây giờ cậu đang làm việc ở Hề Hải à?”
“Không.” Hứa Phương Phỉ cười khan nói: “Mình đến đây công tác.”
Hứa Phương Phỉ khi mười mấy đã xinh đẹp, nhưng càng lớn, ngũ quan càng xinh đẹp, hơn nữa từng rèn luyện trong trường quân đội, khí chất vừa mềm mại vừa anh hùng, điều này cực kỳ đặc biệt, kể cả trong đám người đẹp, cô sẽ không bao giờ bị lu mờ.
Triệu Thư Dật đã sớm nghe nói Hứa Phương Phỉ gia nhập Công nghiệp Quân sự Vân Thành, cũng đã từ lâu muốn liên lạc với người từng là trong lòng này, bây giờ họ gặp lại nhau ở Hề Hải, Triệu Thư Dật thực sự rất ngạc nhiên.
Anh ta tin rằng đây là duyên phận dang dở giữa mình và Hứa Phương Phỉ.
Triệu Thư Dật nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Cậu cũng ở khách sạn này à?”
Hứa Phương Phỉ gật đầu.
“Thật trùng hợp, hôm nay mình mới đến Hề Hải, cũng ở đây.” Triệu Thư Dật lại nói, “Buổi tối khi nào rảnh, mình mời cậu ăn cơm.”
Hứa Phương Phỉ mấp máy môi, đang định lịch sự từ chối, nhưng một bóng người từ bên cạnh bước ra trước, thân hình cao lớn đứng thẳng chuẩn xác cmn giữa đôi bạn học cũ thời trung học.
Triệu Thư Dật sững sờ, tầm nhìn của anh ta bị chặn khỏi người Hứa Phương Phỉ, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng như băng giá.
Đôi mắt của Triệu Thư Dật hơi lạnh, cau mày.
Người đàn ông này… dường như nhìn thấy ở đâu rồi?
“Vị tiên sinh này.” Ánh mắt Trịnh Tây Dã so với Triệu Thư Dật còn lạnh hơn. Vẻ mặt lãnh đạm, không chút khách sáo nói: “Chúng tôi còn có việc, nếu không có việc gì quan trọng, mời cậu tránh ra, đứng xa một chút.”
Triệu Thư Dật: “…”
Bị khí thế của người đàn ông làm cho kinh ngạc, Triệu Thư Dật vô thức tránh sang một bên, chỉ có thể bất lực nhìn anh dẫn Hứa Phương Phỉ đi.
Sau khi ba người đi được mười mét, Triệu Thư Dật mới hoàn hồn, vội vàng lấy điện thoại ra thao tác vài lần, sau đó sau lưng hét lớn: “Hứa Phương Phỉ, mình từ trong nhóm cấp ba đã thêm WeChat của cậu, khi nào có thời gian cậu nhớ đồng ý.”
Dù sao cũng là bạn học cũ nên nếu giả vờ không nghe thấy, không thể nào nói nổi. Hứa Phương Phỉ không còn cách nào khác là quay đầu lại, vẫy tay với Triệu Thư Dật và ra hiệu “Nghe rồi, tạm biệt”.
Trịnh Tây Dã lạnh mặt dừng lại, đứng tại chỗ, sau khi Hứa Phương Phỉ đi theo sau, anh bảo cô đi trước, anh và Đậu Hoán đi theo sau.
Hai bóng người cao lớn từ phía sau giống như bức tường người, chắn hoàn toàn tầm nhìn của Triệu Thư Dật.
Đôi mắt của Triệu Thư Dật hung ác nham hiểm vài phần, thu lại nụ cười, quay người rời đi.
Đậu Hoán tiến lên vài bước, liếc nhìn phía sau, tò mò hỏi Hứa Phương Phỉ: “Tiểu Hứa, tình hình của chàng trai này là thế nào vậy?”
Hứa Phương Phỉ đang định nói thì Trịnh Tây Dã lười biếng thốt lên, đáp: “Có thể là tình huống gì, món nợ tình cảm của đồng chí Tiểu Hứa chúng ta.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Hứa Phương Phỉ nghẹn ngào không nói nên lời, cô lấy điện thoại ra mở APP WeChat, tìm ảnh đại diện bầu trời phía trên, cạch cạch gõ chữ.
Hứa Phương Phỉ: Chuyện đã xảy ra 80.000 năm trước rồi. Anh đừng lúc nào cũng tức giận như vậy, cáu kỉnh không tốt cho sức khỏe, theo đạo Phật một chút được không?
Trịnh Tây Dã ở bên này nghe thấy âm báo tin nhắn, lấy điện thoại ra xem, gõ một tin nhắn trả lời với vẻ mặt vô cảm.
Rất nhanh, trong hộp thoại của Hứa Phương Phỉ hiện lên một câu.
Trịnh Tây Dã: Đủ tuổi để trở thành Phật luôn rồi.
Hứa Phương Phỉ:?
Trịnh Tây Dã: Nếu là một vài năm trước, hai mắt cậu ta nhìn em như vậy, anh có thể đã moi hai tròng mắt cậu ta ra.
Hứa Phương Phỉ:…. = =
*
Tình tiết tình cờ gặp Triệu Thư Dật không đáng kể đối với Hứa Phương Phỉ, quay đầu là cô đã quên mất.
Vào lúc sáu giờ rưỡi tối, sau khi Trịnh Tây Dã và Đậu Hoán sắp xếp xong nội dung giải quyết ngày hôm sau, ba cán bộ đi công tác tan sở cùng lúc với các nhân viên của Kỹ thuật Tân Tú.
Lương tổng ban đầu muốn mời Trịnh Tây Dã, Đậu Hoán và Hứa Phương Phỉ đi ăn tối, nhưng cả ba đã từ chối. Sau khi rời công ty địa phương, ba người tình cờ tìm một quán nhỏ ven đường ăn tối.
Sau bữa tối, Đậu Hoán rời đi trước.
Hứa Phương Phỉ dùng điện thoại nhìn bản đồ quanh đây một chút, đột nhiên hỏi: “Huấn luyện viên, lát nữa anh còn có việc gì muốn làm không?”
Trịnh Tây Dã không quan tâm đến cái tên gọi sai theo thói quen này, cũng không buồn sửa. Miễn là bé con của anh gọi vui vẻ và thuận miệng, anh có thể mặc cô gọi gì.
Trịnh Tây Dã trả lời: “Ngoại trừ ở bên em, anh không có việc gì.”
Hứa Phương Phỉ ngước mắt lên nhìn anh, cười nói: “Vậy anh cùng em đi siêu thị mua đồ đi.”
Trịnh Tây Dã không hỏi gì thêm, sau khi thanh toán hóa đơn, anh nắm tay cô gái nhỏ và dẫn cô đến một siêu thị lớn gần đó.
Dân số cố định của Hề Hải không lớn, không có nhiều người trong siêu thị vào buổi tối vào các ngày trong tuần. Phóng tầm mắt ra xa, khu đông người nhất là khu bán thịt tươi sống, vài cô bán hàng mặc đồng phục bán hàng màu đỏ đang đứng cạnh tủ đông, hô to “sườn tươi giảm giá 20%”.
Hứa Phương Phỉ đầu tiên đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ ở lối vào siêu thị, sau đó đi thẳng đến khu trái cây.
Trịnh Tây Dã đi theo sau cô, nhìn cô gái nhỏ buông xe đẩy ra, xé vài túi đựng thực phẩm lớn, bắt đầu chọn lựa giữa một đống rau củ quả.
Thấy vậy, Trịnh Tây Dã lấy một chiếc túi và bắt đầu giúp đỡ.
Không lâu sau, trong giỏ hàng đã có bảy túi lớn trái cây tươi chất đầy.
Trịnh Tây Dã có chút khó hiểu, hỏi cô: “Em mua nhiều trái cây như vậy, một mình ăn hết không?”
“Còn anh và đồng nghiệp của em mà.”
Hứa Phương Phỉ cong môi về phía anh, đáp: “Anh Hoán rất tốt, anh ấy là một trong những chuyên gia kỹ thuật giỏi nhất trong cả sở của chúng em. Lần này khi em đi cùng anh ấy, anh ấy đã dạy em rất nhiều, em nên tặng một ít trái cây. Để xây dựng một mối quan hệ tốt, cũng có thể học hỏi thêm gì đó.”
Sau khi nghe điều này, Trịnh Tây Dã đột nhiên cười nhẹ.
Hứa Phương Phỉ tò mò: “Anh cười cái gì?”
Trịnh Tây Dã giơ tay nhéo mặt cô: “Em đúng là lớn rồi, hiện tại biết rất nhiều chuyện đối nhân xử thế.”
Hứa Phương Phỉ hơi đỏ mặt, nói: “Anh xem còn muốn mua cái gì không, nếu không em phải đi tính tiền.”
Trịnh Tây Dã đẩy xe hàng đi thẳng đến quầy thu ngân, khóe mắt anh nhìn thấy kệ hàng bên cạnh, dừng lại, tùy ý quét cả dãy hàng vào giỏ hàng, tự mình quét mã.
Hứa Phương Phỉ không để ý đến Trịnh Tây Dã đang lấy gì, thấy anh thanh toán hóa đơn, cô bước tới ngăn anh lại, nói: “Anh làm gì vậy? Em có tiền mà.”
Trịnh Tây Dã không ngước mắt trả lời cô: “Ở cùng anh sao có thể để em trả tiền?”
“…”
Hứa Phương Phỉ chỉ có thể nhìn anh trả tiền với vẻ mặt không nói nên lời.
Trịnh Tây Dã tìm một chiếc túi để đựng những thứ anh đã mua, lại bỏ tất cả các loại trái cây vào túi, cầm chúng lên và rời đi.
Có bảy túi trái cây tươi, cũng không thiếu những vật nặng như dưa hấu, nhìn thấy Trịnh Tây Dã một tay xách một đống, những đốt ngón tay thon dài như ngọc của anh đỏ bừng, trái tim cô lập tức đau nhói, cô vội vàng vươn tay ra, nói: “Để em xách cái này cho.”
Trịnh Tây Dã rút lui chặn đầu ngón tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Em cầm không được đâu.”
Nói xong anh đi thẳng ra ngoài.
Hứa Phương Phỉ mím môi, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn là chạy nhanh đuổi theo, muốn giật lấy quả dưa hấu lớn từ trong tay anh: “Tay anh đỏ hết rồi, chỉ là dưa hấu thôi mà, em ôm trong lòng không được sao.”
Trịnh Tây Dã thản nhiên nói: “Không được.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Thái độ của người đàn ông dịu dàng nhưng cứng rắn, cực kỳ bá đạo, không được phép thay đổi sau khi đã quyết định.
Hứa Phương Phỉ cảm thấy chán nản và có chút không vui khi không đạt được kết quả nên cô chỉ im lặng đi theo anh.
Cả đoạn đường không nói gì đi cách mấy thước.
Trịnh Tây Dã đã lâu không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào ở gần đó, vì vậy anh liếc nhìn sang một bên. Cô bé cúi đầu dẩu môi, hai má phồng lên như một con cá vàng nhỏ, trên mặt đều viết: Siêu không vui.
Cảm thấy tâm trạng cô không tốt, anh nhướng mày gọi cô: “Bé con.”
Cô gái nhỏ vẫn giữ nguyên bộ dạng như cũ, không nói chuyện, cũng không để ý đến anh.
Trịnh Tây Dã nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lười biếng nói: “Miệng nhỏ chu ra đến mức có thể treo cả cái chai kìa. Sao vậy, người nào không có mắt chọc bảo bối của anh không vui?”
Tên khốn xinh đẹp đúng là khốn nạn.
Vài lời nhẹ nhàng khiến Hứa Phương Phỉ cảm thấy xấu hổ và tức giận. Cô khẽ cắn môi dưới, quay đầu nhìn anh chằm chằm, cuối cùng nói: “Trịnh Tây Dã, anh không cảm thấy mình rất kỳ lạ sao?”
Trịnh Tây Dã rất bình tĩnh: “Tại sao anh lại kỳ lạ.”
“Em không được phép giúp đỡ ngay cả khi tay anh bị thít chặt.”
Giọng nói của cô gái nhỏ trầm xuống, giọng điệu và vẻ mặt khá nghiêm túc, cô nói: “Xin anh đó. Em là một người lính vững vàng, một người lính có thể bảo vệ quê hương đất nước, và là một người đồng đội có thể sát cánh cùng anh chiến đấu, không phải cô gái yếu đuối nhu nhược. Em không thích khi anh nghĩ em là một kẻ vô dụng.”
Hứa Phương Phỉ nói những lời này rất trịnh trọng.
Nghe vậy, Trịnh Tây Dã dường như nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, sau đó gật đầu: “Anh hiểu rồi.”
Mắt Hứa Phương Phỉ đột nhiên sáng lên.
“Em muốn giúp anh chia sẻ, em muốn xách đồ, đương nhiên có thể.”
Giọng điệu của Trịnh Tây Dã rất bình thường. Vừa nói, anh vừa đưa cho cô một chiếc túi, “Đây, cầm đi.”
Hứa Phương Phỉ sững sờ nhận lấy.
Cái túi nhẹ và xốp, không phải trái cây mà là một đống lớn anh quét khỏi kệ ở lối ra máy tính tiền.
Hứa Phương Phỉ cụp mắt xuống, thấy chiếc túi đầy ắp, tất cả đều là hộp đen được đóng gói đồng nhất, có hơn chục chiếc, cô tò mò nên tùy tiện lấy ra, cẩn thận quan sát.
Có một số ký tự lớn trên bề mặt bao bì:
Kích thước cực lớn siêu mỏng
Bao cao su thiên nhiên
Hứa Phương Phỉ:…???